Một ngày đáng yêu để chết.
Những bông tuyết rơi xuống từ bầu trời hừng đông, phủ một màu trắm lên bãi cỏ công viên. Thật dễ dàng để Julian Kane tưởng tượng ra tấm khăn phủ tinh khôi đó sẽ như thế nào khi lấm tấm máu của anh.
Tiếng cười ầm ĩ của anh nhạo báng âm thanh im ắng của những bông tuyết rơi, “Cậu thấy thế nào, Cubby, bạn của tôi? Chúng ta sẽ hát vài đoạn đồng ca sôi nổi của bài ‘Cô Gái Tôi Bỏ Lại Sau Lưng’ để khích lệ chúng ta tiến lên giành chiến thắng chứ?” Anh vấp vào một mô đất, buộc phải tỳ mạnh cánh tay hơn nữa trên bờ vai rộng của bạn mình, “Có lẽ ‘Đánh Ngã Người Đàn Ông’ sẽ phù hợp hơn”.
Cuthbert vẹo người sang bên phải, vật lộn để giữ cân bằng với cả Julian và chiếc hộp gỗ dái ngựa cắp dưới cánh tay kia. “Mình thấy nên thôi thì hơn, Jules. Đầu mình nhức kinh khủng. Mình không thể tin mình đã để cậu lôi kéo vào chuyện này. Phụ tá kiểu gì lại để cho người đấu chính ra ngoài cả đêm và say xỉn trước mặt trận đấu súng tay đôi cơ chứ? Cậu nên để mình đưa cậu lên chuyến tàu quay lại Mỹ khi vẫn còn thời gian.”
Julian lắc lắc một ngón tay quở trách với anh, “Đừng cau có. Nếu mình muốn bị mè nheo, mình đã kết hôn rồi.”
Cuthbret thốt ra một tiếng khịt mũi than vãn, “Nếu cậu có lý trí để yêu và kết hôn với một cô nàng không may nào đó, Wallingford sẽ không bắt gặp cậu dụi vào tai vợ đính hôn của gã ở buổi tiệc đính hôn của họ và lúc mình đang được rúc vào chiếc giường ấm áp của mình, mơ mộng về những vũ công xinh đẹp và sưởi ấm chân trên một viên gạch nóng”.
“Cậu xúc phạm mình, Cubby! Mình chưa bao giờ gặp gỡ một người phụ nữ mà mình không yêu”.
“Ngược lại, cậu yêu tất cả phụ nữ cậu gặp. Đó là một điều khác biệt, tuy khó thấy”. Cuthbert cằn nhằn khi bị bạn mình giẫm lên chân. Số lượng rượu rẻ tiền anh nốc vào cũng nhiều gần bằng Julian, nhưng anh vẫn có thể đứng mà không cần ngườ khác đỡ cho đến lúc này.
“Suỵtttt!” Tiếng yêu cầu im lặng cường điệu của bạn anh khiến hững cành cảu cây tổng quán sủi gần đó giật nảy lên. Một ngón tay đeo găng sang trọng của Julian chỉ chỏ, “Họ đã ở đây rồi, nấp dưới bụi cây linh sam”.
Cuthbert biết chắc chắn rằng quý ông đứng đợi bên cạnh một cỗ xe sử dụng trong thành phố có gắn gia huy ở phía xa của bãi cỏ không hề tỏ nỗ lực ẩn náu. Miles Devonforth, hầu tước của Wallingford, đang bước đi tạo thành một cái rãnh nông trên tuyết. Những bước chân kềm chế đầy căng thẳng của hắn không hề thay đổi, ngay cả khi hắn ta giật chiếc đồng hồ ở trong túi ra và trừng mắt nhìn vào nó. Một nhóm ba người đi cùng lởn vởn sau lưng hắn ta – hai quý ông trong những chiếc áo khoác to sụ và một hình dáng khắc khổ trong bộ đồ màu đen. Có thể đấy là gã bác sị tai tiếng nào đó đang nhúng tay vào nghề lo việc ma chay được gọi đến để chữa trị cho kẻ thua cuộc trong trận đấu phi pháp này hay do người để đóng quan tài.
