Người Tình Bóng Tối

Chương 4

Anh đã không nhận ra cô.

Julian Kane nhìn thẳng vào cô bằng chính đôi mắt đen cháy rực, đôi mắt đã ám ảnh những giấc mơ của cô trong năm năm qua và biểu lộ không gì hơn ngoài một chút thích thú mơ hồ. Hay đó là sự khó chịu?

Rõ ràng thời gian họ ở bên nhau có quá ít ý nghĩa với anh nên gần như anh không nhớ ra cô. Và vì sao anh phải nhớ cô nhỉ? Portia nghĩ. Kể từ khi anh ra đi đến nay, anh có thể đã có hàng tá – cô liếc trộm một ánh mắt cay đắng về phía cô nàng tóc đen đẫy đà vẫn bám chặt lấy tay anh – không, cả một tập đoàn đàn bà quá sốt sắng giúp xóa bỏ cô khỏi khí nhớ của anh. Tại sao anh lại nhớ đến một cô bé mười bảy tuổi lập dị cứ đỏ mặt, lắp bắp và tự quăng mình vào anh mỗi lần anh bước vào một căn phòng nhỉ?

Khi nỗi đau ban đầu qua đi, Portia phải cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ. Bất chấp lời nó kiêu hãnh với Adrian rằng cô không còn là một đứa trẻ nữa, cô không muốn gì hơn là ném chiếc mũ xinh xắn của mình xuống sàn nhà và giẫm lên nó.

“Mắt Sáng?” Julian thì thầm, khuôn mặt đẹp trai chứa đầy vẻ sửng sốt và bối rối.

“Đừng gọi tôi như thế”, cô quát, bỗng nhiên cảm thấy khinh miệt biệt danh thân thiết đó. Nếu anh thử véo mũi cô, cô sẽ cắn vào những ngón tay của anh.

Anh tuyệt vọng liếc nhìn xung quanh, như thể vừa mới nhận ra sự bẩn thỉu của họ, “Em đang làm cái gì ở một sóng bạc thế này?”

“Có nơi nào tốt hơn để tìm kiếm một ác quỷ đi lạc?” Cô phản pháo.

Họ đang bắt đầu thu hút khán giả. Rất nhiều gã với vẻ ngoài xơ xác đang nhích lại gần, như họ đã ngửi thấy mùi máu trong không khí.

“Nếu quý bà đây tìm kiếm một ván bài”, một gã to lớn với một cái mũi hằn những mạch máu đỏ và hai bàn tay lắm thịt như đùi lợn muối, “Tôi sẵn sàng chơi”.

“Jim bự luôn luôn sẵn sàng”, người khác gào lên trong lúc huých vào gã bên cạnh. “Điều đó dẫn đến kết quả là trong hai mươi nhóc tỳ thì chỉ có hai đứa là do người vợ tội nghiệp của anh ta sinh ra”.

Những tiếng cười nổ ra cổ vũ lời nói của anh ta, nhưng không thể hiểu sai ý nghĩa xấu xa trong đó. Khi Julian thả tay cô nàng tóc đen và tiến về phía cô, Portia lùi lại một bước, cô cảm thấy có chút sợ hãi.

Có vẻ cuối cùng cô đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của anh.

Bước chân của anh im ắng và đe dọa như bất kỳ bước chân của một kẻ săn mồi nào. Trước khi cô có thể phản đối, anh đã siết lấy tay cô bằng một cái nắm chặt.

“Ối, đau!” Cô lẩm bẩm và cố gắng giằng tay ra.

“Xin lỗi”, anh thì thào, nới lỏng nhưng không từ bỏ cái nắm trên tay cô, “Thỉnh thoảng anh quên mất sức mạnh của mình”.

Sức mạnh đó được minh chứng đầy đủ khi anh xoay cô lại một cách duyên dáng như thể họ đang nhảy điệu van-xơ trên một sàn khiêu vũ và kéo lưng cô dựa vào vầng ngực rộng của anh.

