Nơi cuối cùng thích hợp nhất chỉ có giang hồ, chỉ có trời đất mà thôi…
Hai người đàn ông ngang sức ngang tài, ăn nói kín kẽ không để lộ sơ hở. Cả hai trông đều có vẻ bình thản không xao động, nhưng giữa từng câu từng chữ đều ẩn chứa một sự sắc bén khiến người ta không rét mà run.
Chí ít thì Hạ Trú đã nghe ra được vài điều. Cô đánh mắt nhìn Lục Đông Thâm, có một cảm giác không nói rõ thành tên đang cuộn trào như sóng cả. Còn trong bóng hoàng hôn, Lục Đông Thâm cũng nhìn về phía cô. Sau khi chạm phải ánh mắt cô, trong đôi mắt anh dấy lên một vài cảm xúc. Là thầm lặng, là đau lòng và một lời giải thích thoảng nhẹ không thể miêu tả, tất cả đều được viết trong ánh mắt.
Nguyễn Kỳ không nghe được cuộc đối thoại của hai người họ. Cho dù nghe được, với một người không hiểu tình hình như cô ta cũng sẽ không suy nghĩ quá sâu xa. Nhưng thái độ của Lục Đông Thâm rất rõ ràng, khiến cô ta cảm thấy không yên lòng về việc chôn cất mẹ dưới gốc cây của mình. Cô ta nhìn Nhiêu Tôn, rất lâu sau mới lên tiếng: “Anh Nhiêu…”
Nhiêu Tôn dời ánh mắt khỏi Lục Đông Thâm, từ từ đi tới trước mặt Nguyễn Kỳ. Gió đêm thổi qua, ánh trăng non nớt. Anh ấy đứng từ trên nhìn xuống Nguyễn Kỳ ngồi cạnh gốc cây.
Cô ta ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt có thêm một sự thận trọng và cầu xin, đâu còn thái độ ngạo mạn vài ngày trước khi đối diện với anh ấy? Tuy rằng mới tiếp xúc một thời gian ngắn, nhưng cũng có thể đánh giá được tính cách của cô gái này: Thà chết không cúi đầu, cực kỳ ương bướng, lại có thêm một chút võ nghệ. Hai hôm nay anh ấy nhốt cô ta lại, hai vệ sỹ mà không trông chừng nổi, buộc anh ấy phải tăng cường số lượng.
Một nhân vật khó đối phó như vậy, bây giờ lại đang nhìn anh ấy bằng cái nhìn khẩn cầu, khiến anh ấy bỗng nghĩ tới Hạ Trú.
Khi gặp lại Hạ Trú ở Thương Lăng, cô cũng từng quỳ xuống nhìn anh ấy bằng ánh mắt này, nhưng ngoài khẩn cầu, trong mắt cô còn có né tránh, chối bỏ, và sợ hãi.
Anh ấy biết cô đang trốn tránh điều gì, cũng biết cô đang sợ hãi điều gì.
Một cô gái như Hạ Trú, tính cách mạnh mẽ còn hơn cả đàn ông, có thể rút dao vì cả trung và nghĩa, muốn bắt cô quỳ xuống trước mặt một người đàn ông quả thực còn khó hơn lên trời. Thứ cô trốn tránh và sợ hãi chưa bao giờ là anh ấy.
Cũng giống như Nguyễn Kỳ ở trước mặt.
Người cô ta khẩn cầu cũng chưa bao giờ là anh ấy.
Anh ấy không trực tiếp đồng ý với lời van xin của cô ta. Cũng không phải vì Lục Đông Thâm đã nói ra sự thật, mà vì anh ấy đang giữ trong lòng một cơn bực dọc. Không thể giải tỏa được, càng không thể nuốt xuống được, bèn nói: “Trước kia cô chẳng biết sợ gì là vì biết Hạ Hạ quan tâm nhất đến cái chết của Thương Xuyên. Bây giờ người xuất đầu lộ diện là Hà Tư Nghi, cô cảm thấy vì sao tôi phải giải giúp cô?”
Lời Nhiêu Tôn nói cũng là điều Hạ Trú suy nghĩ.
