Bà đã biết tin về việc Ivo Pơnanxcôt bị bắt giam, chuyến đi của hai vợ chồng Goen sang Thụy Sĩ, nhưng bà chưa biết chuyện Ivo đã vượt ngục. Thỉnh thoảng ngồi nói chuyện với chị hầu phòng Masa về Goen, bà không phải không có chút tự hào là mình đã có công giục nàng đến dự đêm hội hóa trang lần đó. Nếu không, bây giờ nàng vẫn còn sống kiếp con đòi ở nhà mụ Blăngsơ, chứ đâu trở thành được người vợ hạnh phúc của chàng Hoàng tử hệt như trong Một ngàn đêm lẻ.
Một buổi sáng, Masa vào làng mua bán về, nói với bà chủ:
- Hình như ngôi nhà Ticarếch đã có người đến thuê rồi, thưa bà.
- Ngôi nhà của Goen ấy à? Blăngsơ đã tìm được người thuê rồi ư? Ôi, giá con Goen biết nó không bằng lòng đâu! Ở đấy còn bao nhiêu vết tích thời thơ ấu của nó. Mà ai thuê không biết?
- Ông chủ hiệu tạp hóa kể cháu nghe, bảo cũng không biết. Chỉ thấy hàng ngày một cô gái Trung Hoa từ trong ấy ra làng mua thức ăn nhưng chẳng chịu nói gì hết. Còn những người đi qua bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một người đàn bà đứng tuổi da nâu sẫm.
- Ta phải dò xem là ai mới được để báo tin cho con Goen biết, - Bà Hecmini nói.
Bà tính sẽ đến hỏi gia đình Đuốcden và hỏi thật khéo để họ không nghĩ rằng bà quan tâm gì đến Goen. Vả lại họ cũng không biết gì về quan hệ thật sự giữa bà và cô gái mồ côi kia.
Nhưng bà tính chẳng nên đụng đến mụ Blăngsơ, tốt nhất là gặp thẳng ông Hecvê - chồng mụ. Ông ta dễ dãi và cả nể. Một lần bà Hecmini nhìn thấy ông ta đang hút thuốc ngoài sân, bà bèn lân la đến bắt chuyện. Sau vài câu xã giao thông thường bà hỏi:
- Chị Masa vừa kể, hình như ông cho thuê ngôi nhà Ticarếch rồi phải không?
Bà rất ngạc nhiên thấy mặt Hecvê thay đổi hẳn. Ông ta lúng túng trả lời:
- Thuê gì đâu… À mà cũng có thể gọi là thuê… Chỉ là…
- Ông nói tôi chẳng hiểu gì cả. Vậy ông đã cho người ta thuê ngôi nhà ấy chứ gì?
- Tôi… tôi nghĩ là không phải.
- Tại sao lại nghĩ? Ông phải biết chứ?
- Không… tôi… chuyện này là của nhà tôi… Tôi cũng không biết bà ấy cho ai ở…
Bà Hecmini thấy ngay Hecvê không nói thật. Bà lại càng tò mò.
- Ông cho những người ông chẳng quen biết đến ở nhà đứa con gái mà ông bảo trợ ư? Tôi thấy ông làm thế là không được đâu.
- Tôi đã bảo đây là chuyện bà vợ tôi kia mà. Tôi không biết.
Rồi lảng chuyện, ông ta hỏi:
- Bà thấy cây hoa hồng tôi mới kiếm được chưa, bà Hecmini?
Nhưng bà không chịu, bà vẫn quay về câu chuyện cũ:
- Nhưng ít nhất ông cũng biết tên người thuê chứ?
- Người nào?
- Những người thuê ngôi nhà Ticarếch ấy? Nếu ông cho thuê, ông phải hỏi ý kiến con Goen đã chứ!
- Không phải thuê… Đấy là những bè bạn của vợ tôi.
- Vợ ông làm như thế là không được đâu, ông Hecvê ạ.
Vừa lúc ấy Lôret gọi bố. Ông ta xin lỗi rồi vào nhà.
“Chà! Xem chừng chuyện này không đơn giản. Tại sao ông ta lại phải nói dối? Được, ta sẽ dò cho ra sự thật”.
Hôm sau bà Hecmini lảng vảng bên ngoài hàng rào của ngôi nhà. Một thằng bé đang cọ xoong ngoài sân. Bà thản nhiên bước đến gần hỏi:
- Ai mới đến ở trong này đấy, cậu?
- Thưa bà, cháu không biết ạ.
- Sao cậu mà lại không biết?
Thằng bé lắc đầu.
- Cậu giấu ta thôi chứ làm sao cậu lại không biết được?
- Cháu không biết thật, - thằng bé Trung Hoa vẫn một mực.
Nghe có tiếng người lạ, một cô gái bước ra, lễ phép hỏi:
- Bà hỏi gì, thưa bà?
- Tôi vừa hỏi cậu này, ai mới đến ở ngôi nhà này đấy? Cậu ta bảo không biết.
- Nó nói đúng đấy, thưa bà.
- Sao lại thế được?
- Bởi vì chuyện này không liên quan gì đến bà.