Khi họ đối mặt với nhóm đàn ông dường như đã nhanh chóng tập trung thành một đám, Julian nói to, “Tôi e rằng cô ấy không kiếm chỗ chơi bài đâu, các cậu. Cô ấy tìm tôi”. Anh dịu dàng khép tay trên va cô và dụi vào tóc cô, giọng nam trung đầy âm điệu của anh điểm thêm một nốt cao hoàn hảo trong vẻ ngông nghênh và lúng túng, “Và cô ấy không phải là một quý bà. Cô ấy là vợ tôi”.

Những tiếng rên thông cảm xuyên qua đám đông. Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên một người vợ giận dữ xông vào câu lạc bộ này để kéo chồng về nhà. Những người đàn ông nhìn cô với vẻ tôn trọng mới, vài người trong số họ thậm chí còn bỏ mũ xuống. Nhưng Portia đang bị phân tâm, không để ý đến tất cả những điều đó bởi cảm giác mũi Julian đang mơn trớn ở dái tai cô. Cô có thể thề rằng anh đang ngửi cô.

Quyết tâm chứng tỏ cô không phải là bất lực – hay ngu ngốc – như anh nghĩ, cô cưỡng lại thôi thúc giậm chân vào mu bàn chân anh và thay vào đó quay lại để trao cho anh một nụ cười quyến rũ. “Khi em thức giấc và nhận ra anh đã rời khỏi giường, em không thể không lo lắng, anh yêu”. Cô vỗ vỗ vào phần ngực áo xếp nếp lộ ra từ cổ áo chữ V cắt sâu của chiếc áo ghi-lê. “Em biết anh cam đoan với em rằng bệnh giang mai của anh đã lành hẳn, nhưng anh không bao giờ cẩn thận với những cơn đau nhức đó”.

Tiếng rên rỉ của những người đàn ông lần này thậm chí còn ra vẻ thông cảm hơn. Cô ả tóc đen hó hốc miệng trong choáng váng, sau đó túm lấy tay ả tóc vàng đang thở phù phù. Hai người đan bà hối hả đi về phía cầu thang, bắn cho Julian những cái nhìn ghê tởm qua vai.

Mắt Julian nhíu lại trên khuôn mặt cô ngay cả khi anh trượt một cánh tay quanh eo cô, kéo nửa dưới cơ thể cô áp sát vào anh. Tinh ý nhận thấy đường cắt may gọn gàng đến nguy hiểm của chiếc quần anh đang mặc, cô cố gắng ngọ nguậy để nới dài khoảng cách giữa họ, nhưng sự vật lộn của cô chỉ làm hằn sâu hơn nụ cười điệu đà của anh.

“Sự quan tâm của em thật cảm động, em yêu của anh”, anh nói. “Và thật tình cờ làm sao em lại xuất hiện khi anh đang bắt đầu băn khoăn bữa ăn tiếp theo của anh sẽ đến từ đâu”.

Môi anh hé ra, cho cô một hình ảnh thoáng qua đầy khiêu khích về những chiếc răng nanh của anh. Những chiếc răng nanh chỉ trở nên sắc nhọn khi anh đói. Hoặc bị kích thích, Portia nuốt nghẹn. Có lẽ cô đã không khôn ngoan khi quấy nhiễu anh. Nếu Adrian và Caroline đúng và anh đã từ bỏ việc tìm kiếm linh hồn của mình, thì đối với cô anh sẽ không gì hơn là một người lạ nguy hiểm. Và đối với anh cô không gì hơn là một miếng ngon đặc biệt.

Cô ép mình trao cho anh một cái vỗ về như một người vợ, cảm nhận rõ ngững cơ bắp cứng như đá của anh dưới bàn tay đeo găng của cô “Nếu anh muốn chơi thêm một ván bài khác, anh yêu, em sẽ chạy ngay về nhà và khua đầy tớ dậy để làm bữa ăn đêm cho anh”.

Góc miệng anh nhếch lên một nụ cười am hiểu. “Vớ vẫn, cưng à. Anh tin là em đã khơi dậy trong anh một cơn đói mà chỉ có em mới có thể làm anh thỏa mãn”. Hàng lông mi màu đen dài của anh rủ xuống khi anh nghiêng về phía cô. Quá muộn, Portia nhận ra anh không hề có ý định véo mũi cô.

