Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 121: Tình Cảm Dịu Dàng

Cả người Đồng Bội cứng đờ, giống như bị điện giât.

Đôi mắt đờ đẫn của cô bỗng nhiên mở to, co gối lên, dùng sức thúc lên trên.

"A...." một tiếng thét bi thảm chói tai vang lên trong xe.

Tiếng thét thảm thiết phá vỡ sự yên tĩnh trong khu vườn hoa cao cấp. Ngay sau đó liền nghe thấy những âm thanh từ trong xe truyền ra.

"Tội anh dám sàm sỡ tôi"

"Khốn kiếp! Cô định khiến tôi tuyệt tự tuyệt tôn sao"

"Ai bảo anh dám sàm sỡ bản tiểu thư, tôi đánh chết anh, đánh chết quỷ háo sắc như anh"

"Được rồi, đừng đánh nữa! Đau quá...."

Đây nhất định là một đêm không an tĩnh.

Trên mặt biển, chiếc tàu chở khách xa hoa chầm chậm đi trên hành trình, nhìn từ phía xa, như một chiếc thuyền dạ quang, nhẹ nhàng trôi nổi trên mặt nước.

Trong phòng ăn trên tàu, một nghệ sĩ dương cầm ngồi trước một chiếc đàn piano trắng tinh, đầu ngón tay tao nhã đánh từng phím đàn.

Những nốt nhạt du dương, như dòng nước chầm chậm chảy ra từ những ngón tay anh ta.

Doãn Băng Dao nghe đến thất thần.

"Sao vậy? Ăn không ngon?" Ngự Giao ngồi đối diện cô, mặc bộ đồ khá thoải mái, nhìn qua cũng biết giá trị vô cùng xa xỉ.

Doãn Băng Dao hồi phục tinh thần, thản nhiên cười, "Ăn rất ngon"

Cô cúi đầu bắt đầu thưởng thức đồ ăn ngon trước mặt, mỗi người trên thuyền đều diện những bộ đồ lộng lẫy, đúng là không giàu cũng sang.

Doãn Băng Dao chận rãi nhấm nháp đồ ăn, cảm nhận được ánh mắt của Ngự Giao luôn đặt trên người mình. Cô không dám ngẩng đầu, sợ phải đối diện với ánh mắt dịu dàng của anh ta.

Anh ta vốn là như vậy, tính cách luôn thay đổi không ngừng.

Những ngày gần đây, cô có thể cảm nhận được thái độ của anh ta đã thay đổi một cách kỳ diệu.

Mặc dù gương mặt vẫn rất lạnh lùng, nhưng đã trở nên điềm đạm hơn rất nhiều, ko giống như trước đây, luôn nhìn cô với ánh mắt chỉ hận không thể xé xác cô thành trăm mảnh.

Dùng cơm xong, hai người đi ra boong tàu, cô chống tay tựa vào hàng lan can, ngắm nhìn mặt biển bao la.


"Anh biết không? Anh rất giống biển cả bao la" Doãn Băng Dao đột nhiên lên tiếng.

"Nói vậy là ý gì?"

"Giống như biển cả, sâu không thấy đáy, không ngừng thay đổi"

"Vậy sao" khóe miệng anh khẽ cong lên mỉm cười.

Doãn Băng Dao hỏi tiếp: "Anh không hận tôi nữa sao? tại sao mấy ngày gần đây lại đối tốt với tôi như vậy"

Cô biết rõ không nên hỏi vẫn đề này, nhưng không sao kìm được.

Nụ cười trên khóe miệng Ngự Giao cứng đờ, lạnh lùng nói, "Nghỉ ngơi sớm đi" liền xoay người đi vào trong khoang thuyền.

Anh rất ghét vấn đề này, bởi chính anh cũng không thể trả lời nổi. Mấy ngày gần đây thân thiện với cô, cũng không nói lên rằng anh không còn hận cô.

Anh cũng không biết tại sao. Dường như trong cơ thể anh tồn tại hai con người, một người muốn đối tốt với cô, một người lại không ngừng nhắc nhở anh, không được quên chính cô là người hại chết Gia Hạo, nhất định phải hành hạ cô, khiến cô cũng phải trải qua nỗi đau thống khổ.

Ngự Giao lắc đầu, tức giận. Vốn định trở về phòng nghỉ ngơi, không hiểu sao anh lại rẽ vào quán bar trên tàu.

Mỗi lần nghĩ tới vấn đề này, anh rất rối trí, vì thế dần dần hình thành thói quen dùng rượu để tạm thời khiến bản thân tê liệt.

Doãn Băng Dao vẫn đứng trên boong tàu, gió biển mát lạnh, khiến cơ thể hơi run, cô khoanh hai tay trước ngực, xoay người đi về phòng

Nằm lên giường, nhắm mắt lại, trong đầu lại nghĩ đến kế hoạch kia thiếp đi lúc nào không hay, ko biết bao lâu sau, đột nhiên cảm giác lắc lư. Doãn Băng Dao đột nhiên giật mình tỉnh giấc, mở to mắt phát hiện trước mặt tối đen như mực.