Một cơn khiếp sợ chạy dọc sống lưng anh. Anh cào một lọn tóc hung ra khỏi đôi mắt nâu của mình và kéo giật Julian dừng lại, nỗi tuyệt vọng của anh tăng lên. “Từ bỏ đi, Jules. Chưa quá muộn đâu. Họ sẽ làm gì bây giờ? Đuổi theo chúng ta trên xe và bắn câu từ phía sau lưng ư? Sao lại phải thế, tớ thậm chí sẽ trở lại Mỹ với cậu! Chúng ta sẽ đi thuyền trên sông Rhine, trèo núi Carpathian và chinh phục thành Rome. Rồi đến lúc cha mình sẽ tha thứ cho mình. Ông ấy sẽ cắt tiền trợ cấp bởi vì mình đã mang cái trâm cài kim cương đó cho nàng diễn viên bé nhỏ ngon lành mà câu giới thiệu với mình ở Florence. Ông ấy có thể làm gì hơn? Mình biết cha mình. Ông ấy sẽ không bao giờ tước quyền thừa kế của đứa con trai duy nhất”.
Julian làm căm nín những lời nói ba hoa của anh bằng một cái nhìn quở trách, “Cắn lưỡi lại đi, Cubby. Chắc cậu không gợi ý mình tự chứng tỏ là sinh vật đáng khinh nhất – một người đàn ông không có danh dự chứ”.
Dưới hàng mi đen mướt, đôi mắt đầy biểu cảm của Julian chứa đựng lòng kiêu hãnh bị tổn thương và vẻ tự châm biếm gượng gạo. Hầu hết phụ nữ thấy sự kết hợp đó là không thể cưỡng lại. Cuthbert cũng chịu tác động tương tự thế.
Anh là ai mà có thể từ chối bạn mình vào lúc này? Anh cho là đứa con trai trì trệ của một bá tước già quái gở, được định sẵn là thừa kế một tước hiệu và gia tài không phải do anh kiếm được và chết trong tuổi già dễ chịu trên chiếc giường của mình. Anh thậm chí sẽ khó mà sống sót trong chuyến du lịch vòng quanh thế giới nếu Julian không cứu anh khỏi vòng vây của một chủ nợ hung dữ trong cuộc gặp đầu tiên của họ ở một con hẻm đầy ánh trăng của Florence. Julian là một anh hùng chiến tranh, được phong hầu bời Nhà Vua sau khi anh và trung đoàn của mình đã đánh bại sáu mươi nghìn tên lính Myanmar khát máu trên trận địa ở Rangoon mới một năm trước. Đây không phải là lần đầu tiên anh đối diện với sự sống chết bằng vẻ thanh lịch dễ dàng như thế này.
Cuthbert rên rì chấp nhận thất bại.
Julian vỗ vai anh an ủi, rồi cố gắng tự mình đứng dậy, “Theo mình ra, Cubby, anh bạn. Mình quyết tâm tiến về phía trước đối mặt với kẻ thù trên chính đôi chân của mình”. Hất mái tóc đen dài đến vai ra khỏi mắt, anh gọi, “Denvonforth!”
Vị hầu tước và đám bè phái dữ dằn nhất loạt quay lại. Julian vừa tăng thêm sự xúc phạm bằng cách gọi một quý tộc bằng họ thay vì tước hiệu. Cuthbert nghĩ rằng anh có thể nghe thấy tiếng rít của hầu tước, nhưng có lẽ đó chỉ là tiếng gió tháng Giêng lạnh buốt thổi ào qua đôi tai đông cứng của anh.
Quả quyết chống lại gió tuyết, Julian tiến đến trước để cắt ngang đường Wallingford. Cuthbert ôm chặt chiếc hộp gỗ vào ngực, một thoáng tự hào xen lẫn lo lắng dâng lên trong anh khi Julian dừng lại ở đỉnh gò đất để vươn đôi vai rộng. Anh có lẽ đã được chuẩn bị để chống lại cơn gió mù quáng và những cơn mưa như rút nước trong mùa mưa ở Myanmar. Không ai đoán rằng anh đã từ bỏ nghĩa vụ quân sự của mình sau trận chiến ở Rangoon và dành một năm rưỡi qua chỉ để uống rượu và chơi cờ bạc ở khắp Châu u.
Lòng tự hào của Cuthbert chuyển thành lo lắng khi việc điều chỉnh thế đứng khiến Julian từ từ ngã vật ra sau, như một cây sồi bị đốn. Thả rơi chiếc hộp, Cuthbert lao về phía trước để đỡ lấy Julian trước khi anh có thể ngã sóng soài trên tuyết.
Julian đứng thẳng dậy và cười thành tiếng khe khẽ, “Nếu mình biết gió quá điên cuồng như thế, mình sẽ không căng buồm”.
