Lần đầu tiên xa Tô Thời lâu như vậy, trong nhà lạnh lẽo và yên tĩnh đến độ khiến người ta muốn phát điên. Tô Vy Trần ăn cơm một mình, ngủ một mình, thức dậy một mình.
Không có tiếng thúc giục ồn ào của Tô Thời, không có tiếng đàn piano quen thuộc, cô cực kỳ không quen.
Cô luôn cảm thấy trên người mình như thiếu đi thứ gì đó, ngay cả khi làm việc cũng không tập trung.
Đừng nói là cô, ngay cả ông bà Phương nhà đối diện, khi chạm mặt cô trên cầu thang cũng quan tâm hỏi: “Cô Tô, sao gần đây Tô Thời nhà cô không luyện đàn nữa vậy?”
Phải biết khi Tô Vy Trần mới chuyển đến, mỗi ngày ông bà Phương đều gõ cửa kháng nghị việc Tô Thời đánh đàn. Nói cái gì mà tuổi tác họ đã lớn, thần kinh khá nhạy cảm, không chịu được tiếng đàn “oanh tạc liên miên”, mỗi ngày đều mang bộ dạng “Xin tha, phiền họ chuyển đi”.
Tô Vy Trần vừa nhận lỗi vừa xin lỗi. Cuối cùng đặt ra ba chương “hiến pháp” với họ, giấy trắng mực đen viết rõ thời gian tập đàn của Tô Thời.
Sau này ở lâu với nhau, hai nhà dần thân thiết. Họ cũng nhìn thấy được sự cần cù cố gắng của Tô Thời nên cũng không nói gì thêm nữa. Tô Vy Trần và Tô Thời cũng rất tự giác, mỗi ngày chỉ luyện đàn vào ba khung giờ buổi sáng, chập tối và trước chín giờ tối, tránh làm phiền mọi người.
Tối hôm đó, Tô Thời ở nhà Sở An Thành luyện đàn xong sau đó gọi điện cho cô. Hai người nấu cháo điện thoại nửa tiếng, khi Tô Vy Trần muốn cúp điện thoại, Tô Thời bỗng nhiên nói: “Tô Vy Trần, em hơi hơi nhớ chị.”
Một câu nói đơn giản bình thường như vậy, nhưng lại khiến Tô Vy Trần đỏ mắt: “Tô Thời thối, chị cũng hơi nhớ em rồi.”
Tô Thời nói: “Tô Vy Trần thối, chị mới thối ý!”
“Tô Thời tối nhất!”
“Tô Vy Trần mới thối nhất nhất!”
Trước giờ hai người này đấu võ mồm, đấu nhiều năm như vậy rồi vẫn luôn bất phân thắng bại.
Tô Thời lớn lên bên cạnh cô từ nhỏ, đối với Tô Vy Trần mà nói, cậu là em trai cũng như là một nửa con trai.
Mới đặt điện thoại xuống đứng dậy, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Tô Vy Trần cho rằng vẫn là Tô Thời, nên nhẹ giọng nghe máy: “Lại sao nữa?”
Đầu kia là giọng nói của bà chủ phòng trọ: “Chào cô Tô. Tôi là bà Lý.”
Tô Vy Trần ngạc nhiên nói: “Chào bác Lý. Bác tìm cháu có chuyện gì vậy?”
Bà chủ nhà ngập ngừng mấy giây: “Haiz, cô Tô, ngại quá…Thực ra tôi gọi cho cô là để bảo cô tìm phòng mới chuyển đi….Vì túng quẫn nên tôi đã bán phòng các cô đang ở rồi. Bên mua nhà cũng muốn vào ở gấp. Cho nên họ yêu cầu các cô chuyển đi trước thứ bảy tuần này.”
Nghe vậy Tô Vy Trần suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Cái gì, trước thứ bảy tuần này? Hôm nay là thứ ba rồi, còn ba ngày nữa cháu đi tìm phòng ở đâu được?”
Thái độ của bà chủ nhà rất tốt, liên tiếp nói xin lỗi ở đầu bên kia: “Cô Tô, thật sự rất xin lỗi. Xin lỗi cô, tôi đã ký hợp đồng rồi. Nếu không tôi bớt cho cô nửa tháng tiền nhà nhé?”
Đây không phải vấn đề tiền phòng, mà là vấn đề cô và Tô Thời không có nhà để về. Tô Vy Trần hổn hển lại bất đắc dĩ cúp điện thoại.
Chẳng trách người xưa nói không một viên ngói trú thân là thê thảm nhất.
Hôm sau phải chụp ảnh cả ngày, Tô Vy Trần dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó. Khi đến nhà đã là hơn mười giờ đêm, nhưng không ngờ bà chủ nhà lại đứng ở cửa đợi cô.
Một tháng không gặp, bà Lý mập mạp trước kia tiều tụy hơn rất nhiều, nhìn thấy Tô Vy Trần, bà lập tức tươi cười tiến lên, xin lỗi nói: “Cô Tô, ngại quá, ngại quá. Đây là tiền cọc của cô, còn đây là tiền phòng tôi bớt cho cô.”
Tục ngữ nói, không ai đánh người đang cười. Người ta đã bớt cho cô nửa tháng tiền phòng, cô có thể làm gì bà chủ nhà nữa? Tô Vy Trần vừa mệt mỏi vừa chán nản, bất đắc dĩ nói: “Bác Lý, không phải cháu không chịu chuyển đi, bác có thể thương lượng với bên mua nhà không? Cho bọn cháu thêm một thời gian nữa, dù là thêm một tuần cũng được.”
Bà chủ nhà xoa hai tay, khó xử nói: “Cô Tô, tôi cho cô thuê phòng này không phải ngày một ngày hai. Cô nộp tiền nhà rất đúng hạn, dọn dẹp phòng còn sạch sẽ thoải mái hơn cả lúc chúng tôi ở, cũng chưa từng thêm bất cứ phiền phức gì cho chúng tôi, nếu tôi có thể thương lượng với người ta, nhất định tôi sẽ làm. Khi ký hợp đồng tôi cũng nhắc đến chuyện này, nhưng phía mua nhà nói nhất định phải dọn phòng trống trong tuần này, nếu không họ không mua nữa.”
“Haiz, cô Tô, đến nước này rồi tôi cũng nói thật vậy. Đều trách ông già chết tiệt nhà tôi rơi vào bẫy của người ta, đánh bài đánh bạc rồi vay nặng lãi, mấy người chủ nợ hung ác đấy đến cửa đòi tiền, vừa đòi đánh vừa đòi giết….Thực sự chúng tôi không còn cách nào khác…Không chỉ phòng các cô đang ở đâu, ngay cả căn nhà chúng tôi ở cũng đã bán rồi…Tôi…” Bà chủ nhà nói mãi nói mãi liền nghĩ đến chuyện đau lòng của mình, mắt lập tức đỏ lên, giơ tay lau nước mắt.
“Cô Tô, thực sự xin lỗi cô, hai ngày tới cô chuyển đi giúp tôi… Chúng tôi đã nhận tiền của người ta, nếu như lỡ hẹn phải đền gấp đôi…. Chúng tôi thực sự không đền nổi…. coi như cô làm việc tốt đi.”
Trước giờ Tô Vy Trần là người mềm lòng, thấy bà chủ nhà khóc lóc đau thương như vậy cũng biết họ quả thực khó khăn. Cô lấy khăn giấy ra đưa cho bà chủ nhà, nhẹ giọng nói: “Bác đừng khóc nữa. Cháu chuyển đi là được.”
Nhưng bà chủ nhà mới ra đến cửa, Tô Vy Trần đã đau đầu. Thời gian ngắn như vậy đi đâu tìm được phòng ưng ý đây?
Người đầu tiên Tô Vy Trần nghĩ tới đương nhiên là Đinh Tử Phong, người này quen biết nhiều, quan hệ rộng, có thể bảo anh và Điền Dã hỏi giúp bạn bè bên cạnh xem có phòng trống cho thuê không.
Phản ứng đầu tiên của Đinh Tử Phong khi nhận điện thoại là sững sờ, tiếp đến là cười cà lơ phất phơ: “Sợ gì chứ, cùng lắm thì em với Tô Thời chuyển đến chỗ anh, dù sao chỗ anh cũng có phòng trống.”
Tô Vy Trần lập tức khó chịu: “Đinh Tử Phong, rốt cuộc anh có muốn giúp không? Không giúp thì thôi đi, em nghỉ chơi với anh.”
Đinh Tử Phong vẫn không sợ chết: “Tô Vy Trần, anh nói thật đấy. Em chuyển đến ở cùng anh đi. Anh không cần tiền nhà, còn nuôi em ba bữa!”
Tô Vy Trần nổi nóng, cô hung dữ nhổ ra một chữ “cút”, trước khi cúp điện thoại còn thở phì phì đặc biệt bồi thêm hai chữ “xa chút”.
Mà Đinh Tử Phong ở đầu kia lại thở dài một hơi sâu, khẽ nói với chiếc điện thoại đã ngắt máy: “Tô Vy Trần, không chữ nào của anh là giả cả.”
