Từ góc độ chụp ảnh, có thể nhìn ra đây là những bức ảnh được chụp lén
Cô nhận ra chiếc xe trong bức ảnh kia, cũng nhận ra đôi nam nữ đang ôm hôn trong xe. Nhưng, không ngờ lại là Tô Y Thu và Ngự Giao!
Doãn Băng Dao còn tưởng rằng bản thân nhìn nhầm, ra sức chớp mắt mấy cái liền, không thể nhầm người đàn ông có có gương mặt hoàn mỹ như vậy, ngoài Ngự Giao ra còn có thể là ai khác.
“Băng Dao, cậu sao vậy? Không khỏe à?” Bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tô Y Thu đặt lên trán cô, lo lắng hỏi: “Có phải là bị bệnh không, sao sắc mặt lại tái nhợt vậy.”
Đầu óc Doãn Doãn Băng Dao trống rỗng, mấy giây sau mới hồi phục tinh thần, “Không, tớ không sao.”
“Y Thu! Cậu đừng có lảng sang chuyện khác, mau nói cho tớ biết rốt cuộc chuyện này là sao?” Đồng Bội ở bên cạnh lo lắng hỏi.
Hai má to Y Thu ửng đỏ, “Chuyện này...”
“Rất ít người từng gặp người đàn ông này, nhưng ba tớ và anh ta từng qua lại với nhau, cho nên tớ biết anh ta là Ngự Giao. Không phải cậu có bạn trai rồi sao? Người đàn ông đó chúng tớ chưa từng gặp bao giờ, chỉ nghe cậu kể cậu và anh ta rất hạnh phúc, nhưng không ngờ cậu có thể chụp những bức hình thân mật như thế này với anh ta?” Đồng Bội rất kinh ngạc nói, từ trước đến nay Tô Y Thu luôn là một cô gái ngoan, tại sao lại ở cùng với người đàn ông nguy hiểm này!
Những bức hình này là người theo dõi Ngự Giao chụp được. Mục đích của bọn họ tất nhiên không phải vì Tô Y Thu, cô ấy chỉ là một sinh viên đại học bình thường, mặc dù nghe nói gia đình Tô Y Thu cũng là gia đình quý tộc giàu có, nhưng bình thường cô ấy rất lặng lẽ không phô trương, vì cuộc sống quá bình dị, cho tới bây giờ cũng chưa từng có xe riêng đưa đón.
Cho nên, không có mấy người biết được thân phận thật sự của Tô Y Thu và điều kiện gia đình cô. Chỉ có Đồng Bội và Doãn Băng Dao, hai người chị em tốt của Tô Y Thu biết điều này mà thôi.
“Thật ra thì....” Tô Y Thu ngượng ngùng cúi đầu, vén mấy sợi tóc bên thái dương, “Thẩm Ngạn Bằng là Ngự Giao, anh ấy chính là bạn trai của tớ, tối hôm chúng ta uống rượu ở quán bar, người bạn trai muốn tới đón tớ chính là anh ấy.”
“Cái gì?” Đồng Bội kinh ngạc há hốc miệng.
Doãn Băng Dao cũng vô cùng kinh ngạc, chỉ là không biểu hiện ra bên ngoài. Cuộc sống gian khổ từ nhỏ đã tạo cho cô khả năng chịu đựng, tính cách cô không nóng vội thẳng thắn như Đồng Bội, cũng không dịu dàng đáng yêu như Tô Y Thu. Các bạn trong trường đều nói, con người cô cũng giống như chính cái tên của cô, lạnh như băng.
“Sợ các cậu giận, cho nên tớ mới không nói chuyện Ngự Giao là bạn trai của tớ cho các cậu biết, vì thân phận của anh ấy rất đặc biệt, tớ không muốn gây ra những chuyện phiền toái không cần thiết.”
Tất nhiên các cô cũng hiểu lý do Tô Y Thu giữ im lặng như vậy. Nhưng...
“Nhưng Ngự Giao là loại người nào cậu biết không? Là nhân vật cả giới hắc đạo lẫn bạch đạo đều phải kiêng dè, ngay cả bố tớ là Phó thị trưởng cũng phải cung cung kính với anh ta vài phần, hơn nữa anh ta có tiền lại đẹp trai chắc sẽ không coi phụ nữ ra gì.” Đồng Bội thật sự lo lắng cho người chị em tốt của mình.
Còn Doãn Băng Dao sắp nghe không nổi nữa rồi, trong lòng lòng cô hoàn toàn rối loạn.
“Trong mắt người ngoài anh Bằng đúng là một người rất đáng sợ, nhưng anh ấy đối xử với tớ rất tốt, chúng tớ biết nhau từ nhỏ. Hơn nữa quan hệ giữa chúng tớ, người trong nhà ai cũng biết. Thật ra thì... từ ngày tớ bắt đầu hình thành ở trong bụng mẹ, đã định sẵn cả đời này tớ là người phụ nữ của anh ấy.”
Hứa hôn từ nhỏ, là trò chơi yêu thích của những gia đình quý tộc giàu có.
Nhưng Tô Y Thu không quan tâm đến việc hôn nhân của mình bị cha mẹ sắp xếp, trái lại cô cảm thấy rất may mắn, mắn mắn vì một này nào đó trong tương lai có thể trở thành vợ của Ngự Giao.
“Lại còn anh Bằng” Đồng Bội sởn da gà nói, “Buồn nôn chết mất, cả người tớ nổi ra gà hết rồi này.”
Doãn Băng Dao đột nhiên đứng lên, ly cà phê trên mặt bàn bị sóng sánh ra ngoài. “Tớ còn có chút việc bận, tớ đi trước đây” Sắc mặt cô càng lúc càng tái nhợt.