Cô vội vã giơ tay muốn bật đèn, nhưng lại không bật được, vẳng bên tai là những tiếng động của mọi người từ bên ngoài, vô cùng ồn ào

Có chuyện gì xảy ra?

Đột nhiên, cảm nhận được từ trong bóng tối có một người bước tới.

"Ai?" Doãn Băng Dao vội vàng kéo chăn che kín người.

Đừng sợ, là tôi" Một vòng tay ấm áp đột nhiên ôm chặt cô, hơi thở mang theo mùi rượu thơm nồng trên người Ngự Giao phả vào má.

"Xảy ra chuyện gì?" cô hỏi.

"Có gió lớn, lại gặp đá ngầm, nhưng không có vấn đề gì, cô đừng lo lắng" anh ôm chặt hơn.

"Ừm"


Doãn Băng Dao thở dài một hơi. Nếu là chuyện này, cô không sợ hãi chút nào, nhưng vừa mới tỉnh dậy, trước mặt lại tối đen như mực nên mới cảm thấy sợ hãi. Hiện giờ đối với cái chết cô đã không còn cảm giác sợ hãi

Nhưng Ngự Giao lại ôm cô càng chặt hơn, tàu chở khách cũng lắc lư hơn.

"Đừng sợ...."

Anh dịu dàng nói bên tai cô.

Bị ôm chặt vào trong ngực, nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác rất an toàn. Hai gương mặt gần sát nhau, cô có thể cảm nhận rõ ràng từng hơi thở, cùng trái tim loạn nhịp của anh.

Thịch, thịch, thịch....

Thậm chí trong lòng hơi rung động.

Màn đêm kéo dài một lúc lâu, đột nhiên căn phòng sáng bừng.

Doãn Băng Dao nhìn thấy gương mặt đàn ông anh tuấn như tượng thần trước mặt, chiếc tàu khẽ lắc lư, hai cơ thể cọ xát vào nhau.

Ngự Giao cảm thấy trong cơ thể mình như đang phát hỏa, dưới sự cọ xát của hai cơ thể.

Chiếc thuyền cũng từ từ trở lại bình thường, nhưng cơ thể anh đã không còn bình thường. Cúi đầu hôn lên môi cô, thuận thế đè cô xuống giường.

Bên ngoài không ngừng vang lên những tiếng hoan hô sau khi thoát khỏi tai nạn, Doãn Băng Dao còn nghe thấy hơi thở dồn dập của Ngự Giao. Quần áo trên người cô, lần lượt bị bàn tay của anh từ từ cởi ra.

Không giống sự thô bạo trước đây, nhưng vẫn vô cùng ngang ngược.

Anh ôm chặt cơ thể cô vào lòng, không cho cô cơ hội tránh né.

Hai cơ thể trần trụi dán sát vào nhau, Ngự Giao tách hai chân thon dài của cô ra, nhanh chóng dùng lực đâm hết vật vật nam tính vào trong cơ thể cô.

"Ưm....." Doãn Băng Dao khẽ rên lên một tiếng.

Động tác của anh khi thì dịu dàng, khi lại cuồng dã, nhưng sức lực luôn vừa đủ, khiến cơ thể cô nhưng bay lên tầng mây.

Cảm giác dục tiên dục tử, giống như đối với tình cảm của anh, vừa hận vừa yêu.

Sau khi giải thoát ngọn lửa hừng hực trong cơ thể cô từ phía sau, anh vẫn chưa muốn rút ra khỏi cơ thể cô, một tay đặt trên đầu cô, tay còn lại ôm chặt hông cô.

Cứ như vậy, hai cơ thể nhập làm một, từ từ tiếng vào trong giấc mộng.

Nếu như nhớ không nhầm, đây là lần đầu tiên anh dịu dàng như vậy. Mặc dù vẫn bá đạo như trước, nhưng anh ta không còn để lại bất kỳ vết thương đau đớn nào trên người cô.

Nhưng vết thương trong lòng, làm thế nào cũng không thể biến mất.

Chiếc tàu chạy liền mấy ngày mấy đêm, trên hành trình đi qua rất nhiều phòng cảnh tuyệt đẹp.

Một ngày gần tối, cuối cùng chiếc tàu cũng cập bến Hawai.

Khi mọi người đang dùng cơm và khiêu vũ, Doãn Băng Dao một mình đứng trên boong tàu. Cô nhảy ra bên ngoài , hai tay nắm chặt hàng lan can.

Lăng Diệc, nếu hôm nay chị sốt sóng, vậy chắc chắn chị sẽ trả thù cho em, ngược lại nếu chị không thể sống sót, vậy chị sẽ đến bên em.

Ngự Giao đi toliet một lát, lúc đi ra nhìn thấy chỗ Băng Dao đứng khi nãy đã không một bóng người. Trong lòng anh xuất hiện một dự cảm không lành, vội vàng đi tìm cô.