“Chúa ơi, Kane, cậu đang nồng nặc mùi rượu!”
Cuthbert nhìn lên, thấy hầu tước đang khinh bỉ cười họ qua chiếc mũi dài như ngựa.
Môi Julian cong lên thành một nụ cời như thiên thần, “Ngài chắc chắn đấy không phả là nước hoa mà hôn thê của ngài dùng chứ?”
Mặt Wallingford tối lại thành một màu nguy hiểm, “Cô Engewood không còn là hôn thê của ta nữa”.
Julian quay lại cười với Cuthbert, “Nhớ nhắc mình tối nay đến thăm quý cô trẻ đó để nói lời chúc mừng chân thành của mình”.
“Ta ngờ rằng ngươi có thể. Có thể cô ta là người nói lời chia buồn với bạn của ngươi đấy”. Wallingford kéo đôi găng tay da dê ra và đập chúng vào lòng bàn tay, giống như hắn ta đã dùng để tát vào má Julian ở bữa tiệc tối hôm trước. “Hãy tiến hành đi, được không? Ngươi làm tốn rất nhiều thời gian quý báu của ta rồi”.
Cuthbert lập bập một lời phản đối, nhưng Julian ngăn lại, “Mình cho rằng quý ông đây nói đúng. Mình đã phung phí rất nhiều thời gian của mọi người rồi”.
Bị cướp mất cơ hội tranh cãi thêm, Cuthbert lại lấy chếc hộp và lóng ngóng với cái móc cài của nó. Nắp hộp bật mở để lộ một cặp súng đấu tay đôi sáng loáng. Cầm lấy một khẩu súng, bàn tay anh bắt đầu run rẩy với một sự tê liệt không liên quan gì đến cái lạnh.
Julian đặt một bàn tay lên tay anh và nhẹ nhàng nói. “Không cần đâu. Mình sẽ tự kiểm tra chúng”.
“Nhưng đúng ra mình phải kiểm tra đạn. Là phụ tá của cậu, nhiệm vụ của mình là….”
Julian lắc đầu và nhẹ nhàng lấy khẩu súng ra khỏi tay anh. Khi ánh mắt họ gặp nhau, Cuthbert nhận thấy một thoáng khó hiểu trong mắt bạn mình – một sự từ bỏ lạnh lẽo làm cho cái bướu đau đớn sớm sưng lên trong cổ họng anh. Nhưng Julian làm nó biến mất với một cái nháy mắt tinh quái trước khi Cuthbert có thể thuyết phục mình rằng đó không phải do uống quá nhiều rượu và ngủ quá ít.
Những chi tiết nhỏ nhặt quấy rầy tâm trí Cuthbert khi họ thảo luận về quy định của cuộc đấu với Wallingford và phụ tá của anh ta. Hai bên sẽ bắt đầu bằng cách dựa lưng vào nhau trước khi bước mười bước. Súng phải được chĩa lên trời, và chỉ được phép bắn một viên đạn. Cuthbert nhìn trừng trừng vào người làm ma chay ảm đạm đáng sợ của Wallingford. Với việc Julian đã ngập đầu vào ché chén thì viên đạn thứ ha đúng là không cần thiết.
Rất nhanh, Julian và Wallingford gầy, cao lêu nghêu đã vào vị trí, đứng sáp lưng vào nhau như một cặp chặn sách không tương xứng.
“Các quý ông sẵn sàng chưa?”. Người trung gian do hầu tước đưa đến hỏi. Khi hai người đều gật đầu, anh ta bắt đầu đếm. “Một….hai….ba…”
Cuthbert muốn gào lên phản đốii, quăng mình vào giữa hai người đàn ông. Nhưng danh dự yêu cầu anh phải đứng đông cứng tại chỗ bởi cơn gió lạnh thổi đến từ phia Bắc.
“….bảy….tám…chín…”
Biết rằng mình sẽ trở thành kẻ nhút nhát hèn hạ nhất trên đời và một phụ tá đáng kinh tởm, nhưng vẫn không thể nhìn bạn mình chết. Cuthbert nhắm chặt mắt lại.
“Mười!”
Một tiếng súng nổ xau tan sự yên bình của bãi cỏ. Mũi Cuthbert nhăn lại trước mùi thối lan ra của thuốc súng. Anh từ từ mở mắt để thấy nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của mình đã trở thành hiện thực.
