Người Qua Đường Thân Thuộc

Chương 13: Khi ấy (1)

Mười năm trước, Lạc Hải.
Tiếng đàn róc rách như tiếng suối chảy. Lương Niệm Tĩnh yên lặng đẩy cửa đi vào phòng đàn, ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh cây đàn piano, đặt một ly nước ấm vừa phải xuống.


Tiếng nhạc tuyệt vời tuôn ra từ đôi bàn tay linh hoạt của Sở An Thành, Lương Niệm Tĩnh vô cùng thưởng thức: “An Thành, bố con đã bàn bạc với giáo viên piano của con rồi, muốn báo danh cho con ở cuộc thi piano thanh thiếu niên quốc tế do Đức tổ chức.”


Tiếng đàn đột ngột ngừng lại. Sở An Thành lạnh lùng ngẩng đầu: “Con không đi tham gia cuộc thi.”
Lương Niệm Tĩnh thở dài: “An Thành, con đừng như thế, dù thế nào ông ấy cũng là bố con.”


Sở An Thành phẫn nộ phản bác: “Con không có bố, con riêng là người không có bố! Còn nữa, con đàn không phải vì ông ta.”


Sở An Thành năm mười tám tuổi, đang ở độ tuổi phản nghịch nhất đời nguwoif, mỗi một câu nói đều giống như gai nhọn. Bà Sở thử nói chuyện với anh: “An Thành, bố con cũng là muốn tốt cho con…”
Sở An Thành cười lạnh chế giễu: “Phải, vì tốt cho con, cho nên mới khiến con hiến tủy cho con trai nhà ông ta…”


“An Thành ––“ Lương Niệm Tĩnh ngắt ngang lời nói của anh. Rất lâu sau, bà ấy lại thở dài: “Vì sao bây giờ con lại trở nên cực đoan như vây? Trước kia con không như thế! Lúc nhỏ con rất ngoan rất nghe lời…”


“Đó là vì con không biết ông ta có một gia đình khác bên ngoài! Không biết bản thân con là con riêng!” Sở An Thành đập mạnh xuống cây đàn, phẫn nộ đứng dậy.
Lương Niệm Tĩnh buồn rầu thở dài: “Nhưng chuyện này có liên quan gì đến chuyện con đánh đàn?”


“Đương nhiên có liên quan. Bảo con đi thì, không phải vì thể diện của ông ta sao! Để ông ta tiện khoe khoang với người khác!”


“An Thành, con đi tham gia cuộc thi, một là để kiểm tra trình độ chơi đàn của mình, hai là đi để biết thêm kiến thức. Có thể đạt giải là tốt nhất, không thể đạt giải thì chúng ta chỉ coi như đi du lịch một chuyến là được.” Lương Niệm Tĩnh khuyên bảo anh hết nước hết cái.


“Hơn nữa, bên phía thầy Chu cũng đã báo danh giúp con….”
“Dù sao con cũng không đi. Ông ta muốn đi thì để ông ta đi thi!”
Bởi vì bố Sở Hỗng Viễn, Sở An Thành đã cãi nhau với mẹ hết lần này đến lần khác.


Sự điên cuồng trên mặt con trai khiến cho Lương Niệm Tĩnh Sợ hãi, lập tức sững sờ. Lần đó, Sở An Thành nhanh nhẹn xông ra khỏi nhà, bước chân mạnh mẽ đạp qua hàng rào ngăn cách với nhà hàng xóm.
“An Thành, An Thành….” Tiếng của mẹ gọi với theo sau lưng.


Ra khỏi cổng tiểu khu, chỗ rẽ chính là một trạm xe bus, có một chiếc xe đang gần đóng cửa khởi động. Sở An Thành không suy nghĩ nhiều đã bước dài nhảy lên. Cửa xe từ từ đóng lại trước mắt mình, giây phút chiếc xe lái đi, Sở An Thành nhìn thấy hình bóng mẹ mình từ trong cổng tiểu khu phía xa xa đuổi theo ra ngoài.


