Họ đặt cho em chữ ‘Trú’, là hy vọng cuộc đời em ngập tràn ánh nắng, tích cực tiến lên.
Chuyện Lục Đông Thâm cầu hôn chẳng mấy chốc đã được tất cả mọi người biết hết. Dẫu sao thì cảnh tượng hàng ngàn chiếc đèn trời từ từ bay lên, chỉ cần không mù đều có thể nhìn thấy.
Phóng viên ngửi mùi tìm đến.
Hạ Trú sợ nhất chính là ống kính của phóng viên, trong giây lát lập tức rụt cổ lại làm đà điểu. Lục Đông Thâm tuy không chủ động đối diện với phóng viên, nhưng cũng phong thanh ra ngoài, rằng khi nào có ngày tổ chức đám cưới sẽ thông báo với mọi người.
Những nhân viên phục vụ tối đó được tận mắt chứng kiến màn cầu hôn trong khách sạn Skyline cũng không giữ được mồm được miệng, đã lén lút tiết lộ cho báo chí, nói rằng mỗi một cái tên trên đèn trời đều do tổng giám đốc của họ chính tay viết lên. Đó là hàng ngàn chiếc đấy, nghe nói tổng giám đốc phải mất rất lâu mới hoàn thành, sau đó theo dõi sát sao nghệ nhân hoàn thành chiếc đèn trời.
Ai ai cũng nói hôn lễ của họ không còn xa nữa. Lục Đông Thâm chuẩn bị một nghi lễ cầu hôn hoành tráng như vậy, dĩ nhiên đã sớm có suy nghĩ kết hôn. Ngày cưới tuyệt đối không thể lần lừa thêm.
Khi chuyện này lan truyền khắp Skyline, có một khoảnh khắc Hạ Trú vẫn né tránh Trần Du. Nhưng Trần Du nghe xong lại rất vui mừng, hỏi cô: “Nến thơm tối đó thế nào hả? Là do tôi tự tay làm đấy.”
Nghe xong, Hạ Trú sửng sốt.
Trần Du giải thích rằng: Lục Đông Thâm ngày nào cũng dành thời gian viết chữ lên đèn trời, bị cô ấy vô tình bắt gặp. Sau khi biết anh đang chuẩn bị cho ngày cầu hôn, cô ấy coi như bạn bè giúp đỡ.
Có lẽ cũng nhận ra suy nghĩ của Hạ Trú, Trần Du nói: Lục Đông Thâm là một người đàn ông khiến phụ nữ rất khó quên, nhưng cũng là một người đàn ông khiến rất nhiều phụ nữ phải tự biết mình đứng ở đâu. Tưởng Ly, chính vì đối phương là cô, nên tôi mới hy vọng hai người được hạnh phúc.
Những câu nói ngay thẳng của cô ấy khiến người ta cảm động, nhưng Hạ Trú đã quen đâm dao sau lưng, bèn chậm rãi hỏi: “Yêu người mới là cách tốt nhất để quên người cũ, tôi nói không sai chứ?”
Trần Du trừng mắt: “Tôi một lòng một dạ vì cô, mà cô lại mang tôi ra đùa giỡn à?”
Hạ Trú đi tới trước mặt cô ấy, ghé sát vào. Trần Du giật mình thở dốc. Hạ Trú cười: “Trần Nam Nam, cô tưởng mũi tôi nghỉ hưu rồi chắc? Trên người có mùi nước cạo râu, kết cấu sinh lý của cô thay đổi rồi hay cô lấy dao cạo râu ra cạo lông chân?”
Càng ngày cô càng thích trêu chọc Trần Du, nhìn thấy khuôn mặt cô ấy lúc đỏ hồng, lúc trắng bệch, cô cảm thấy cực kỳ thành tựu. Đương nhiên, Hạ Trú cũng đang thầm phân tích người đàn ông phía sau Trần Du. Liên tưởng tới trước kia cô ấy thông qua Thai Nghiệp Phàm để biết tình hình Thai Quốc Cường thì có đến tám, chín phần đó chính là Thai Nghiệp Phàm.