Cô mở miệng để phản đối nhưng môi anh đã ở đó, lướt trên môi cô mềm mượt như nhung. Cô bị sốc mạnh đến mức cô đã muốn giật ra nếu không phải vì bàn tay đầy sức mạnh đang trượt lên gáy cô. Những ngón tay mạnh mẽ và chắc chắn quấn vào những lọn tóc không cuộn của cô cho đến khi cô bị gắn vào anh như bất kỳ một nữ nô lệ nào đó gắn vào ông chủ của mình.

Kéo mạnh đầu cô ngã ra sau, anh đập tan sự kiềm chế của cô với mưu mẹo đầy sức tàn phá. Môi anh lướt qua lướt lại trên môi cô, sau đó dịu dàng đi vào miệng cô, cướp bóc và quyến rũ bằng môi cái vuốt ve chậm rãi của lưỡi anh. Anh hôn cô như có cả thời gian vô tận để dâng hiến cho khoái cảm của cô. Anh hôn như một ma cà rồng.

Portia níu lấy áo ghi-lê của anh, nhưng cô vẫn cảm thấy mình đang rơi, rơi xuống một vực sâu tối tăm nào đó, nơi chỉ có anh và những hứa hẹn trêu ngươi trong nụ hôn của anh tồn tại. Cô hầu như không thể nghe thấy những tiếng huýt sáo và những tiếng la hét thô tục từ những khách hàng của sòng bạc qua âm thanh rộn rã trong tai cô.

Cô có lẽ đã mãn nguyện quăng mình vào vực thẳm đó và không bao giờ nổi lên nữa, nếu không phải vì cái nhói đau bất chợt trên môi dưới của cô. Cô không nhận ra cô đã bị đâm bởi một trong những cái răng nanh của Julian cho đến khi nếm được mùi vị mằn mặn của máu trong miệng. Anh cũng nếm thấy nó. Cái hít mạnh vào của anh thực sự không phải là một hơi thở đe dọa hút hết phần không khí còn lại từ lá phổi của cô. Anh giật ra khỏi cô giống như cô mới là người cắn anh.

Mũi anh phập phồng, con ngươi của anh giãn ra. Mặc dù không cử động một cơ bắp nào, toàn bộ cơ thể anh dường như rung lên với cơn đói nguyên thủy nào đó.

Portia chạm một bàn tay run rẫy lên môi cô. Chiếc găng tay trắng của cô vấy bẩn bởi một giọt máu. Julian khép mắt lại một lúc. Khi anh mở mắt ra, chúng đã cứng lại và tối tăm như đá thạch anh đen.

Một gã đàn ông hắng giọng, sau đó giật một vai về phía cầu thang, “Anh và phu nhân của mình có thể thuê một căn phòng trên tầng với một hoặc hai silling”.

“Không cần thiế”, Julian nói tỉnh bơ và ôm lấy cô cứ như họ là cặp vợ chồng tình tứ nhất. “Tôi khám phá ra rằng bất kỳ thứ gì có giá trị, bao gồm kể cả vợ mình, đều đáng để chờ đợi”.

Trước những tiếng cười khóa trá tán thưởng của đám đông, anh quơ lấy phần tiền thắng của mình, bao gồm cả dãi dây quấn cổ bằng nhung của Portia, và khoác áo khoác lên vai cô. Trước khi cô có thể phản đối, anh đã cuốn cô ra khỏi sòng bạc và lao vào bóng đêm.

Bị kéo bởi cái nắm tay đầy sở hữu của Julian trên khuỷu tay. Portia vật lộn để giữ chiếc mũ và túi xách, đồng thời bắt nhịp với những sải chân dài của anh.