Lúc nhỏ, Sở An Thành vẫn chưa rõ mọi chuyện, chưa biết vì sao bố mình không sống cùng với mình. Mẹ nói với anh vì họ nên bố phải đi làm ở một nơi rất xa. Nói bố rất vất vả, muốn anh tha thứ cho bố, muốn anh ngoan ngoãn. Vì vậy anh rất ngoan rất nghe lời.


Anh tin tưởng không chút nghi ngờ, luôn nỗ lực học tập, nỗ lực luyện đàn.
Anh nhớ lần đầu tiên anh đạt được một giải của phương diện piano nhi đồng, bố vui vẻ vỗ đầu anh cố vũ anh, đặc biệt dẫn anh và mẹ đi nước ngoài chơi mấy ngày.


Dần dần lớn lên anh phát hiện ra một bí mật: Mỗi lần anh được giải, bố sẽ quay về khen thưởng anh, dẫn anh và mẹ đi ăn món ngon.
Cuộc sống như vậy cứ luôn tiếp tục đến cấp ba, đến khi anh đột nhiên phát hiện bố có một gia đình khác.


Trong xe bus vang lên giọng nữ máy móc: “Xin mọi người tự động bỏ tiền.” Ban đầu Sở An Thành vẫn không cảm thấy gì, sau đó phát liên tiếp hai lần, cộng thêm ánh mắt của người trên xe, anh mới bừng tỉnh: Mình vẫn chưa bỏ tiền.


Sau đó, Sở An Thành lập tức ngại ngùng phát hiện trên người mình không có một đồng tiền nào. Vừa nãy anh vội vàng xông ra ngoài, căn bản không suy nghĩ gì đến ví.


Từ khi anh lên xe Tô Vy Trần đã nhận ra chàng trai này là hàng xóm mới chuyển đến bên cạnh nhà mình. Ngày họ chuyển đến là thứ bảy, cô vừa tiến vào sân nhỏ nhà mình đã nghe thấy tiếng piano trong trẻo vui tai.


Nửa ngày đầu tiên, Tô Vy Trần còn cảm thấy rất may mắn, có thể nghe người ta đàn miễn phí. Nhưng nửa ngày sau, cô hận không thể đi qua đập đàn của anh ta. Cái người này đan đi đàn lại một khúc nhạc, quả thực là tiếng ma quỷ, thật khiến người ta phát điên.


Sau dăm bữa nửa tháng, cũng dần quen hơn. Mặc dù cô không hiểu âm nhạc, nhưng vô cùng bái phục nghị lực của cậu bé này. Đó thật sự là tiêu chuẩn nhất định! Sau nay tuyệt đối có thể thành người nổi tiếng!


Trong tưởng tưởng của Tô Vy Trần, luôn cho rằng người đánh đàn piano bên cạnh là một cậu bé. Buổi sáng nào đó, cô dậy muộn hơn bình thường hai mươi phút , mới nhìn thấy cậu bé nhà hàng xóm, thật ra là một chàng trai, rất cao rất gầy, vừa nhìn qua đã khiến người ta nhớ đến cây trúc. Áo trắng quần đen, Tô Vy Trần ngẩn người: Cậu ta lại còn mặc đồng phục cấp na của trường mình.


Ánh mặt trời hôm đó rực rỡ, từ trên trời rơi xuống. Sở An Thành đeo tai nghe nghe nhạc. Anh nhắm mắt ngẩng đầu, đường nét gương mặt thanh tú, khí chất thanh lịch, tựa như một tia nắng trên trời, lóe qua mắt Tô Vy Trần.


Sau đó, Tô Vy Trần bắt đầu hữu ý vô ý chú ý đến anh. Lúc này mới phát hiện anh là học sinh chuyển trường gây ra chấn động không nhỏ đám nữ sinh toàn trường trong miệng Quan Nghiên – Sở An Thành.


