Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 113: Ai Cũng Có Tâm Sự Riêng

"Bà chủ" quản gia Từ kêu lên, chạy tới chỗ Phùng Quân Bình.

Phùng Quân Bình một tay túm chặt tóc Doãn Băng Dao, một tay không ngừng tát thật mạnh vào mặt cô. Mặc kệ quản gia Từ đứng bên cạnh khuyên ngăn.

Những người giúp việc xung quanh nghe thấy tiếng ồ ào đều chạy tới, nhưng không ai dám tiến lên, chỉ biết đứng trơ mắt nhìn Phùng Quân Bình ra sức đánh Doãn Băng Dao.

Trong số đó có ánh mắt hoảng sợ, có ánh mắt đồng tình, còn có ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa.

Không biết ai chạy đi tìm Ngự Giao.

Một lát sau, Ngự Giao chạy tới.

Anh nhìn thấy mẹ mình túm tóc đè Doãn Băng Dao xuống mặt đất, những người bên cạnh đều đứng xung quanh nhìn, "Các người còn đứng đó trơ mắt làm gì! Còn không mau kéo bà chủ ra".

Nghe được lệnh của cậu chủ, mấy người giúp việc mới dám tiến lên.

Phùng Quân Bình nhanh chóng bị kéo ra, Doãn Băng Dao từ dưới đất đứng lên, thở hổn hển.

Ngự Giao tiến lên, từ trong túi áo vest rút ra một chiếc khăn tay, một tay nâng cằm cô, một tay nhẹ nhàng lau khóe miệng đang chảy máu của cô.

Doãn Băng Dao cho rằng mình đã bị đánh đến mức sinh ra ảo giác, nên vào lúc này cô mới có thể cảm nhận được vẻ đau lòng trong mắt Ngự Giao.

Những ngón tay ấm áp của anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, chân mày nhíu chặt.

Doãn Băng Dao nhận chiếc khăn tay, rơi nước mắt: "Xin lỗi, không phải là tôi cố ý chọc giận bà chủ"

Anh nhìn cô một cái, sau đó nói với những người giúp việc phía sau: "Mấy người lại đây dìu cô Doãn về phòng, mau gọi cho bác sĩ"

Sau khi Doãn Băng Dao được hai người giúp việc dìu đi, Phùng Quân Bình đứng tại chỗ gào to: "Con tiện nhân! mày là đồ sao chổi, là mày hại chết con của tao, là mày"

Ngự Giao nặng nề thở dài một cái, bước tới ôm Phùng Quân Bình vào lòng: "Được rồi, mẹ đừng ồn ào nữa"

Quản gia Từ buông Phùng Quân Bình ra, dưới sự vỗ về của anh, cảm xúc của bà đã ổn định hơn nhiều.

Bà ta nhìn Ngự Giao bằng vẻ mặt khoa trương: "Con trai, đêm qua Quan Âm Bồ Tát báo mộng cho mẹ, ngài nói người phụ nữ kia chính là sao chổi chuyển thế, là cô ta hại chết Gia Hạo đúng không? Con phải đuổi cô ta đi, nếu không cô ta có thể sẽ tiếp tục hại chết con"

Ngự Giao có chút kinh ngạc, tại sao mẹ anh biết Doãn Băng Dao có liên quan đến em trai?

"Mọi chuyện đều tốt rồi, mẹ nghỉ ngơi một lát đi, con sẽ xử lý mọi chuyện"


"Con trai, con nhất định phải nghe lời mẹ, nhất đinh phải nghe"

"Vâng" Ngự Giao gật đầu.

Mẹ đã phát điên rồi, làm sao anh có thể tin lời bà nói.

Sợ Phùng Quân Bình lại làm loạn ầm ĩ, anh phái mấy người canh giữ ở trước cửa.

Doãn Băng Dao được đưa về phòng của mình, bác sĩ đến xử lý vết thương ở miệng, "Cũng may chỉ bị thương ngoài da, mấy ngày nữa sẽ khỏi"

Bác sĩ đi rồi, Tiểu Nhã lo lắng chạy tới thăm Doãn Băng Dao: "Cô Doãn, miệng của cô...."

Doãn Băng Dao lau miệng, cảm giác đau đớn lập tức kéo tới. Khóe miệng bị Phùng Quân Bình đánh đến sưng lên, cô lắc đầu một cái, "Không sao đâu, cô đi làm việc đi, tôi muốn được yên tĩnh một chút"

"Thật sự không sao chứ" Tiểu Nhã không yên tâm hỏi.

"Ừ"

Cẩn thận suy nghĩ lại về phản ứng vừa rồi của Phùng Quân Bình, bà ta nhất định sợ cô vạch trần chuyện giả điên, nên mới có phản ứng dữ dội, còn đòi đuổi cô đi như vậy.

Nhưng bà ta càng như vậy, trong lòng cô càng hoài nghi, rốt cuộc là đã có chuyện gì xẩy ra.

Cúi thấp đầu, mới phát hiện ra trong tay vẫn đang nắm chặt chiếc khăn Ngự Giao đưa cho cô.