Julian nằm sóng soài trên tuyết torng khi Wallingford đứng cách đó bốn mươi feet, khẩu súng bốc khói trong tay. Mặt hắn ta mang một nụ cười hài lòng nhẫn tâm đến mức người có bản tính hiền hậu giống như Cuthbert cũng cảm thấy một cơn thịnh nộ muốn giết ngườ cuồn cuộn xuyên qua tĩnh mạch.
Khi anh lê ánh mắt trở lại hình dáng bất động của bạn mình, bụi tuyết lạnh buốt làm cay mắt anh. Cúi đầu, anh giơ bàn tay run rẫy lên kéo mũ xuống.
“Chết tiệt!”
Tiếng chửi thề nặng nề thốt ra bởi một giọng quá quen thuộc khiến Cuthbert giệt phắt đầu lên. Sự hoài nghi chảy xuyên qua từng mạch máu, làm anh tỉnh táo hơn hẳn làn gió giá rét.
Khi Julian ngồi dậy, chớp mắt để tuyết rơi khỏi lông mày, nụ cười ghê tởm cảu Wallingford nhạt dần. Cuthbert hét lên sung sướng, khụy đầu gối xuống tuyết, lao tới bên bạn mình. Khẩu súng của Julian bị vứt chỏng chơ cách tay anh một feet. Rõ ràng, anh thậm chí không buồn thử bắn. Cuthbert lắc đầu, ngạc nhiên trước sự may mắn kỳ lạ của bạn mình. “Ta không hiểu”, hầu tước quát lên, “Ta thề là đã nhắm trúng đích”.
Tên phụ tá cau mày, trông cũng sửng sốt tương tự, “Có lẽ đó là một cú bắn trượt, thưa ngài, hoặc có lẽ hắn ta đã trượt thân một giây trước khi ngài bắn”.
Wallingford lao đến, nhìn trừng trừng họ, cái mô trên quý tộc của hắn cong lên thành một tiếng gầm gừ. Tên phụ tá hồi hộp liếc qua vai, rõ ràng sợ bị đổ lỗi cho thất bại này theo cách nào đó.
Môi Julian cong thành một nụ cười bẽn lẽn, “Xin lỗi, anh bạn. Tôi luôn giữ đàn bà tốt hơn là đứng vững”.
Máu Cuthbert đông lại lần nữa khi Wallingford giật lấy khẩu súng còn lại từ tên phụ tá và hướng thẳng nó vào trái tm Julian. Julian quan sát hắn ta với vẻ hài hước uể oải, từ chồi để lộ ra dù chỉ một cái rùng mình để kẻ thù hài lòng. Theo bản năng Cuthbert biết rằng Julian thể hiện một chút sợ hãi, nếu anh buột ra chỉ một lời cầu xin lòng từ bi thôi, Wallingford sẽ bắn cả hai người họ mà không e ngại, rồi buộc tên làm nghề ma chay nói rằng Cuthbert đã chĩa vũ khí vào hắn sau khi hắn giết chết bạn anh.
Wallingford từ từ hạ vũ khí xuống; Cuthbert thốt ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Giọng nói mượt mà của hầu tước thốt ra rin rít đầy vẻ khinh thường. “Ngươi đã ước mình sẽ chết lúc ta giải quyết xong chuyện với ngươi, tên khốn thô bỉ kia. Nghĩ rằng ngươi có thể không xuất hiện sáng nay, ta đã mạn phép mua lại tất cả các khoản nợ cờ bạc của ngươi”. Hắn ta rút ra một gặp giấy nợ dày ba inch(2) từ túi áo khoác và nghiêng xuống để khua chúng trước mũi Julian, “Ta sở hữu ngươi, Kane. Cả thể xác và linh hồn”.
(2) Đơn vị đo chiều dài phổ biến ở Anh, Mỹ, tương đương 2.54 cm.
Julian tràn ra một tràng cười ngặt nghẽo, “Tôi sợ rằng ngài đã quá muộn. Ác quỷ đã đánh bại ngài đến cả điểm đặc biệt đó từ rất lâu rồi”.
Sự bỡn cợt của anh làm hầu tước nổi khùng hơn, “Vậy ta chỉ có thể cầu nguyện hắn đến thu lượm sớm thôi vì ta không thích gì hơn được thấy ngươi mục rữa trong địa ngục vĩnh viễn!”
Wallingford quay gót và hùng hổ tiến về xe ngựa. Những tên đi cùng hớt hải theo sau, gã làm nghề ma chay mặt mày sưng sỉa vì mất cơ hội làm ăn.