Thậm chí nữ sinh cùng lớp với họ cũng thường mang anh ra làm chủ đề nói chuyện, thì thầm nói chuyện riêng. Nói anh đánh đàn rất giỏi, khi còn nhỏ đã đạt được giải thưởng toàn quốc, được ca ngợi là thiên tài piano. Cũng nói anh vô cùng lạnh lùng, một gương mặt như bị “liệt” vậy.


Tóm lại, toàn trường cấp ba đều lưu truyền truyền thuyết của Sở An Thành.
Trong xe bus, trong tầm nhìn lén lút của Tô Vy Trần, phát hiện trên mặt Sở An Thành lóe lên một tia ngượng ngùng – anh không mang tiền. Cô không biết mình lấy sự kích động từ đâu, tiến lên thay anh nhét một tệ tiền xu vào hộp bỏ tiền.


Sau đó, Tô Vy Trần liền về chỗ ngồi của mình, nhìn từ tầm mắt của cô, chỉ nhìn thấy Sở An Thành nắm lấy tay cầm, mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ. Mãi đến khi cô xuống xe, anh vẫn giữ tư thế đó. Mà sau lưng anh là một chỗ trống.


Mấy ngày liên tiếp, hai người đều gặp mặt trên xe bus, cùng nhau ngồi đến bến của trường, rồi từng người vào trường.
Có điều Sở An Thành luôn mang gương mặt lạnh lùng, thỉnh thoảng ánh mắt hai người chạm nhau, anh đều không cảm xúc dời đi.


Cũng có một hai lần, trên ban công nhà mình Tô Vy Trần nhìn thấy hình ảnh anh nhảy qua hàng rào màu trắng giữa hai nhà, từ vườn nhà mình chạy ra khỏi tiểu khu, sau đó mẹ anh đuổi theo.


Buổi sáng thứ bảy, Tô Vy Trần làm tổ thoải mái trong chăn đệm ấm áp, không muốn dậy. Cô bị tiếng đàn dương cầm làm cho thức giấc, sau đó nằm nghe tiếng đàn rất rất lâu. Đây tựa như đã thành trạng thái bình thường mỗi thứ bảy chủ nhật của cô.


Khi thức dậy đã là gần trưa, tiếng đàn nhà hàng xóm vẫn chưa ngừng lại. Tô Vy Trần vừa đánh răng vừa nghĩ: Đàn cả buổi sáng rồi, vẫn còn đàn, lẽ nào không mỏi tay sao, không mệt sao?


Tô Vy Trần thay chiếc áo khoác phao thật dày rồi ra ngoài, đi ăn cơm dạo phố với Quan Nghiên, trên đường về nhà thuận tiện đi siêu thị mua đồ.
Khi về đến nhà đã là chập tối. Tiếng đàn dương cầm nhà bên cạnh đã ngừng, thay thế bởi tiếng cãi vã gay gắt.


“Con không đi, đã nói không đi.” Chàng trai gào to. Sau đó là giọng mẹ anh, thấp, nhỏ, cũng không biết là nói gì.


“Dù thế nào con cũng sẽ không đi. Muốn đi thì mẹ đi, đừng làm phiền con.” Lời nói cực kỳ mất kiên nhẫn của chàng trai vang lên không lâu, nhà bên cạnh truyền đến tiếng đóng cửa “rầm” một cái. Sở An Thành nhảy “bụp” qua hàng rao, đến sân nhà cô.


Tô Vy Trần đang mở cửa thì sững người, giật mình há hốc miệng nhìn anh. Có lẽ Sở An Thành cũng không ngờ sẽ đụng mặt cô, cũng sững sờ.
Nhà bên cạnh tiếng gọi của mẹ anh cùng với tiếng bước chân dần dần đến gần: “An Thành, An Thành….”


Đầu mày Sở An Thành cau chặt, bèn nhảy lên bậc thềm, đẩy Tô Vy Trần ra đi vào nhà. Tô Vy Trần ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn anh, chi nhìn thấy khóe môi anh khẽ nhúc nhích: “Cho tôi trốn nhờ một lát.”


