Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 86: Càng Chơi Càng Thú Vị

Tiếng nước chảy ào ào, kết hợp với tiếng nam nữ ân ái, tại thành một khúc nhạc xuân.

Ngự Giao giữ chặt vòng eo Doãn Băng Dao, không ngừng đâm vào cơ thể cô.

Doãn Băng Dao dùng sức nắm chặt cánh tay anh.

Cơn kịch tình đi qua, anh khẽ gầm một tiếng trút tất cả dục vọng vào trong cơ thể cô.

Hai người từ từ trượt xuống nước.

Doãn Băng Dao yếu ớt tựa vào người anh, thực ra đôi khi cô rất tham luyến cảm giác này, mỗi lần sau khi niềm hoan ái qua đi, đều lặng lẽ tựa vào lòng anh.

Nhưng bây giờ, cô không muốn và cũng không thể yêu anh, không thể để anh trở thành điểm trí mạng của mình.

Tắm rửa sạch sẽ, Doãn Băng Dao đưa tay lấy áo choàng tắm, chuẩn bị rời đi. Anh không gọi cô lại, vẫn ngâm mình trong suối nước nóng, điện thoại di động bên cạnh vang lên.

"Giao, chuyện của tập đoàn Hoa thị đang chờ cậu về giải quyết đó, cậu định bao giờ mới về?" Lang Long ở đầu dây bên kia xin chỉ thị.

"Ngày mai tớ sẽ về, có chuyện gì cậu và Khiết Phàm cứ giải quyết trước đi."

"Ừm, tớ biết rồi."

Lang Long vừa cúp điện thoại, Phạm Khiết Phàm liền hỏi: "Cậu ấy nói thế nào?"

"Cậu ta bảo ngày mai sẽ về."

"Không biết cậu ấy đi Nhật Bản làm gì nữa, tớ nhớ là bên đó đâu có công việc gì."Phạm Khiết Phàm nhíu mày, suy đoán.

Lang Long vẫn giữ vẻ mặt mặt vô cảm, nói: "Vì Doãn Băng Dao."

"Cái gì?" Phạm Khiết Phàm cho là mình đã nghe lầm.

"Doãn Băng Dao đi Nhật Bản, cho nên Giao đi theo."

"Cô ta bỏ trốn à?"

"Cái đó tớ cũng không biết?" Lang Long nhún vai trả lời.

"Đúng là kỳ lạ, cậu ấy đối với cô gái tên Doãn Băng Dao đó càng ngày càng khác thường, không phải là muốn trả thù cô ta sao?"

"Cho nên tôi mới nói, cách trả thù của Giao rất đặt biệt."

Nhà họ Thẩm liên tục gặp những chuyện không may, là bạn thân kiêm trợ lý như Lang Long và Phạm Khiết Phàm, tất nhiên đều biết rõ nguyên nhân.

***

Doãn Băng Dao thay xong quần áo, vừa đi ra khỏi phòng thay đồ liền nhìn thấy Thẩm Hiên Bạch ở phía bên ngoài.

"Băng Dao, em đi đâu vậy? Sau khi kết thúc buổi biểu diễn, anh đã tìm em khắp nơi mà không thấy, không phải nói chúng ta sẽ đi ăn mừng sao?" Thẩm Hiên Bạch lo lắng hỏi.

Thấy ánh mắt lo lắng của anh, cô cười cười, "Giao tới, nên em muốn ở cùng anh ấy."

Cô vờ như không thấy ánh mắt thất vọng của anh, cô đã suy nghĩ rất kỹ. Nếu không thể nào ở bên cạnh anh, thì không nên dây dưa không rõ với anh. Cho nên, Hiên Bạch, em xin lỗi, em chỉ còn cách làm tổn thương anh để anh sớm quên em.

"À, hì hì... không sao." Thẩm Hiên Bạch gượng cười.

"Hiên Bạch, ngày mai em về nước, sau đó sẽ xin thôi việc."

"Tại sao?" Anh nhíu chặt mày, hỏi: "Có chuyện gì không vui? Hay là có ai bắt nạt em đúng không?"


"Không, là do em không muốn làm công việc này nữa."

"Băng Dao, chắc chắn là em có tâm sự gì đúng không?" Anh nhìn thẳng vào mắt cô, từ trong ánh mắt nhìn ra điều gì đó.

Trước đây từng yêu nhau, từng thề non hẹn biển. Anh thật sự không tin, cô không còn một chút tình cảm nào với anh.

Ngự Giao đẩy cửa đi ra, thấy hai người đứng ở bên ngoài, anh đưa tay ôm Doãn Băng Dao, "Hiên Bạch, cậu cũng ở đây à."

"Vâng, anh Bằng."