Con người Tô Vy Trần mơ mơ hồ hồ, chuyện lớn không rõ, chuyện nhỏ càng lơ mơ, nhưng lại có thể an ổn sống cùng Tô Thời qua những năm nay. Đinh Tử Phong thường cảm thấy đây là kỳ tích lớn thứ 9 của nhân loại.”
Đinh Tử Phong không biết mình thích Tô Vy Trần từ khi nào. Ban đầu vì nhϊế͙p͙ ảnh gia của studio không đủ, dưới các phương pháp mềm cứng đủ cả của Điền Dã, anh miễn cưỡng đồng ý tạm thời chụp cho studio một thời gian. Nhưng dần dần anh cảm thấy con người Tô Vy Trần không tệ, tính cách đơn thuần, làm việc chăm chỉ, thái độ nghiêm túc. Hơn nữa sự hợp tác của hai người đạt được đánh giá cao của người trong ngời giới, thậm chí ngay cả một vài tạp chí rất tốt cũng bắt đầu gửi lời mời với anh. Dù sao anh không thiếu tiền, không suy nghĩ gì đã từ chối, nhưng cảm giác được những người chuyên nghiệp đánh giá cao vẫn khiến người ta rất vui.
Bất giác, Đinh Tử Phong – người bị Điền Dã gọi là “phú nhị đại* cà lơ phất phơ không có việc gì làm ăn chơi đợi chết” lại bắt đầu chờ đợi công việc của mỗi ngày.
*Phú nhị đại: con cái nhà giàu đời thứ 2.
Ngày xác nhận mình thích Tô Vy Trần, Đinh Tử Phong nhớ rất rõ ràng. Hôm đó khi chụp ảnh, đạo cụ đổ xuống, Tô Vy Trần bị đập trúng cánh tay. Đinh Tử phong nhìn thấy vết máu loang lổ trên khuỷu tay trắng nõn của cô, một cơn đau lòng trào lên không có lý do, anh tức giận mắng mấy nhân viên làm việc của studio một trận ra trò.
Về đến nhà, anh vẫn trằn trọc khó ngủ, bận lòng không thôi. Đêm đó, lần đầu tiên Đinh Tử Phong phát hiện bản thân mình không bình thường.
Anh phát hiện mình đã yêu Tô Vy Trần.
Đinh Tử Phong kinh ngạc vì sự phát hiện bất ngờ này.
Bên cạnh mình đâu có thiếu kiểu người đẹp nào, sao lại yêu Tô Vy Trần được? Mọi suy nghĩ của Đinh Tử Phong đều không thể lý giải.
Nhưng bây giờ Đinh Tử Phong cảm thấy mình đã bị quả báo. Có lẽ vì trước đây anh quá tùy tiện trong quan hệ nam nữ, cho nên ông trời phái Tô Vy Trần đến trừng phạt anh. Đối với Tô Vy Trần, anh không thể dùng cách theo đuổi con gái bình thường được, thậm chí còn không thể thổ lộ với cô nói: “Tô Vy Trần, anh yêu em.” Bởi vì như vậy sẽ làm cô sợ, sau đó cô sẽ chui vào trong mai rùa của mình, thậm chí có khả năng ngay cả người mẫu của anh cũng không chịu làm nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Đinh Tử Phong cảm thấy chỉ còn cách đi con đường làm “bạn thân khác giới”, dần dần thâm nhập vào cuộc sống của cô và Tô Thời. Ngoài cách nước ấm nấu ếch, nước chảy đá mòn ra thì anh không có sự lựa chọn nào khác…
Ở một nơi khác, Tô Vy Trần lại tìm bạn tốt Bạch Tuệ cho ý kiến. Thời gian gấp gáp như vậy, ngay cả người vốn nhiều cách như Bạch Tuệ cũng nhất thời bị làm khó, cô ấy chỉ nói: “Vy Trần, hay là em tìm một chỗ chuyển tạm trước đã rồi tính sau, yên ổn trước rồi từ từ chọn?”
“Em cũng đừng sốt ruột quá, mai chị hỏi mấy người bạn giúp em.”
Tô Vy Trần đau đầu vì chuyện chuyển nhà đến độ cả đêm không ngủ. Sáng sớm hôm sau đã vội đến tìm mô giới nhà đất. Tuy bên mô giới đề xuất mấy căn phòng, nhưng không phải tiền thuê quá cao thì là quá xa, cô đều cảm thấy không thích hợp.
Trong đó có một phòng nhỏ bên cạnh tiểu học của Tô Thời, mô giới dẻo miệng giới thiệu tất cả các ưu điểm: “Cô Tô, phòng này diện tích vừa phải, gần trường học, tiền thuê cũng hợp lý, thích hợp quá rồi. Cô suy nghĩ kỹ một chút.”
Quả thực vị trí rất tốt, đưa đón Tô Thời cũng tiện, chỉ có điều người ra người vào hơi phức tạp. Nhưng trước mắt đây đã là căn nhà thích hợp với họ nhất. Tô Vy Trần tỏ ý suy nghĩ thêm rồi sẽ trả lời.
Sau khi tạm biệt nhân viên môi giới, Tô Vy Trần nhìn thời gian, đúng lúc có thể đi bộ đến đón Tô Thời.
Lạc Hải đã là giữa thu, gió thổi những chạc cây, lá cây ngô đồng thong rong rơi xuống, phủ vàng trên những con đường.
Đứng trước cảnh đẹp mà Tô Vy Trần cũng không thể vui vẻ thưởng thức. Hôm nay mọi suy nghĩ của cô đều là nhà ở nhà ở nhà ở.
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh như thủy triều ào ào tuôn ra. Đồng phục giống nhau, những cái đầu nhấp nhô, nhưng nhìn qua Tô Vy Trần đã nhận ra Tô thời, giơ tay gọi: “Tô Thời, ở đây.”
Tô Thời nghe thấy tiếng của cô, hơi ngừng một chút rồi tìm quanh bốn phía, nhìn thấy cô liền cười vui vẻ, đeo cặp xách tung tăng chạy nhanh qua: “Tô Vy Trần, Tô Vy Trần..”
Không đúng! Giọng mũi đặc nghịt… Tô Vy Trần cau mày nâng mặt cậu lên, đau lòng hỏi liên tục: “Tô Thời, em bị ốm rồi à? Đi khám bác sĩ chưa, uống thuốc chưa? Sao không nói với chị?”
Tô Thời nói: “Chị đừng lo. Sở sư huynh đã gọi bác sĩ riêng đến nhà khám cho em rồi, lấy thuốc rồi, mỗi ngày em đều ngoan ngoãn uống hết.”
Lúc này, có chiếc xe dừng lại bên đường, người trong xe hạ cửa sổ xuống: “Tô Thời….”
Tô Vy Trần dắt tay Tô Thời chậm chạp xoay người, “Chào anh Sở.”
Sở An Thành đeo kính đen, hình như lúc này mới nhìn thấy cô, ánh mắt anh giấu sau lớp kính màu đen, chỉ nhàn nhạt nói hai chữ: “Lên xe.”
Trên đường, tài xế yên lặng lái xe, Sở An Thành ngồi cùng họ, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giữ trầm mặc không nói một tiếng. Tô Vy Trần chỉ cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng.
Cũng may Tô Thời dựa vào cô, nói những chuyện ở trường với cô, khiến bầu không khí ấm áp hơn rất nhiều.
Sau khi vào nhà, Sở An Thành gọi Tô Thời lại: “Đi ăn bánh rồi luyện đàn, còn nữa, đặt đồng hồ báo thức, nửa tiếng nữa uống thuốc.”
Trên bàn có một chiếc đĩa màu trắng tạo hình rất đẹp, bên trên đặt một miếng Tiramisu ngon lành và một cốc sữa, còn có hai ống thuốc.
Tô Thời dùng chiếc thìa bạc nhỏ lấy một miếng bánh bón cho Tô Vy Trần: “Tô Vy Trần, đây là vị chị thích ăn nhất, chị thử xem.”
Có lẽ vì hai người nương tựa vào nhau, bắt đầu từ khi rất nhỏ, Tô Thời đã biết chia sẻ với cô. Đây vốn là một thói quen, nhưng lần này chắc là vì xa nhau mấy ngày, nên Tô Vy Trần vô duyên vô cớ thấy cảm động.
Bỗng nhiên Tô Vy Trần rất cảm ơn Sở An Thành, anh tỉ mỉ giúp Tô Thời nhiều như vậy. Cô xoay đầu lại thấy Sở An Thành nghiêng người với họ, đang ngây ngẩn xem ảnh trong khung ảnh. Sườn mặt lạnh lùng trầm tĩnh của anh hoàn hảo như điêu khắc.
Tô Thời xa Tô Vy Trần mấy ngày, bây giờ gặp nhau nên rất quấn cô, ngay cả luyện đàn cũng đòi cô bên cạnh. Tô Vy Trần đồng ý cậu tất cả, ngồi bên cạnh cùng cậu đánh đàn. Đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Sở An Thành: “Cô Tô có thể ra đây một chút không? Tôi có chút chuyện muốn nói với cô.”
