Nếu em đã không có được sự tin tưởng của Lục Đông Thâm thì tôi giữ lại em còn có ích gì?
Một tiếng thổn thức không thể kìm nén.
Có một cảm giác không tên trào dâng mà Hạ Trú khó lòng diễn tả, vừa phức tạp vừa khó khăn, không sao thở được lại chẳng biết làm sao. Giống như một lớp cửa sổ giấy chỉ cần chọc nhẹ là có thể giải quyết tất cả vấn đề, nhưng muốn chọc được ra nào có dễ dàng? Giống như việc biết rõ chân tướng là như vậy, nhưng lại không thể truy tìm nó tới cùng. Ví dụ như Thai Quốc Cường nghi ngờ Vệ Bạc Tôn còn cô nghi ngờ Thai Nghiệp Dương.
Trong thế giới của người trưởng thành quá nhiều chuyện muốn nhìn thấu nhưng lại không thể làm tới cùng. Thế nên sự chèn ép lẫn nhau về lợi ích mới rõ ràng đến vậy.
Lục Đông Thâm không nói năng gì, chỉ nhìn chằm chằm cô từ đầu tới cuối.
Sau khi cảm thán xong, cô cũng để ý thấy ánh mắt kỳ lạ của Lục Đông Thâm, bèn hỏi anh với vẻ khó hiểu: “Sao vậy? Anh lại nghĩ tới chuyện gì à?”
Lục Đông Thâm điều chỉnh lại tư thế ngồi, rồi lại nhìn chằm chằm vào gáy cô một lúc lâu, sau đó nghiêm túc nói: “Anh vẫn nên buộc lại tóc cho em là hơn.”
Đầu tiên, Hạ Trú ngây ra, ngay sau đó cô phì cười thành tiếng, thật là làm khó anh phải kiềm chế ngồi nói chuyện với cô lâu như vậy. Cô giơ tay giật giật mái tóc: “Chỉ là buộc lệch thôi mà? Có cần thiết không?”
“Nhìn khó chịu.” Lục Đông Thâm thành thật nói.
Anh kéo cô vào lòng, giơ tay tháo dây chun ra. Mái tóc của cô được tính đi đo lại trên tay anh, cuối cùng anh khiến Hạ thật sự mất hết kiên nhẫn, phải giơ tay tự buộc. Mái tóc dài được búi gọn gàng, dây chun vòng một vòng, mới đó cô đã dễ dàng hoàn thành xong kiểu đầu búi tỏi.
Tuy rằng vẫn có mấy sợi tóc lơ thơ rơi xuống, nhưng được cái búi tóc chỉnh tề, cuối cùng đôi mắt của Lục Đông Thâm cũng được giải cứu.
“Rối loạn ám ảnh cưỡng chế đúng là một loại bệnh chết người.” Hạ Trú lẩm bẩm một câu.
Lục Đông Thâm đắn đo một lúc rồi nói: “Cũng tạm ổn, không ảnh hưởng tới sinh lý là được.”
Hạ Trú bị câu nói của anh chọc cười, cô vẫn thật sự thích cái vẻ lưu manh đằng sau lớp ngoài đứng đắn này của anh.
Đêm mùa hạ khá đẹp, cô gái lại cười tươi xinh xắn. Lục Đông Thâm cũng chưa bao giờ thoải mái như vậy. Nhìn thấy nụ cười của cô tươi rói như lấp lánh ánh sao, tình yêu anh dành cho cô càng thêm sâu đậm. Anh ôm chặt cô vào lòng, rục rịch khao khát.
Nhưng mới đó, có ánh đèn xe chớp nháy ngoài cửa sổ, ngay sau đó là tiếng còi xe vang lên.
Hạ Trú thấy kỳ lạ: “Hôm nay náo nhiệt quá nhỉ, đêm hôm rồi mà ai nấy đều đâm đầu vào chỗ này, có chuyện gì vậy?”
***
Lục Khởi Bạch tới Bắc Kinh dự cuộc họp.