Doãn Băng Dao phát hiện, mặc dù hai người là anh em họ, nhưng hình như giữa hai người bọn họ có một khoảng cách vô hình nào đó.

"Không có chuyện gì nữa, chúng ta về phòng nghỉ ngơi." Doãn Băng Dao thân mật ôm cánh tay Ngự Giao, xoay người rời đi.

Thẩm Hiên Bạch thẫn thờ nhìn bóng lưng rời đi của hai người, đầy cô đơn.

Vừa bước vào phòng, ánh mắt của Ngự Giao đột nhiên trở nên phẫn nộ, "Cô đã nói chuyện gì với cậu ta đúng không?"

Doãn Băng Dao không hiểu hỏi, "Nói cái gì?"

"Nói chuyện nhà tôi."

"Hai người không phải là anh em họ sao? Chẳng lẽ trong nhà anh có chuyện mà anh ta không biết?"

"Đừng có hỏi nhiều như vậy, tóm lại chuyện mẹ tôi không được nói với bất kỳ ai, nếu không...."

"Tôi biết rồi." Doãn Băng Dao lạnh lùng cắt ngang lời anh.

***

Ngự Giao về Trung Quốc cùng chuyến bay với Doãn Băng Dao. Anh lái xe đưa cô về.

"Không phải anh muốn tôi tới nhà anh ở đó chứ?" Cô tò mò hỏi.

Càng ngày anh ta càng quản thúc cô chặt chẽ.

"Không, trước đây tôi đã đồng ý cho cô ở ngoài, tôi nói được sẽ làm được." anh lái xe, nhìn thẳng về phía trước trả lời.

Doãn Băng Dao quay đầu nhìn gương mặt hoàn mỹ của anh.

Ngự Giao, rốt cuộc anh muốn thế nào?

Chiếc xe dừng lại trong một khu phố xa hoa, Doãn Băng Dao và Ngự Giao cùng bước vào thang máy lên lầu.

Đến cửa, cô cúi tìm chìa khóa, khi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hai người đàn ông dáng vẻ khôi ngô, mặc bộ vest màu đen đứng ở trước cửa.

"Các anh..."

"Cậu chủ." Hai người đàn ông đứng ở cửa nhìn thấy Ngự Giao, liền cung kính cúi đầu chào.

"Anh bảo bọn họ đứng trước cửa nhà tôi làm gì?"

"Bảo vệ cô."

"Bảo vệ tôi?" Doãn Băng Dao cười nhạo, "Là giám sát tôi thì có."

"Cô đã biết vậy rồi thì còn hỏi nhiều như vậy làm gì."

"Anh...."


Doãn Băng Dao chán nản, lời phản bác trong miệng đành phải nuốt xuống.

Mở cửa, nhìn thấy Lăng Diệc đứng ở cạnh tủ giày trước cửa. Cô vội vã bỏ túi xách chạy vào nhà.

"Chị, chị về rồi." Doãn Lăng Diệc vừa thấy chị gái, liền nhảy lên chạy đến ôm chầm.

Doãn Băng Dao kinh ngạc, "Em về nhà bao giờ?"

"Anh tới đón em, anh nói chị rất nhớ em." Doãn Lăng Diệc cười tươi nói.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua Ngự Giao, khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng vô cảm, vẫn là ánh mắt toan tính đó.

"Chị vừa mới xuống xe nên hơi mệt, chị lên lầu nghỉ ngơi một lát." Doãn Băng Dao kéo Ngự Giao lên lầu.

Lên trên lầu, Doãn Băng Dao đóng cửa lại hỏi, "Tại sao làm như vậy? anh cố ý đúng không?"

Ngự Giao ung dung ngồi xuống ghế sofa, khoác tay lên thành ghế, vắt chéo chân nói: "Không phải cô rất lo lắng cho em trai cô sao? Tôi sợ cô không nỡ xa cậu ta dù chỉ một ngày. Cho nên, tôi cho người tới đón cậu ta về."

Cô căm tức nói, "Anh cũng biết điều tôi muốn là gì sao?"

Ngự Giao để chân xuống, nghiêng người về phía cô, "Tất nhiên là tôi biết, cô đừng có nghĩ tới chuyện giở trò sau lưng tôi. Cô không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu. Cho nên Doãn Băng Dao, nếu như cô thật sự vì em trai mình, hoặc vì chính bản thân cô, thì hãy ngoan ngoãn làm người tình của tôi đừng suy nghĩ tới bất cứ chuyện gì."

"Anh đã làm gì Đồng Đồng?"

"Ha ha..." Anh cười lạnh, "Dù gì Đồng Bội cũng là con gái lớn của ngài phó thị trưởng, một Ngự Giao như tôi làm sao có gan làm gì với cô ấy. Chẳng qua tôi chỉ khuyên cô một câu, đừng nên kéo người không liên quan vào chuyện của mình."

