Đêm Giáng sinh, New York.
Văn Gia Lệ đứng bên cửa sổ, thu hết tất cả cảnh sác ban đêm rực rỡ của cả thành phố vào trong đáy mắt. Nhưng cô lại chẳng có chút vui vẻ nào.
Cô ngẩn ngơ nhớ đến hình ảnh mình nhìn thấy khi đẩy cửa phòng đàn nhà họ Sở ra vào mấy ngày trước.
Sở An Thành đứng trước cửa sổ, ngón tay thon dài trắng trẻo chạm nhẹ lên môi mình, sâu trong ánh mắt lướt qua ý cười, an hung dung ngước mắt nhìn về nơi hư không bên ngoài cửa sổ, đăm chiêu.
Đó là hoàng hôn, tấm rèm thưa khẽ lay động, ánh sáng đan xen vào nhau.
Bây giờ, sau sự kiện con riêng xảy ra, cuối cùng cô cũng đã biết vì sao.
Ở trong lòng Sở An Thành, người tên Tô Vy Trần đó luôn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng.
Quá khứ là như thế, hiện tại là như thế, tương lai cũng là như thế.
Có lẽ, cô nên suy nghĩ thật kỹ.
Nên cố chấp tiếp tục, hay lùi một bước để thưởng thức phong cảnh khác?
Rất nhiều năm sau, khi Văn Gia Lệ dắt tay chồng mình gặp lại vợ chồng Sở An Thành, cô rất may mắn vì lựa chọn của mình năm đó.
Từ sự ăn ý trong từng hành động giữa Sở An Thành và Tô Vy Trần, có thể biết được cuộc sống hạnh phúc của hai người họ.
Còn một trong hai người chứng kiến của họ, người năm đó được xưng là “thần đồng piano” rồi lại vì chuyện “con riêng của Sở An Thành” gây náo loạn cả thế giới – Tô Thời, bây giờ cũng đã tổ trức thành công buổi hòa nhạc ở nhà hát lớn XX của Mỹ.
Vợ chồng ông bà Sở cũng đến vì chuyện này.
Thế giới rất lớn, thay đổi rất nhiều.
Nhưng mọi người đều hạnh phúc.