- Cháu rất vui mừng được gặp cô, thưa cô Hecmini Đuốcden. Lúc này cháu đang rất căng thẳng vì lo buồn. Được chuyện trò một lúc với cô chắc chắn sẽ làm cháu nhẹ bớt nỗi lòng. Cháu rất thèm nói chuyện với cô về vợ yêu quý của cháu - Goen.
- Nhưng có chuyện gì vậy? - Bà cô già kêu lên. - Có chuyện gì thế? Goen đâu?
Bà nhận ngay thấy nét mặt võ vàng và cặp mắt thâm quầng của chàng Bá tước trẻ tuổi Pơnanxcôt.
- Ôi, giá như cháu biết được nàng ở đâu lúc này! - Đugan nói khẽ.
- Nghĩa là sao?
- Cô ngồi xuống đã. Rồi cháu sẽ kể hết cô nghe.
Bà Hecmini ngồi vào ghế nệm mà Đugan đẩy tới mời bà. Chàng bấm chuông, ra một lệnh gì đó cho Vũ rồi ngồi xuống bên cạnh bà khách.
- Cháu bảo anh ta báo tin cho phu nhân Nuhuốcman biết cô đang ở đây. Cháu muốn giới thiệu hai người làm quen với nhau.
Chàng bắt đầu kể về những sự việc xảy ra trong mấy tuần lễ vừa qua. Bà Hecmini nghe chăm chú không để sót một chữ. Bà cũng bị cuốn vào tấn kịch, máu Đuốcden trong lòng bà sôi lên. Trong óc bà hết ý nghĩ này tiếp theo ý nghĩ khác chen lấn nhau…
Đugan vừa kể gần xong thì bà công chúa Nuhuốcman bước vào. Bà đến gần bà Hecmini chìa tay.
- Ta biết bà quý và giúp đỡ cháu Goen nhiều, chỉ riêng chuyện ấy cũng đủ làm ta quý mến bà, - Nuhuốcman nói rất duyên dáng với đồng thời một vẻ kiêu kỳ thích hợp với vị trí xã hội xưa nay của bà.
- Tôi chỉ làm những gì tôi có thể làm được cho cô ấy. Sống tội nghiệp quá, bị bà Blăngsơ đối xử chẳng ra gì. Nhưng thôi ta nói chuyện về Goen, thưa phu nhân. Bá tước Đugan vừa kể tôi nghe về những việc đã xảy ra… Vậy là phu nhân và Bá tước không thấy được chút manh mối nào chăng?
- Hiện thì chưa, - Đugan đáp. - Như cháu đã thưa với cô. Agiamin theo dõi từng bước chân của Ivo, nhưng cho đến giờ này anh ta chưa phát hiện được chút gì về tình trạng của Goen. Và cũng chưa phát hiện ra được tung tích của Uyli nữa.
- Ôi, Uyli à? Anh này thì tôi có thể nói Bá tước biết hiện đang ở đâu?
Đugan bật đứng dậy.
- Cô biết à, thưa cô Hecmini?
- Đúng thế… Tôi đã gặp anh ta, tình cờ thôi.
- Nó ở đâu, thưa cô?
- Ở Ticarếch này thôi.
- Ở Ticarếch?... Sao lại có thể thế được? Tức là trong ngôi nhà của Goen?
- Hoàn toàn đúng. Tôi nhìn thấy anh ta đi vào đó. Cách đây chừng tám ngày rồi. Anh ta vào đó tự nhiên lắm, đúng là anh ta ở trong ấy.
- Chà, không thể ngờ được đấy! Nhưng hắn ta làm gì ở đấy, thưa cô?
- Ông Hecvê Đuốcden, người bảo trợ Goen, hay nói đúng hơn là bà vợ ông ta, bà Blăngsơ, cho họ thuê. Họ có một thằng nhỏ Trung Hoa và một chị người lai hầu hạ.
- Nhưng Uyli ở đó làm gì hay là…
Đugan đang nói ngưng lại ngay, nét mặt bỗng căng thẳng, mắt rực sáng. Rồi chàng nói tiếp, chậm rãi với cả hai người phụ nữ.
- Hay là… chúng giấu Goen tại đó, dì và cô nghĩ thế nào?
- Chắc thế, - bà Hecmini nói.
Phu nhân Nuhuốcman cũng gật đầu đồng tình.
- Chà, như thế thì hay quá! Goen ở ngay gần chỗ cháu!
Đugan đi đi lại lại xúc động trong gian phòng rộng được soi sáng kín đáo bằng những ngọn nến đế đồng. Phu nhân Nuhuốcman lim dim mắt suy nghĩ. Bà Hecmini nói:
- Nghĩa là gia đình Hecvê và Blăngsơ thông đồng với chúng để giam giữ con bé?
Đugan dừng lại trước mặt bà.
