"Ừ, biết rồi. Nói thế nào cũng phải ăn chút cơm đi chứ!"
Tôi dẫn lớp phó xuống lầu và ngồi vào bàn ăn. Lớp phó mắt láo liên, nhìn các món ăn đang đựơc bày biện ra.
"Ái chà, chân bàn sẽ không gãy chứ? Nhiều món ngon thế này?"
Đừng tưởng là vì dì đặc biệt chuẩn bị cho cậu. Thật là lầm rồi.
"Nhất định là rất ngon! Cám ơn đã tiếp đãi!"
Ha ha! Cô bạn này thật khéo nói chuyện!
"Oa! Tay nghề của dì thật lợi hại! Ngon quá! Con có phải cũng nên học hỏi vài chiêu không nhỉ?"
"Ăn thêm chút nữa đi con, ăn nhiều vào!" Dì đẩy đĩa rau mà tôi sắp gặp lại trước mặt lớp phó, trong đầu tôi lập tức kêu o o, tôi thu đũa lại, ăn cơm không. Hai người họ thật hợp nhau ở cái tính xấu.
Tôi vội ăn hết cơm rồi cầm hai cái bánh bao đi lên đầu, đưa Ngân Hách hai cái bánh bao thì được rồi
"Ngân Hách!"
Tôi khẽ mở tủ, mặt hắn ta lộ vẻ không hài lòng.
"Mặt cậu sao lại?"
"Tớ tại sao phải thế này?"
"Ưm... Vì tương lai chúng ta!"
"Chúng mình loạn luân sao?"
"Đói chưa? ăn bánh bao đi."
"Chúng mình là giúp đỡ nhau giao tiếp phải không? Tại sao phải trốn?"
"Đây là bánh bao cậu thích ăn nhất!"
"Yêu đương lành mạnh là phạm pháp à?" Ngân Hách vẫn nhấm nhẳng. Khỉ, người ta đã thay đổi chủ đề, cậu cũng nên theo tôi? Ngân Hách tiếp tục hỏi vấn đề này. Tôi thật khó xử, tránh ánh mắt anh ta. Chúng tôi cho là yêu nhau một cách lành mạnh, nhưng đối với người mà trong đầu toàn là những chữ "kỹ năng và cao thủ yêu đương" như lớp phó mà nói, đây căn bản là mối quan hệ không thể giải thích cho cậu ấy hiểu được.
"Vấn đề là bạn bè trong lớp tớ không tin." Tôi dứt khoát.
"Tớ ra ngoài đây."
''Không được!
Ngân Hách đang định bước ra, tôi đẩy hắn trở lại vào trong tủ.
"Huệ Bân."
''Cậu phải nhất thiết phải im lặng."
"Không được."
"Tớ... Sau này, tôi đáp ứng một điều kiện của cậu. Cậu bảo tớ làm gì, tớ sẽ làm nấy. Xin cậu đấy!"
Đáng ghét, tôi chưa nói xong, hắn đã chui vào trong tủ quần áo. "Nhất định phải giữ lời đấy."
"Ừ, biết rồi. Cám ơn!"
Vừa đóng cửa tủ lại, đúng lúc lớp phó bước vào. "Hình như tớ vừa nghe thấy cậu nói chuyện với ai?"
"Đâu có, sao có thể như thế chứ?"
"Thật à? Xem ra độc thoại là thế mạnh của cậu phải không?"
Đó là thế mạnh của "bà tám" như cậu đấy chứ.
"HUệ Bân, tớ muốn tắm."
"Đi vào nhà vệ sinh mà tắm đi."
"Tắm chung được không? Hả? Kỳ lưng cho tớ."
Lúc này, tôi cảm thấy lớp phó rất không bình thường. "Điên à? Tắm một mình đi."
"Đến nhà tắm công cộng cùng đi mà, tắm chung thì có gì không được? Tớ cũng sẽ giúp cậu chà cái lưng rộng như Thái Bình Dương của cậu."
"Tránh ra. Này, cậu tự đi đi. Nếu không nghe lời thì đừng trách!"
"Chẳng xem thành ý của bạn bè ra gì cả?" Lớp phó lầm bầm rồi cầm bộ áo ngủ trong ngăn kéo lớn và đi vào nhà vệ sinh.
Trong thời gian lớp phó tắm, tôi có nhiệm vụ quan trọng, căng thẳng, đó là mở cửa tủ cho Ngân Hách có chút ôxy để thở.
