Thật ra, biểu hiện của anh ta làm tôi kinh ngạc. Tôi cho rằng nếu tôi có lạnh run, anh ta cũng sẽ vứt tôi vào tủ lạnh mà bỏ đi. Thật không ngờ, lại có tinh thần trách nhiệm như vậy. Tôi có hơi động lòng, nhưng cho dù thế nào, tôi cũng không thể tha thứ.
Về đến nhà, tôi tắm rửa, thay quần áo. Quần áo khô ráo mềm mại làm tâm trạng tôi đỡ hơn nhiều.
Reng reng… chủ nhân nghe điện thoại…?
“Alô, xin chào.”
“Ai đấy?”
Không hiện số điện thoại gọi đến à? Chỉ có thể là Thái Nguyên đại nhân vừa đẹp trai, vừa vĩ đại, vừa tàn nhẫn của Huệ Bân nhếch nhác này thôi.
“Bảo tớ gác máy phải không? Biết rồi.”
“Không, không, đợi đã!”
“Bắt dầu từ chiều hôm nay, tớ sắp bị cậu hành hạ phải không?”
“Này, hôm nay ngay cả tớ cậu cũng đuổi đi, thật là!”
“Thật là thế nào? Thế nào?”
Dù sao, Thái Nguyên cũng không phải học cùng trường. Tú Nhi, Thái Nguyên và tôi, ba đứa là thanh mai trúc mã. Cho nên, về tính nết tôi, họ rõ như lòng bàn tay, tôi cũng không bận tâm nhiều. Thái Nguyên cũng biết, một khi tôi nổi giận thì sẽ trở thành như thế nào.
“Thật là… cậu rất đẹp…”
“Tầm thường! Cậu gọi điện cho tớ làm gì?”
“À, phải rồi, tớ đã điều tra Đơn Nhất Phái…”
Lúc đầu, những lời Thái Nguyên nói, tôi nghe bên tai này thì lọt qua tai kia bay đi mất. Nhưng vừa nghe thấy “Đơn Nhất Phái”, tôi lập tức vểnh tai lên.
“Tớ nhờ chú điều tra tên cầm đầu và tổ chức Đơn Nhất Phái. Tớ luôn cảm thấy không có liên quan gì với mẹ cậu.”
“Thế hình xăm trên cánh tay tớ nhìn thấy là gì?”
Về bọn côn đồ giết mẹ, tôi chỉ nhớ một điểm. Đó là hình xăm cây thánh giá trên cánh tay, chỉ nhớ điểm này.
“Tổ chức Đơn Nhất Phái cũng có hình xăm thống nhất, nhưng không phải hình thánh giá như cậu nói mà là hình chữ X.”
“Hừ…”
“Đừng nên thất vọng, tớ sẽ điều tra lại. Tuy tớ là Thái Nguyên vừa đẹp trai, vừa vĩ đại, vừa tàn nhẫn không xứng đôi với cậu…”
“Lúc nói chuyện điện thoại với hạng người như cậu, những lời muốn nói với hạng người như cậu, những lời muốn nói với cậu chỉ có một câu: tiếc tiền điện thoại quá!”
“Này, nhưng mà… Cậu không thể từ bỏ à? Hôm qua, lúc về cùng tớ, Tú Nhi rất lo cho cậu. Nghe nói, mấy ngày gần đây cậu hay đi sinh sự ở khắp nơi nhiều hơn. Tớ biết, cậu là người con gái khoẻ nhất trong số những người tớ quen. Nhưng, tớ luôn cảm thấy cậu mạo hiểm quá.”
“…”
“…”
“Này…” Tôi nói
“Hả?”
“Lúc cậu nằm mơ có khóc không?”
“Hử? Hỏi chuyện này làm gì? Nằm mơ sao phải khóc chứ?”
“Bỗng nhiên thức dậy, tớ phát hiện mình khóc. Mỗi lúc như thế, tớ muốn phát điên lên được. Thấy trong lòng buồn bực và tim mình đau buốt, tớ biết mình nằm mơ thấy mẹ.”
“…”
“Nghĩ đến mẹ…khi ngủ tớ cũng khóc…”
“…”
“Cho nên không thể tha thứ, nỗi nhớ 10 năm nay đã kết thành mối hận trong tim tớ. Tớ biết không thể bỏ qua.”
