Người Tình Chạy Trốn

Chương 20: Sớm Chừng Nào Muốn

 Esmé tự nhủ với bản thân không được hôn lại anh, nhưng lý trí không điều khiển nổi trái tim cô.

Không chỉ hôn lại anh, cô còn bám víu lấy anh, hé môi vươn tới môi anh, những ngón tay túm chặt lấy áo sơ mi của anh, để mặc những giọt nước mắt lăn xuống má.

Một lúc lâu sau, Rio khẽ nhích ra và bắt lấy vai cô. “Em không muốn rời xa anh,” anh dịu giọng kết luận.

“Vâng, em không muốn. Em…” anh lại hôn cô, hôn và hôn, cô khẽ giọng rên rỉ trên bờ môi anh.

“Nói cho anh sự thật đi, amada. Em không muốn rời xa anh, phải không?”

Cô tiếp tục lừa bịp anh thế nào đây? “Không,” cô lẩm bẩm, “Không, ồ không. Em không muốn. Em… em…”

Rio giữ lấy khuôn mặt cô trong bàn tay mình. “Sao cơ, querida? Em nói hẳn hoi xem nào.”

Cô lúc lắc đầu. Cô còn lại chút tự trọng. Hơn nữa, cô cần phải rời xa anh, trước khi bí mật của cô bị phơi bày.

“Được lắm.” anh mỉm cười. “Vậy anh sẽ nói trước.”

Một khởi đầu bạo dạn cùng một nụ cười bạo dạn, nhưng anh có thể cảm thấy mình đang bắt đầu run rẩy, thật nực cười. Anh là một người đàn ông không sợ trời không sợ đất, không sợ cưỡi một con ngựa hoang dã nhất hay đánh cược một vụ làm ăn liều lĩnh nhất, nhưng lại sợ nói ra ba từ đó với người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp trước mặt anh này. Sẽ ra sao nếu cô từ chối anh? Khỉ thật, nó sẽ giết chết anh mất.

Nhưng ba từ đó anh vẫn cần nói ra. Anh chỉ thừa nhận chúng khi anh sải bước về khu nhà trọ sáng nay, trong tâm trí anh vương vất đọng lại hình ảnh cô, nhận ra cuộc sống anh đã trống rỗng biết bao khi thiếu vắng cô, và cô đã cuốn phăng anh đi thế nào mỗi lần anh đòi hỏi chiếm hữu cô.

Anh biết rõ anh cảm thấy thế nào. Và anh gần như chắc chắn cảm giác của cô cũng giống anh…

“Esmé.” Anh hít một hơi rất sâu. “Esmé, anh yêu em.”

Anh nghĩ, có lẽ cô không nghe thấy anh nói gì. Cô tiếp tục nhìn anh, nhìn trừng trừng anh… nhưng rồi anh thấy một tia ửng hồng quét qua khuôn mặt tái nhợt của cô, trái tim anh hoan hỉ.

“Anh yêu em,” anh lặp lại. “Anh tôn sủng em, querida, và phải, em sẽ về nhà với anh, phải, em sẽ dọn vào sống với anh.” Anh bật cười thoải mái. “Anh nghĩ có lẽ đây là lời cầu hôn tệ nhất từng có, nhưng tình yêu của anh, anh chưa từng ngỏ lời với bất kỳ một phụ nữ nào trong đời.”

Esmé cười lớn. Rồi cô bật khóc. Cô cố hết sức nhón chân lên và hôn anh. Rio húng hắng.

“Đây có được coi là lời đồng ý của em không?” anh lo lắng hỏi. “Em có yêu anh không?”

“Oh, vâng. Em yêu anh, Rio. Em đã yêu anh từ rất lâu… Đó là lý do vì sao em phải rời bỏ anh, bởi em sợ anh sẽ đòi chấm dứt quan hệ của chúng ta…”

Anh lắc đầu. “Anh đã dối lòng mình, em yêu. Khát khao em trong lòng anh khiến anh hoảng hốt, nên anh cố gắng tách xa em, nhưng mà vô dụng.” Anh kéo cô lại gần và hôn cô, không chỉ ham muốn mà ôn nhu đầy sắc tình. “Lấy anh nhé,” anh hối thúc, dựa trán anh vào trán cô. “Lấy anh nhé, và nói rằng em muốn sinh cho anh thật nhiều những đứa con xinh đẹp… Sao thế?”

“Anh muốn có những đứa con ấy sớm chừng nào?”

Ánh mắt anh gặp ánh mắt cô, cố dò ẩn ý của câu hỏi ấy.

“Em có thai rồi,” cô thốt lên, thấy anh thụi vào không khí.

“Anh sắp được làm bố!” Rio ôm chầm lấy cô. Anh xoay cô một vòng, rồi dừng lại hôn cô bằng tất cả tình yêu ẩn chứa trong trái tim anh.

“Em là nguồn sống của anh,” anh nhẹ nhàng nói, “trong suốt cuộc đời này.”

“Và anh là tình yêu của em,” Esmé thì thầm lại, “mãi mãi.”

THE END