Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 103: Cưỡng Hôn, Cô Phải Chịu Trách Nhiệm Với Tôi

Bầu không khí lạnh như băng trong căn phòng, sự điên cuồng của Ngự Giao. Tất cả đều trở thành những cực hình tra tấn cơ thể mỏng manh của Doãn Băng Dao.

Vốn định làm người giúp việc để điều tra tìm hiểu rõ nguyên nhân sự việc, để giải thoát cho bản thân, nhưng hôm nay, cô cảm giác mình đã rơi vào trong đầm lầy, càng ngày càng lún sâu, hoàn toàn không có cách thoát ra ngoài.

Sau khi kết hôn cùng Thẩm Gia Hạo, Doãn Băng Dao trở lại bên trên căn nhà họ Thẩm, tiếp tục làm người tình bí mật của anh ta.

Bởi vì cô không còn phản kháng Ngự Giao, cho nên Doãn Lăng Diệc cũng bình an vô sự, chỉ là cả ngày đều bị nhốt ở trong nhà.

***

Đồng Bội nhuộm mái tóc thành một màu đỏ rực lửa, buổi tối cô gọi điện thoại cho Phương Chính Đông, nhưng điện thoại không có người bắt máy.

Cô nhớ ra mấy lần trước gặp Phương Chính Đông đều là ở trong một quán bar dưới tầng hầm.

Vì vậy, Đồng Bội đi tới quán bar tìm Phương Chính Đông.

Quán bar dưới tầng hầm này, rất xa hoa trụy lạc những người phụ nữ ăn mặc bốc lửa không ngừng qua lại bên những người đàn ông.

Những người ra vào trong quán bar này, hầu như đều là những cậu ấm con nhà giàu, vì thế những cô gái nghèo khó muốn tìm một người bạn trai giàu có, thường ăn mặc trang điểm lộng lẫy trà trộn vào.

Đúng lúc này, một cô gái mặc quần áo siêu ngắn thấy Phương Chính Đông ngồi uống rượu một mình, liền cầm ly bước tới.

Cô ta lắc lư bộ mông đẫy đà, đi tới trước mặt Phương Chính Đông, giơ bàn tay thon dài được sơn màu hồng phấn, mềm mại không xương khoác lên vai anh.

"Anh trai, một mình uống rượu không buồn sao?"

Phương Chính Đông ngẩng đầu lên, thấy người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt, anh giơ tay, kéo tay cô ta xuống.

Cơ thể mềm mại đầy đặn của cô ta thuận thế ngã vào lòng anh, nhẹ nhàng trách: "Ôi, anh trai vội vàng quá "

"Đây không phải chính là ý của em sao?" khóe miệng Phương Chính Đông cong lên đầy phóng đãng không kiềm chế được mỉm cười.

Mấy ngày nay, anh đã nhìn đến phát chán rồi.

Ngự Giao không biết đang bận rộn việc gì, còn Lang Long và Phạm Khiết Phàm đều ở trong công ty giải quyết công việc, vì thế, anh chỉ có thể ra ngoài uống rượu một mình.

Người phụ nữ ôm lấy cổ Phương Chính Đông, ngẩng đầu lên, chu đôi môi đỏ choét của mình ra.

Ngón tay anh nhẹ nhàng chặn đôi môi của cô ta lại: "No"

Anh lắc đầu, mặc dù anh khá trăng hoa, mặc dù anh rất thích những cô gái xinh đẹp bốc lửa, nhưng anh cũng có nguyên tắc của riêng mình, đó chính là không thể tùy tiện hôn môi phụ nữ, đặc biệt là dạng phụ nữ gặp ở những nơi như thế này.


Điểm này anh không giống với Ngự Giao.

Ngự Giao không bao giờ tùy tiện đụng chạm vào phụ nữ, nhưng một khi chạm vào sẽ chiếm hữu tất cả.

Hơn nữa, tên kia chỉ chạm vào những người phụ nữ trong trắng.

Hôm đó không biết tại sao, lại uống say đến mức lên giường cùng một người phụ nữ, mấy hôm trước anh gọi điện thoại cho Lang Long, nghe nói người cô ta còn tới tìm tận cửa, chuyện này khiến anh buồn cười mất mấy ngày.

Người phụ nữ cao giọng: "Đáng ghét"

Cô ta ngồi thẳng dậy, một tay ôm cổ Phương Chính Đông, tay kia thì từ từ đưa xuống, lướt qua bộ ngực rắn chắc của anh, sau đó nhẹ nhàng chui vào trong quần anh.

"Tiểu yêu tinh" Phương Chính Đông nhéo mũi người phụ nữ.

Anh là một người đàn ông thẳng thắn, phụ nữ đưa tới cửa, sẽ không chút do dự ăn sạch. Chứ không giống như Ngự Giao, mỗi khi phụ nữ được đưa tới cửa, còn khiến người ta hoảng sợ bỏ chạy.

Phương châm của anh là, phải biết thương hoa tiếc ngọc.