“Huệ Bân… thôi được, tớ sao có thể thuyết phục được cậu. Tớ chỉ khuyên cậu đừng tổn hại mình, đừng tự đào mồ chôn mình.”
“Biết rồi, đừng lo.”
“Ừ, còn nữa…”
Thái Nguyên nói với giọng trầm.
“Cậu cũng là con gái, thái độ đừng cứng cỏi thế. Ưm… goi một tiếng anh Thái Nguyên, nũng nịu một chút…”
“Đồ khốn, muốn bị đánh mấy cái.”
“Không biết cậu đánh mấy cái. Dù sao bị cậu đánh, tớ sẽ chết chắc. Cậu ngày nào cũng mang theo nắm đấm à? Thật là sao quả tạ!”
“Này!”
“Lại nổi cáu rồi, cậu nóng cứ như lửa vậy.”
Thái Nguyên ỷ không đứng trước mặt tôi, lại muốn chọc giận tôi?
“Này, gác máy đi. Nói chuyện điện thoại một lúc với cậu như vậy, tớ cũng giận mình lắm rồi. Lần sau gặp.”
“Bạn, chúc cậu một ngày vui vẻ!”
Cạch!
Chưa nghe tôi nói hết, hắn đã gác máy rồi.
“Khốn kiếp, tớ sẽ cắt sạch tóc trên đầu cậu!”
“Cắt sạch cái gì?”
“Hử! Cậu đến lúc nào?”
Ngân Hách dựa vào cửa phòng tôi, tay bưng đĩa trái cây.
“Từ lúc nào đó.”
“Từ lúc nào dựa vào cửa phòng tôi!”
“Không biết.”
“Tại sao lại không biết, cậu! Lúc nào…không, cậu cầm gì thế?”
“Không biết.”
Trái với giọng điệu vội vàng của tôi, Ngân Hách vừa chậm rãi ăn trái cây, vừa cúi đầu nhìn tôi.
“Này! Tại sao chưa được cho phép,cậu lại dựa cửa phòng con gái nghe trộm người ta nói chuyện!”
Tôi vừa nói xong, Ngân Hách hình khắp phòng tôi hỏi:
“Con gái đâu?”
“Đồ… Tôi! Là tôi!”
“Ha ha, vậy à?”
“Tên nhóc này…”
“Coi như không nghe thấy gì cả.”
Lửa giận ngút trời hoá ra là thế, cảm giác hàng vạn sợi tóc dựng đứng lên. Ôi, da đầu tôi…
Hắn đi đến phòng khách. Lúc tôi nhìn thấy đĩa trái cây mà hắn đang ăn, tôi suýt chửi thề. “Đồ…Hừ…trái cây đâu hết rồi? Trái cây của tôi? Cậu ăn hết?”
Ngân Hách lấy nĩa xâm vào miếng táo và nói với tôi thế này: “Xem ra rất ngon”. Tôi lại gần, giật cái nĩa. “Được, tôi ăn, nhất định rất ngon.”
Tôi mỉm cười. Ngân Hách có lẽ vì bị tôi dành mất miếng ăn nên nổi giận, giọng nói trầm xuống: “Hoá ra cậu còn có cái nghề ăn trộm. Thế này mới là ăn trộm!” Ngân Hách thò tay ra, giật lại cái nĩa.“Này, tôi cũng ăn một mếng.” Tôi vừa nói vừa lao vào hắn, nhưng hắn giấu cánh tay dài ngoằng ra sau lưng. Tôi cách hắn cái bàn. Để giành lại cái nĩa, tôi không nản lòng. Lúc Ngân Hách đứng dậy tránh, tôi nhân cơ hội này, nắm kéo hắn. Kết quả, tôi trượt chân, ngã xuống.
Cơn chóng mặt trôi qua, tôi mở mắt nhìn: người tóc đen có lông mi dài, có làn da trắng, có sống mũi thẳng này là ai?
“Cậu nhìn gì thế?”
Trước mặt tôi, ở khoảng cách gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở là mặt của Ngân Hách. Tôi lo chỉ cần tôi khẽ động dậy, môi sẽ chạm vào hắn, cho nên, không dám trả lời. Tôi vẫn ngơ ngác, cứng đơ.