Tuy rằng Giang Nam Xuân đã độc lập phát triển, nhưng vị trí Phó tổng giám đốc của anh vẫn còn đó, thế nên khi công ty có dự án sản nghiệp lớn cần điều chỉnh, anh buộc phải tới tham gia thảo luận.
Cả ngày hôm nay, Cảnh Ninh đều trốn Lục Khởi Bạch. Cho dù ở trong phòng họp, cô cũng cố gắng né tránh ánh mắt anh.
Cô có thói quen tăng ca.
Đương nhiên, thói quen này không chỉ mình cô có, khi từ trên xuống dưới trong Skyline phải chạy dự án, mọi người cũng coi việc tăng ca là chuyện thường tình, nhất là Bộ phận Kế hoạch thương hiệu và Bộ phận Thị trường.
Hôm nay, Cảnh Ninh ở lỳ tới tận khi cả hai bộ phận đó đều tan ca hết, cô mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trong lòng mang đầy tâm sự.
Đồng thời cô cũng thấy bất an, chẳng biết có cơn gió lạnh từ đâu thổi tới, từng đợt càn quét sống lưng.
Có lẽ là từ chiếc điều hòa tổng.
Cảnh Ninh cầm lấy túi xách, kéo cửa phòng làm việc ra, ngay sau đó hét toáng lên một tiếng.
Người đứng trước cửa là Lục Khởi Bạch.
Bóng dáng cao lớn che đi quá nửa ánh sáng trên hành lang. Nhưng đôi mắt anh cực kỳ âm u, giống như bị sương đêm che phủ, thâm trầm đến đáng sợ. Anh không để tâm tới tiếng hét như gặp phải ma của cô, cứ đứng đó nhìn cô không một tiếng động.
Cảnh Ninh buông thõng ngón tay đang nắm chặt cửa ra, trái tim đập thình thịch dữ dội.
Một giây sau cô tỉnh lại, giơ tay định đóng cửa, nhưng động tác của Lục Khởi Bạch nhanh hơn. Anh cũng vươn tay giữ cửa lại, sau đó dùng sức, cánh cửa lại bị đẩy ra. Cảnh Ninh liên tục lùi về sau mấy bước, Lục Khởi Bạch sải bước đi vào trong.
Anh hất tay, cánh cửa phòng làm việc đã bị anh đóng lại.
Nỗi sợ hãi dâng lên trong Cảnh Ninh, nguyên do là vì anh trầm mặc khác hẳn mọi ngày, cũng vì cái bóng của anh đang từ từ sát lại.
Sống lưng cô chạm lên mép bàn, không còn đường lùi nữa, lòng bàn tay nắm chặt đổ đầy mồ hôi. Lục Khởi Bạch dừng bước trước mặt cô, cơn buốt lạnh trong ánh mắt lại càng đậm hơn, như ánh trăng tháng Chạp, đẫm sương. Cảnh Ninh sợ hãi biểu cảm của anh, đang định cảnh cáo anh không được làm bừa thì thấy anh vung tay lên giáng xuống một cái tát.
Một cái tát rất mạnh.
Cô ngã sụp xuống đất.
Bên tai ong ong dữ dội, cơn đau rát dấy lên trên gò má, khóe miệng xuất hiện mùi tanh của máu.
Lục Khởi Bạch ngồi xuống, giật lấy tóc cô, ép cô ngẩng lên nhìn vào mình. Anh nghiến răng nghiến lợi: “Cảnh Ninh, em chán sống rồi phải không? Dám phản bội tôi!”
Bên má bị anh tát dường như không còn cảm giác nào nữa. Cơn tệ dại ấy lan đến tận da đầu, thậm chí bị anh giật như vậy cũng không cảm thấy đau nữa. Cô không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt phẫn nộ của anh, lẩm bẩm: “Tôi không có…”
“Em không có?” Sự sắc nhọn trong ánh mắt Lục Khởi Bạch gần như trở thành con dao giết người, anh mạnh tay khiến cô phải ngồi im: “Việc Skyline thu mua Bất động sản Hằng Đại là sao? Quyền khai thác Trường Hồ rơi vào túi Lục Đông Thâm lại là thế nào?”
