Thâm ca, nếu anh có thể trở thành thần bếp, thì em chính là người tạo ra vị thần rồi.
Hôm sau, trời rất tươi xanh. Từ cửa sổ phòng khách sạn nhìn ra ngoài, bầu trời trở thành một viên ngọc lưu ly, đến cả vân mây cũng rất đẹp.
Hiếm có ngày Lục Đông Thâm lại lười biếng trốn việc.
Khi Hạ Trú vươn vai đi theo mùi hương ra khỏi phòng ngủ, Lục Đông Thâm đang gắp miếng xíu mại tôm thịt ra đĩa, bày biện cực kỳ chỉnh tề, ngay cả hoa văn cũng phải hướng về một phía. Còn một vài món ăn sáng nữa, đều được anh cho vào cùng một loại đĩa sứ trắng chung kích cỡ.
Bóng anh nhòe đi trong quầng sáng, bộ quần áo ngủ rộng rãi màu nâu nhạt cũng được nắng chiếu vào trông rất dịu dàng.
Một Lục Đông Thâm như vậy khiến Hạ Trú yêu thích, đồng thời cũng muốn bò lên người anh như một con mèo lười không phải rời đi. Cô tiến lên, dang rộng hai tay tiếp tục vươn vai, rồi ôm chặt lấy anh từ phía sau, áp mặt lên tấm lưng rộng rãi của anh.
Mùi hương trên người anh thật dễ ngửi.
Là mùi hương trên cơ thể kết hợp với mùi sữa tắm cô pha chế, khiến người ta chỉ muốn lại gần, ôm chặt anh không buông. Nhớ lại chiếc sơ mi tối qua, cuối cùng nó vẫn không thoát khỏi kiếp nạn bị một người mắc bệnh sạch sẽ như anh ra lệnh cho quản gia đốt đi, sau đó lại nghĩ tới chuyện vòng tay anh là nơi quá nhiều cô gái khao khát, và cô lại được ở trong lòng anh.
Niềm kiêu hãnh này khó mà diễn tả.
Lục Đông Thâm để mặc cô bám dính vào người mình, anh cười hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Hạ Trú ngáp ngủ, ngửi mùi hương của anh luôn cảm thấy an lòng, lại chỉ chực muốn ngủ tiếp: “Bây giờ em vươn vai cũng là thể hiện tình yêu với anh.”
“Mới sáng sớm ra miệng đã bôi mật hả?” Lục Đông Thâm đặt nốt miếng xíu mại cuối cùng lên, mỉm cười.
Bữa sáng của anh vẫn luôn đơn giản, cafe đen kèm với bánh mỳ yến mạch. Sau này khi sang Trung Quốc làm việc, anh lại thích uống trà, nhiều lúc cũng là một tách hồng trà và bánh mỳ nướng sẵn, cùng lắm là kèm thêm một phần hoa quả. Một là vì anh không biết làm các bữa sáng phức tạp, hai là không có quá nhiều thời gian.
Nhưng từ sau khi đến với Hạ Trú thì đã khác. Cô nhóc này tuy nấu nướng rất ngon nhưng lại lười. Theo lời cô nói, cô chỉ xuống bếp khi đang bực dọc. Thế nên, đa phần cô chẳng nấu ăn bao giờ. Cô nói với anh: Hết cách thôi, tại em cũng nào cũng phơi phới.
Bản thân không nấu ăn, nhưng cái miệng thì không tha cho con người, lại cực kỳ kén chọn. Chỉ riêng bữa sáng thôi đã đủ khiến người ta rối mắt.Cô nói với anh rằng: Bổn gia ăn cơm là phải đạt tới đẳng cấp ngự tiền.
Bữa sáng hôm nay anh đã đếm, tính cả món chính và món phụ thì tổng cộng có 13 món.
Hạ Trú vẫn đang treo mình trên người anh, uể oải: “Câu đó em đọc được trên mạng, sửa lại một chút để tặng anh.”
“Tạ chủ long ân.”