Trong nhà tĩnh lặng như tờ, ánh sáng buổi chiều tà màu đỏ cam. Tô Vy Trần rõ ràng nghe thấy tiếng tim anh đập nhanh, nghe thấy tiếng mẹ anh gọi tên anh dần xa.
Anh ngẩng đầu bất động dựa vào tường, khóe môi mím chặt thành một đường thẳng.


Cô không biết hôm đó Sở An Thành đã ở lại bao lâu, chỉ biết trước khi đi anh nhàn nhàn nói với cô một câu: “Hôm đó cảm ơn cô.” Mãi đến khi bóng dáng anh biến mất, Tô Vy Trần mới chậm chạp nghĩ ra điều anh nói chắc là một tệ tiền xe bus ngày hôm đó.


Sau đó lại có một hai tuần không nhìn thấy anh, gặp lại là ở một cửa hàng canh thịt bò cách tiểu khu không xa. Cô về nhà sau giờ tự học buổi tối, thường sẽ xuống trước một điểm, đi đến cửa hàng đó ăn một bát canh thịt bò nóng hổi.


Cửa hàng canh thịt bò kinh doanh đồ ăn đêm là chính, bởi vì canh tươi ngon, mùa hè có các loại đồ nướng, mùa đông có món lẩu than chính cống nhất, cho nên buôn bán rất đắt khách.
Buổi tối hôm nay, khi Tô Vy Trần đẩu cửa đi vào, bên trong đã ngồi kín rồi.


Bà chủ đương nhiên quen Tô Vy Trần, mỉm cười nghênh đón: “Cô gái, hôm nay buôn bán tốt lắm, ngồi kín chỗ rồi. Bàn kia chỉ có một mình cậu ấy ngồi, cháu có để bụng chuyện ghép bàn không?”


Bản thân mình lần nào cũng chỉ uống một bát canh thịt bò, coi như là thứ nhỏ nhất trong quán, hiếm thấy bà chủ không để ý, mỗi lần đều nhiệt tình giống như chiêu đãi khách lớn, đương nhiên Tô Vy Trần tỏ ý không sao.


Bà chủ dẫn cô đến trước bàn, nói với người kia: “Chàng trai, chỗ ngồi trong cửa hàng không đủ, có thể cho cô bé ghép bàn với cậu không?” Người đó ngẩng đầu nhìn cô một cái, yên lặng không lên tiếng gật đầu với bà chủ.


Một gương mặt thanh tú lạnh nhạt, không phải chính là Sở An Thành nhà hàng xóm sao? Có điều ánh mắt anh cực kỳ lạnh lùng, giống như căn bản không quen biết cô vậy.


Canh thịt bò vô cùng tươi ngon, Tô Vy Trần uống sạch không còn giọt nào. Ngày đông rét mướt, bởi vì bát canh nóng mà cả người đều ấm hẳn lên.
Khi đứng dậy trả tiền, bà chủ xua tay nói với cô: “Chàng trai ghép bàn với cháu đã trả rồi.”


Tô Vy Trần “ồ” một tiếng, quàng kỹ khăn, đeo balo lên, đi ra khỏi cửa hàng.
Không ngờ vừa ra đến cửa, mới đi được hai bước đã nhìn thấy Sở An Thành đeo tai nghe, hai tay cắm túi, đứng ở lề đường. Nhìn dáng vẻ giống như đang đợi người.


Tô Vy Trần do dự có cần tiến lên trả tiền cho anh hay không, hoặc là nói một câu cảm ơn với anh cũng được. Nhưng nhớ đến ánh mắt lạnh băng xa lánh một trăm cây số của anh vừa nãy, cô liền từ bỏ. Bỏ đi, không cần nhiều chuyện, về nhà thôi.


Ánh đèn đường vàng vọt, màu sắc như trái cam vậy, từng chiếc từng chiếc treo trên không trung. Đi được một đoàn, âm thầm cảm thấy phía sau có người bám theo. Mặc dù tình hình an ninh của Lạc Hải luôn tốt, nhưng tiếng bước chân bám theo khẽ khàng đó luôn khiến người ta sợ hãi trong lòng, Tô Vy Trần dứt khoát xoay người lại, nhìn xem kết quả.


