Ánh mắt này khiến Nguyễn Kỳ rất không thoải mái. Cô ấy cũng là người dễ nổi nóng, bực bội đứng lên: "Hạ Trú, cô nói vậy là có ý gì?"
Từ lúc trở về đến giờ, Hạ Trú chỉ đắm chìm trong bi thương, khiến bản thân sống dở chết dở, đầu óc từ tới cuối vẫn cứ căng ra. Một chút tỉnh táo duy nhất cũng dành để nhẩm đi nhẩm lại câu hỏi của Lục Đông Thâm: Vì sao lại phản bội tôi?
Bây giờ, bị Nguyễn Kỳ quát lên như vậy khiến cô ít nhiều lấy lại chút lý trí.
Không đúng.
Nếu uống rượu của Nguyễn Kỳ rồi cô mới bị ảnh hưởng khứu giác, vậy thì trước khi uống rượu, cô đã có thể ngửi ra mùi đào rồi.
Một mùi hương nhạt nhòa cách mấy cô cũng ngửi ra được, trừ phi là một thứ không mùi. Nhưng trên đời vốn dĩ không tồn tại thứ gì không có một chút mùi hương nào. Cho dù là nước và không khí, ở những lĩnh vực khác nhau hay vào những mùa khác nhau cũng sẽ có những mùi khác nhau.
Thế nên, mũi của cô nhất định đã có vấn đề từ trước khi uống rượu rồi.
Hạ Trú nhìn cô ấy và hỏi: "Cô ủ rượu thịt quả bằng cách nào?"
Nguyễn Kỳ thấy cô cứ mãi băn khoăn chuyện rượu, cũng ít nhiều nhận ra có điều bất thường. Cô ấy ngồi xuống bên cạnh cô, ngẫm nghĩ một chút rồi kể từ đầu đến cuối quá trình ủ rượu.
Phàm là ủ rượu, phương pháp và cách thức luôn có sự khác biệt, mùi vị khác nhau cũng bắt nguồn từ nguyên liệu và điều kiện lên men, bảo quản. Hạ Trú cũng thường xuyên ủ rượu, thế nên không hề cảm thấy rượu Nguyễn Kỳ ủ có chỗ nào đặc biệt khác. Có thể xóa bỏ các mùi hỗn tạp, chẳng qua là lợi dụng mùi hương của các nguyên liệu khác để bổ trợ mà thôi.
Đợi Nguyễn Kỳ nói xong, Hạ Trú gắng gượng chút sức để hỏi cô ấy: "Chỉ như vậy thôi sao? Cô thử nghĩ kỹ lại xem có bước nào bị sót không?"
Nguyễn Kỳ lại nghĩ một lúc rồi nói: "À, nếu cần nữa thì nói đến dụng cụ đựng rượu, sử dụng loại gốm đen, có lợi cho việc làm thông thoáng rượu. Ngoài ra, trước khi chôn bình rượu xuống đất còn quấn thêm một lớp dây vỏ quả dày. Như vậy, thông qua lớp gốm đen thông thoáng, có thể giữ độ thanh ngọt của vỏ quả, đồng thời lại có thêm mùi của đất."
Hạ Trú sững người: "Thế nào gọi là dây vỏ quả?"
Nguyễn Kỳ cũng không giấu giếm.
Thứ gọi là dây vỏ quả là tên cô ấy tự đặt.
Lấy hoa quả ủ rượu, mỗi một loại hoa quả đều được gọt vỏ, lên men. Chỗ vỏ quả đó không vứt đi mà tiến hành nấu trong nồi lớn, bóp nát, sau đó tiếp tục thu lượm lá, thân và cuống lá của cây đào dại, sau đó trộn với lớp vỏ quả đã được bóp nát, nặn thành dây, phơi khô dưới nắng gắt, quấn vào bình rượu chôn xuống đất.
Khi đủ ngày đủ tháng thì đào bình rượu lên, tháo dây ra và vui vẻ thưởng thức.