Tô Vy Trần cùng anh ra khỏi phòng đàn, rồi ngồi xuống dưới ánh mắt ra hiệu của anh. Sở An Thành nhìn cô mấy lần mới mở miệng: “Cô Tô, con người tôi không biết lòng vòng, thường có gì tôi nói nấy.”
Tô Vy Trần ngại ngùng cười phụ họa: “Các nghệ thuật gia thường như vậy mà. Anh Sở có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Nghe vậy khóe môi Sở An Thành cong lên, chậm rãi cười, tựa như nghe được chuyện gì buồn cười lắm.
Nhưng trong mắt Tô Vy Trần nụ cười này lại như có mùi châm biếm.
Sở An Thành thu lại nụ cười rất nhanh, mở miệng nói: “Tô Thời nói mấy ngày nay rất nhớ cô. Nó nói trước giờ nó chưa từng xa cô lâu như thế.”
Tô Vy Trần không ngờ anh lại nói chuyện này, sau khi sững sờ lại nở nụ cười: “Phải, trước giờ thằng bé chưa từng rời tôi thời gian dài như thế.”
Không biết vì sao Sở An Thành vội vã quay mặt đi, rời ánh nhìn sang chỗ khác. Tô Vy Trần nhìn theo ánh mắt anh, thấy mấy tấm ảnh đặt ở một góc, nhân vật chính là một chàng thiếu niên thanh lịch tao nhã mặc áo trắng và quần bò. Có tấm nghiêng mặt nhìn ra xa, có tấm là bóng lưng, có tấm lại ngẩng đầu trầm mặc. Duy chỉ có một tấm phong cảnh ở bờ biển, trên mặt chàng thiếu niên có một nụ cười nhẹ, nhàn nhạt mà dịu dàng, cậu giơ tay muốn che mặt tựa như muốn trốn ống kính, nhưng vẫn bị bắt được khoảng khắc làm rung động lòng người.
Sở An Thành ngừng lại rất lâu, mới nói: “Thằng bé Tô Thời quả thực rất giỏi, tôi cũng rất muốn dãy dỗ nói thật tốt. Có điều trước tết thằng bé phải tham gia cuộc thi rồi, thời gian gấp gáp, tôi muốn tăng cường huấn luyện nó, nhưng….”
Nhưng cái gì? Không phải là anh không muốn dạy Tô Thời nữa chứ? Trái tim của Tô Vy Trần bị treo ngược lên vì câu nói dang dở của anh, vội nói: “Anh Sở, ngay cả thầy Chu cũng nói Tô Thời nhà chúng tôi là một hạt giống tốt…”
Sở An Thành liếc cô một cái, lạnh lùng ngắt lời cô: “Tôi không nói tôi không dạy nó.”
Có gì thì nói một mạch cho xong đi, ngắt ngắt ngứ ngứ làm gì cho người ta sợ? Dù trái tim đã vọt đến tận cổ hộng của Tô Vy Trần đã rơi xuống, nhưng cô vẫn không nhịn được oán thầm.
Đôi chân thon dài của Sở An Thành vắt lên nhau, hai tay đan lại để trên chân, hai ngón trỏ thỉnh thoảng lại chạm vào nhau: “Nhưng tôi không muốn thằng bé bị phân tâm vì cô. Vì Tô Thời, cũng vì không lãng phí thời gian của tôi…cho nên tôi có một điều kiện….”
Trái tim vừa bình ổn của Tô Vy Trần lại bị anh nhấc lên: “Thầy Sở, có điều kiện gì xin anh cứ nói.”
Đôi mắt thâm trầm của Sở An Thành lại nhìn qua cô, đẩy cho cô chiếc phong bì trên bàn trà: “Đây là chìa khóa nhà tôi. Khoảng thời gian tiếp theo phiền cô chuyển đến chăm sóc Tô Thời.”
Tô Vy Trần như bị điện giật nhìn anh. Cô nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không: Chuyển đến nhà anh?!
Sở An Thành tỉnh bơ nhìn chằm chằm cô, đáy mắt lại lạnh lẽo: “Cô Tô, cô không nghe nhầm đâu. Vì để tiện cho Tô Thời học đàn, cũng vì tiện cho bản thân thôi, có thể dạy thằng bé bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.Vì vậy để cô chuyển đến nhà tôi ở tạm, là vì một người đàn ông như tôi thật sự không biết chăm sóc trẻ con như thế nào. Tô Thời mới chuyển đến mấy ngày đã bị rồi rồi, nhỡ đâu sau này vì thiếu người chăm sóc mà thằng bé cứ ốm mãi thì không bằng đừng học nữa, học cũng uổng phí, cũng lãng phí thời gian và công sức của tôi…”
Nếu như Sở An Thành thực sự có ý không muốn dạy nữa. Thầy Chu lại đến phía Nam nghỉ dưỡng, cũng không biết khi nào có thể bình phục….vậy….vậy thế nào mới tốt? Nhưng nếu như chuyển đến, tiền thuê dạng biệt thự liền kề này ở Lạc Hải là bao nhiêu? Cô phải trả bao nhiêu tiền thuê phòng?
Trong đầu Tô Vy Trần tìm kiếm một hồi, căn bản không có đáp án. Cô nuốt nước bọt, lắp ba lắp bắp nói: “Nhưng…nhưng tôi sợ không lo được tiền nhà….”
Sở An Thành lên tiếng, vẫn cái ngữ điệu lành lạnh, không quan tâm đó: “Tôi không có vấn đề. Dù sao phòng cũng nhiều, bỏ không thì cũng trống thôi.”
“Đương nhiên, chuyển hay không là tùy cô.” Sở An Thành ném lại câu này rồi đứng dậy rời đi.
Đây quả thật là một thế giới hoang đường hết chỗ nói! Cô đang rầu rĩ vì chuyện chuyển nhà, kết quả lập tức có phòng miễn phí rơi xuống.
Tô Vy Trần giương mắt nhìn bóng dáng Sở An Thành đi xa, cô căn bản không kịp tiêu hóa những điều anh nói.
Đương nhiên Tô Vy Trần phải bàn bạc với Tô Thời, cô nói hết chuyện chủ nhà yêu cầu họ chuyển đi và lời Sở An Thành vừa nói với Tô Thời. Kết quả vừa nói ra khỏi miệng, Tô Thời đã lập tức giơ tay tán thành: “Tô Vy Trần, dù sao chủ nhà cũng bắt chúng ta chuyển, vậy chị dứt khoát chuyển đến nhà anh Sở luôn đi. Như vậy thì chị không cần rầu rĩ về chuyện chuyển nhà nữa. Em cũng không cần xa chị, lại có thể luyện đàn cùng Sở sư huynh bất cứ lúc nào! Tô Vy Trần, đàn của Sở sư huynh là Steinway & Sons đó!”
“Hơn nữa chúng ta cũng có thể từ từ tìm phòng. Tìm phòng phiền phức lắm….” Mấy lần chuyển nhà trong ký ức của Tô Thời, lần nào cũng giống như đánh trận, hỗn loạn, bừa bãi.”
Gia đình bình thường sẽ không nói nhiều với trẻ con về chuyện tiền bạc, nhưng trong phương diện này từ nhỏ Tô Thời đã không giống với những đứa trẻ bình thường, cộng thêm chuyện hai người nương tựa vào nhau, hai chị em luôn bàn bạc với nhau. Vì vậy Tô Vy Trần nói ra sự do dự của cô: “Nhưng anh ấy nói không quan tâm chuyện tiền nhà…. Vậy thì cũng không hay lắm… Chúng ta không thân không thích gì với anh ấy.”
Đôi mắt to tròn của Tô Thời chuyển động một vòng, rồi cười hì hì: “Ui, hóa ra chị lo lắng chuyện này. Sở sư huynh nói không để ý chính là bảo chúng ta ở miễn phí. Có điều nếu chị cảm thấy ngại thì em có cách.”
Tô Vy Trần hỏi: “Cách gì?”
Ông cụ non Tô Thời nói: “Tô Vy Trần, mặc dù chị không biết nấu cơm nhưng quét dọn vệ sinh, giặt quần áo, sắp xếp nhà cửa thì vẫn biết làm. Nếu như chị cảm thấy ngại vì chúng ta ở miễn phí thì bình thường không có việc gì có thể giúp Sở sư huynh làm những việc này, coi như trả anh ấy tiền nhà.”
Tô Vy Trần rất hoài nghi tính khả thi của đề nghị này: “Như vậy được không? Không phải anh ấy thuê cô giúp việc sao?”
Tô Thời chỉ thiếu nước viết giấy đảm bảo: “Yên tâm đi! Em thấy Sở sư huynh không phải người so đo tính toán đâu.”