“Một gã khá cáu bẳn, nhỉ?” Cuthbert lẩm bẩm. “Cậu có cho là hắn đang phải chịu đựng bệnh gút hay chứng khó tiêu không?”
Khi tiếng leng keng của bộ yên cương cỗ xe gảm dần, Cuthbert và Julian bị bỏ lại trơ trọi trong sự tĩnh lặng mơ hồ của bãi cỏ. Julian ngồi đó với cánh tay đặt trên đầu gối, nhìn chằm chằm lên bầu trời. Sư im lặng bất thường của anh khiến Cuthbert lo lắng hơn tất cả những sự kiện sáng nay cộng lại. Anh đã trở nên luôn dựa dẫm vào sự đối đáp và trí thông minh sắc sảo của bạn mình và luôn cảm thấy quá căng thẳng khi nghĩ đến việc phải nó ra một điều gì đó nghe có vẻ thông minh.
Anh hắng giọng và định cố nói gì đó thì một nụ cười lướt qua mặt Julian, “Dường như Thượng đế không chịu để cho mình chết trong một cuộc đấu súng tay đôi khi mà mùi vị của người đàn bà thuộc về người đàn ông khác vẫn còn đọng trên môi”.
Cuthbert đặt khẩu súng trở lại chiếc hộp và cắp nó dưới cánh tay trước kh kéo Julian đứng lên, “Đừng từ bỏ hi vọng. Có lẽ cậu sẽ kiệt sức trong nhà tù dành cho con nợ vì bệnh lao phổi hành hạ”.
Cuthbert định quay mặt đi thì chợt để ý thấy một vết rách trên mặt trước chiếc áo choàng đen của Julian.
“Cái gì đây?” Anh hỏi, hiểu bạn mình kén chọn trang phục hơn nhiều so với vơ số những cuộc tình.
Anh sờ ngón tay lên lớp vải cao cấp, khó hiểu bởi vết cắt xù xì. Nó rộng khoảng một inch, những sợi vải ở mép sun lại và đen sì, giống như chúng bị cháy xém.
Anh chọc một ngón tay qua cá lỗ đó khi Julian nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh, “Viên đạn của hầu tước chắc phải sượt qua áo khoác của mình trước khi mình ngã. Chết tiệt! Nếu mình nhận ra nó sớm hơn, mình đã bắt hắn xé một số giấy nợ đó. Chiếc áo này được chính Weston may”, anh nói, nhắc đến người thợ may yêu thích của Nhà Vua. “Cái này sẽ làm mình tốn thêm gần năm bảng nữa đây”.
Cuthbert từ từ rút tay lại, ánh mắt cảnh báo trong đôi mắt đen của bạn không cho anh lựa chọn nào khác.
Julian vỗ vào cánh tay bạn, nở nụ cười toe toét làm thái độ của anh mềm đi. “Đi nào, Cubby, anh bạn tốt, ngón chân mình gần như đông cứng lại rồi. Tại sao chúng ta không chia sẻ một chai rượu ấm ngon lành cho bữa sáng nhỉ?”
Khi anh quay người và bắt đầu đi qua bãi cỏ, Cuthbert nhìn theo, nghi ngờ chính trả năng phán đoán của mình. Anh gần như có thể thề rằng…
Julian đột nhiên dừng bước và quay lại, nhíu mày. Anh hướng ánh mắt đen sắc lẻm đến một cây thủy tùng già cõi sừng sững ở bên lế bãi cỏ cách đó và thước, những cành cây xương xẩu của nó phủ đầy tuyết. Lỗ mũi thanh tú của anh giật giật, sau đó phồng lên, như thể anh ngử thấy cái gì đó hấp dẫn. Đôi môi anh co lại, và trong một giây thoáng qua có thứ gì đó như hoàng dã trong biểu hiện của anh, khiến Cuthbert lụi lại cách anh một bước.
“Cái gì thế?” Cuthbert thì thầm, “Hầu tước quay lại để kết liễu chúng ta à?”
Julian ngần ngừ một lát, sau đó lắc đầu, tia sáng săn mồ trong mắt anh tắt đi, “Mình cho là không có gì. Chỉ là một bóng ma trong quá khứ của mình thôi”.