Hạ Trú nghe tới đây, đầu như bị ai đập một cái.
Cô ngây ra một lúc lâu: "Vì sao phải dùng những thứ của cây đào?"
"Bí kíp ủ rượu, từ nhỏ tôi đã nghe nói rằng đào có thể trừ tà, rượu chôn dưới đất không động tới rất dễ dính tà."
Sau khi Hạ Trú nghe xong, cô không biết nên có cảm xúc như thế nào, rồi lập tức cười.
Lần này là nụ cười đau khổ.
Cô nghĩ cuộc đời chật vật, do con người gây ra thì thôi, nhưng có lúc chính ông trời cũng nhúng tay vào đùa giỡn.
Không phải cô chưa từng nghĩ có thể trước đó có người giở trò với cô, thậm chí trong lúc Nguyễn Kỳ nói, cô đã suy nghĩ mông lung đến danh sách những người có thể hại mình.
Nhưng, không thể nào ngờ lần này lại là một tai nạn ngoài ý muốn.
Dây vỏ quả có nguyên liệu chủ yếu là vỏ quả, hơn nữa chắc chắn là có vỏ đào. Tạm thời không nói đến việc vỏ đào có được rửa sạch sẽ hay không, cứ cho là nó được rửa sạch đến độ không còn một cọng lông, thì còn có lá đào, vỏ cây... Khi quả đào chín mỏng khắp cây, chẳng tránh được dính phải lông đào.
Tuy rằng dây vỏ quả đã được tháo xuống nhưng gốm đen bề ngoài thô ráp, chắc chắn có dính lại vài sợi tơ trên dây.
Thì ra tay cô đã dính lông đào trước mũi cô, chạm vào là hại cả mũi.
Cô thích ăn đào, nhưng lại rất sợ đào. Những lúc thật sự thèm không chịu được, cô đều phải đeo găng tay cao su lớp trong lớp ngoài thật sạch sẽ, sau đó gọt vỏ, thậm chí là gọt một lớp thịt quả rất sâu vào trong.
Một năm dám ăn đào một lần đã là may mắn rồi.
Thế nhưng tạo hóa trêu ngươi, lại đúng vào lúc này.
Nguyễn Kỳ thấy Hạ Trú cười đến chảy cả nước mắt, lại thấy khó hiểu và bất an. "Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Hạ Trú cứ cười mãi, nước mắt theo khóe mắt trượt xuống. Cô xua tay với Nguyễn Kỳ, ý bảo cô ấy không cần để ý tới mình.
Nhưng nụ cười lớn ấy lại chọc vào những ấm ức và nỗi đau đớn không biết trút đi đâu tận đáy lòng, sau đó, Hạ Trú lại khóc.
Cả khuôn mặt cô vùi vào trong gối ôm, cô bật khóc rất to.
Nguyễn Kỳ thật sự bị giật mình bởi những cảm xúc lặp đi lặp lại của cô, nhất thời không biết nên an ủi cô ra sao mới phải.
Cứ như thế, Nguyễn Kỳ bối rối ngồi bên cạnh.
Còn Hạ Trú mặc sức khóc.
Trạng thái này duy trì tới khi cửa phòng được mở ra.
Thấy Nhiêu Tôn cuối cùng cũng trở về, Nguyễn Kỳ mới buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy.
Hạ Trú đã chuyển sang tình trạng thút thít.
Nhưng tiếng đó vẫn được Nhiêu Tôn nghe rất rõ ràng. Giày còn chưa kịp cởi, anh đã xông thẳng vào phòng khách, thấy vậy giật mình: "Chuyện này là sao?"
Nguyễn Kỳ sao có thể trả lời được, nét mặt ngượng ngập. Tình huống này giống hệt như cô ấy đang ăn hiếp Hạ Trú vậy.