“Tôi không biết.”
Lục Khởi Bạch nghe xong càng giận dữ, lập tức túm cô lên: “Lục Đông Thâm làm một chuyện lớn như vậy, em là trợ lý của anh ta mà lại không biết gì? Tôi để em bên cạnh anh ta chính là để giám sát nhất cử nhất động, bây giờ em dám nói với tôi em không biết?”
Anh đẩy mạnh, cả người Cảnh Ninh va vào bàn làm việc, lục phủ ngũ tạng suýt chút nữa văng ra cả ngoài. Lục Khởi Bạch sải bước tiến lên, xoay ngược người cô lại, bóp lấy cánh tay cô: “Hay là, em đã bị anh ta mua chuộc?”
Cảnh Ninh cảm thấy mình rã rời rồi, đau đớn, phẫn nộ, hoảng sợ… tất cả mọi cảm xúc đan vào nhau, cô muốn hét lên cũng không còn sức nữa. Lục Khởi Bạch khí thế hung hăng, mọi sức lực của cô đều bị sự bạo tàn của anh rút cạn.
“Đúng là tới hôm nay ngồi họp tôi mới biết.” Cô dốc hết sức để nói.
Lục Khởi Bạch nheo mắt lại, đang suy đoán sự thật giả trong câu nói ấy.
Khó khăn lắm Cảnh Ninh mới thở lại được. Nó nuốt ngụm máu trong khoang miệng: “Lục Khởi Bạch, mọi tính toán của anh không được như ý, Lục Đông Thâm vốn không tin tưởng tôi.”
Lục Khởi Bạch kéo cô lại, siết chặt cằm cô, nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt âm u: “Nếu em đã không có được sự tin tưởng của Lục Đông Thâm thì tôi giữ lại em còn có ích gì?”
“Có giỏi thì anh giết tôi đi.” Cảnh Ninh cười khẩy, rướn môi, cơn đau đớn lan đi khắp cốt tủy: “Hoặc, đánh chết tôi luôn đi.”
Lục Khởi Bạch dùng sức, Cảnh Ninh cảm thấy cằm mình sắp trật khớp tới nơi. Cô giận dữ nhìn anh chằm chằm, nhìn thẳng vào đôi mắt cũng đang hừng hực lửa giận ấy, không chút nhường nhịn. Những tháng ngày này cô chịu đủ rồi, chi bằng một lần giải thoát cho thanh thản.
Dần dần, bàn tay giữ chặt cằm cô cũng nhẹ sức đi.
Cơn giận trong mắt Lục Khởi Bạch như ngọn lửa tắt lụi, cuối cùng chỉ còn lại sương mù: “Chỉ cần Lục Đông Thâm còn giữ em lại bên cạnh ngày nào, thì em vẫn còn giá trị lợi dụng.”
Một nỗi bi thương khổng lồ dâng trên trong lòng, Cảnh Ninh nhìn anh không chớp mắt, gằn rạch mạch từng chữ: “Lục Khởi Bạch, anh không được chết tử tế đâu!”
Lần này Lục Khởi Bạch không giận, chỉ lạnh lùng lên tiếng: “Con đường mà tôi và Lục Đông Thâm đi đều không có đường lùi. Chết tử tế chỉ xứng với người chiến thắng.”
Cả người Cảnh Ninh run lên, cơn giận dữ biến thành sức mạnh. Cô đẩy anh, đánh anh như phát điên, mọi bí bách và uất hận đều hóa thành suy nghĩ muốn liều mạng với anh: “Anh có tư cách gì mà làm vậy với tôi? Lục Khởi Bạch, anh là đồ khốn!”
Lục Khởi Bạch không để cho cô phát điên, anh khóa chặt hai tay cô sau lưng, rồi ấn cô lên tường. Anh áp mặt xuống, từng chữ đều lạnh ngắt: “Ở trước mặt em, tôi chưa bao giờ nhận mình là người tốt đẹp gì! Cảnh Ninh, em nhớ rõ cho tôi, nếu để tôi biết em phản bội tôi, tôi sẽ giết chết em!”
~Hết chương 264~