Bàn tay Phương Chính Đông đặt trên bờ mông của cô ta khẽ nhéo một cái.

Người phụ nữ không ngừng uốn éo, gương mặt ửng hồng.

"Anh trai, chúng ta đổi chỗ khác được không?"

"Ở đây không được sao? Rất kích thích"

"Anh thật là xấu"

Trong lúc hai người đang liếc mắt đưa tình, Đồng Bội mặc bộ đồ phong cách, một đầu tóc ngắn đỏ rực đi vào liền nhìn thấy hai người đang quấn lấy nhau.

Cô tức giận tiến lên, nhéo tai Phương Chính Đông, dùng giọng điệu sư tử hà đông hét lên: "Phương Chính Đông! Tên bại hoại này"

Phương Chính Đông nghe thấy giọng nói quen thuộc, vội vàng buông người phụ nữ kia ra.

Người phụ ngữ bị buông ra bất chợp liền ngã nhào xuống đất.

Anh vội vàng đứng lên, cười hì hì: "Đồng Đồng, sao cô lại tới đây"

"Tôi tới tìm anh" cô tiếp tục nhéo tai anh ta nói.


Nhất định phải giữ mặt mũi nghĩ vậy, Phương Chính Đông trừng mắt nhìn cô, "Có chuyện gì từ từ rồi nói, cô buông tay ra, cho tôi chút thể diện đi"

Đồng Bội buông tai anh ra, sau đó nhìn người phụ nữ kia đang từ dưới đất đứng lên, giống như con rắn nhỏ quấn lấy người Phương Chính Đông: "Anh trai, người phụ nữ hung dữ này là ai vậy, làm hỏng chuyện tốt của chúng ta"

Trên đời này Đồng Bội ghét nhất chính là loại phụ nữ như “xe công cộng” này.

Cô trừng mắt nhìn cô ta, nắm chặt vai Phương Chính Đông: "Em gái à, đây là chồng của chị? em có hứng thú?"

Người phụ nữ kia nghe thấy những lời này, mặt liền biến sắc

"Muốn lên giường cùng chồng chị sao? Được, chị sẽ thuê cho hai người một phòng, chỉ có một điều kiện tiên quyết chính là em không sợ mắc bệnh truyền nhiễm"

"Cái gì? anh mắc bệnh?" người phụ nữ kinh ngạc nhìn Phương Chính Đông.

Phương Chính Đông vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Muốn lên giường nữa không?" Đồng Bội hất cằm, có chút kiêu hỏi.

Người phụ nữ liền vội vàng lắc đầu, khoát tay, xoay người rời đi.

Loáng thoáng có thể nghe thấy trước khi đi cô ta nói một câu, "Còn tưởng là cậu ấm nào đó, đúng là lãng phí vẻ đẹp của tôi"

Phương Chính Đông hơi khom người, tựa vào ngực Đồng Bội.

Lúc này cô mới phát hiện ra bộ dạng hèn mọn bỉ ổi của anh, vội vàng hất anh ra, "Anh đang làm gì đấy"

Phương Chính Đông kéo cô lại, "Không phải cô nói tôi là chồng cô sao?"

"Tôi... tôi chỉ là muốn chọc tức người phụ nữa kia thôi"

"Không được, nói lời phải giữ lời, hôm nay thanh danh của tôi đều bị cô hủy hoại mất rồi, từ nay về sau tôi làm sao có thể quen được với con gái, cho nên, cô phải có trách nhiệm với tôi"

"Trách nhiệm? trách nhiệm thế nào?" Đồng Bội vội vàng bảo vệ trước ngực.

Phương Chính Đông giơ tay, nâng mặt Đồng Bội, không nói lời nào hôn lên môi cô.

Đồng Bội trố mắt một lúc, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Đây... đây là nụ hôn đầu của cô.

Một lát sau, Phương Chính Đông buông cô ra, khóe mắt tràn đầy ý cười: "Đồng Bội, từ nay về sau em chính là người phụ nữ của anh"

Anh không tùy tiện hôn phụ nữ, nhưng một khi đã hôn thì người phụ nữ đó chính là của anh.

"Anh! Khốn kiếp!" Đồng Bội vung tay lên, chuẩn bị giáng xuống thì bị Phương Chính Đông bắt được.

"Mặc dù anh thích phụ nữ bướng bỉnh, nhưng cũng đừng quá mức nha"

Đồng Bội tức giận rút tay về, "Chuyện của chúng ta để nói sau, hôm nay tôi tìm anh là có chuyện muốn hỏi, nếu như anh trả lời khiến tôi hài lòng, tôi sẽ đồng ý sự theo đuổi của anh, còn nếu tôi không hài lòng, Phương Chính Đông tốt nhất anh nên có hành động đúng mực với tôi"

Cô từng rung động với Phương Chính Đông, nhưng khi biết anh ta là một tên công tử trăng hoa, mặc anh ta theo đuổi thế nào, cô đều không đồng ý.

Hôm nay, vì người chị em tốt Băng Dao, cô có thể trả bất cứ giá nào.