Vẻ cuốn hút vui vẻ bề ngoài của anh đã biến mất, chỉ còn lại chiếc cắm cứng lại và dáng vẻ không thể xâm phạm. Cô không thể ngăn lại những cái liếc trộm tò mò trước hình dáng đó. Bất chấp sự phóng túng với rượu và đàn bà mà cô đã chứng kiến trong sòng bạc kia, sự sa đọa không hề để lại một dấu vết trên khuôn mặt anh. Chiếc mũi khoăm mạnh mẽ, đường cắt gợi cảm của đôi môi dày và chiếc cằm chẻ của anh vẫn mang vẻ đẹp như nhà thơ Byron mà cô nhớ quá rõ. Byron đã mục rửa trong ngôi mộ của mình ở Nottinghamshire đã gần hai năm, nạn nhân của một cơn sốt bí hiểm và sự sa đọa, còn Julian nhờ vào tên ma cà rồng đã trộm mất linh hồn của anh, anh vẫn mãi mãi đóng băng ở giai đoạn phát triển hoàn thiện đầu tiên của tuổi trưởng thành.

Cuối cùng, tuyết đã ngừng rơi. Ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn đường làm che khuất mắt anh và phủ những khoảng tối đầy sát khí bên dưới gò má cao của anh.

“Anh đang đưa em đi đâu?” Cô hỏi.

“Đến cỗ xe của em”.

“Em không có xe. Em thuê xe và gã đánh xe từ chối lai vãng ở khu vực này sau khi trời tối”.

“Điều đó thể hiện gã thông minh hơn em nhiều, phải thế không?”

“Anh có thể xúc phạm em nếu thích, nhưng em không định để bị chọc tức đâu”.

“Vậy anh sẽ đưa em về nơi em thuộc về”, anh nói cộc lốc. “Nhà”.

Cô ấn gót chân xuống khiến cả hai người dừng khựng lại, “Em không thể để anh làm thế”.

Anh quay lại để đối diện với cô, “Tại sao không?”

Cô mở miệng, nhưng ngập ngừng một lúc lâu.

Anh giơ một bàn tay lên, “Đợi đã. Để anh đoán. Anh có thể không còn được chào đón ở nhà anh trai mình. Có người cha có lý trí nào lại muốn anh rình mò quanh đứa con yếu đuối của mình chứ?” Anh khịt mũi. “Adrian có thể sẽ xuyên vào anh bằng một chiếc ô của Caroline trước khi anh có thể mở rộng vòng tay và nựng nịu, “Đến đây nào, Eloisa, và gặp chú Julian của cháu đi. Ôi trời, cháu có một cái cổ nhỏ xinh xắn làm sao!””

“Vậy là anh có nhận được là thư Caroline gửi khi Eloisa được sinh ra!” Portia nói với vẻ trách móc, “Tại sao anh không trả lời?”

Anh nhún vai, “Có lẽ anh đã trả lời. Em biết là bưu điện vốn có tiếng là không thể tin được”.

Cô nhíu mắt, ngờ rằng không phải do bưu điện vốn có tiếng xấu hay không thể tin được. “Hay lắm, anh thật vô tâm khi để bọn em lo lắng về tin tức của anh quá lâu như thế. Theo những gì bọn em biết, anh có thể đã….”

“Không chết?” Anh tiếp lời khi cô ngập ngừng. Đáp lại ánh mắt khiển trách của cô, anh thở dài, “Nếu em không cho phép anh hộ tống em về nhà, thì em gợi ý xem anh sẽ vứt bỏ em như thế nào? Anh có nên bỏ em lại sòng bạc tiếp theo mà chúng ta sẽ đến không?”

Portia đội mũ lên và buộc dải lụa thành một chiếc nơ kiêu kỳ dưới cằm, biết rằng cô cần tất cả những sự khuyến khích mà nó mang lại, “Em đang hi vọng có thể đi cùng anh đến nơi ở của anh”.

Tất cả dấu vết hài hước biến mất trên mặt Julian, để lại một chiếc mặt nạ lạnh lùng và trơn nhẵn. “Anh xin lỗi, nhưng anh không nghĩ như thế là khôn ngoan. Vì em đã tìm thấy đường đến đây, anh cho rằng em tìm đường về nhà cũng giỏi như thế.” Anh khua tay cúi chào cô, “Ngủ ngon, cô Cabot. Hãy giữ những tình cảm yêu thương nhất của tôi đến anh trai tôi và gia đình của anh ấy”.

Anh quay người và anh bắt đầu sải bước như anh hoàn toàn có ý định để cô đứng một mình trên góc phố, trong chiếc áo khoác thấm mùi thuốc lá và mùi hương của anh.