"Ngân Hách, không sao chứ?" Tôi mở cửa tủ, khẽ hỏi hắn.
Ngân Hách gật đầu: "Vẫn khoẻ."
"May quá! Đều tại lớp phó, cậu vất vả rồi."
'Không có gì. Không có chỗ trống duỗi chân, thở cũng khó. Quần áo treo ở trên làm rối tóc tớ, sợ nhúc nhích sẽ gây ra tiếng động, cho nên không dám. Từ giờ tới sáng, ngoại trừ phải chịu những nỗi khổ này ra, còn lại đều tốt cả."
Thật có lỗi với cậu.
"Huệ Bân!"
"Này, lớp phó đến rồi. Tạm biệt!" Tôi đóng cửa tủ cái cạch, ngồi trên giường. Lớp phó dựa vào tôi, sau đó nói.: "Ngoài muốn thiết lập tình bạn sâu đậm hơn với cậu, còn có lý do khác nữa, cho nên tớ mới đến đây."
Bất an, khủng hoảng! "Gì thế?"
"Thật ra, tấm hình của cậu vì tớ không cẩn thận nên rơi vào tay anh họ tớ. Lần này thì gay rồi, anh họ một mực bảo tớ giới thiệu cậu với anh ấy. Anh ấy không lớn lắm, là sinh viên năm thứ 4."
Này... này, này, cậu cũng biết tớ và Ngân Hách?
"Ái chà, tất nhiên tớ biết chuyện cậu bị Ngân Hách cho ra rìa! Không sao, không sao! Lần này xem ra, tình cảm hai người không tốt đẹp hơn được. Không sao, tuy lớp 12 không có nhiều thời gian để yêu, nhưng trước tiên là em gái, sau là vợ mà! Đợi cậu tốt nghiệp xong thì chính thức yêu nhau, thế nào?"
Cảm giác bất an cứ vây lấy tôi. hắn sao khó hầu hạ thế!
"À, xin lỗi. Tớ và Ngân Hách làm lành với nhau rồi. Ha... ha,ha..."
"Này, nói thật nhé. Ngân Hách đẹp trai, cao to, học cũng giỏi. Ngoài những điều này ra,có gì đáng xem chứ? Những gì nên thấy chẳng phải đều thấy cả rồi sao? Ngoài những đặc điểm này ra, quả thật không còn gì đáng xem cả, tính cách... tính cách... có thể... Cậu suy nghĩ lại đi mà, hả?"
"Này, ngủ đi. Có đánh chết tớ, tớ cũng không có ý định yêu ai nữa"
"Năm thứ 4 rồi, anh ấy có thể tìm được công việc ổn định. Cậu và tó có thể trở thànhchị em dâu, không phải rất tốt sao?" Suy nghĩ của lớp phó vượt lên nhanh trước với vận tốc hơn 100 km, đây chẳng phải là đem tôi gả ngay lập tức sao?
Tôi quát lên: "Mau, mau, ngủ đi!"
"Suy nghĩ lại đi mà, nếu cậu đồng ý, tớ sẽ lập tức sắp xếp cho hai người gặp nhau. Hả?"
ĐỒ khốn, Ngân Hách ở trong tủ đều ngeh thấy cả. Rốt cuộc, cậu muốn làm khó tớ tới mức nào chứ?Trước khi viết chữ "K" của chữ "kết hôn", tim tớ đã ngừng đập và tớ đã về trời từ lâu rồi.
"Nghĩ kỹ lại đi?"
"Ừ, ừ, biết rồi. Mau ngủ đi."
Tôi ép cậu ấy nằm xuống giường. Thật ra tôi không động đến ngón tay, chỉ trong 5 phút, lớp phó tự mình ngủ mất rồi.
Sau khi biết chắc lớp phó đã ngủ, tôi mới khe khẽ đi đến trước tủ quần áo.
Ngân Hách ngủ chưa nhỉ? Có phải đang ngủ không? Tôi nghĩ, nên cho hắn chút gió đi, sau đó, mở cửa tủ. Kết quả, tôi sợ suýt chết, bởi vì, Ngân Hách ngồi trong đó đang trừng mắt nhìn tôi như quái vật. ơ.. ơ! Đáng sợ quá!
Ngân HÁch trừng mắt hồi lâu, nói: "Mai, cậu chết chắc!"