Khi Tố Diệp gọi điện đến, cô ấy cười dở dở ương ương: “Mình biết là cậu nhất định không thoát khỏi lòng bàn tay của Lục Đông Thâm đâu. Anh ta muốn diện mạo có diện mạo, muốn vóc dáng có vóc dáng, chỉ riêng sắc đẹp đã đủ dụ dỗ cậu rồi.”
Hạ Trú trả lời cô ấy một câu: Vô liêm sỉ.
Cô chạy trốn khỏi Bắc Kinh ồn ã vào một buổi sáng thứ Hai, không có mây mù, chỉ số không khí khá ổn. Ánh nắng đẹp một cách kỳ lạ, tầng mây miên man kéo dài ngàn dặm.
Cũng may, người ra ngoại thành không đông nên giao thông thông thoáng.
Tới trạm dừng chân, Hạ Trú xuống xe mua hai chai nước quay về, Lục Đông Thâm đang dựa vào xe hút thuốc. Sơ mi thẳng tắp, vóc người cũng thẳng tắp, nhòe đi trong ánh nắng rực rỡ. Thật ra cô thích nhìn anh lúc hút thuốc. Khi anh hơi nheo mắt lại lúc nhả khói, trông anh rất trưởng thành và tuấn tú, cũng rất đàn ông.
Cô tiến lên đưa cho anh một chai nước, một tay anh kẹp điếu thuốc đón lấy, tay kia vặn nắp chai. Anh đưa chai nước đã mở lại cho cô, còn mình cầm chai còn lại.
Hạ Trú uống nước cho nhuận giọng, rồi nói: “Em thật sự không ngờ anh lại biết.”
Ngày giỗ của bố mẹ nuôi đã tới, đây cũng là nguyên nhân tối đó cô từ chối Nhiêu Tôn. Bố mẹ nuôi tuy nửa đời người làm chính trị ở Bắc Kinh, nhưng trong lòng vẫn nhung nhớ quê hương. Sau khi ông bà qua đời, cô đã khéo léo từ chối sự giúp đỡ của Nhiêu Cẩn Hoài, để đưa tro cốt của họ về quê an táng.
Về một nơi non xanh nước biếc cách xa đô thị thật ra là mong muốn của cả bố mẹ nuôi. Có điều, mỗi lần tới ngày giỗ chạp đều khá vất vả. Con đường núi dẫn tới nghĩa trang rất gập ghềnh, cực kỳ hiểm trở.
Ba năm nay tuy cô náu mình ở Thương Lăng, nhưng một ngày trước ngày giỗ bố mẹ nuôi, cô lại về đây, né tránh tất cả những người quen. Bia mộ luôn được lau sạch sẽ, trước bia đặt rất nhiêu cúc trắng và cây mã đề, cộng thêm một chai rượu trắng.
Hoa cúc trắng được Nhiêu Cẩn Hoài chuẩn bị, Kiều Trân là người rất hiểu sở thích của mẹ nuôi, mỗi lần cùng Nhiêu Cẩn Hoài tới thắp hương đều chuẩn bị một bó mã đề. Rượu là do Nhiêu Tôn chuẩn bị. Bố nuôi có thói quen nhấp rượu, nhưng lại chỉ thích uống rượu trắng.
Lục Đông Thâm biết chuyện ngày giỗ ít nhhiều khiến Hạ Trú cảm thấy kinh ngạc. Chuyện này cũng không khó điều tra, điều khiến cô không ngờ là sự tỉ mỉ và chu đáo của anh. Chính vào buổi tối Chủ Nhật đó, anh ôm cô và nói: Ngày mai anh đã chuẩn bị đồ cúng đầy đủ rồi, anh đi cùng em.
Khi đó cô mới biết, thì ra anh biết nội tình.
Lục Đông Thâm cười, dập tắt điếu thuốc, xoa đầu cô và nói: “Đi thôi.”