Nhìn lại cây thủy tùng lần cuối qua đôi mắt nheo lại, anh tiếp tục bước qua bã cỏ. Kh Cuthbert bước theo sau lưng, Julian bắt đầu hát vang lên bài hát Cô Gái Tôi Bỏ Lại Sau Lưng với giọng nam trung trong vắt có thể làm những thiên thần khóc ngất vì ghen tị.
***
Cô gái nấp sau cây tuyết tùng ngã sụm vào thân cây, đầu gối cô yếu dần. Những âm điệu của bài hát xa dần, để lại cô một mình với tiếng tuyết rơi thì thầm và nhịp đập ngắt quãng của trái tim cô. Cô không thể nói trái tim mình đang đập rộn ràng vì sợ hãi hay phấn khích. Cô chỉ biết cô đã không cảm thấy tràn đầy sinh lực như thế này trong gần sáu năm qua.
Cô đã lén ra khỏi nhà vào lúc bình minh và ra lệnh cho người đánh xe đi theo hầu tước và những người tháp tùng đến công viên, giằng xé rằng giữa tin đồn là thật và cầu nguyện để nó là không đúng. Nhưng tất cả những gì cô làm chỉ là lén nhìn qua thân cây và cô lại là cô-gái-mắt-sáng-mười-bảy-tuổi, chìm đắm trong sự say đắm nguy hiểm như lần đầu tiên.
Cô đã đếm từng bước chân củu hai xạ thủ cứ như cô đang đánh dấu những giây phút cuối cùng của cuộc đời mình. Khi hầu tước quay lại, súng sẵn sàng, phải kìm chế hết sức cô mới không nhảy ra từ sau thân cây và hét lên cảnh báo. Khi tiếng súng vang lên, cô đã ôm chặt lấy ngực, tưởng rằng trá tim mình đã ngừng đập.
Nhưng trái tim cô lại bắt đầu đập lần nữa khi anh ngồi dậy, hất những lọn tóc xoăn đen ra khỏi mặt. Chìm trong nhẹ nhõm, cô đã gần như quên mất nguy hiểm của chính mình cho đến khi gần như là quá muộn.
Cô nhìn đau đáu theo anh. Trái tim cô ở trong đôi mắt. Khi anh đột nhiên dừng và quay lại, cơ thể anh căng ra với vẻ duyên dáng căng thẳng mà cô đã từng biết đến.
Cô đã núp lại sau thân cây và nín thở. Mặc dù thân cây thủy tùng ngăn cách giữa họ, cô có thể cảm thấy ánh mắt anh xâm nhập vào sự phòng thủ của cô, ánh mắt vuốt ve thâm dò đó khiến cô yếu đuối như nụ hôn anh đã đặt trên lông mảy cô lần cuối cùng họ gặp nhau. Nhắm chặt mắt lại, cô chạm một bàn tay vào dải băng nhung quấn quanh cổ họng thanh mảnh của mình.
Sau đó anh bỏ đi, giọng anh nhỏ dần thành một tiếng vọng, rồi thành một ký ức. Cô bước ra khỏi thân cây. Những bông tuyết to rơi xuống từ bầu trời, lấp đầy những dấu chân rải rác và khoảng lõm nơi anh ngã xuống. Sớm thôi sẽ không còn dấu vết của cuộc đấu súng phi pháp đã xảy ra.
Cô gần như thương hại người bạn tóc hung của anh vì sự ngây thơ của anh ta. Cô đã có gần sáu năm để học cách chấp nhận những điều không thể, nhưng cô vẫn phải nuốt lại một tiếng thở dốc sững sờ khi hình dáng gầy gầy đó đứng dậy từ nấm mồ tuyết. Nếu tay anh chàng đó không bị ngăn cản, cô biết chính xác anh chàng đó tìm thấy cái gì. Ngón tay mập mạp đó sẽ xuyên qua chiếc áo choàng, áo khoác, áo ghi lê và áo sơ mi, cho đến khi nó chạm vào làn da không hề xây xước trên một trái tim lẽ ra đã tan nát bởi viên đạn của hầu tước.
Portia Cabot điều chỉnh tấm mạng trên chiếc mũ rộng vành, nụ cười yếu ớt nở trên đôi môi đấy đạn của cô. Cô không nuối tiếc về cuộc dạo chơi liều lĩnh của mình một phút nào. Cô đã chứng minh được tin đồn còn hơn cả những lời bàn tán của những kẻ ăn không ngồi rồi.
Julian đã trở về nhà. Và nếu ác quỷ muốn linh hồn của anh, thì lão già đó sẽ phải chiến đấu với cô để đạt được nó