Nhiêu Tôn cũng không kỳ vọng cô ấy có thể nói được gì, anh đặt túi cơm lên bàn, tiến lên dìu Hạ Trú. Thấy cô khóc như mưa, không biết anh đã xót xa thế nào. Anh vươn cánh tay rút lấy tờ khăn giấy, vừa lau nước mắt cho cô, vừa khuôn nhủ: "Đừng khóc nữa được không?"
Hạ Trú không cho anh cơ hội niềm nở, cô túm lấy khăn giấy, đẩy anh sang một bên, tự ấp lên mặt lau nước mắt và nước mũi.
Nhiêu Tôn bị cô đẩy đến lảo đảo, ngồi bật xuống thảm, anh bực bội vò đầu: "Tổ tông, em có thể nói một câu được không?"
Hạ Trú vẫn không để ý đến anh.
Nguyễn Kỳ đứng bên sốt ruột, cô đang định nói với Nhiêu Tôn thật ra Hạ Trú đã lên tiếng rồi. Ai ngờ còn chưa kịp nói thì tính khí nóng nảy của Nhiêu Tôn cũng không kiềm chế được nữa. Anh đứng bật dậy, tức giận quát lên: "Anh đi tìm tên khốn kiếp Lục Đông Thâm đó tính sổ!"
Nguyễn Kỳ hoảng hốt, đứng lên giữ anh lại, hạ thấp giọng: "Anh còn chưa làm rõ đầu đuôi câu chuyện mà, tính sổ gì chứ?"
"Không cần làm rõ tôi cũng đoán ra đến tám chín phần rồi." Gần như không khuyên được Nhiêu Tôn.
Anh vừa ra đến cửa, thì cuối cùng Hạ Trú cũng lên tiếng, giọng vừa lạnh vừa trầm: "Anh đi tìm anh ấy để nói gì?"
Nhiêu Tôn dừng bước, ngẫm nghĩ rồi quay lại, đứng nhìn Hạ Trú từ trên xuống: "Anh không thể thấy anh ta ức hiếp em như vậy."
Hạ Trú ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh: "Thế nên, anh định nói rõ với anh ấy anh đã ép tôi ăn Tả Thời như thế nào sao?"
Một câu nói khiến Nhiêu Tôn sững người.
Nguyễn Kỳ đứng bên cạnh anh nghe xong câu này cũng hoảng hốt không kém. Tuy rằng cô ấy không biết Tả Thời mà Hạ Trú nói đến là ai, nhưng nghe cũng biết đây là tên một người.
Trái tim cô ấy run lên, Hạ Trú vừa nói là: Họ ăn thịt người?
Rất lâu sau Nhiêu Tôn mới hoàn hồn lại, hơi thở dần dần gấp gáp hơn: "Ý của em là Lục Đông Thâm đã biết việc này?"
"Nhiêu Tôn, tôi hận anh!" Hạ Trú bất ngờ hằn học nói, tâm trạng cô đột nhiên trở nên rất kích động, đứng dậy đánh lên ngực anh: "Lúc trước vì sao anh lại ép tôi? Anh có biết anh làm vậy là hủy hoại tôi không! Tôi thà rằng người chết khi đó là tôi!"
"Hạ Hạ..."
"Đừng có gọi tên tôi! Tôi không nên quay về! Vì sao tôi phải chịu đựng những việc này? Tôi không muốn nhớ lại chuyện trước kia nữa!" Hạ Trú đẩy anh, mắt đỏ sọng, gào lên như điên: "Anh đi đi! Mấy người đi cả đi! Đừng để tôi nhìn thấy mấy người nữa! Đừng tới tìm tôi nữa!"
Nhiêu Tôn vừa sốt ruột vừa tức giận, lúc này cũng không thể cứng rắn với Hạ Trú. Anh cứ thế bị Hạ Trú đẩy ra tới tận cửa lớn. Cô mở cửa, chỉ ra ngoài, quát: "Đi! Đi hết cho tôi!"
~Hết chương 331~