Người Thừa Kế Của Gia Tộc Sát Thủ

Chương 5: Sống không được chết không xong

Xích Nguyệt quốc, Bạch phủ thừa tướng.

Sân sau ở phía tây phủ thừa tướng, mỗi ngày vào giờ này đều diễn ra một màn trình diễn quen thuộc.

“Tiện nhân sinh ra nghiệt chủng, ngươi và nương ngươi giống nhau đều là đồ đê tiện“. Đại phu nhân Trần Dung hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tối tăm, lạnh lẽo, khát máu, nhìn chằm chằm một nữ hài chừng mười hai mười ba tuổi.

Khi nhìn thấy ánh mắt độc ác của bà, cô nương nhát gan yếu đuối thân thể run rẩy không ngừng, quần áo cũ nát mỏng manh có thể nhìn xuyên qua đó thấy được trên thân thể nữ tử đầy những vết roi dài ghê người.

“Đại nương..... Ta.....”

“im miệng, đại nương là để cho ngươi gọi sao, ngươi tiểu tiện nhân còn muốn trưởng thành gả cho Lục vương gia, cũng không biết nương ngươi dùng công phu dụ dỗ gì đổi lấy hôn ước này cho ngươi “. Trần Dung phỉ nhổ nói.


“Nương, ngươi không cần lãng phí lời với nàng, tiểu tiện nhân này nếu chết đi, gả cho Lục vương gia chính là ta “. Bên cạnh, đại tiểu thư Bạch Lam thỏa mãn nhìn cô gái nằm dưới đất bằng ánh mắt ngoan độc, nàng ta có tư cách gì gả cho Lục vương gia, diện mạo như thế này làm sao có thể so sánh cùng với nàng.

Nữ hài trước mắt, cả người lam lũ cũ nát, nàng gọi là Bạch Băng, chỉ mới mười ba tuổi, từ xưa tới nay đều bi mọi người ngược đãi cùng đói khát, da thịt khô ráp hiện lên màu vàng.

Nàng là thất tiểu thư của Bạch phủ thừa tướng. Đáng tiếc thân phận mẫu thân quá mức thấp hèn, chỉ là cơ thiếp, cho nên trong phủ thừa tướng cũng chỉ có mình Bạch thừa tướng sủng ái vị tiểu thư này.

Bạch thừa tướng mỗi ngày công việc bận rộn, ít khi có thời gian đi thăm nàng.

Bạch Băng tồn tại làm cho đại phu nhân cực kì phẫn nộ, năm đó Bạch thừa tướng vì người cơ thiếp này đã từ muốn bỏ Trần Dung, Bạch Băng sinh ra, Bạch thừa tướng cao hứng vô cùng, cơ hồ muốn đem nàng sủng tới tận trời, vào lúc một tuổi lại cùng với đương kim Lục vương gia định ra hôn ước.

Trần Dung vô cùng ghen tị, cho dù đính hôn cũng nên là con gái của nàng, như thế nào đến lượt nữ nhi của con tiện nhân kia chứ, vì vậy đối với sự tồn tại của Bạch Băng khiến cho bà vô cùng thù hận.

Phủ thừa tướng tất cả các tỷ muội đều đối với nàng hận thấu xương!

Năm vị tiểu thư phủ thừa tướng hung tợn trừng mắt với Bạch Băng, Bạch Lam hừ lạnh một tiếng tràn đầy chán ghét:“ Nương, mấy ngày nữa Lục vương gia đã tới rồi, tuyệt đối không thể để cho nàng gặp Lục vương gia!”

“Hay là nương đem nàng dứt khoát đánh chết đi “ các vị tiểu thư bên cạnh thuận theo nói.

“Người tới, đem nàng đánh thật mạnh cho ta” Trong mắt Trần Dung hiên lên một tia độc ác, vài nha hoàn phía sau lĩnh mệnh lệnh, nâng cao tay áo, đi về phía nữ tử.


“A.... không cần..... Đại nương..... Tỷ tỷ, ngươi tha cho ta đi! Buông tha ta.....” Bạch Băng không ngừng lùi về phía sau, nhìn chằm chằm chân bốn nha hoàn tiến tới, chính là vừa đấm vừa đá.

“Hảo, hảo, đánh chết nàng, mau đánh chết nàng, tiện nhân sinh tiện chủng, không xứng được sống ở Bạch phủ....”

“Đúng thế, đánh chết nàng, tiểu tiện nhân....” Các vị tiểu thư nhìn đến hiện trường đánh đấm trở nên dị thường hưng phấn.

“Đại nương,.....Ta sẽ không gặp Lục.... Lục vương gia.... Van cầu các người tha cho ta.....” Bạch Băng kêu khóc, chỉ tiếc tiếng kêu đó ở trong mắt các nàng càng thêm làm cho người ta hưng phấn.

“Đánh thật mạnh cho ta....” Một tiếng kêu rồi lai một tiếng kêu lên, âm thanh mắng chửi, ở trong đầu Bạch Băng càng ngày càng xa.......

Bốn nha hoàn sợ đánh chết người, thấy người bất động, nhất thời dừng lại.


“Như thế nào còn giả chết ạ” Lục Ảnh tiến lên hung hăng đá hai chân, vẫn không thấy có động tĩnh, sắc mặt thay đổi, ngồi xổm xuống ở chóp mũi tìm tòi hơi thở, nhất thời sợ tới mức đặt mông ngồi xuống đất

“Như thế nào ngừng đánh” Trần Dung nhíu mày, hôm nay phải đem nàng đánh cho sống không bằng chết.

“Phu.....Phu nhân..... Nàng không còn thở.....” Lục Ảnh giương mắt môi run rẩy nói.

“Thật không còn hơi thở?” Trần Dung đi vào ngồi xổm xuống, tay tìm tòi quả thật không còn thở.” Các ngươi đem nàng ném vào bãi tha ma, lão gia có hỏi, các người phải nói là không biết nàng đi đâu.”

“Chết mới tốt“. Bạch Linh thanh âm bén nhọn, lấy tay che mũi.

“Dù sao cũng chết rồi, hay là giữ lại cho nàng cái thi thể“. Bạch lam hợp lý nói.