“Lẽ nào chết cứng rồi?” Tên này nhìn thấy vẻ mặt tôi rất khôi hài, liền toét miệng cười, sau đó, dang hai tay ôm chặt eo tôi.
“Ơ…”
“Ha ha ha!”Ngân Hách thấy phản ứng của tôi thì cười ha ha, vẫn ôm chặt tôi. Lúc này, lí trí tôi bắt đầu vùng dậy, để thoát ra, tôi cố hết sức. “Này…này, này…”
“Huệ Bân, cậu Ngân Hách, ăn trái cây xong chưa, đem cái đĩa… Ôi!”
Tuyệt diệu, không đúng lúc chút nào! Dì lấy cái đĩa, đúng lúc gặp chúng tôi đang làm cảnh khó coi này. Dì nhìn thấy chúng tôi thì luống cuống quay đi…
Dì, tại sao dì đỏ mặt? Chúng con là học sinh mà?
Dì ngại ngùng vân vê tạp dề nói: “Thật ngại quá, làm thế nào bây giờ, trễ … trễ chút nữa thì hay quá.”
10.
Cái gì…”trễ chút nữa thì hay quá”, cái gì chứ?!
Dì vội vàng chạy xuống.
Tay Ngân Hách cuối cùng cũng thả tôi ra.
“Này, đều tại cậu!”
“Chuyện gì?”
Ngân Hách vẫn thản nhiên như không có gì. Hắn chậm rãi nhặt từ trong góc ra ngoài nổ gây nên chuyện này, là miếng táo, đặt lên đĩa.
Chỉ có mình tôi cuống cuồng, bối rối thế sao?
“Tại sao cậu bỗng nhiên ôm hông tôi? Không, lúc tôi bảo cậu đưa miếng táo, nếu cậu ngoan ngoãn đưa cho tôi thì tốt rồi.”
“Tại sao tôi phải đưa cho cậu?”
“Làm thế nào? Làm thế nào bây giờ?”
“Lại trở thành bộ dạng lúc nãy rồi.”
“Tên khốn, đừng nhìn tôi với vẻ mặt thiên hạ thái bình đó được không? Cậu cũng phải lo chút xíu chứ. Dì nhất định hiểu lầm rồi! Làm sao đây?”
“Phải đó, làm thế nào nhỉ?”
“Lẽ nào đây là thái độ lo lắng à?”
Ngân Hách miệng nói lo lắng, nhưng vẻ mặt dửng dưng, chẳng hề động lòng. Hắn ngả người nằm xuống ghế, hành động đó làm cơn giận của tôi bốc lên cao.
“Này, tôi cảnh cáo cậu. Sau này, cậu nên ngoan ngoãn tuân thủ việc gì nên làm, việc gì không nên làm theo ý muốn của tôi. Không, tôi bảo cậu thế nào thì cậu làm như thế ấy. Nếu cậu làm những việc mà không phải tôi bảo làm thì cậu chết chắc!”
“Phải dùng hết sức à?”
“Sử dụng toàn bộ sở trường của cậu. Tóm lại, sau này tôi bảo cậu làm gì thì cậu làm nấy!”
“Cũng được.”
Ngân Hách đi vào phòng hắn.
Hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, tôi vẫn còn ngồi bó gối ở bàn ăn. Không thể chịu được ánh mắt không tự nhiên của dì, khuôn mặt dì như bị ngọn lửa cháy ngùn ngụt làm cho đỏ lên. Bất luận thế nào, dì cũng không dám nhìn thẳng vào tôi.
“Dì, bố con đâu?”
“Đi… đi làm rồi.”
Lai còn nói lắp nữa… Lúc nướng mực cũng nướng cả tóc sao? Chỉ có một đêm, tóc dì xoăn đến thế. Không biết trong cái đầu bị bao bọc xung quanh bởi nhiều lọn tóc xoăn như thế đang nghĩ gì?
Tôi miễn cưỡng bỏ hai chân xuống để đi đến trường, thời gian còn sớm. Thế là, tôi có thể vẫ ung dung bước đi, lẽo đẽo bên cạnh là Ngân Hách.
“Bất luận thế nào cũng phải mau chóng xoá bỏ sự hiểu lầm chết người đó của dì.” Tôi nói.
“Tự mình làm đi.” Hắn đáp.
“Này, không phải ai làm mà cả hai cùng làm chứ?”