Chỉ nhìn thấy chỗ không xa, Sở An Thành nghe nhạc đang lặng lẽ đi theo phía sau cô.
Hóa ra là anh! Tô Vy Trần lập tức an tâm hơn.
Sau đó cả đoạn đường, tựa như biết mình đã cực kỳ an toàn, Tô Vy Trần không còn cảm thấy chút sợ hãi nào nữa.


Mùa đông đó, hai người đã gặp nhau rất nhiều lần ở cửa hàng, lần nào Sở An Thành cũng trả tiền cho cô, ra khỏi cửa sẽ ở bên đường chờ đợi.
Cuối cùng có một ngày, Tô Vy Trần không nhịn được gọi anh lại: “Này, cậu đang đợi mình sao?”


Sở An Thành nhìn cô một cái, không nói không cười. Tô Vy Trần lấy tiền ra, nhét cho anh: “Trả cậu tiền này.” Sở An Thành nhìn cô chằm chằm một lát, mặt không biểu cảm xoay người rời đi.


Tiền rơi xuống đất, Tô Vy Trần ở phía sau lưng anh tức giận giậm chân: “Này, cậu đứng lại cho mình, đứng lại!” Kết quả càng gọi anh càng đi xa.


Tô Vy Trần không còn cách nào khác, cúi xuống nhặt tiền.Vốn cho rằng tối đó cô sẽ đi về một mình, kết quả rẽ một cái, liền nhìn thấy Sở An Thành đeo tai nghe, hai tay cắm túi, đứng ở bên đường đợi cô như bình thường.


Tô Vy Trần có chút tức giận, cũng không để ý đến anh, bước nhanh về phía trước. Có điều bất luận cô bước nhanh hay bước chậm, Sở An Thành đều theo sát phía sau cô, một trước một sau về nhà như bình thường.


Buổi sáng hôm sau, khi Tô Vy Trần đến trạm xe bus, Sở An Thành đã đứng đợi từ lâu. Vẫn như thường lệ là đeo tai nghe, hai tay cắm túi, đứng ở bên đường đợi xe.


Có những lời không cần nói ra miệng. Những ngày tháng như vậy tiếp diễn, giữa hai người như có một sự ăn ý ngầm, mỗi ngày đều sẽ đồng thời đến trạm xe bus, sau đó một trước một sau lên xe, một trước một sau xuống xe, một trước một sau đi đến trường, rồi ai vào lớp người nấy. Nhưng hai người chưa từng nói chuyện.


Buổi chiều hôm sau là tiết tự học, Tô Vy Trần đang yên tĩnh giải đề bỗng nhiên nghe thấy các bạn nữ trong lớp nhốn nháo một hồi, toàn bộ đều hướng mắt ra phía cửa sổ: “Oa, Sở An Thành.”
“Là Sở An Thành, cậu ấy thật đẹp Trai.”


Tô Vy Trần nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được. Cô xoay đầu qua, xuyên qua cửa sổ thủy tinh sạch sẽ, quả nhiên nhìn thấy ở phía dưới Sở An Thành đang học tiết thể dục trên sân vận động. Một lớp hơn năm mươi học sinh, cùng mặc một kiểu đồng phục trường, nhưng rất kỳ lạ, toàn thân Sở An Thành như đag phát sáng, cô vừa nhìn liền có thể nhận ra anh trong đám người.


Như có cảm ứng, Sở An Thành trên sân vận động ngẩng đầu lên, xa xa nhìn cô.


Tô Vy Trần cúi đầu xuống, nhất thời cũng không biết làm sao, tim đập thình thịch không ngừng. Gần đây cô rất kỳ lạ, mỗi lần nhìn thấy Sở An Thành, luôn có một sự thôi thúc muốn hoảng loạn bỏ trốn. Nhưng khi không nhìn thấy anh, lại luôn nhớ đến anh. Sự vui sướng và tốt đẹp lo được lo mất đó luôn khiến trái tim cô đau đớn nghẹt thở.