Nguyễn Kỳ có việc muốn cầu xin cô nhưng lại không xin. Nguyên nhân là vì cô ta là người duy nhất chứng kiến cái chết của Thương Xuyên. Đêm đó, Nguyễn Kỳ ở ngay gần, khi cô còn chưa đến, Nguyễn Kỳ nhất định đã nhìn thấy một ai khác ngoài Thương Xuyên.
Suy đoán hung thủ là Thai Nghiệp Dương nhưng không có chứng cứ trực tiếp, chỉ dựa vào việc hắn có thể xuất hiện tiêu hủy chứng cứ vào đêm gọi hồn, ai ngờ lại đợi được một kẻ cầm tiền làm việc. Vốn dĩ cô cũng nghĩ còn có một nhân chứng là Nguyễn Kỳ, lại không ngờ Hà Tư Nghi đã thẳng thừng nhận toàn bộ tội lỗi.
“Hành động của Hà Tư Nghi hoàn toàn chứng tỏ bà ta đang nhận tội thay con trai mình. Nguyễn Kỳ, tối đó rốt cuộc cô có nhìn thấy Thai Nghiệp Dương hay không?” Hạ Trú hỏi.
Nguyễn Kỳ nói sự thật: “Tối đó tôi đúng là đã nghe thấy Thương Xuyên nói chuyện. Trời rất tối, tôi cũng không nhìn được rõ ràng, nhưng có thể phán đoán ra người nói chuyện với Thương Xuyên là một người đàn ông.” Nói tới đây, cô ta quay đầu nhìn Hạ Trú: “Thương Xuyên đúng là đã trượt chân ngã xuống dưới.”
“Tôi biết.” Hạ Trú cực kỳ bình tĩnh: “Nhưng lúc đó Thương Xuyên đã trúng mùi của Quỷ tương. Cô thường xuyên tiếp xúc với Quỷ bát tử, không thể không ngửi ra mùi của Quỷ tương.”
“Đúng.” Nguyễn Kỳ đứng lên, phủi lớp bụi bẩn trên người: “Xung quanh đúng là có mùi của Quỷ tương. Chỉ có điều khi cô tới thì mùi hương này đã tan đi sạch sẽ. Trước kia tôi không cầu xin cô là vì nghĩ cô chắc chắn sẽ tới cầu xin tôi ra tòa làm chứng. Tuy rằng tôi không nhìn rõ mặt mũi đối phương, nhưng dựa vào vóc dáng cũng có thể phán đoán được tám, chín phần. Làm chứng cho người chết thì không thành vấn đề, nhưng bây giờ lại nảy ra một người đàn bà. Đối phương hoàn toàn có thể nói lúc đó trời quá tối nên tôi nhìn nhầm.”
Hạ Trú hơi nhíu mày.
Lục Đông Thâm nhìn Nguyễn Kỳ và hỏi: “Cô nghe thấy Thương Xuyên nói gì?”
Nguyễn Kỳ trầm mặc trong chốc lát rồi ngước mắt nhìn Lục Đông Thâm, ánh mắt có phần kỳ lạ: “Tôi nghĩ phần nhiều là Thương Xuyên chết vì Skyline của các anh chăng.”
Hạ Trú đột ngột sững người.
Nhiêu Tôn đứng bên cũng hơi ngỡ ngàng.
Lục Đông Thâm không có quá nhiều phản ứng, trầm ngâm giây lát, anh bỗng bật cười: “Xem ra đối phương thất bại lần đầu định chơi lần hai. Thương Xuyên đã từng một lần muốn hủy hợp đồng làm cả thành phố xôn xao, sau khi tiếp tục quay phim đương nhiên không muốn gây ra quá nhiều rắc rối. Nhưng mục đích của đối phương chắc là có liên quan đến việc hủy hoại uy tín của Skyline.” Nói đến đây, anh hơi ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục: “Cái chết của Thương Xuyên, quả thực có thể khiến Skyline rơi vào khốn đốn.”