“Tại sao?”
Đồ khốn, đều tại trò đùa ác của ngươi mới làm ra nông nỗi này. Lại hỏi “tại sao”?
Mọi người đang bước đi trên đường. Bỗng nhiên, tôi cảm nhận được những ánh mắt xung quanh. Quay nhìn tứ phía, những người nhìn tôi và Ngân Hách không ít, nói chính xác, số người nhìn chúng tôi nhiều không đếm xuể. Tóm lại rất nhiều. Trong đó, các nữ sinh khối lớp dưới cũng đông đảo. Cái gì thế, tình huống khó xử này?
“Đầu óc viễn vông.” Ngân Hách nói.
“Muốn chết hả?”
“Tớ bảo cậu rồi mà? Đừng cố chấp thế, cậu cũng đồng ý phải không? Suy nghĩ viễn vông…” Trên mặt Ngân Hách, vẻ bướng bỉnh quấy phá không chỉ hiện rõ mà còn quả thật tràn lan. Tên đáng chết này, nhét hắn vào bao gạo, đem vứt xuống biển cũng còn thấy tiếc cái bao. Chôn sống ngươi mới hả dạ.
“Ta muốn chôn sống ngươi!”
“Này, nói thế nào? Với sức của con gái thì việc này không thể.”
“…”
“… Tuyệt đối không thể, tớ thấy cậu vậy đấy.”
Tôi xin cậu! Có thể đừng nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc và nói những lời tàn nhẫn như thế được không? Nhưng theo tôi thấy thì hắn rất chân thực. Tôi phớt lờ lời nói và vẻ mặt hắn mà cố tỏ ra bình thường.
Việc đầu tiên là phải hoá giải hiểu lầm của dì, sau đó là cố gắng đuổi tên này đi!
Không biết từ lúc nào Ngân Hách im lặng, không nói câu nào và đứng sát bên tôi, sau đó, hắn bước theo tôi.
“Hạ Ngân Hách. Tóm lại, nhiệm vụ của ta hôm nay là hoá giải hiểu lầm của dì, tiếp theo là cố hết sức đuổi ngươi đi!”
“Cả hai việc đều phải gắng sức. Muốn bắt cá hai tay, hai tay phải cứng cỏi.”
“Bây giờ, tôi không phải nói chuyện nhà người ta! Cậu hãy vểnh tai lên, chú ý lắng nghe được không?”
“Sắp đến trường rồi.”
“Phải, sắp đến trường rồi. Này, không được đánh trống lảng.”
“Sao lần nào cũng bị tôi chuyển qua chuyện khác hết vậy?”
Quả thật, tôi cũng thấy lạ. Tại sao tôi dễ bị người khác lôi vào chủ đề của họ vậy chứ?
“Này, cậu biết không? Hôm nay phải hoá giải hiểu lầm của dì, biết chưa?”
“Học về tôi phải ngủ một chút.”
“Này, biết chưa hả?”
“Không biết.”
“Này! Sao có thể thế được. Tên nhóc này không gọi tôi bằng chị? Chuyện này tôi đã nể mặt cậu rồi. Này, nếu không muốn giúp tôi, thì phải gọi tôi bằng chị.”
“Tôi gọi bạn được không?”
“Bạn? Gọi chị!”
Thình lình, Ngân Hách cởi cà vạt của tôi, chớp mắt, hắn đã giật qua rồi. “Sau khi tinh thần cậu trở lại bình thường rồi thì đến lớp tôi đòi lại cái này.”
“Này…cậu … cậu!”
Tôi hoa chân múa tay kêu ầm ĩ: “Cà vạt… tài tháo cà vạt xem ra không chỉ làm một, hai lần! Cậu rốt cuộc làm bao nhiêu nữ sinh phải khóc rồi?”
Nghe tôi nói, phản ứng đầu tiên của hắn là cười ha ha, tiếp theo, trả lời tôi:
“Đại tỉ à, tôi cũng đang đi học mà.”
“Hả? A…hóa ra là thế, trả cà vạt lại cho tôi!”
“Tôi chẳng phải đã nói là sau khi tinh thần cậu bình thường lại rồi thì đến lớp tôi lấy lại cà vạt sao?”
Nói rồi, hắn bắt đầu chạy. Gì thế? Sao lại ấu trĩ, vô liêm sỉ, tức cười thế?