Đám Sở An Thành bắt đầu chạy bộ quanh sân vận động, cuối cùng cũng kết thúc sự một lần nhốn nhào của nữ sinh lớp cô.
Quan Nghiên đẩy cô: “Tô Vy Trần, cậu đang nghĩ gì vậy?”
Lúc này Tô Vy Trần mới bừng tỉnh, cô che giấu nói: “Câu toán đại này mình giải không ra, nghĩ đến đau cả đầu.”


“Minh xem nào – câu này hả, phải dùng công thức này.” Quan Nghiên diễn giải từng bước cho cô xem. Tô Vy Trần hoàn toàn không để ý, nhưng cô vẫn giả vờ đã hiểu luôn gật đầu phụ họa.


Tô Vy Trần cắn bút trầm mặc rất lâu, cuối cùng hỏi Quan Nghiên câu hỏi đã quấy nhiễu cô rất lâu: “Quan Nghiên, nếu như có một nam sinh trả một ít tiền giúp cô gái, muốn trả lại cậu ấy, cậu ấy lại không cần, cô gái thì cũng không muốn cứ mắc nợ chàng trai đó mãi, cậu cảm thấy cô gái đó nên làm thế nào?”


“Đơn giản lắm, mua đồ gì đồng giá trả cho chàng trai là được. Hoặc là….”
“Hoặc là cái gì?”
“Hoặc là cô gái có thể đan khăn hay găng tay cho cậu ấy.”
“Khăn quàng không phải quà bạn gái tặng bạn trai à?”


“Không sao đâu, yêu thầm, thích thích một chút, hay giữa bạn bè với nhau cũng có thể tặng.”
Nghe cũng có vẻ ổn! Sau khi ngại ngùng, Tô Vy Trần có chút lung lay.
Tốt cuộc là mua đồ hay là đan khăn đây! Tô Vy Trần phân vân không thôi.


Mấy ngày sau, Tô Vy Trần tìm thấy một cửa hàng len rất nhỏ trong một con ngõ cổ. Cô đứng trước cửa sổ ngả màu xưa cũ do dự rất lâu: “Chào bà, cháu muốn mua len.”
Trong cửa hàng có một bà lão còng lưng đang thu dọn khăn, bà lão chậm chạp xoay người lại: “Cô bé, cháu muốn màu nào?”


“Màu đen ạ.”
Bà lão hỏi: “Cháu muốn mua bao nhiêu?” Tô Vy Trần không biết trả lời ra sao. Cô chưa tưng đan bất cứ thứ gì, đâu biết phải mua bao nhiêu?
“Cô bé, vậy cháu nói cho bà biết cháu muốn đan cái gì?”
Mặt Tô Vy Trần nóng lên, ấp a ấp úng rất lâu: “Muốn đan khăn quàng ạ.”


“Khăn quàng à, mua mấy lạng là đủ rồi. Trước kia cháu từng đan khăn chưa?”
Tô Vy Trần thành thực lắc đầu.
Bà lão rất hòa nhã dễ gần: “Mua len ở chỗ bà, bà có thể dạy cháu đan áo len, khăn quàng. Nếu như cháu có thời gian thì có thể đến bất cứ lúc nào.”


Mắt Tô Vy Trần sáng lên: “Thật sao ạ? Tốt quá!”
“Đây là nhà bà, bà ở phía sau. Ngày nào bà cũng mở cửa từ rất sớm, cháu có thể tới bất cứ lúc nào.”


Bà lão cười cười, kiến nghị cô: “Vậy hay là cháu mua trước ba lạng len, nhiều thì trả lại bà, nếu như thiếu thì cháu lại mua thêm. Như vậy cũng không lãng phí.”
Người già luôn cẩn thận. Tô Vy Trần liên tục nói vâng


“Nếu như cháu không vội, bây giờ bà có thể dạy cháu lên mũi như thế nào, đan như thế nào, cháu học được mấy thứ căn bản này rồi, về nhà có thể từ từ đan.”
“Không vội ạ, cháu rảnh ạ.”