Tô Thời kéo tay áo cô lắc qua lắc lại: “Tô Vy Trần, chuyển đến đi, chuyển đến đi. Em thích Sở sư huynh, muốn học đàn cùng anh ấy, cũng muốn sống cùng chị. Nếu chị chuyển đến em có thể nhìn thấy chị hằng ngày, không cần ngày nào cũng nhớ chị nữa.”
Lời nói nũng nịu của Tô Thời làm cho trái tim Tô Vy Trần mềm nhũn. Cô chỉ có một mình Tô Thời là người thân, bảo cô tan xương nát thịt cô cũng đồng ý, huống chi là chuyện chuyển nhà để thằng bé học đàn tốt hơn nhỏ bé này? Nhưng cô vẫn kháng cự nho nhỏ: “Nhưng mà…anh ấy là đàn ông, chị là con gái. Cô nam quả nữ ở cùng một nhà hình như không tốt lắm?!”
Tô Thời nói: “Tô Vy Trần, chị coi em không tồn tại phải không? Em cũng là đàn ông. Man. Man, đàn ông, biết chưa?” Nói chuyện đồng thời còn không quên làm động tác cánh tay có “chuột”.
Tô Vy Trần bị cậu chọc cười, trầm ngâm mấy giây rồi nói: “Được rồi. Vậy chúng ta chuyển qua đây vậy.”
Khi Tô Vy Trần nói quyết định với Sở An Thành, anh chỉ nói bốn chữ đơn giản: “Tôi biết rồi.”
Dường như mọi thứ đều trong dự đoán của anh, cũng dường như chuyện cô có chuyển đến hay không, căn bản anh cũng không quan tâm.
Đinh Tử Phong giúp đỡ chuyển nhà nhưng chỉ biết Tô Vy Trần đã tìm được phòng, cũng không biết cụ thể cô chuyển đến đâu. Đợi đến khi xe của anh lái vào tiểu khu mới không khỏi kinh ngạc: “Tô Vy Trần, đây là khu tốt nhất Lạc Hải, có sự tĩnh tại trong cái ồn ào, tấc đất tấc vàng đúng nghĩa đấy! Tô Vy Trần, không phải em trúng số rồi chứ? Có thể chuyển đến phòng tốt như vậy. Giá thuê ở đây quả thực rất cao!”
Tô Vy Trần cười hì hì: “Phải đó phải đó, trúng được năm trăm vạn, nộp thuế một vạn, còn bốn trăm vạn mua nhà.”
Đinh Tử Phong xùy một tiếng: “Bốn trăm vạn sao đủ mua nhà ở đây, em coi anh là đồ ngốc à, Tô Vy Trần, em chém gió, em chém tiếp đi.”
Tô Vy Trần cười ha ha: “Vẫn thiếu một khoản lớn, cho nên trước mắt vẫn vay nặng lãi!”
Một giây sau, hai tay cô chắp lại với nhau rồi bày ra biểu cảm đáng thương: “Ông chủ, xin tăng lương chụp ảnh.”
Biểu cảm tinh quái một trăm phép biến hóa này, nói Tô Thời không phải là em trai ruột của cô cũng thật oan cho cô quá. Đinh Tử Phong vừa tức vừa buồn cười: “Biến!”
Tô Vy Trần bĩu môi nói: “Được rồi được rồi. Em khai thật, em thừa nhận, đây là nhà em thuê. Không mua được nhưng vẫn có thể thuê một phòng để ở chứ.” Vừa nói vừa đẩy anh xuống xe: “Đi, mau chuyển thùng giấy đi. Hôm nay không có nhân viên chuyển nhà, chỉ trông cậy vào sức lao động của anh thôi đấy!”
Đinh Tử Phong “ai oán” nói: “Tô Vy Trần, em quả thật chẳng khách khí với anh chút nào.”
Tô Vy Trần cười hì hì: “Không phải anh luôn xưng là bạn thân nam của em sao, khách sáo gì với bạn thân chứ. Đừng nói nhiều nữa, mau chuyển đi.”
“Tô Vy Trần, nể tình bình thường anh bị em cần thì gọi đến không cần thì đuổi đi, chúng ta thương lượng một chút, để anh ở nhà này mấy ngày đi!”
Tô Vy Trần nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu rồi nói với anh: “Đinh Tử Phong, anh nghĩ cũng hay lắm. Nhưng mà…không được!”
Đinh Tử Phong bày ra biểu cảm vô lại, dứt khoát đặt mông ngồi trên bậc thêm ngoài cửa: “Vậy anh không chuyển nữa!”
Tô Vy Trần xắn tay áo lên, hai tay chống nạnh ra vẻ uy hϊế͙p͙: “Đinh Tử Phong, anh dám!”
Đinh Tử Phong liếc mắt nhìn cô, vui vẻ: “Em không cho anh ở cùng thì anh không chuyển.”
Tô Vy Trần cười: “Đinh Tử Phong, cho dù em có lòng nhưng không có gan! Anh nhiều bạn gái như thế đến lúc đấy mỗi người cầm dao đuổi đến thì em phải làm sao!”
Đinh Tử Phong cười tà mị: “Tô Vy Trần, nếu em đồng ý cho anh chuyển qua ở cùng, những cô bạn gái đấy anh không cần hết.”
Tô Vy Trần lắc đầu xua tay, xin tha mạng: “Đinh đại nhân ở trên cao, xin ngài tha cho cái mạng nhỏ này của tiểu nhân. Mấy cô bạn gái của ngài, tôi không chọc vào được.”
Đinh Tử Phong bỗng nhiên trở niên nghiêm túc nhìn vào mắt cô, chân thành nói: “Tô Vy Trần, anh thực sự không có bạn gái, mấy người đó chỉ là bạn giới tính nữ thôi.”
Căn bản Tô Vy Trần không tin, không để tâm “ồ” một tiếng, dùng chân đá thùng giấy trước mặt: “Này, Đinh Tử Phong, rốt cuộc anh có chuyển mấy cái thùng này hay không?”
Đinh Tử Phong phủi quần đứng dậy: “Con người anh trước giờ nói được làm được, nói không chuyển là…không dám không chuyển….” Nói xong liền ôm thùng lên bậc thềm, Sở An Thành đã mở cửa ra.
Đinh Tử Phong lập tức sững người.
Sở An thành xoay mặt qua nói với Tô Vy Trần: “Phòng ngủ của cô bên cạnh phòng Tô Thời, phía tây tầng hai.” Sau đó anh lại nói thêm một câu: “Hai người từ từ dọn, tôi đi trước.”
Đinh Tử Phong đưa mắt nhìn theo bóng dáng cao gầy đĩnh đạc của Sở An Thành biến mất nơi phòng đàn. Anh ấy cau mày thật chặt, ngữ khí không tốt lắm: “Tô Vy Trần, em điên rồi. Sao em lại chuyển đến nhà anh ta?”
Lúc này Tô Vy Trần mới nói hết những chuyện đã xảy ra cho anh ấy. Có vẻ như tâm tình của Đinh Tử Phong vẫn không tốt hơn bao nhiêu, ánh mắt gắt gao nhìn cô chằm chằm: “Vậy đợi cuộc thi kết thúc thì chuyển đi hả?”
Tô Vy Trần bực bội: “Đương nhiên. Nếu không thì sao? Đây cũng không phải nhà em!”
Cũng không biết làm sao Đinh Tử Phong đột nhiên cười: “Kể cũng phải.”
Tô Vy Trần nhìn cầu thang uốn khúc, vỗ vỗ vai anh: “Vất vả rồi, bạn nam thân thiết. Phật nói rằng: ngươi không vào địa ngục thì ai vào.”
Đinh Tử Phong: “……”
Cuối cùng Đinh Tử Phong hít sâu một hơi, cong lưng ôm hộp giấy lên: “Chuyển một cái trước.”
Trung tâm tầng hai có một phòng khách, tường thủy tinh trong suốt sát sàn, sofa màu trắng, bàn trà màu trắng đặt gần tường, còn có bó hoa được cắm nhàn nhã trong bình và mấy khung tranh viền bạc.
Một cửa khác thông với ban công. Vừa bước vào Tô Vy Trần đã sững người. Ban công của phòng khách cực rộng, là kiểu ban công trong mộng của các cô thiếu nữ. Được chủ nhân thiết kế thành một nhà kính trồng hoa, hứng thú đan xen đặt một vài cây cảnh, trên mặt đất thì trải thảm màu sắc cầu vồng, bốn chiếc ghế, chiếc nào cũng được phối với gối ôm màu sắc tươi tắn.
Buổi chiều đông lạnh xuân ấm, sáng sớm đầu hạ giữa thu, làm ổ ở đây ôm một ly trà xanh nóng hôi hổi, hoặc uống một ly cafe thơm phức đậm đà, chắc chắn sẽ là một sự xa xỉ khó lời nào miêu tả được.
Tầng hai có bốn phòng ngủ. Trong đó có hai phòng đang mở cửa, hiển nhiên chính là phòng của Tô Vy Trần và Tô Thời.