"Có chuyện gì mà Ngự Giao anh không dám làm."

"Cô hiểu như vậy là tốt rồi." Anh đứng lên, đi tới trước mặt cô, đưa tay nắm chặt cằm cô, "Tôi thích phụ nữ quật cường, nhưng nếu quật cường quá, tôi sẽ không còn thích nữa." Nói xong câu đó, liền rời khỏi phòng.

Doãn Băng Dao nghe tiếng bước chân anh ta dần dần xa dần, hai bàn tay xiết chặt thành nắm đấm, cả cơ thể run lên.

Ngự Giao! Tôi hận anh!

Cô lập tức gọi điện thoại cho Đồng Bội.

"Alô! Đồng Đồng, tớ về nhà rồi."

"Băng Dao, Ngự Giao cho người tới đưa Lăng Diệc về rồi, tớ bị ba mắng cho một trận tơi bời."

"Tớ xin lỗi."

"Băng Dao, có phải cậu đã đắc tội với anh ta ở đâu không, tớ có cảm giác cậu ở cùng anh ta cũng không vui vẻ gì."

"Tớ..." Doãn Băng Dao suy nghĩ một chút, chọn cách tiếp tục nói dối, "Không đâu, cậu yên tâm đi. Anh ấy cũng vì sợ tớ lo lắng nên mới đưa Lăng Diệc về. Cậu nghỉ ngơi sớm đi."

"Ừm, chúc cậu ngủ ngon"

Nếu để Đồng Bội biết những chuyện này, chắc chắn cô ấy cũng sẽ bị liên lụy. Từ bây giờ, cô không thể dựa vào bất kỳ người nào. Chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhưng cô chỉ là một cô gái yếu đuối trói gà không chặt, cho dù cô có mạnh mẽ, vậy có thể rời khỏi người đàn ông ma quỷ này sao?

***

Rời khỏi nhà Doãn Băng Dao, Ngự Giao không về nhà, mà lái xe thẳng ra khu nghĩa trang vùng ngoại ô.

Đi theo sau xe anh là chiếc xe của thuộc hạ, hết sức rầm rộ. Xe vừa dừng, một người thuộc hạ nhanh chóng bước xuống mở cửa xe cho anh.

Ngự Giao bước từ trên xe xuống, nói với thuộc hạ, "Các cậu chờ ở đây, tôi vào một mình."

Bình thường khi ra khỏi cửa, bên cạnh anh luôn có mấy người vệ sĩ, vì anh đã từng giết nhiều người, cho nên bề ngoài những người đó đều rất sợ anh, nhưng anh biết cũng có người hận anh, chỉ là không dám hành động thiếu suy nghĩ mà thôi.

Hiện tại tất cả mọi chuyện nhà họ Thẩm đều dựa vào một mình anh, thật sự là mệt mỏi không chịu nổi.

Bóng dáng cao lớn bước từng tiến vào trong nghĩa trang, giống như biến mất trong màn đêm.

Ngự Giao đi tới trước một ngôi mộ, trên tấm bia mộ là bức hình người thanh niên tươi cười rực rỡ - Thẩm Gia Hạo, rút chiếc khăn tay từ trong túi áo vest, cẩn thận lau đi những hạt bụi trên bức hình, "Gia Hạo, anh tới thăm em đây...."

Nhìn tấm bia mộ của người em trai mất sớm, trong mắt anh dần dần bị che phủ bởi một lớp sương mù.

Gia Hạo, em nói cho anh biết, anh phải làm thế nào để báo thù cho em? Người phụ nữ kia, nếu như cô ta không khiến em đau lòng, em sẽ không xảy ra chuyện đúng không?

Doãn Băng Dao không biết rằng, anh đã từng mềm lòng. Anh thật sự từng mềm lòng, nhưng khi nghĩ tới dáng vẻ chết thảm của em trai, lửa giận trong lòng anh không cách nào đè nén.

Đưa mắt nhìn bức anh Gia Hạo một lúc lâu, cuối cùng, trong đêm tối khóe miệng anh khẽ nhếch lên một nụ cười quỷ mị.

Anh tự nói với mình, tuyệt đối không được mềm lòng, anh muốn tất cả những kẻ liên quan đến chuyện này, đều phải đau đớn thê thảm hơn gấp trăm gấp nghìn lần.

Ngự Giao đứng lên, nói: "Gia Hạo, anh nghĩ ra một cách trả thù rất thú vị. Em hãy chờ xem, em nghỉ ngơi sớm đi, hôm khác anh sẽ lại đến thăm em."