“Nếu anh không đưa em đến nơi ở của anh”, cô gọi với theo. “Em vẫn cứ đi theo anh thôi”.

Julian quay lại. Khi anh bước nhanh về phía cô, khuôn mặt anh hằn lên những nét tàn nhẫn, Portia phải cố gắng để không giật lùi lại.

Anh dừng lại cách cô không đến một bàn chân, đôi mắt đen cháy rực, “Đầu tiên em xông vào sòng bạc xấu xa nhất như em là nữ hoàng Elizaberth chết tiệt. Sau đó em tự nguyện đi theo một gã đàn ông như anh – không, một quái vật như anh – đến nơi ở? Em có quan tâm đến danh dự của mình không, cô nàng? Và cho chính mạng sống của em nữa?”

“Lúc này điều em quan tâm không phải mạng sống của mình. Mà là của anh”.

“Anh không có mạng sống, em yêu. Chỉ là một sự tồn tại”.

“Có thể nhanh chóng kết thúc nếu anh không nghe điều em phải nói”.

Anh chửi thề bằng một thứ tiếng Pháp trôi chảy. Portia hếch cằm lên, không hề đỏ mặt. Cô đã nghe những lời chửi thề nhiều màu sắc hơn từ đôi môi của Adrian, hầu hết là bằng tiếng Anh.

Một gã đàn ông loạng choạng đi qua họ, bốc mùi lâu không tắm rửa và rượu gin rẻ tiền. Khi ánh mắt hau háu của gã lạ mặt quét trên bộ ngực đầy đặn của Portia, Julian nhe răng ra và gầm gừ, âm thanh nguyên thủy đó khiến mọi sợi tóc ở gáy cô dựng lên. Gã đàn ông lảo đảo lao đi, vừa đủ để tránh một cột đèn khi gã ném lại qua vai một ánh mắt kinh hoàng.

“Có lẽ anh không phải con thú duy nhất lảng vảng trên đường phố Luân Đôn tối nay”. Julian vuốt cằm, rõ ràng đang đấu tranh với yêu cầu của cô. “Được thôi”, cuối cùng anh chịu thua. “Nếu em cứ khăng khăng, anh sẽ đưa em đến nơi ở của anh. Nhưng với điều kiện em hứa sẽ để anh lại trong yên bình khi em nói xong và có được điều mình muốn”. Không đợi lời cam kết của cô, anh đưa cánh tay ra cho cô.

Vẫn còn bị ám ảnh vì âm thanh vọng lại của tiếng gầm gừ đó, Portia ngần ngừ trong một thoáng chốc trước khi đặt bàn tay đi găng trên cánh tay gập lại cùa anh.

***

Trước sự ngạc nhiên của Portia, cầu thang vẹo vọ dẫn đến nơi ở thuê của Julian nằm sâu trong phố Strand đi lên thay vì đi xuống. Cô đã mong đợi thấy anh sống torng một căn phòng xa hoa dưới tầng hầm, giống như căn phòng bí mật trong tầng hầm của Lâu đài Trevelyan, nơi nhà thời thơ ấu của anh và Adrian.

Căn phòng đó treo rèm lan cashmere và lụa Trung Quốc, được trang hoàng với những đồ gỗ kiểu Chippendale, vô số những bức tranh và tượng bán thân, và một bàn cờ bắng đá cẩm thạch nơi anh có thể giết thời gian trong những giờ còn sáng khi anh không ngủ trong chiếc quan tài gỗ chạm khắc hoa mỹ chiếm phần lớn diện tích trong căn phòng đó. Julian luôn là một ma cà rồng được hưởng thụ sự tiện nghi thoải mái, về vật chất và cả những thứ khác.

Đó là lý do cô cảm thấy sốc khi anh mở tung cánh cửa trên đầu cầu thang tối tăm để lộ một căn phòng trần thấp và hẹp thậm chí còn nhỏ hơn một gác xép. Căn phòng được trang trí với một cái tủ quần áo ọp ẹp, một chiếc ghế bành tồi tàn, và một chiếc bàn bẩn thỉu với hai chiếc ghế lưng cao, tất cả đều làm từ loại gỗ thông rẻ tiền nhất. Một ngọn đèn cháy lập lòe trên bàn, tạo ra những bóng tối trườn trên những bức tranh đã bị tróc trên tường. Nếu không phải vì những tấm rèm cửa bằng vải nhiễu đen dày che phủ những cửa sổ ở mái nhà, không ai lại đoán rằng đây là nơi cư ngụ của một ma cà rồng.