Cô nhìn chiếc khăn tay màu trắng trên tay, nước mắc không kìm được mà tuôn rơi.

Tại sao lại đau lòng như vậy, tại sao khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh ta còn đau đớn hơn khi bị anh sỉ nhục.

"Cô không sao chứ?" Ngự Giao đẩy cửa ra đi vào.

Cô vội vàng xoay người lau nước mắt, "Tôi... tôi không sao..."

Anh bước tới, giọng nói có chút không vui, "Cô lại chạy đi tìm mẹ tôi làm gì? không phải tôi từng cấm cô tới quấy rầy bà ấy rồi sao?"

Doãn Băng Dao xoay người lại, "Giao, anh đã từng đưa bà ấy tới khoa thần kinh kiểm tra chưa? Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt cho bệnh tình của bà ấy"

"Tôi đã mời bác sĩ tới nhà điều trị" Anh không muốn tin mẹ mình phát điên bị truyền ra bên ngoài.

"Nhưng bà ấy thật sự không bị điên, thật đó! Anh phải tin tôi, có lẽ vị bác sĩ anh mời tới cũng bị bà ấy lừa"


"Đủ rồi! Doãn Băng Dao!" anh ghét nhất người khác nghi ngờ cách làm của anh, "Cô đừng bao giờ nhắc lại chuyện này với tôi"

"Ngự Giao! Trong lòng bà chủ thực sự có một bí mật" Cô ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng để anh tin lời mình.

"Cô" Ngự Giao đang định nổi giận, nhưng khi nhìn thấy gò má sưng đỏ cùng đôi mắt điềm đạm đáng yêu của cô, lửa giận liền bị đè xuống: "Tôi không muốn tranh luận với cô về chuyện này"

Anh xoay người rời đi, cô liền lên tiếng gọi anh lại, "Đợi đã, khăn tay của anh"

Bước chân của anh dừng lại, Doãn Băng Dao bước tới chìa khăn tay ra, "Cảm ơn"

Nếu anh đã không tin, thì cô có nói nhiều cũng vô dụng, cô chỉ còn cách tự minh điều tra rõ ràng.

Một ngày nào đó, cô sẽ vạch trần chuyện Phùng Quân Bình giả điên trước mặt mọi người.

Ngự Giao lạnh lùng nhìn thoáng qua Doãn Băng Dao, cầm lấy chiếc khăn trong tay cô, đi tới cửa, tiện tay ném vào trong thùng rác.

Hành động này của anh, thật sự khiến cô vô cùng đau đớn.

Thì ra, cô lại một lần nữa tự mình đa tình....

***

Đồng Bội gọi điện thoại hẹn Tô Y Thu đi chơi mấy lần, nhưng đều bị Tô Y Thu từ chối nói trong người khó chịu.

Vì vậy ngày hôm đó, Đồng Bội đích thân tới nhà họ Tô thăm Tô Y Thu.

"Cô chủ nhà cô đâu?" Đồng Bội hỏi Băng Băng.

"Tiểu thư đang bơi ngoài bể bơi. Cô Đồng, để tôi dẫn cô ra hồ bơi" Băng Băng đi trước dẫn đường.

Bơi? Trong lòng Đồng Bội rất thắc mắc, không phải cô ấy nói trong người khó chịu sao?

Đi theo người giúp việc tên Băng Băng đến cạnh một hồ bơi, Đồng Bội nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đang bơi lội trong nước.

Doãn Băng Dao đi tới sát hồ bơi hét lên: "Cô chủ, cô Đồng đến thăm cô"

Tô Y Thu nghe thấy liền bơi đến thành bể, mặt cô ước đẫm nước, mái tóc uốn xoăn ướt sũng rũ trên hai bả vai. Như một đóa sen mới nở xinh đẹp đông lòng người.

"Đồng Đồng, sao cậu lại tới đây"

"Đến thăm cậu, không phải cậu nói trong người khó chịu sao? Nhưng tớ nhìn cậu bơi rất vui vẻ nha" Đồng Bội ngồi xổm trên bờ, hỏi: "Tại sao nói trong người khó chịu hả?"

Tô Y Thu từ trong nước đi lên, Băng Băng vội vàng đưa cho cô khăn tắm.

Cô lau qua cơ thể, đem khăn tắm quấn quanh người, "Vì tớ không muốn ra ngoài gặp một số người dối trá"

"Cậu nói vậy là có ý gì?" Đồng Bội đi theo cô, ngồi xuống chiếc ghế nằm bên cạnh.

Tô Y Thu uống một ngụm nước, nhìn về phía Đồng Bội: "Đồng Đồng, trước đây tớ cảm thấy trên thế giới này ai ai cũng thân thiện, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất, có người yêu, có hai người bạn tốt. Nhưng mấy ngày gần đây tớ bắt đầu cảm thấy tất cả đều thay đổi, tớ không biết mình còn có thể tin tưởng ai"

"Tại sao cậu lại có suy nghĩ như vậy?" cô cụp mắt, trốn tránh ánh mắt của Tô Y Thu. Nghiêng người để Băng Băng rót cho cô ly nước trái cây.