- Vẫn còn hy vọng, tuy chỉ là một phần trên năm.
Ông đã theo học ở Pari, rất giỏi và rất tận tụy đối với Đugan. Ông đánh điện ngay cho bà công chúa Nuhuốcman biết tin về vụ tai họa này. Mấy ngày sau, bà đáp máy bay đến cùng với Agiamin và Xanđa, rồi ngồi suốt ngày đêm bên cạnh giường của đứa cháu.
Hôm sau bà trao đổi với bác sĩ Tsang. Cả hai vợ chồng Agiamin và anh Vũ trung thành cũng được triệu tập đến tham gia bàn bạc. Cần nghĩ cách điều tra xem số phận Goen hiện giờ thế nào. Liền sau đấy Agiamin lên đường.
Nhờ sự chăm sóc tận tình của bác sĩ Tsang với sự chăm nom cần mẫn đầy trìu mến của bà công chúa Nuhuốcman, mấy ngày sau Đugan đã thoát khỏi tay Thần Chết. Bác sĩ Tsang báo cho mọi người biết chàng đã được cứu thoát.
Nhưng sau khi biết tin Goen bị bắt cóc, chàng lại xỉu đi khiến bác sĩ phải mấy ngày lo sốt vó. Nhưng rồi Đugan cũng tiếp tục bình phục và lấy lại được nghị lực vốn có.
Nghe chàng hỏi, bà Nuhuốcman kể cho đứa cháu biết, muốn tìm xem Goen hiện giờ ở đâu trước hết phải tìm xem Ivo ở nơi nào. Nhờ dùng một số tiền lớn mua chuộc một tay chân thân tín của hắn, Agiamin đã biết được ngôi nhà nhỏ hắn trú ngụ ở Pari. Tên tay chân kia là Li Hoang, một người Trung Hoa, thương gia tại Quảng Châu. Chính tên này đã làm trung gian chuyển những tin tức ở Pavala cho Ivo Pơnanxcôt tại Pháp.
- …Muốn bảo đảm tên Li Hoang ấy sau khi nhận tiền của chúng ta không thể trở mặt tiếp tục làm hại ta, Agiamin sau đấy đã bắt cóc hắn đem về Pavala giam lại rồi.
Đugan gật đầu đồng tình. Bà Nuhuốcman nói tiếp:
- Lúc này Agiamin đang ở Pari và đã giao cho một số người tin cẩn theo dõi từng bước đi của Ivo. Hắn luôn tiếp xúc với rất nhiều người, hầu hết là người phương Đông. Hắn trú tại một khách sạn nhỏ tại Ôtơi, thường chập tối mới ra ngoài và chui vào một hộp đêm chơi bời đến sáng. Tại đấy hắn cũng tiếp xúc với nhiều người Ấn Độ, Trung Hoa, Mã Lai…
Đugan bĩu môi:
- Có lẽ ông ta vẫn tiếp tục theo đuổi tham vọng cũ chăng, cho bản thân ông ta hay là không biết chừng cho Uyli cũng nên.
- Cháu đoán như thế à?
- Ivo là một kẻ đầy ắp tham vọng! Nhưng ông ta đã làm gì Goen của cháu? Nàng hiện giờ ở đâu? Tình hình vợ cháu lúc này thế nào?
Nuhuốcman đã tưởng đứa cháu phen này lại xỉu đi lần nữa. Nhưng Đugan trấn tĩnh lại ngay và nắm chặt tay bà dì, chàng nói:
- Chúng ta đã tiến hành mọi phương sách rồi. Chỉ còn là chờ đợi… Không ai thích hợp hơn Agiamin trong công việc này. Bởi vì anh ấy phải khôn ngoan và khéo léo đến mức nào mới đánh lừa được Ivo trong suốt ngần ấy năm, khiến ông ta vẫn đinh ninh anh ấy là người tin cẩn nhất. Và ông ta cũng không hề nghi ngờ gì vợ anh là Xanđa. Cho nên bây giờ phải bình tâm chờ đợi. Cháu còn quá yếu chưa thể làm được gì. Nhưng đúng là khủng khiếp! Khủng khiếp!
- Đugan, ta phải nói với cháu thêm rằng, đã hai ngày nay chúng nó tìm cách bắt cóc thằng nhỏ Acmaen. Chúng đã bóp cổ chị vú nuôi thằng bé đến gần chết.
Đugan vùng dậy:
- Bắt cóc thằng bé Acmaen?... Lại cả thằng bé nữa ư? Bắt cóc mẹ nó còn chưa đủ hay sao?
- May mà Vũ đã tóm được tên gian phi. Tiếc rằng không giữ chặt được đã để nó chạy thoát.
- Kinh khủng!... Cần phải bảo vệ thằng bé, suốt đêm ngày!
- Các biện pháp cần thiết đã được thi hành. Lúc này cháu bé đang ở phòng của nó và ta đã cử những tên trung thành nhất trông nom.
- Quân khốn kiếp! Ta sẽ bắt mi phải đền tất cả những tội này! - Đugan khẽ lẩm bẩm.
Mấy ngày sau chàng lại lên cơn sốt cao. Một hôm nhân có mặt bà Nuhuốcman và bác sĩ Tsang, đột nhiên chàng nói:
- Còn một nơi trên thế gian này tôi muốn đến thăm.
- Nơi nào, cháu? - Bà dì hỏi.
- Nơi mà cháu lần đầu gặp Goen.
- Kecmaden chăng?
- Vâng. Cháu rất yêu tòa lâu đài cổ kính ấy và cháu nghĩ gió biển Đại Tây Dương sẽ giúp cháu bình phục trở lại… Ông nghĩ sao, ông Tsang?
- Tôi thấy không có gì trở ngại. Nhưng phải chờ thêm vài ngày nữa Ngài mới khởi hành được.
- Vậy thì sau đây năm ngày, - Đugan nói giọng quyết đoán quen thuộc của chàng.
Thế là đã năm tuần lễ Goen bị giam cầm trong ngôi nhà Ticarếch rồi.