Thay vì mộ chiếc quan tài, một khung giường đúc bằng sắt sệ xuống nằm ở một góc phòng. Portia chấp nhận lời mời khong lời của Julian để theo anh vào trong, đánh mắt tránh khỏi những tấm chăn nhàu nát trên giường.

Khi cô quay lại đối diện với anh, anh đóng cửa lại và ngã lưng dựa vào nó, quan sát cô qua đôi mí mắt nặng trũi. “Vậy là Protia Cabot bé nhỏ đã lớn rồi”.

Sắc thái trong giọng nói của anh cho thấy anh không quá hài lòng với những gì mình nhận thấy, Portia nhún vau, “Điều đương nhiên phải xảy ra thôi. Em không thể mãi là cô bé ngây thơ say mê những vầng thơ của Byron”.

“Càng đáng tiếc hơn”. Julian lẩm bẩm

Từ bỏ vị trí ở cửa, anh đi sát qua cô để đến chiếc bàn. Sau khi thổi bụi từ một cặp ly cọc sạch, anh rót rượu từ một cái chai màu hổ phách để cạnh chúng. Anh mời cô một ly, những ngón tay dài thanh mảnh của anh ôm quanh miệng ly.

Cô nhận lấy à đưa lên mũi, nhìn anh đầy vẻ nghi ngờ khi ngửi chất lỏng màu vang đỏ đó.

“Đừng lo lắng, nó chỉ là rượu thôi mà”, anh đảm bảo với cô, một tia hài hước ánh lên trong mắt anh. “Và là rượu rẻ tiền. Nhưng đó là tất cả những gì anh có thể mua trong lúc này”.

Cô uống một ngụm nhỏ loại rượu có mùi hương như xạ, “Thế anh đã uống bao nhiêu rượu tối nay?”

“Gần như chưa đủ”, anh nói trong kh dựa vào bàn và uống một hơi cạn ly của mình. Anh nâng chiếc ly rỗng về phía cô với vẻ chúc tụng chế giễu. “Anh hi vọng em sẽ tha thứ cho tính khí cáu kỉnh của anh. Em làm gián đoạn bữa tối của anh và anh có xu hướng hơi quàu quạu khi đói”.

Portia sặc rượu, đôi mắt cô mở ta vì kinh hoàng, “Những người đàn bà ở sòng bạc đó? Anh sẽ…ăn họ?”

Anh mở miệng, rồi nghĩ lại về những gì định nói và anh lại ngậm miệng lại, “Nếu em đang hỏi anh là anh có giết họ không, thì câu trả lời là không. Anh thích nghĩ họ là một bữa điểm tâm nhanh ngon lành hơn”.

Khi mắt cô mở to hơn nữa, anh thở dài. “Ma cà rồng cũng chỉ có thể ăn một số lượng bò tái và máu ở cửa hàng thịt nhất định thôi. Khi lang thang trên khắp thế giới trong vài năm qua, anh đã có một phát hiện thú vị. Dường như anh đi bất cứ đâu, luôn có những phụ nữ sẵn lòng – không, háo hức – mời anh uống một ít từ họ. Anh chỉ lấy đủ lượng cần thiết để sống sót, và để đáp lại….Anh đảm bảo rằng họ có được những gì họ cần”. Ánh mắt màu ngọc bích của anh lướt qua vết sẹo mở trên cổ cô, “Em là người phụ nữ đầu tiên anh uống, anh phải cảm ơn em vì đã dạy anh bài học đó”.

Portia gần như đã căm ghét anh vào lúc đó, vì anh đã lấy một hành động sinh ra từ tuyệt vọng, tình yêu và biến nó thành một cái gì đó xấu xa bẩn thỉu.