Phòng của Tô Vy Trần là sự kết hợp hoàn hảo giữa màu trắng và xanh, mỗi một thiết kế đều vừa khéo, ngay cả đồ đạc bày biện đều đến từ những nhãn hiệu có giá không rẻ. Đinh Tử Phong lập tức đen mặt: Trang trí cũng đẹp quá nhỉ. Đâu giống ở tạm mấy tháng? Có điều khi nghĩ lại, đây chắc chắn là thiết kế tổng thể khi sửa chữa, có lẽ anh đa nghi quá rồi!
Nhưng một giây sau, trong đầu Đinh Tử Phong lại lóe qua gương mặt tuấn tú cao ngạo của Sở An Thành, trong lòng cảm thấy không thoải mái lắm.
Còn phòng Tô Thời thì kết hợp màu xanh da trời đậm và nhạt, nhìn qua đã biết là phòng trẻ con được thiết kế từ trước. Lúc này tâm tình của Đinh Tử Phong mới tốt lên chút ít: Xem ra là anh nghĩ nhiều thật. Kiểu phòng này chắc chắn là sửa chữa từ đầu, Sở An Thành cũng không có thời gian sửa chữa đặc biệt cho họ.
Nhân viên vận chuyển miễn phí Đinh tử Phong sau khi chuyển xong bao lớn bao nhỏ liền đặt mông ngồi liệt trên chiếc ghế sofa mềm mại ngoài phòng khách nghỉ ngơi: “Người đã chết, cần tìm đốt giấy!”
Câu nói này là câu cửa miệng của Đinh Tử Phong, nhưng mỗi lần Tô Vy Trần nghe thấy đều cảm thấy khó chịu. Lúc này cô vẫn không nhịn được nhấc chân đá anh một cái: “Này này này, sao lại nói thế! Lời của trẻ con không kiêng kỵ, đại cát đại lợi.”
Đinh Tử Phong cười hi hi, cũng không bắt bẻ cô, thoải mái gối hai tay sau đầu, từ cánh cửa phòng đang mở có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn thu dọn đồ đạc của cô.
Ngoại trừ một vài tiếng nói chuyện từ tầng hai thỉnh thoảng truyền xuống, phòng khách trống trãi yên tĩnh của tầng một chỉ có tiếng đàn quanh quẩn. Sở An Thành đứng trước cửa sổ sát sàn rộng lớn, nhìn mặt trời dần dần ngả về tây.
Anh vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, giống như ánh nắng sặc sỡ tĩnh lặng không một âm thanh.
Tiết học đàn của Tô Thời vừa kết thúc, cậu đã nhấc chân chạy lạch bạch lên tầng: “Anh Đinh, các anh đến lúc nào vậy?”
Đinh Tử Phong thân thiết vỗ vai cậu: “Mới đến chưa lâu.” Anh ấy lại hỏi: “Đói chưa? Tối nay em muốn ăn gì? Hôm nay anh Đinh mời mọi người một bữa to, chúc mừng hai người chuyển đến chỗ tốt.”
Tô Thời lè lưỡi, bày ra biểu cảm thèm nhỏ dãi đáng yêu: “Tô Vy Trần, hôm nay có thể bắt chẹt anh Đinh không? Em muốn ăn sườn bò kho.”
Tô Vy Trần chỉ cười không nói.
Đương nhiên Đinh Tử Phong lập tức đồng ý: “Được được được. Anh cam tâm tình nguyện được hai chị em bắt chẹt. Tốt nhất là hai chị em ngày nào cũng đến bắt chẹt anh đi.”
Tô Thời là cậu nhóc ăn hàng, cũng không biết vì sao từ nhỏ đã rất thích ăn sườn bò. Cửa hàng sườn bò kho ở số 1 đường Hoàn Hồ, nghe nói làm bằng sườn non bò Mỹ rút xương nhập khẩu, dùng cách làm của Lạc Hải, thêm rượu vang đỏ và xì dầu bản địa, ninh bằng nửa nhỏ, thịt mềm, ngọt thanh ít ngán.
Tô Thời cười đến độ thấy răng không thấy mắt: “Em đã nói trông cậy được vào anh Đinh mà.” Cậu ngừng một chút rồi nói: “Đúng rồi, anh Đinh, em có thể dẫn người theo được không ạ?”
Đinh Tử Phong chêu chọc cậu: “Dẫn ai theo? Bạn gái hả? Giỏi nha! Tô Thời nhà mình có bạn gái rồi đấy!”
Gần đây Tô Thời cực kỳ mẫn cảm với chủ đề bạn gái, cậu đỏ mặt, lớn tiếng phản bác: “Người ta không có bạn gái mà! Em muốn mời Sở sư huynh đi cùng chúng ta.”
Lúc này Đinh Tử Phong mới bừng tỉnh: “Đương nhiên ok. Có điều anh Sở là người nổi tiếng, chúng ta có thể mời sao?”
“Được nhiên có thể ạ.” Mông Tô Thời đã rời khỏi sofa, vui vẻ chạy xuống nhà tìm Sở An Thành, “Em đi tìm Sở sư huynh.”
Nhưng một lát sau Tô Thời đã cúi đầu ủ rũ quay lại: “Sở sư huynh nói tối nay anh ấy có việc, không thể đi ăn cùng chúng ta.”
Đinh Tử Phong nói: “Anh Sở người sang việc nhiều. Đi thôi. Chúng ta đi ăn cơm.”
Lúc rời đi, Tô Vy Trần nghe thấy trong phòng đàn truyền đến tiếng piano chậm rãi u sầu, Sở An Thành đang đánh đàn.
Tô Thời khẽ nói: “Sở sư huynh đang đàn ‘Bi Thương’ của Tchaikovsky.”
Đinh Tử Phong không khỏi khen ngợi một câu: “Hôm nay quả là phát tài lớn, được nghe Sở đại thần đàn miễn phí, lỗ tai thật có phúc.”
Ăn xong bữa tối, Tô Vy Trần và Tô Thời vẫy tay tạm biệt Đinh Tử Phong ở cổng tiểu khu. Hai chị em dắt tay nhau chầm chậm tiến vào trong, ở cửa nhà họ Sở đã nghe thấy tiếng nhạc tươi mới.
Tô Thời nhắm mắt, tập trung yên tĩnh lắng nghe một lát, rồi tán thưởng không thôi: “Tô Vy Trần, chị nghe đi, khúc ‘Ánh trăng’ này Sở sư huynh đàn hay thật! Khi nào em có thể giống như anh ấy đây?”
Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, Tô Vy Trần nhìn thấy sự sùng bái tràn ngập trên gương mặt nhỏ bé của Tô Thời.
Tô Vy Trần khẽ nói: “Chỉ cần có lòng, cố gắng nỗ lực, sẽ có một ngày em cũng có thể.”
Buổi tối hôm đó, tiếng đàn của Sở An Thành tưởng như mãi mãi không dứt. Đàn đi đàn lại ‘Ánh trăng’ và ‘Bi thương’. Có vui vẻ mừng rỡ, có dịu dàng lay động lòng người, có buồn khổ kiềm nén, có phiền muộn than thở, cũng có đau thương tan nát trái tim.
Anh đàn thật sự rất hay! Tô Vy Trần lật người trong chăn mềm mại, nặng nề chìm vào giấc mơ trong tiếng đàn.
Ngày thứ hai Tô Vy Trần chuyển nhà, cô chủ động đề xuất sẽ giúp Sở An Thành dọn dẹp sắp xếp nhà cửa để bù vào tiền thuê phòng, Sở An Thành chỉ yên lặng nghe một lát, ném xuống một câu trước khi xoay người rời đi: “….Tùy cô.”
Nói thật, con người Sở An Thành này có chút lạnh lùng, anh lạnh nhạt với tất cả mọi người, tựa như ngăn cách một lớp thủy tinh trong suốt với bất cứ ai. Vì đã sống chung một thời gian nên Tô Vy Trần cũng hơi quen. Nghe nói các nghệ thuật gia đều có chút quái gở, Sở An Thành như vậy chắc cũng chưa được coi là quái gở! Bởi vì dù sao anh cũng chẳng quen biết gì cô, đương nhiên cũng không có gì cần phải nói chuyện nhiều.
Sở An Thành đối xử với Tô Thời lại rất tốt, ân cần chỉ bảo, kiên nhẫn cực kỳ. Thậm chí anh còn lập thời gian biểu mỗi ngày cho Tô Thời, quy định thời gian chạy bộ mỗi ngày, đích thân vận động cùng Tô Thời trong phòng tập. Anh nói với Tô Thời: “Một cơ thể không khỏe mạnh sẽ không có tương lai. Bất luận em đàn giỏi như thế nào, nhưng sức khỏe không tốt cũng sẽ không thể trở thành nghệ sĩ dương cầm.”
Thỉnh thoảng Tô Vy Trần về sớm, thông qua khe cửa mở hé của phòng đàn, cô nghe thấy Sở An Thành dạy Tô Thời đàn, giọng nói không có một chút lạnh nào, thậm chí rất dịu dàng ấm áp. Thậm chí có một lần cô còn nhìn thấy Sở An Thành xoa đầu Tô Thời, thoải mái mỉm cười. Thậm chí cô còn nhớ ánh hoàng hôn hôm đó, mang theo ánh vàng kim nhàn nhạt mà chỉ mùa thu mới có.