Nguyễn Kỳ cười khẩy: “Ai cũng nói tổng giám đốc Lục cực kỳ bình tĩnh, bây giờ xem ra không chỉ là lời đồn. Lúc đó tôi đúng là đã nghe Thương Xuyên nói: Anh ta không muốn tiếp tục đối chọi chính diện với Skyline nữa, bảo người kia đừng dồn ép anh ta. Khi ấy tôi đứng khá xa, không nghe rõ quá nhiều nội dung, nhưng nhìn từ thái độ trốn tránh kẻ kia của Thương Xuyên, có lẽ hắn ta sau khi biết Thương Xuyên đến phủ Thân vương đã quyết tâm đuổi theo.”
Nhiêu Tôn đứng bên nghe rất rõ ràng, lại gần Nguyễn Kỳ nên có thể nhìn thấy những tia máu đỏ trong mắt cô ta, một sự thù hận nổi rõ. Anh ấy hỏi: “Nếu tôi đoán không nhầm, sự xuất hiện của Hà Tư Nghi càng hợp ý cô hơn thì phải?”
“Không sai, nếu Hà Tư Nghi đã bị định tội thì tôi hà cớ phải làm thêm việc thừa thãi?” Nguyễn Kỳ gằn giọng, sự sắc bén trong ánh mắt rất giống một con báo.
“Rõ ràng cô biết người đến phủ Thân vương tối đó không phải Hà Tư Nghi!” Hạ Trú nghiêm giọng quát.
“Biết đâu tôi nhìn nhầm thật thì sao?” Nguyễn Kỳ cười khẩy, đi từng bước một tới trước mặt Hạ Trú, nhìn thẳng vào cô: “Cái mũi của cô rất nhạy, cũng biết rõ Hà Tư Nghi không phải loại tốt đẹp gì. Thai Quốc Cường liên tục nhập viện là do bị tôi hại sao? Đừng có ngây thơ nữa. Bà ta nhận tội nào là hay tội ấy, chi bằng cứ để bà ta nhận luôn phần của con trai đi. Quan trọng hơn là, tôi và con trai bà ta không có thâm thù đại hận gì, ngược lại tôi hận bà ta đến chết không buông. Bà ta chính là cô con gái năm xưa của đại ca xã hội đen. Nếu không có bà ta dồn ép tới đường cùng, bố mẹ tôi liệu có phải sinh ly từ biệt không? Bà ta đáng bị băm vàm thành trăm mảnh!”
“Chuyện nào ra chuyện ấy, tội nào xử tội ấy. Hà Tư Nghi không thoát được tội nhưng Thai Nghiệp Dương cũng không thể tha thứ.” Hạ Trú bình tĩnh nói.
Nguyễn Kỳ phì cười vì câu nói của cô. Lát sau, cô ta nhìn cô chằm chằm, gần như nói bằng tông giọng chỉ hai người nghe được: “Cô đang sốt sắng muốn định tội Thai Nghiệp Dương hay đang muốn moi ra kẻ đứng đằng sau lưng anh ta? Theo tôi được biết, nhà tạo hương hiện thời của Trường Thịnh, Vệ Bạc Tôn, rất thân với Thai Nghiệp Dương.”
Sắc mặt Hạ Trú cứng đờ.
Thấy vậy, Nguyễn Kỳ lại càng cười ngặt nghẽo. Sau khi đã cười chán, cô ta nói: “Trên đời này, thứ tuyệt nhiên không thể nhìn thẳng chính là lòng người, vừa đáng cười vừa đáng thương.” Cô ta lại nhìn về phía Hạ Trú: “Đừng tưởng cô đã từng oai phong lẫm liệt, không ai sánh bằng. Nhưng nơi cuối cùng thích hợp nhất chỉ có giang hồ, chỉ có trời đất mà thôi. Cô hoàn toàn không thuộc về nơi này. Cô có bí mật không thể nói, cô cũng không đấu lại được mấy người này, bao gồm cả người đàn ông thân thiết nhất bên cạnh cô.”
Lục Đông Thâm nghe xong nhíu mày, kéo Hạ Trú vào lòng, khẽ nói: “Nên đi thôi.”
Hạ Trú đờ đẫn như khúc gỗ, đôi chân như bị đóng đinh lại.
Lục Đông Thâm siết chặt tay cô, thì thầm: “Giao cho cảnh sát giải quyết, việc gì cần điều tra nhất định có thể điều tra ra, yên tâm đi.”
~Hết chương 236~