Nhưng là điều đó vẫn chưa đủ sỉ nhục, anh bước một bước về phía cô, sau đó một bước nữa, “Anh gần như không còn quá bất cẩn và vụng về như anh đã từng làm với em. Anh thậm chí học được cách uống từ những nơi khác để vết sẹo không quá lộ liễu”. Anh đưa một bàn tay lên cổ cô, ngón tay anh vuốt ve vết sẹo anh đã để lại ở cô với một vẻ dịu dàng quyến rũ khiến cô run lên, “Em có biết là có một động mạch nhỏ đặc biệt dồi dào ở phía trong đùi của phụ nữ, ngay dưới…”

“Dừng lại!” Portia vừa hét vừa gạt phăng tay anh đi, “Dừng ngay việc tỏ vẻ kinh tởm như thế! Em biết chính xác anh đang cố gắng làm gì và nó sẽ không có tác dụng đâu!”

Anh lùi ra xa cô, giơ cả hai tay lên với biểu hện từ bỏ một cách chế nhạo, “Không bao giờ có thể dễ dàng làm em sợ, đúng không, Mắt Sáng?”

Anh đã sai. Cô đang sợ. Sợ những mạch máu của cô đang chạy đua bên dưới những ngón tay anh. Sợ hãi sức mạnh mà những cái đụng chạm của anh vẫn cón tác dụng với cô. Sợ hãi cô có thể không tốt đẹp hơn những người đàn bà sẵn lòng và háo hức thỏa mãn ham muốn của anh miễn là anh thỏa mãn ham muốn của họ.

Nhưng anh không phải là người duy nhất học được cách lửa phình trong vài năm qua. Cô mỉm cười với anh, sử dụng mà lúm đồng tiền với vẻ đẹp nhất. “Em không muốn làm tổn thương đến tính kiêu căng của anh, nhưng em không hề có ý định cụp đuôi chạy khỏi cánh cửa này chỉ bởi vì anh nói “Cút!” với em”.

Cô nhún vai thoát khỏi chiếc áo khoác của anh và vứt nó lên giường, cởi bỏ chiếc mũ và cẩn thận đặt nó lên bàn, sau đó bắt đầu kéo găng tay khỏi từng ngón một. Khi cô bỏ chiếc áo choàng lông ra, một bên lông mày của Julian nhếch lên, như hỏi cô đang tính cởi bỏ thứ đồ gì tiếp theo.

Vẫn để dãi băng của chiếc túi buộc quanh tay mình, cô ngồi xuống mép của chiếc ghế bành và uống một ngụm rượu nhỏ khác, “Tiếng gầm gừ và dáng điệu của anh có thể gây ấn tượng cho những kiểu phụ nữ anh thường tán tỉnh, nhưng em nói thật nhé, em thấy chúng hơi buồn chán”.

Lông mày của Julian nhướn lên cao hơn nữa, “Xin thứ lỗi, cô Cabot. Tôi đã nhầm cô với cô bé mê muội đã nuốt lấy từng lời của tôi với vẻ vui sướng đến không thở được”.

“Em e rằng ngay cả đứa trẻ mê muội nhất ngày nào đó cũng phải lớn lên. Em hi vọng anh sẽ không thất vọng khi biết rằng em không còn tin vào nàng tiên cá, yêu tinh, hay người sói nữa.”

“Nhưng em vẫn tin vào anh”.

Portia gần như không che dấu được cái giật mình của mình. Có phải anh đã phát triển được khả năng đọc suy nghĩ của người khác cùng với những khả năng đen tối khác?

“Em vẫn tin vào sự tồn tại của ma cà rồng”, anh làm rõ khiến cô nhẹ nhõm hẳn.

“Em không có lựa chọn nào khác, phải không? Khi anh trai anh đã dành năm năm qua để xua đuổi những kẻ kinh khủng nhất ra khỏi Luân Đôn”.

“À, điều đó giải thích tại sao họ đang tràn ngập những con ngõ của Florence và Madrid”. Cau có, Julian rót cho anh một ly rượu khác và dựa vào một bên hông gầy vào góc bàn đối diện. “Rõ ràng Adrian đã xao lãng việc giám hộ em. Anh đã nghĩ anh ấy đã gã em cho một gã tử tước hay bá tước nào đó, người có thể cho em nửa tá con để giữ em ở trong phòng trẻ, nơi mà em thuộc về”.