- Đúng thế. Và chúng lấy lý do Goen đang còn thời gian chịu sự bảo trợ mà bỏ đi là có lỗi! Nguyên nhân là tại cháu… Ôi, cháu không ân hận chút nào về chuyện đã bắt cóc nàng! Và nếu bây giờ phải lặp lại, cháu cũng xin bắt cóc nàng lần nữa trong tay hai vợ chồng nhà Đuốcden ấy. Họ hèn mạt và độc ác làm sao, chuyên hành hạ và làm khổ vợ cháu.
- Nhưng họ có lý về mặt pháp luật đấy, và chính Ivo đã khai thác chỗ yếu ấy của Goen.
Đugan cười gằn.
- Chuyện ấy thì cháu không ngại. Nếu như họ không cho cháu cưới chính thức Goen, viện cớ nàng chưa đủ tuổi trưởng thành, cháu sẽ đưa nàng ra nước ngoài, thế là xong. Nhưng chuyện trước mắt quan trọng bây giờ là phải dò xem, có phải đích xác Goen đang ở trong đấy không. Sau đấy lại phải đưa được nàng ra. Bởi vì nếu không làm khéo chúng rất có thể thủ tiêu…
Bà Hecmini lắc đầu:
- Đúng là khó. Ngôi nhà ấy hiện do chị người lai và thằng bé Trung Hoa canh giữ. Có thể thỉnh thoảng chúng cho tù nhân ra ngoài trời nhưng đều có người đi theo. Cái chính là phải dò xem có đúng Goen trong ấy không… Tại đất này khó mà giấu được ai thứ gì.
- Cháu sẽ phái cậu Vũ đêm nay sang thám thính. Cậu ta quen với bóng tối và di chuyển rất khẽ.
Chàng Bá tước trẻ tuổi Đugan Pơnanxcôt dường như lấy lại được toàn bộ sức khỏe và lòng hăng hái, do niềm hy vọng vừa nẩy sinh trong lòng. Chàng mời bà Hecmini ngồi lại uống trà với phu nhân Nuhuốcman và chàng. Lúc Vũ bưng trà lên, anh ta đưa chủ lá thư của trạm chàng đặt ở thị trấn gần đấy chuyển tới. Thư của Agiamin. Chàng trai Ấn Độ viết như sau:
“Tối hôm qua, tôi đã phát hiện ra Uyli. Hôm nay tôi mới phát hiện được vì hắn cải trang rất khéo. Nhưng do tôi đứng gần nên nhận ra được. Hắn vào một quán rượu ở đường Môngmactrơ với Bá tước Ivo Pơnanxcôt. Hai người trao đổi rất ngắn, tôi chỉ kịp nghe được lõm bõm. “Trong mấy ngày tới ta sẽ tới đó. Hẹn buổi ấy”. Tôi sẽ tiếp tục bám và sẽ theo chân ông ta đến “chỗ đó” để gặp thằng con, chắc thế!”.
- “Chỗ đó” hẳn là Ticarếch rồi! - Phu nhân Nuhuốcman nói.
- Cháu cũng đoán thế… Nếu vậy rất có thể lúc này thằng Uyli vẫn đang còn ở Pari. Ta phải tiến hành thám thính ngay trong đêm nay.
Đugan nói tiếp, rất bồn chồn.
- Chẳng lẽ cháu lại tự đi? Nhưng trời rất tối. Chỉ Vũ mới có thể dò dẫm nổi.
- Nhưng anh ta biết đường không? - Bà Hecmini hỏi.
- Anh ta thì đâu cũng thuộc hết! Một con người thính tai tinh mắt hiếm có… Nhưng thời gian gấp lắm rồi, không thể trì hoãn được nữa!
Mưa phùn lúc Vũ lọt vào khu đất hoang bên ngoài ngôi nhà Ticarếch. Anh lướt rất nhẹ trong bóng đêm dày đặc. Vượt qua một cái cồn, anh nhìn thấy ngôi nhà cũ kỹ. Vũ đứng lại một lúc rồi không vào thẳng lối trước mặt mà đi vòng đằng sau nhà. Nơi ấy có một cửa sổ. Ánh sáng bên trong lọt qua một khe nhỏ giữa hai cánh cửa đóng kín. Vũ đi bằng đầu bàn chân, êm như mèo, đến sát một cửa ra vào thấp. Anh vặn núm đấm nhưng không được. Cửa bị khóa bên trong.
Vũ suy nghĩ một chút, rồi lùi lại, nấp sau một mô đất, nhặt một hòn đá ném vào cánh cửa sổ. Rồi anh ném lần thứ hai và nằm chờ…
Goen đang trong phòng tết nốt bím tóc sửa soạn đi ngủ. Nghe tiếng vật gì đập vào cánh cửa, nàng giật mình lắng nghe. Đến tiếng đá ném thứ hai vào cánh cửa gỗ, nàng lao ra, mở cửa sổ…
Trời bên ngoài mịt mùng nàng không thấy được Vũ. Nhưng anh thì nhìn thấy cô chủ, do ánh đèn dọi vào mặt nàng. Nhẩy một bước đến sát dưới cửa sổ, anh gọi khẽ:
- Phu nhân Bá tước, tôi là Vũ đây!