Vì giờ giấc Tô Vy Trần về nhà không cố định, mặc dù ở chung một nhà nhưng cơ hội chạm mặt Sở An Thành cũng không nhiều lắm.
Hôm đó là buổi chiều thứ bảy, Tô Vy Trần về nhà từ rất sớm, sau khi tắm giặt tẩy trang, cô cuộn mái tóc dài hơi xoăn thành một búi sau đầu, thay một bộ quần áo ở nhà rộng rãi thoải mái đi xuống lầu.
Cô mua mấy quả lựu đang vào mùa. Buổi chiều yên tĩnh dễ chịu, Tô Vy Trần đeo tạp dề ngồi xuống bên bàn ăn, dùng dao và chiếc bát sứ trắng tách hạt lựu.
Hạt lựu óng ánh long lanh như những viên thạch anh màu sắc, chạm đầu dựa vào nhau. Tô Vy Trần nếm tử một hạt, chua ngọt vừa miệng, tươi ngon mát mẻ. Chắc chắn Tô Thời sẽ thích!
Cô đeo bao tay nilon dùng một lần, chuyên tâm đặt từng hạt lựu đã tách xong vào trong chiếc bát sứ màu trắng.
Tiếng đàn không liên tục truyền đến, Sở An thành đang dạy học: “Khi đàn kỹ thuật staccato* của Beethoven, không thể nhảy nhót như vậy được….” Anh tùy tiện đàn một lát, rồi lại giải thích cẩn thận: “Anh đàn kiểu này, em chú ý lắng nghe….tự mình cảm nhận một chút.”
*Kỹ thuật Staccato: Khi phía trên hoặc dưới nốt nhạc xuất hiện dấu “•” hoặc dấu “▼” thì phải sử dụng kỹ thuật Staccato. Chơi nẩy, sắc gọn tiếng đàn. Âm thanh phát ra của nốt nhạc chỉ là tick tick sắc gọn.
Người ngoài ngành như Tô Vy Trần vểnh tai lắng nghe hồi lâu vẫn mù tịt, không nghe ra được cái gì. Nhưng trong phòng đàn sau khi thử một lượt Tô Thời lại “a” một tiếng, cực kỳ sung sướng: “Sở sư huynh, em cảm thấy đàn kỹ thuật Staccato như vậy gần phong cách Beethoven hơn.”
Sở An Thành không nói gì, đáy mắt lại là sự khen ngợi: “Nhiệm vụ hôm nay của em chính là luyện tập chăm chỉ, học cách đàn kỹ thuật Staccato. Ngày mai anh sẽ kiểm tra kết quả.”
Tô Thời làm nghi thức quân đội với anh: “Tuân mệnh, sư huynh!”
Sở An Thành xoay người đi ra khỏi phòng đàn. Mở cửa ra, điều đầu tiên anh nhìn thấy chính là Tô Vy Trần dịu dàng cúi đầu chuyên tâm tách hạt lựu trong phòng ăn. Cả người anh lập tức cứng đờ.
Ánh nắng khiến người ta yêu thích xuyên qua tấm kính sát sàn sạch sẽ trong suốt, lặng lẽ chiếu vào. Trong tiếng đàn uyển chuyển, phòng khách càng thể hiện sự yên tĩnh của mình.
Anh bất động nhìn Tô Vy Trần, ánh mắt vốn lạnh lùng bất giác trở nên dịu dàng.
Tô Vy Trần tách xong hai quả lưu, ngẩng đầu lên chuyển động cái cổ đang cứng đờ. Ánh mắt cô không phòng bị rơi vào ánh mắt thâm sâu như biển của Sở An Thành.
Tô Vy Trần khách sáo mỉm cười: “Anh Sở có muốn ăn lựu không?”
Ánh mắt của Sở An Thành phút chốc đã lạnh trở lại, anh nhanh chóng thu hồi ánh nhìn, đi lên trên tầng.
Từ khi quen biết, Sở An Thành luôn mang dáng vẻ không lạnh không nóng, Tô Vy Trần cũng đã quen rồi, cô cũng không để tâm nhiều, dọn dẹp rác rưởi xong rồi đi tưới nước cho hoa.
Cô đã chuyển hết tất cả hoa cỏ ở nhà cũ qua đây, khiến cho mỗi góc của ban công và căn nhà đều tràn ngập màu xanh. Bất luận bận rộn bao nhiêu, Tô Vy Trần cũng dành thời gian chăm sóc mấy cây hoa cỏ này.
Sau khi tưới xong hoa cỏ ở dưới tầng một, cô đi lên tầng hai theo như thường lệ. Khi đi qua phòng khách, cô nhìn thấy Sở An Thành, anh đang yên tĩnh nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc sofa ngoài phòng khách.
Mí mắt anh khép hờ, tựa như cực kỳ mệt mỏi. Tô Vy Trần sợ ảnh hưởng anh nghỉ ngơi, cô nhẹ chân nhẹ tay xuống tầng.
Chị La người giúp việc xách đồ ăn mở cửa đi vào, nhìn thấy Tô Vy Trần đi xuống, chị khách sáo chào hỏi: “Cô Tô tan làm rồi à?”
Tô Vy Trần mỉm cười: “Vâng ạ.”
Chị La nói: “Cô làm việc đi, tôi vào nấu cơm.”
Tô Vy Trần nói: “Em giúp chị.”
Chi La vội lắc đầu xua tay: “Không cần, không cần. Một mình tôi làm được rồi, vả lại đây là công việc của tôi mà.”
Tô Vy Trần không quan tâm đến sự từ chối của chị ấy, im lặng giúp chị ấy làm mấy công việc vặt trong bếp, nhặt rau, rửa rau.
Mỗi ngày chị La đều đến nấu cơm hai bữa, phụ trách quét dọn tổng thể một tuần một lần. Cho nên chỉ cần có thời gian rảnh, Tô Vy Trần sẽ cố gắng dành thời gian dọn dẹp mỗi ngày. Hơn nữa vì sức khỏe của Tô Thời, cô cũng cần phải làm cho nơi này được sạch sẽ, để Tô Thời có thể học tập trong hoàn cảnh thoải mái.
Chị La vô cùng khách sáo: “Cô Tô, cô có gì không ăn được không? Nếu có thì nhất định phải nói cho tôi biết.”
Tô Vy Trần nói: “Không ạ, cái gì em cũng thích ăn.”
Chị La cười nói: “Thời đại bây giờ, mấy cô gái dễ nuôi như cô hiếm lắm. Tôi đã gặp rất nhiều người, không ăn hành, không ăn rau thơm, không ăn rau cần tây, không ăn cà rốt, không ăn hành tây, không ăn thịt lợn, đồ biển đồ sông cũng không ăn, mỗi lần đi siêu thị tôi phải lượn vòng vòng, hoàn toàn không biết phải mua cái gì.”
Tô Vy Trần chỉ cười không nói.
Chị La nói: “Hôm nay tôi hầm canh giò heo. Mỗi ngày Tiểu Tô Thời đều luyện đàn, lực tay phải dùng quá lớn, phải cho thằng bé ăn gì bổ nấy, bồi bổ thật tốt.”
Giữa người với người luôn có tình cảm, Tô Vy Trần càng thêm cảm động: “Cảm ơn chị La. Em quả thật hồ đồ quá, chưa bao giờ nghĩ đến mấy chuyện này.”
Chị La cười xua tay: “Cô tuyệt đối đừng cảm ơn tôi, là do cậu Sở đặc biệt dặn dò đó. Muốn cảm ơn, cô phải cảm ơn cậu ấy, tôi không dám nhận đâu.”
Tô Vy Trần khẽ “ồ” một tiếng rồi không nói gì thêm.
Chị La nói: “Có thể thấy, cậu Sở rất hợp Tô Thời, rất thích thằng bé.”
Cũng không biết có phải chị La có chỗ nào hiểu lầm không, Tô Vy Trần nhất thời không biết tiếp lời như thế nào, chỉ có thể cúi đầu nhặt rau, coi như không nghe thấy, giả ngu cho qua đi.
Chị La lưu loát làm ba món mặn một món canh, trước khi đi còn dặn dò Tô Vy Trần: “Cô Tô, canh tôi đã giữ lửa nhỏ rồi, lúc ăn tắt lửa đi là được.”
Tô Thời luyện đàn xong, cậu xem tivi một lát dưới sự cho phép của Tô Vy Trần. Tô Vy Trần thì dùng khăn mặt ấm đắp tay cho cậu, làm cho thần kinh ở tay được thả lỏng. Đắp đi đắp lại vài lần, Tô Vy Trần nhìn thời gian, thấy Sở An Thành vẫn chưa xuống, cô đặt khăn sang một bên rồi nói với Tô Thời: “Đồ ăn sắp nguội rồi, em lên gọi anh Sở của em xuống ăn cơm đi.”