“Bữa sáng hôm nay không tệ.” Hạ Trú thò ra đầu ra từ nách anh, nhìn cả một bàn đầy sắc, hương, vị, hài lòng vỗ ngực anh, rồi nhân cơ hội ấy sờ mó cơ ngực rắn chắc của anh: “Nếu là anh làm thì càng tuyệt vời hơn. Nhưng không sao, anh đã thể hiện tốt lắm rồi, đúng là một chú chó con khiến người yêu thương.”
Khi cô quay người định đi thì bị Lục Đông Thâm kéo ngược trở lại: “Là cái gì?”
Hạ Trú quay trở lại lòng anh, ngón tay men theo xương hõm vai của anh, vuốt ve: “Ý muốn nói anh vừa ấm áp vừa nghe lời đó.”
Lục Đông Thâm ôm chặt eo cô, cười xấu xa: “Cún con hả?”
Ngay sau đó anh áp mặt xuống, nhưng bị Hạ Trú giơ tay chặn lại: “Em đi đánh răng rửa mặt.” Cô rụt người, trượt ra khỏi cánh tay anh rồi chuồn mất.
Lúc dùng bữa, cái miệng của Hạ Trú cũng bắt đầu hoạt động hết công suất.
Đầu tiên cô hết lời khen ngợi đầu bếp của nhà ăn khách sạn, sau đó khi nghe tới chuyện em trai của Lục Đông Thâm là Lục Bắc Thần nấu ăn giỏi, cô tiếp tục bóng gió chê bai Lục Đông Thâm được chiều quá hóa hư. Hạ Trú nói tía lia, Lục Đông Thâm chỉ mỉm cười lắng nghe, chốc chốc lại gắp cho cô một miếng xíu mại. Bao nhiêu món ăn sáng, cô thích nhất là xíu mại tôm thịt.
Nếu không phải là lúc tiếp khách, bình thường anh rất ít khi ăn chung với người khác. Ngoài việc anh mắc bệnh sạch sẽ, cho rằng đối phương khi nói chuyện sẽ bắn nước bọt lung tung vào đồ ăn ra thì anh còn sợ ồn ào. Đây là thói quen có sẵn từ nhỏ. Tôn chỉ của ông Lục chính là đã ăn thì không nói chuyện. Thế nên mỗi lần trở về nhà họ Lục, dù là anh hay Nam Thâm thì tôn thủ nghiêm ngặt các quy định truyền thông, lâu dần trở thành thói quen của bản thân.
Ban đầu khi ăn cơm với Hạ Trú, Lục Đông Thâm quả thực phát đau đầu vì cô. Nhưng chỉ sau vài bữa cơm, anh đã thích ứng được. Bây giờ không có sự ồn ào của cô, anh bỗng cảm thấy ăn uống nhạt nhẽo.
“Được, anh sẽ cố gắng tu luyện trở thành thần bếp.” Lục Đông Thâm nói.
Hạ Trú bỗng nhiên nợ nụ cười phong tình: “Thâm ca, nếu anh có thể trở thành thần bếp, thì em chính là người tạo ra vị thần rồi.”
Lục Đông Thâm cười, nha đầu chết tiệt cứ hay đè đầu anh.
“Này, em nói chuyện nghiêm túc đây.”
Thấy vậy, Lục Đông Thâm cũng dấy lên cảnh giác, anh cảm thây cô không có chuyện nghiêm túc gì để nói.
“Trên người Casa có mùi hương lạ, giống như lúc trước em đã nói, đó là mùi hương của thuốc viên. Cô ta nhét thuốc viên vào trong cơ thể, thế nên làm việc gì cũng tỏa ra mùi hương.”
Lục Đông Thâm tùy ý ậm ừ, không dám hỏi han quá nhiều những chuyện liên quan đến Casa.
“Anh đoán, viên thuốc đó có tác dụng gì?” Hạ Trú cắm đũa vào một miếng xíu mại tôm thịt, giơ lên đưa tới bên miệng.