Tim Goen đập thình thịch và nàng suýt bật lên tiếng reo mừng rỡ. Vũ! Nàng sắp hỏi được tin tức của con của chồng rồi. Nhưng quay lưng lại, nàng nhìn thấy Mêvađa hiện ra trên ngưỡng cửa phòng.
Tên cai ngục nữ xấu xa này rình rập từng cử động nhỏ của nàng. Mụ có cái tai cực thính, con mắt cực tinh. Chắc hẳn mụ đã nghe thấy tiếng động ở cửa sổ, tiếng hòn đá ném vào và cả tiếng mở cánh cửa. Mụ vào ngay. Cửa không khóa vì bị gỡ mất chốt phía trong.
- Gì thế, tiểu thư? - Mụ hỏi giọng ngọt sớt. - Tiểu thư khó ở hay sao? Sao mở cửa ra thế kia?
- Tôi thấy ngột ngạt quá. - Goen cố nén nổi khinh bỉ để lấy giọng thản nhiên.
- Nhưng khí trời bên ngoài lạnh và ẩm lắm, tiểu thư sẽ bị cảm mất thôi…
Vừa nói mụ lại vừa bước tới chỗ cửa sổ. Nhẹ nhàng kéo Goen ra, mụ nhìn vào bóng đêm… Nhưng Vũ đã né sang một bên nên mụ không nhìn thấy.
Goen vừa ức vừa lo, lùi lại. Nàng cố giữ giọng thản nhiên kèm chút mỉa mai:
- Vậy ra mở cửa sổ tôi cũng không được phép à?
- Được, nhưng không phải lúc ban đêm khuya khoắt thế này.
- Sao, chị sợ có người đến đưa ta đi chăng?
Tiếng cười của Goen đầy uất giận.
Mụ Mêvađa kéo cánh cửa sổ lại, cài then kỹ càng rồi quay về phía tù nhân, đáp giọng vẫn ngọt sớt:
- Chúng tôi biết là dù có người đến cứu, tiểu thư cũng không dám chạy trốn bởi vì tiểu thư còn lo cho tính mạng của con tiểu thư kia mà.
Dứt lời mụ đi ra. Goen đứng lại giữa phòng, mặt tái xanh, toàn thân run lẩy bẩy, đau đớn nghĩ: “Vũ ngay ngoài kia… Vậy mà ta không dám gọi, không dám hỏi!... Ôi, không biết bọn chúng có nói dối ta không?”.
Nàng đành nén lòng, không dám chạy ra mở cửa sổ, biết rằng mụ lai kia vẫn còn đang đứng bên ngoài rình nghe. Mụ ta dám đứng đó suốt đêm lắm. Vũ đứng dưới chờ nhưng đến lúc nào đó tất phải bỏ đi thôi, vẫn chưa nói gì được với nàng.
Nhưng ai cử anh ta đến đây? Ai?... Phải chăng Đugan? Nghĩa là chàng vẫn sống? Và bọn chúng đã nói dối nàng? Ôi, chắc là đúng thế! Còn ai khác nữa? Và rất có thể lúc này chàng đang ở bên lâu đài Kecmaden…
Ôi, sự mù mịt, không có tin tức này mới đúng là đau đớn.
Goen vặn mạnh hai cánh tay vào nhau, cố cưỡng lòng khao khát muốn chạy ra ngay cửa sổ. Nhưng đêm nay mụ Mêvađa đã cảnh giác như thế rồi, không thể liều lĩnh được. Dù sao, thế là Vũ đã biết nàng đang ở đây… Vũ và chủ nhân của anh ta. Niềm hy vọng mỗi lúc một dâng cao trong trái tim Goen. Hai người ấy sẽ tìm được cách cứu nàng ra, bất chấp mấy tên cai ngục này, chắc chắn thế.
Nàng quỳ xuống dưới chân bàn thờ Chúa, người run rẩy. Nàng bỗng thấy một cơn khó chịu, giống như những cơn gần đây nàng hay thấy. Mắt mờ đi và nàng xỉu đi, lưỡi khô khốc.
“Ta làm sao thế này? - Nàng nghĩ. - Mong đừng ốm!”.
Nàng cố cầu nguyện. Nhưng bao nhiêu hình ảnh khủng khiếp thi nhau hiện ra trong óc tưởng tượng. Nào mẹ nàng đang quỳ trước bàn thờ Chúa, cảnh tượng mà bao nhiêu lần nàng đã được chứng kiến… rồi mẹ nàng nằm chết, trên giường kia, sau khi bị tên Ivo đầu độc.
Mẹ nàng bị đầu độc…
Mấy tiếng ấy in vào ký ức nàng như khảm vào đó.Trong vài giây đồng hồ, Goen như nhìn thấy mấy chữ đó hiện lên trước mắt. Mấy chữ lấp lánh khiến nàng kinh hoàng. Rồi nàng gắng hết sức ngồi dậy chắp tay rì rầm khấn:
“Lạy Chúa, hãy cứu vớt con! Lạy Chúa hãy cứu con thoát khỏi những tên ác quỷ ấy!”.