Tôi nhìn hầm hầm tên chạy trước mặt và hét lớn: “Này! Trả cho tôi! Trả đây!” Tiếng hét của tôi vang dội nguyên một quận. Tên này, nếu bị tôi tóm được thì chỉ có con đường chết! Nhất định phải đập nát ngón tay ngươi trước.
Hắn chạy với bước không nhanh lắm, nhưng chân hắn quá sức dài nên khoảng cách ngày một xa. Cho nên, tôi vì cố hét sức vận động hai chân chạy tới trước, sắp bị chuột rút rồi.
“Đưa đây, đưa đây! Nếu không có cà vạt, tôi có thể bị “Cẩu” hiệu phó đánh chết! Hôm nay “Cẩu” hiệu phó trực ban! A… Tôi bắt được rồi!”
Tôi nắm chặt lấy hắn và cười khoan khoái. Không ngờ, có cái gì đó vỗ vỗ vai? Khó khăn lắm mới tóm được mồi ngon, là ai đang chạm đến tinh thần tôi?
“Đây rốt cuộc là ai đây? Chẳng phải Lý Huệ Bân, người gặp tôi mấy hôm trước khi trèo tường sao?”
Hôm nay thật không may mắn. Bắt đầu từ sự hiểu lầm của dì, rồi đến “Cẩu” hiệu phó đứng trước mặt tôi!
Tim tôi đập liên hồi, bỏ hết những gì không vui trong lòng mà quay lại nhìn Ngân Hách. Mặt hắn lộ vẻ đùa cợt, cả một màu đen tối trước mặt tôi.
“Thầy… thầy…”
“A ha! Lại không có cà vạt.” “Cẩu” hiệu phó nói.
“Thầy, chuyện là… chuyện là…”
“Lý Huệ Bân lớp 4 khối 12 phải không? Tôi nhớ mặt em rồi. Đi!”
“Thầy!”
Tiếng kêu oan của tôi vang khắp trường. Nhưng “Cẩu”hiệu phó chẳng đả động gì đến. Không chỉ la mắng, “Cẩu” hiệu phó còn phạt tôi rất nghêm khắc.
“Bắt đầu từ hôm nay, em phải dọn dẹp nhà vệ sinh lầu 1 dãy phía tây một tuần lễ!”
“Cẩu” hiệu phó quay đi. Tôi biết mình không còn hy cọng gì nữa, đành phải nuốt cơn giận vào lòng, bước đi, miệng câm như hến. Sau đó, tôi cắn chặt môi dưới và đi qua sân tập. Lúc sắp bước vào lớp, Ngân Hách nắm chặt vai tôi và xoay tôi đứng đối mặt với hắn.
“Đồ khốn kiếp!” tôi gào lên.
“Giận rồi à?”
“Khốn kiếp! Cậu là tên mà trước khi ném xuống địa ngục phải cho nổ tung bộ não thì mới hả dạ! Thật là, trong 19 năm qua, lần đầu tiên tôi gặp phải người kỳ lạ cổ quái như cậu. Vì là lần đầu tiên, nên tôi không biết nên đối phó với cậu như thế nào! Cậu như thế còn gọi là bảo vệ sao? Bảo vệ suốt một ngày mà không làm việc gi, lại hành hạ con ông chủ mình như thế à? Cậu điên rồi phải không? Cậu phải nhận mấy cú đấm của tôi thì mới trở lại bình thường? Chọn đi chứ? Ở đâu lại có người khốn nạn như thế? Ta tức đến chết là không thể đánh chết ngươi!”
“Nói xong chưa?”
“Chưa! Chưa nói xong! Hôm nay, tôi cảnh cáo cậu, về nhà, nếu cậu không thể hóa giải sự hiểu lầm của dì, thì không cơm canh gì cả! Cậu nên chuẩn bị không có gì bỏ vào miệng cả. Đồ khốn, biết chưa? Lập tức trở về giải thích với dì cho tôi!”
Ngân Hách cứ mỉm cười. Đợi tôi nói xong rồi, hắn đặt cà vạt tôi vào tay tôi: “Hai đứa mình bị người ta hiểu lầm thành quan hệ như thế, cậu nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng. Tính cậu như thế, tên con trai nào dám lại gần cậu chứ?”