Nếu giết người không phạm pháp, Lục Đông Thâm cảm thấy chiếc đũa đó của Hạ Trú chắc chắn sẽ cắm vào đầu anh chứ không phải miếng xíu mại. Về viên thuốc trong người Casa, hôm đó tuy Hạ Trú chưa nói rõ nhưng anh cũng có thể đoán ra ít nhiều, nhưng bây giờ trước mặt Hạ Trú, anh chắc chắn phải giả ngây giả ngô.
Anh cười gượng: “Trước đó em nói rồi, có thể khiến cơ thể có mùi hương thoang thoảng.”
“Thế thì xịt nước hoa là được rồi, sao phải phức tạp vậy?” Hạ Trú nhìn chằm chằm Lục Đông Thâm với vẻ mặt lương thiện: “Nếu Thâm ca không nắm rõ lắm thì để em phổ cập cho anh. Nguyên liệu dùng trong viên thuốốc đó toàn là các loại hương ấm. Mùi hương tỏa ra không những có thể quyến rũ người khác mà sau khi thuốc tan đi, các chất dinh dưỡng trong thành phần còn có thể khiến cơ thể người sử dụng căng chặt như thiếu nữ. Nói trắng ra, đó là một viên xuân dược của cung định mà ngoài đời không dễ gặp.”
Lục Đông Thâm chỉ “ồ” đại một tiếng. Chủ đề này đừng nói là anh không thể tùy tiện tiếp lời Hạ Trú, cho dù ở chỗ khác, là đàn ông, anh cũng không nên bàn bạc thoải mái.
“Thật là…” Hạ Trú đặt viên xíu mại xuống, giả vờ chống cằm tỏ vẻ bi thương, con ngươi cứ đảo qua đảo lại trên khuôn mặt Lục Đông Thâm: “Một vị gia nào đó tối qua không được thưởng thức mùi vị của thiếu nữ có phải rất tiếc không?”
Lần này Lục Đông Thâm từ tốn tiếp lời: “Tối qua cô gái trên giường của một vị gia nào đó còn khiến người ta mê đắm hơn cả thiếu nữ, thế nên có dùng xuân dược cung đình không không quan trọng, vẻ đẹp trời sinh mới có thể khiến đàn ông khó quên.”
Hạ Trú khá bất ngờ khi anh phản công như vậy, hơn nữa còn khiến cô như uống mật vậy. Tâm trạng quá vui vẻ, cô mím môi cười: “Không hổ danh là con trưởng của Lục Môn, trả lời kín kẽ không chút sơ hở.”
Thật ra bình thường trêu chọc anh cũng rất thú vị, thấy anh ngượng ngập, thấy anh vờ tỏ ra bình tĩnh, đều là niềm vui.
“Sự thực là vậy.” Lục Đông Thâm đổi cho cô một cốc sữa chua, rải thêm mật ong: “Bé con, mấy thứ đó của cô ta không ích gì với anh. Nam nữ vui vẻ, quan trọng nhất là ở chữ ‘tình’. Vui vẻ nhất thời, trái tim vẫn cứ trống trải thôi. Một khi anh đã nếm trải niềm vui tột đỉnh thì dĩ nhiên sẽ không thể ăn một thứ nhạt nhẽo.”
Hạ Trú nghe xong thấy ấm áp trong lòng, xúc một miếng sữa chua bỏ vào miệng. Vị ngọt thơm của mật ong giống như lời anh nói tràn vào cổ họng. Cô hắng giọng, cô tình nói: “Quả nhiên mồm miệng dẻo quẹo.”
Lục Đông Thâm bật cười, cũng không tranh cãi với cô nữa. Anh giục cô: “Ăn nhanh lên, lát nữa anh còn một buổi họp.”
Khi quản gia đi vào, đúng lúc tâm trạng của Hạ Trú vui vẻ nhất.
Quản gia đánh mắt nhìn Hạ Trú, rồi nhìn sang Lục Đông Thâm, nói: “Tổng giám đốc Lục, tiểu thư Casa lại nổi mẩn rồi, còn nghiêm trọng hơn lúc trước.”