“Hiện giờ em đã thoát khỏi phòng trẻ nhiều năm rồi và chưa có ý định quay lại. Ít nhất phải một thời gian rất lâu nữa. Vậy hãy kể cho em nghe”, cô nói và nháy mắt với anh, “trong khi anh đi vòng quanh thế giới để học cách nô lệ hóa những người phụ nữ ý chí yếu ớt bằng sức mạnh quyến rũ của mình, anh không tình cờ gặp phải thứ gì đó thú vị à? Ví dụ như, linh hồn bất tử của anh chẳng hạn?”

Anh đặt chiếc ly xuống bàn, sau đó vỗ vỗ vào chiếc túi áo ghi-lê, cứ như thứ giữ sức mạnh biến anh trở thành con người không có gì quan trọng hơn là một chiếc găng tay cưỡi ngựa hay là một cái cà vạt để nhầm chỗ, “Thứ chết tiệt đó vô cùng khó nắm bắt. Anh không gặp một tên ma cà rồng nào thơ thẩn đi đến bên anh và mới anh xé toạc cổ họng hắn để anh có thể hút lại linh hồn bị đánh cắp của mình”.

“Vậy là anh chưa bao giờ tìm thấy ma cà rồng đã sinh ra Duvalier, người đã thừa kế linh hồn anh sau khi Duvalier bị hủy diệt”.

“Anh e là chưa. Trừ phi họ đang ăn, ma cà rồng có tiếng là rất kín miệng, thậm chí là giữa bọn họ với nhau”.

Portia cau mày. Điều gì đó trong giọng nói của anh khiến cô nghi ngờ rằng anh không hoàn toàn thành thực. “Vậy là anh không tìm kiếm linh hồn của mình, nhưng anh có thời gian để chứng tỏ mình là một anh hùng trên những chiến trường của Myanmar?”

Anh nhún vai một cách hững hờ, “Trở thành một anh hùng khó khăn như thế nào khi em không thể chết? Tại sao anh không xung phong là tiên phong trong mọi trận chiến? Lén lút xâm nhập vào phía sau hàng ngũ quân địch và giải cứu mọi người lính bị bắt? Anh không có gì để mất”.

“Trừ phi mặt trời ló ra”.

Môi anh nhếc lên thành một nụ cười nhạo báng, “Lúc đấy là mùa mưa”.

“Khi nhà vua phong tước hiệp sĩ cho anh, em cho rằng ngài ấn tượng với những nổ lực của anh hơn là chính anh”.

“Những kẽ mơ mộng trên thế giới này luôn tìm kiếm một anh hùng. Anh cho rằng nhà vua cũng không khác biệt so với những người đàn ông khác”.

“Hay đàn bà”, cô bình luận, táo bạo đón ánh mắt của anh.

Anh đứng thẳng người và khoanh tay trước ngực, “Có lẽ đã đến lúc em nói với anh chính xác em đang tìm kiếm cái gì, Portia. Bởi vì nếu em tìm kiếm một anh hùng, em đã đến nhầm chỗ rồi”.

Nao núng bởi cái nhìn không chớp mắt của anh, cô đứng lên từ chiếc ghế và thong thả đi đến cửa sổ. Đẩy tấm rèm vả nhiễu sang một bên, cô nhìn ra con ngõ sáng mờ mờ bên dưới. Mỗi bóng tối dường như đều che giấu những mối de dọa không tên, nhưng không có mối đe dọa nào nguy hiểm đối với cô hơn người đàn nông đang đợi –không quá kiên nhẫn- câu trả lời của cô.

Cô trao đổi ánh mắt dũng cảm với hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm kính, sau đó để tấm rèm rơi xuống và quay lại đối mặt với anh, “Em đang tìm kiếm một kẻ giết người”.

Những từ ngữ đáng sợ treo lơ lửng trong không khí giữa họ cho đến khi Julian hất đầu ra sau với một tiếng cười sảng khoái và nói, “Vậy anh nghĩ cuối cùng em đã đến đúng chỗ rồi, đúng không?”