Chị La làm món mộc nhỉ trộn, thịt xào ớt, rau xào, ngoài ra còn thêm một nồi canh chân giò nóng hôi hổi, mùi vị thơm ngon nữa. Mỗi món đều hợp khẩu vị chị em họ Tô, Tô Thời uống hai bát canh lớn, rồi ăn thêm một bát cơm đầy.
Sở An Thành ăn cơm luôn ăn chậm nhai kỹ, cực kỳ ưu nhã, lần này cũng vậy, anh chỉ ăn một bát cơm rồi gác đũa, Tô Vy Trần không dấu vết lén quan sát anh. Cảm thấy đúng như chị La nói, xem ra Sở An Thành thực sự thích Tô Thời, khi anh nhìn Tô Thời uống từng ngụm canh lớn, khóe miệng không tự chủ lộ ra ý cười dịu dàng.
Nhưng ánh nhìn của cô cuối cùng vẫn bị Sở An Thành phát giác, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô trơ mắt nhìn nụ cười nhẹ nơi khóe miệng Sở An Thành dần dần biến mất. Trực giác của phụ nữ khiến Tô Vy Trần luôn cảm giác người tên Sở An Thành này có vẻ không thích mình lắm, thậm chí có chút ghét bỏ.
Sau khi ở đây, Đinh Tử Phong thường bóng gió hỏi cô và Tô Thời sống như thế nào, vì vậy Tô Vy Trần kể chuyện này cho Đinh Tử Phong nghe.
Sau khi nghe xong anh ấy cười lớn: “Tô Vy Trần, em nghĩ nhiều quá rồi! Em không phải nhân dân tệ sao có thể mong ai cũng thích em chứ.”
Đương nhiên Tô Vy Trần hiểu đạo lý Đinh Tử Phong nói, cô luôn không hiểu vì sao. Cô cũng không thể ngốc nghếch chạy đến trước mặt Sở An Thành rồi hỏi anh: “Anh Sở, có phải anh có ý kiến gì với tôi không? Hay là tôi có chỗ nào làm không đúng?” Vì thế chỉ có thể cứ tiếp tục như vậy.
Ăn cơm xong, dọn dẹp nhà bếp xong Tô Vy Trần đeo tạp dề và găng tay, lấy một cái bình xịt nhỏ và kéo, cắt tỉa lá, vun đất tưới nước cho cây cảnh, gần đây lại mọc thêm rất nhiều cây sen đá nhỏ, cô bèn phủ giấy báo lên trên bàn ăn, chuyển cây sang mấy chậu nhỏ.
Lúc này Tô Thời cầm mấy tờ vé chạy lại: “Tô Vy Trần, Sở sư huynh có rất nhiều vé buổi hòa nhạc nói muốn dắt em đi thưởng thức, anh ấy nói đây cũng là một kiểu học. Tô Vy Trần, chị có muốn đi cũng bọn em không? Tối mai có một buổi.”
Tô Vy Trần tháo găng tay ra, giơ tay xoa mái tóc mềm mại của cậu, cố ý làm đầu cậu thành một cái ổ quạ: “Được rồi. Chị miễn cưỡng đi cùng Tô Thời nhà chúng ta.”
Tô Thời trốn tránh “ma trảo” của cô: “Tô Vy Trần thối, còn làm rối tóc em nữa thì em không thích chị đâu.”
Tô Vy Trần đấu lại cậu: “Tô Vy Trần cứ thích làm rối tóc của Tô Thời đấy.”
Tô Thời ôm đầu trốn: “Tô Vy Trần xấu xa. Em không thèm quan tâm đến chị nữa.”
Tô Vy Trần vui vẻ cười ha ha.
“Trong bếp có lựu đã tách rồi đấy, mau lấy ăn đi.”
“Vâng.” Tô Thời xoay người chạy vào bếp, bưng chiếc bát trắng ra, chạy “lạch bạch” lên tầng: “Sở sư huynh ăn lựu!”
Sở An Thành đang đọc một quyển sách lý luận liên quan đến âm nhạc ở phòng khách. Anh ngẩng đầu lên từ quyển sách, ánh mắt rơi trên những hạt lưu căng tròn như đông cứng lại, rất lâu không nhúc nhích.
“Sở sư huynh, ngon lắm ạ.” Tô Thời bưng bát đến trước mặt anh.
Lúc này Sở An Thành mới hoàn hồn, nhàn nhạt nói: “Em ăn đi, anh không ăn lựu rất nhiều năm rồi.”
Tô Thời tò mò: “Vì sao ạ? Tô Vy Trần nói lựu có nhiều dinh dưỡng.”
Rất lâu sau giọng nói nhàn nhạt của Sở An Thành mới vang lên: “Sau này có cơ hội anh sẽ nói cho em.”
——
Ăn tối xong, Tô Thời mặc bộ vest kẻ caro và chiếc áo khoác màu đen mà Tô Vy Trần đã chuẩn bị cho cậu, cậu gõ cửa phòng Tô Vy Trần: “Tô Vy Trần nhanh lên, chỉ đợi chị thôi đấy.”
“Xong rồi xong rồi.” Tô Vy Trần tô thêm chút son rồi mở cửa phòng ra.
Nhìn hai người một lớn một bé trước mắt, cô không khỏi sững người. Sở An Thành cũng mặc áo khoác màu đen đứng cùng Tô Thời, vừa giống đồ đôi anh em cũng vừa giống đồ đôi cha con, khiến người ra có cảm giác khác.
Tô Vy Trần lặng lẽ cúi đầu nhìn chiếc áo khoác dạ màu đen mình đang cầm trên tay, trong lòng bối rối không thôi: Mình có nên đi thay một chiếc áo khoác màu khác không? Bằng không ba người giống hệt như mặc đồ gia đình!
Sở An Thành nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Đi thôi. Sắp bắt đầu rồi.”
Đại thần đã lên tiếng, Tô Vy Trần nuốt nước bọt, lặng lẽ xóa bỏ suy nghĩ về phòng thay quần áo.
Trên đường, Sở An Thành chu đáo dặn dò Tô Thời: “Lát nữa khi em thưởng thức âm nhạc, lưu ý nghệ sĩ piano xử lý cách liên hệ với dàn nhạc như thế nào.”
Tô Thời nghe lời đáp “vâng” một tiếng.
Có đôi khi Tô Vy Trần không khỏi ghen tỵ. Thằng nhóc Tô Thời này bình thường đâu có tôn trọng gì bà chị ruột là cô đâu, nhưng đối với Sở sư huynh của nó thì lại ngoan ngoãn như thỏ trắng vậy, Sở An Thành chỉ đông, nó tuyệt đối không đi tây.
Trong phòng hòa nhạc ấm áp dễ chịu, việc đầu tiên Tô Vy Trần làm là cởi áo khoác cho Tô Thời, rồi tỉ mỉ chỉnh lại vest cho cậu. Tô Thời làm một động tác tỏ ra đẹp trai: “Tô Vy Trần, em đẹp trai không?”
Tô Vy Trần thuận miệng trả lời cậu: “Đẹp! Đẹp đến rụng rời!”
Tô Thời hỏi: “Tô Vy Trần, vậy Sở sư huynh đẹp trai hay em đẹp trai?”
Tô Vy Trần không ngờ cậu sẽ hỏi vấn đề này, nhất thời bị làm khó, sững sờ hai giây. Sở An Thành giống như một tòa tháp đứng sừng sững bên cạnh, dù có xấu đi nữa cô cũng phải nói cho có khí chất! Huống hồ bản thân anh chính là một cá nhân tự phát hào quang. Vì vậy Tô Vy Trần như đang che giấu mỉm cười: “Ừm…..đều đẹp.”
Nói xong Tô Vy Trần ngẩng đầu, không ngờ Sở An Thành đang ngây ngẩn nhìn mình, cô trực tiếp chạm vào ánh mắt thâm trầm của Sở An Thành. Không biết vì sao, ánh mắt anh cực kỳ lạ thường. Tô Vy Trần cảm thấy vô cớ mặt đỏ tai nóng, cô trốn tránh thu hồi ánh mắt, giống như đang che giấu ngồi xuống sát bên Tô Thời.
Tô Vy Trần mặc một chiếc váy lễ phục màu đen cơ bản, quàng một chiếc khăn lông dê màu nâu nhạt, không biết vì ánh mắt của Sở An Thành quá thiêu người hay vì nhiệt độ trong phòng quá cao, chiếc khăn bình thường mềm mại như lớp da thứ hai, nay lại tựa như chứa sỏi đá, khô ráp cọ vào người. Tô Vy Trần cố gắng nhịn rất lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, phải tháo khăn ra.
Cổ áo chữ V của cô thực ra cũng không thấp, chỉ lộ ra cần cổ trắng nõn tinh tế, nhưng cổ áo tựa như kéo dài vô tận xuống dưới, khiến người ta không thể khống chế bản thân. Sở An Thành ngồi cạnh Tô Thời, bàn tay đặt bên cạnh nắm chặt thành nắm đấm, trên mặt không chút biểu cảm.