Rồi quay sang thằng bé, Mêvađa quát:
- Về, Liang!
Và cả hai đi vào nhà.
- Thì ra thế. - Bà Hecmini lẩm bẩm.
Bà vừa ngạc nhiên vừa bực. Và bà càng tò mò muốn biết hơn. Bà nghĩ bụng sẽ phải tìm ra cho bằng được, những người đến ở đây là ai, thuộc loại người nào. Lúc đi ra bà bắt gặp một người đàn ông trẻ tuổi, da rám nắng, mắt xanh biếc kín đáo nhìn bà. Bà cảm thấy nét mặt hơi quen quen. “Ta gặp người này ở đâu rồi nhỉ?”.
Và ngay lúc đó bà sực nhớ ra. Năm ngoái một lần đi dạo với Masa về, ngang đường bà gặp Đugan cưỡi ngựa đi với anh chàng này. “Thôi, đúng rồi, anh ta là Uyli. Goen cũng thỉnh thoảng có nhắc đến anh ta trong thư. Uyli, con trai của Bá tước Ivo Pơnanxcôt với bà Vácvara… Nhưng tại sao anh ta lại ở đây lúc này? Theo thư Goen kể thì anh ta mất tích từ sau vụ Ivo bị bắt kia mà… Anh ta về đây làm gì? Chẳng lẽ anh ta lại về trú tại lâu đài Kecmaden? Vô lý!”.
Nghĩ thế bà Hecmini bèn quay lưng lại đi theo Uyli, thấy anh ta đi vào ngôi nhà Ticarếch và mở cửa một cách tự nhiên, chứng tỏ anh ta ở trong ngôi nhà này.
“Chà! Thế này thì quá lắm!” - bà nghĩ. Mà nếu con trai của Ivo và Vácvara thì sao phải giấu giếm? Vì bà chưa biết chuyện Ivo đã vượt ngục cho nên bà rất băn khoăn. Ivo vẫn còn bị giam tại Pavala thì anh ta ở đây làm gì?
Bà quay ra và gặp hai mẹ con Blăngsơ đi cùng chàng rể tương lai.
- Chào bà Hecmini, bà dạo chơi đấy à? – Blăngsơ lịch sự hỏi, phải giữ lịch sự với chàng rể tương lai.
- Vâng… Và tôi vừa gặp một chuyện rất lạ.
- Chuyện gì thế, thưa bà?
- Tôi gặp cái anh năm ngoái đi cùng với Đugan, anh ta tên là gì ấy nhỉ? Có phải Uyli không, bà?
Vừa hỏi bà vừa nhìn vào bộ mặt bự phấn của Blăngsơ Đuốcden lúc này đang rất lúng túng.
- Tôi lại nhìn thấy anh ta vào ngôi nhà Ticarếch.
- Thật ạ? Nếu vậy thì chắc là trong gia đình của cái ông thuê nhà đấy. Tên ông ta là gì ấy rất khó nhớ.
- Bà cho thuê ngôi nhà ấy?... Không được sự đồng ý của ông Hecvê?
- Tất nhiên là chồng tôi bằng lòng cho họ thuê. Ông ấy mới là người bảo trợ con Goen chứ đâu phải tôi.
- Vậy mà ông Hecvê lại bảo tôi rằng ông ấy không biết người thuê nhà là ai, tên gì.
- Nhà tôi nói với bà thế à?
Blăngsơ đỏ rừ mặt.
- …Đúng là quân ngu si! Chính ông ta mà cả giá thuê với họ mãi.
- Vậy là ông nhà cho thuê chứ còn bà không biết tên của họ? Vậy mà ông Hecvê bảo người thuê là bè bạn của bà.
Nghe đến đây, mặt Blăngsơ đỏ rực thật sự. Bà ta nổi khùng:
- Sao bà dính dáng đến chuyện này thế nhỉ? Tôi muốn cho ai thuê là việc của tôi chứ.
- Thì tôi cũng hỏi thế thôi. Bởi vì tôi nghĩ Goen không muốn cho ai lạ vào ở trong ngôi nhà ấy, nơi mẹ nó sống ngày xưa và vẫn còn nhiều đồ đạc vật dụng của bà Vácvara trong đó.
- Tôi bảo đảm với bà những người thuê đều là người danh giá cả.
Nghe xong bà Hecmini lảng sang câu chuyện khác vặt vãnh rồi quay trở về. Đến nhà bà thuật lại ngay cho chị hầu phòng Masa nghe. Nhưng bà không biết rằng ban nãy trong lúc bà hỏi chuyện mấy người dưới sân thì Goen đứng trên gác ngó qua cửa sổ xuống dưới đã nhìn thấy. Nàng mừng quá giơ hai tay ra phía trước và định gọi, nhưng nàng lại ghìm ngay, hoảng sợ hình dung thấy trước mắt quang cảnh khủng khiếp đứa con đang giẫy giụa gọi mẹ!
Và Goen đành đau đớn nhìn theo dáng đi thân yêu của bà cô già mà nàng đã phải chịu ơn biết bao nhiêu.