Rio tỉnh dậy vào lúc trời nhập nhoạng sáng.
Esmé yên bình ngủ trong vòng tay anh, đầu cô gối lên vai anh, bàn tay áp lên khuôn ngực nơi trái tim anh đập không ngừng nghỉ. Anh cầm lấy tay cô, đưa lên môi hôn nhẹ. Cô khẽ thở ra, lầm bầm điều gì trong lúc mớ ngủ, cọ cọ rúc gần vào người anh hơn.
Rio đưa mắt ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đã sớm ló dạng, đang từ từ nhô lên phía sau rặng đồi bao bọc quanh Espada. Mọi người sẽ sớm thức dậy soạn sửa, anh biết đã đến lúc rời giường, mặc đồ vào, và tìm đường quay lại khu trọ dành cho khách phía trong sảnh nhà chính.
Lý trí lên tiếng mách bảo như vậy, nhưng trái tim anh lại nhắn nhủ điều khác, điều anh thực muốn làm bây giờ là yêu chiều người phụ nữ đang ngon lành say giấc trong vòng tay anh này và sau đó nắm tay cô hiên ngang bước ra khu trại trước mặt mọi người, để tất tần tật mọi người biết cô gái này là của anh…
Rio cau mày. Cẩn thận từng chút một, anh buông lỏng vòng tay đang đỡ lấy đầu Esmé, ngồi dậy, nhấc chân đặt xuống sàn.
Cái ý nghĩ điên rồ ấy từ đâu nhảy ra?
Cô không là “của anh”. Anh cũng không là “của cô”. Anh không thích cái ý nghĩ sở hữu đó. Cô cũng không thích. Đó là lý do cô rời khỏi anh, bởi cô nhận thấy, cũng như anh, rằng mối quan hệ giữa hai người ngày một thêm ràng buộc.
Cô đã đồng ý rời Espada về New Yorkvới anh. Cô sẽ sống với anh – dĩ nhiên là tạm thời, cho đến khi cô tìm được một căn hộ mới. Và khi mối quan hệ của họ cuối cùng sẽ cũng đi đến hồi kết, mà cái kết đó cũng không quá tệ bạc.
Một kế hoạch thỏa đáng.
Trần trụi, Rio nhẹ bước xuống phòng khách hướng tới cửa chính. Quần áo anh cùng quần áo cô vương vãi khắp nơi. Anh cúi xuống, nhặt chiếc áo phông bị xé đến tả tơi của cô, và đưa lên áp vào mặt. Thớ vải cotton ấp một mùi hương thật nhẹ, dịu dàng như hương hoa, đầy nữ tính thuần thục. Mùi hương của cô.
Anh có thực đã giằng xé chiếc áo che thân cô đêm qua? Có thực bức cô áp sát vách tường không cần cô khiêu khích mào đầu? Anh chưa từng mất kiểm soát đến thế với bất kỳ người đàn bà nào; một đêm tình dịu dàng nóng bỏng khiêu gợi khôn tả thì có thể, nhưng những gì diễn ra hôm qua là câu chuyện hoàn toàn khác.
Đêm qua anh không chủ định đến đây một chút nào, cũng chưa từng nghĩ tới. Anh đang đi đi lại lại trong phòng một lúc, và sau đó anh sải bước xuyên cơn mưa tầm tã, thẳng đến cửa phòng cô, sẵn sàng đạp sập nó nếu như cô không để anh vào.
Những kiềm chế cùng kiểm soát của anh đã biến mất đâu?
Rio vắt áo Esmé lên thành ghế, lượm nhặt quần áo của mình mặc vào. Rồi anh vươn tay nắm lấy chốt cửa.
Không. Anh muốn nhìn cô một lần cuối.
Anh quay lại phòng ngủ, chợt dừng lại trước bậc cửa. Cô vẫn đang say giấc. Được rồi, anh sẽ không đánh thức cô dậy. Anh nhẹ nhàng tiến đến bên giường, chạm môi hôn vào bờ vai cô. Hoặc có thể anh sẽ kéo chăn ra, để có thể nhìn thấy cô. Có thể anh sẽ lại ôm cô vào lòng, nồng nhiệt hôn cho đến khi cô tỉnh lại, cho đến khi cô hé môi bám lấy anh đáp lại, và rồi anh sẽ lại chiếm lấy cô, đòi hỏi cô bức cô thừa nhận cô là của anh, chỉ của riêng anh, không bao giờ thuộc về một thằng đàn ông nào khác…
Anh lùi lại một bước.
Một thoáng nghĩ điên loạn. Anh bị làm sao vậy? Anh thích cuộc sống hiện tại cơ mà. Anh được tự do, anh sẽ làm bất cứ cái gì anh thích, bất cứ lúc nào có hứng. Oh, một ngày nào đó, phải, có thể mọi chuyện sẽ thay đổi. Anh sẽ già đi, biết đến lúc cần ổn định cuộc sống, chọn lấy một người vợ anh dễ dàng thao túng dạy bảo, một người sẽ nhất nhất nghe lời và sùng bái anh, một người không mảy may có ý nghĩ chọc anh tức giận…
Một người sẽ không bao giờ trưng ra khát khao tình yêu của cô ta với anh.
Anh quay gót rời đi, vội vã đi về phía cửa chính và bước vào ánh bình minh. Một cái gì đó đã xảy ra với anh, nhưng là cái gì? Dù là gì thì nó cũng đã nhen nhóm một chút ấm áp lóe lên trong lòng anh.