Họ lên xe, đi thẳng về quê. Trời hơi tối đi một chút, chẳng biết có vầng mây đen từ đâu bay tới, từ từ che khuất mặt trời.
Trước khi vào núi, Lục Đông Thâm hỏi cô: “Bao nhiêu năm qua, em thật sự chưa từng nghe ngóng về bố mẹ ruột của mình sao?”
Chủ đề này trước đây từng nhắc đến, cô chỉ nhắc qua loa mấy câu. Nhưng hôm nay nghe xong cô im lặng một lúc mới nói: “Thật ra, em đã biết về bố mẹ ruột của mình từ lâu.”
Bóng cây lướt nhanh ngoài cửa sổ, giống như năm tháng trôi vùn vụt vậy. Hạ Trú ngắm nhìn phong cảnh như tranh bên ngoài, trong mắt có thêm một tầng sương nặng nề: “Bố mẹ ruột của em rời quê hương đi nơi khác làm ăn. Bố em gặp tai nạn trong mỏ rồi mất, mẹ đẻ em ra thì để luôn lại bệnh viện. Em có thể hiểu được, một người phụ nữ nuôi con một mình là rất khó khăn, mà em lại chỉ là một đứa con gái.”
Cô cười khổ, lắc đầu: “Bố mẹ nuôi của em đã tìm kiếm tung tích bố mẹ đẻ của em từ sớm. Về sau mới biết mẹ đẻ em cưới người khác không bao lâu sau cũng lâm trọng bệnh qua đời. Nhà người đó cũng chẳng ra sao, sau khi hỏa táng thì thả trôi tro cốt theo sông như tập tục của người dân bản địa cho xong chuyện. Bố mẹ nuôi không dám nói với em sự thật, hy vọng có thể giữ chút kỷ niệm trong lòng em. Cho đến khi họ qua đời, họ mới nói: Hạ Hạ, con phải nhớ kỹ, con chính là con gái của bố mẹ. Họ không biết rằng, thật ra em đã sớm biết rõ mọi chuyện, lúc họ điều tra em cũng nghe được rõ ràng.”
“Mấy năm trước em rất căm hận, hận bố mẹ ruột vì sao lại vứt em đi. Nhưng trải qua nhiều chuyện rồi em cũng hiểu được. Con người sống không dễ dàng gì. Có lẽ ban đầu khi để em lại, bà cũng rơi nước mắt, trái tim cũng rỉ máu.” Hạ Trú khẽ thở dài: “Tuy em không có bố mẹ đẻ, nhưng bố mẹ nuôi tốt với em như con ruột vậy. Họ đặt cho em chữ ‘Trú’, là hy vọng cuộc đời em ngập tràn ánh nắng, tích cực tiến lên. Họ không cầu mong em giàu có phú quý, chỉ mong em hạnh phúc vui vẻ. Những kỳ vọng như vậy chẳng phải là lời chúc của bố mẹ ruột hay sao?”
Lục Đông Thâm một tay giữ vô lăng, một tay kéo tay cô qua, khẽ nói: “Công sinh thành và dưỡng dục, dưỡng dục luôn lớn hơn.”
Anh cũng từng điều tra về bố mẹ ruột của cô. Dẫu sao thì trên đời chẳng có đứa con nào không hy vọng gặp lại bố mẹ ruột. Anh vốn nghĩ nếu tìm được sẽ cho cô một bất ngờ, không ngờ lại điều tra ra hai vợ chồng Hạ Vận Thành năm xưa cũng từng điều tra chuyện này. Những gì anh điều tra được thật ra cũng giống lời Hạ Trú kể. Bố cô gặp nạn trong hầm mỏ, mẹ tái giá rồi mất. Sau khi điều tra rõ ràng rồi anh vẫn ngập ngừng không biết có nên nói cho Hạ Hạ không, không ngờ hóa ra cô đã biết từ sớm rồi.
Như vậy, anh càng thương cô hơn. Anh nắm chặt tay cô, đặt lên môi: “Bé con, em còn có anh.”