Ban nãy sau khi Tô Thời hỏi ai đẹp trai ai không, anh đã nín thở chờ đợi, cuối cùng đợi được đáp án qua loa không mấy để tâm của cô.
Ở buổi hòa nhạc bình thường, nếu người diễn tấu trên sân khấu đàn sai một nốt, Sở An Thành thường sẽ cau mày. Nhưng tối đó, cả người anh giống như trúng tà vậy, hoàn toàn quanh quẩn bên ngoài âm nhạc. Đừng nói là nghe ra sai sót, thỉnh thoảng ngay cả đang diễn tấu khúc gì anh cũng phải chăm chú nghe mấy nhịp điệu mới có thể nhớ ra.
Nghe xong buổi hòa nhạc, Sở An Thành nói: “Tô Thời, nói cảm nhận của em đi.”
Tô Thời nói: “Người chỉ huy hôm nay nắm rất chắc tốc độ âm nhạc, sắc thái và tiết tấu.”
Sở An Thành gật đầu: “Đúng, mỗi chi tiết đều phải xử lý tỉ mỉ, bố cục nghiêm ngặt, tầng lớp rõ ràng. Diễn tấu mỗi một tác phẩm đều phải mang theo sự thành kính, phải có lòng kính nể.” Tô Thời nghiêm túc tiếp thu.
Khi xe dừng ở ngã tư đèn đỏ, Sở An Thành bỗng nhiên hỏi: “Tô Thời, em có đói không?”
Tô Thời sờ cái bụng xẹp lép, thành thật gật đầu: “Có chút chút ạ.”
Sở An Thành mỉm cười nhàn nhạt: “Anh đưa em đi ăn đêm. Có một nhà hàng lẩu, nước dùng và gia vị tự làm của nhà họ là số một trên đời.”
Hai mắt nhóc ăn hàng Tô Thời lập tức phát sáng: “Gia vị vô địch thiên hạ, em với Tô Vy Trần phải đi ăn thử.”
Có điều Tô Vy Trần không thể ngờ, người có thân phận như Sở An Thành sẽ dẫn họ đi lòng vòng đến một cửa hàng nhỏ trong ngõ.
Cửa hàng trang trí cực kỳ giản dị, may là tường trắng ghế gỗ, hoàn cảnh cực kỳ sạch sẽ. Lúc này mặc dù là đêm muộn nhưng cửa hàng này vẫn có tiếng người ồn ào.
Sở An Thành quen đường quen lối đi đến một chiếc bàn trống duy nhất ngồi xuống, sau đó lưu loát gọi món. Một nồi nước dùng bò trong veo, thêm thịt bò sống, cùng với bốn phần rau xanh tùy chọn. Ngoài ra còn thêm một phần nội tạng bò đặc sắc của chỗ này.
Ông chủ gầy gầy nói vang dội: “Được, lẩu lên ngay.”
Một lò than nhỏ kiểu cũ nhất, chiếc nồi đất nung vừa đặt lên trên, không bao lâu đã nghe thấy tiếng xương ninh làm nước dùng đã sôi “ùng ục” nổi lên bọt nóng trong nồi.
Chỉ nhìn đã thấy rất có cảm giác mùa đông, không cần nhắc đến hương vị mê người. Hương vị huy động toàn bộ giác quan của Tô Thời, cậu ngửi như một chú chó nhỏ, chun mũi mỉm cười: “Tô Vy Trần, nhìn ngon thật.”
Tô Vy Trần múc cho Tô Thời một bát, thổi nguội rồi mới đưa cho cậu: “Uống chậm thôi, cẩn thận bỏng.”
Tô Thời nếm thử một ngụm sau đó cảm thán một tiếng: “Tô Vy Trần, canh này quả thực rất tươi, ngon cực. Chị thử một miếng đi.” Cậu múc một thìa canh nồng đậm bón lên miệng cô. Tô Vy Trần há miệng uống, quả nhiên rất tươi ngon.
Đây chính là Tô Thời nhà cô. Mỗi lần có gì ngon có gì vui đều sẽ nhớ đến cô đầu tiên, muốn chia sẻ với cô.
Tô Vy Trần ngưng mắt nhìn hàng mi đen dài đang cụp xuống của Tô Thời, mỉm cười dịu dàng.
Trên đời này, trăng sao mây trời qua một cái ngẩng đầu, hoa cỏ bát ngát sau một cái cúi nhìn, ánh cầu vồng bất chợt bắt gặp sau cơn mưa, hương thơm cỏ cây tình cờ bắt gặp theo cơn gió, nụ cười trao nhau thoáng qua vội vàng và cả những món ăn ngon có duyên thưởng thức này đều là những niềm hạnh phúc nho nhỏ ẩn giấu trong cuộc sống. Chỉ cần có lòng sẽ có thể cảm nhận được!
Sở An Thành ngồi đối diện bỗng siết chặt chiếc thìa trong tay vì nụ cười mỉm nở trên khóe môi cô.
Thịt bò của cửa hàng là tươi mới trong ngày, nạc mỡ đan xen, thái thành những miếng mỏng, nhúng qua trong nồi nước sôi sục, ăn vào có vị thịt nồng đậm, vô cùng tươi ngon.
Tô Thời ăn ngấu nghiến, thỏa mãn khen ngợi.
“Lần sau anh lại dẫn em đến chỗ khác ăn món ngon, đi không?” Dưới ánh đèn ấm áp, giữa đầu mày của Sở An Thành có sự dịu dàng chưa từng có trước đây.
Tô Thời híp mắt nói: “Đi chứ ạ. Đi theo sư huynh là có món ngon.”
Trên đường về nhà, Tô Thời đã ăn no uống sau há miệng ngáp, cậu dựa vào vai Tô Vy Trần nhanh chóng ngủ mất. Trong xe thoáng chốc đã trở nên yên tĩnh.
Trong ánh sáng nửa mờ nửa tỏ bầu không khí yên tĩnh không một tiếng động, Tô Vy Trần ngồi ở hàng ghế sau ngẩng đầu liền nhìn thấy đường nét góc nghiêng của Sở An Thành.
Cô vẫn luôn không hiểu, trong ánh mắt anh khi có cô luôn mang theo sự ghét bỏ.
Sau khi đến nhà chiếc xe dừng lại, vốn Tô Vy Trần muốn lay Tô Thời dậy nhưng Sở An Thành lại kéo cửa xe ra, khom lưng chui vào trong, lặng lẽ bế Tô Thời dậy đi vào cửa.
Tô Vy Trần phụ trách mở cửa. Khi đi vào, Sở An Thành dừng chân lại. Lúc này Tô Vy Trần mới phát hiện, hôm nay anh đi giày buộc dây, bây giờ anh không thể tự tháo giày. Tô Vy Trần liền ngồi xổm xuống cởi giây giày giúp anh.
Tô Vy Trần cởi giây giày xong rất nhanh, cô lấy đôi dép lê bên cạnh đặt bên chân Sở An Thành. Nhưng rất lâu sau Sở An Thành vẫn không có phản ứng, Tô Vy Trần ngẩng đầu, chỉ thấy anh đang cụp mắt đứng sững ở đó, không biết đang nghĩ gì.
Tô Vy Trần gọi: “Anh Sở.”
Sở An Thành như bừng tỉnh từ trong mộng, bỗng chốc hoàn hồn. Một giây sau anh không biểu cảm nhấc chân xỏ dép lê, bế tô Thời đi thẳng lên tầng.
Anh lại trở về với sự lạnh lùng thường ngày. Tựa như sự dịu dàng khi ăn cơm ban nãy chỉ như một đóa hoa duỳnh, chớp mắt đã tàn.
Tô Vy Trần nhìn theo bóng lưng anh lên lầu, trầm mặc đi lên theo.
Sở An Thành đặt Tô Thời lên giường, thằng bé đang say ngủ không hề phát giác điều gì. Cậu chỉ nghiêng người tìm tư thế mình thoải mái nhất rồi lại tiếp tục ngủ say sưa.
Tô Vy Trần vắt khăn mặt ấm, lau mặt lau tay cho cậu. Cuối cùng cô dém chăm cho Tô Thời, rồi mới cúi người đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ. Ngủ ngon…
Xoay người lại cô mới phát hiện Sở An Thành đang khoanh hai tay trước ngực, dựa người vào cửa, chưa từng rời đi. Có điều ánh mắt hai người giao nhau trong không trung chưa đến một giây, Sở An Thành đã như ngày thường, lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, xoay người đi ra.
Tô Vy Trần thấp giọng nói cảm ơn sau lưng anh: “Làm phiền anh quá, anh Sở.”
Sở An Thành ngừng chân lại, đưa lưng về phía cô, dừng một lát mới nói: “Không cần khách sáo.”
Anh nói mấy chữ không cần khách sáo.
Nhưng trên thực tế, mỗi một chữ đều vô cùng lạnh nhạt khách sáo.