Bà lão lấy một cuộn len lông cừu màu đen ra, cân trọng lượng trên chiếc cân kiểu cũ, sau đó lấy một đôi que đan run run rẩy rẩy đưa cho cô: “Que đan này rất rẻ, tặng miễn phí cho cháu.”
Tô Vy Trần liên tục xua tay: “Không cần ạ không cần ạ, cháu mua là được ạ.”


Bà lão cười nói: “Bà đã nói tặng cháu, không cần trả tiền.”
“Không không không, cháu phải trả tiền.”
“Đã nói tặng cháu, không lấy tiền.”
“Không được, nếu bà không lấy tiền của cháu thì cháu không cần nữa.”


Bà lão quả thực không cố chấp được bằng cô: “Được rồi.”
Buổi chiều mua đông ấm áp đó, Tô Vy Trần và bà lão ngồi trên chiếc ghế trúc được lót đệm len, một người nghiêm túc chỉ dạy, một người ngoan ngoan nghe lời học hỏi.


Bà lão khen cô thông minh mãi: “Cô nhóc thật tinh nhanh, vừa học đã biết rồi.”
Phía cuối con ngỏ dài dặc chính là đường lớn, xe cô qua lại tấp nập. Nhưng ơhisa sâu trong ngõ thì thanh bình tĩnh lặng, thỉnh thoảng có nghe thấy tiếng chim họa mi nhà hàng xóm nuôi.


Thanh niên bây giờ không thịnh hành tự đan len nữa, cả một buổi chiều, bà lão chỉ có một người khách là cô.
Bà lão tựa nư rất thích cô, khi Tô Vy Trần rời đi, bà còn kéo tay cô nói: “Có gì không hiểu thì cháu cứ qua đây nhé. Học ở chỗ bà, bà đảm bảo sẽ học được.”


Tô Vy Trần ở cùng bà lão nửa ngày, cảm thấy cực kỳ có duyên.
Khi Tô Vy Trần đi ra đến đầu ngõ, xoay người nhìn lại, bà lão chống vào ghế đứng dậy. Dưới bức tường bao loang lổ, dáng người còng gập cô đơn, thê lương buồn tẻ.


Giây phút đó, Tô Vy Trần quyết định: chủ nhật tuần sau nhất định lại đến hỏi bà đan khăn như thế nào.
Cứ như vậy, mỗi buổi chiều chủ nhật, Tô Vy Trần đều sẽ mua một ít đồ ăn vặt đến tìm bà lão, cùng bà tiêu phí thời gian nửa ngày.


Sau bốn tuần, Tô Vy Trần đã đan thành công chiếc khăn quàng đầu tiên trong cuộc đời.
Không lâu sau chính là Giáng sinh, hôm đó vừa đúng là thứ bảy, đám Quan Nghiên, Lăng Tiêu tụ tập rất nhiêu người đến KTV hát hò.


Quan Nghiên vừa nhìn thấy Tô Vy Trần liền nháy mắt: “Nghe nói Mã Thanh Hàm lớp năm mời hoàng tử piano Sở An Thành đến, lát nữa cậu ấy cũng sẽ đến.” Tô Vy Trần có chút ngạc nhiên. Cái bộ dạng lạnh lùng đấy của cậu ta, mà cũng biết cùng bạn bè đi hát?


Mọi người chơi cực vui vẻ, bỗng nhiên có người đẩy cửa tiến vào, mọi người đều lập tức yên tĩnh trở lại, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn ra cửa. Lại thật sự là Sở An Thành!


Mã Thanh Hàm đứng dậy vẫy tay với cậu, mỉm cười ngọt ngào: “Sở An Thành, đến đây ngồi.” Mã Thanh Hàm cùng lớp với Sở An Thành, đương nhiên có ưu thế mà người bên cạnh không thể hy vọng.


Sở An Thành nhìn thấy bên cạnh Tô Vy Trần có chỗ trống, liền đi qua, ngồi xuống sát bên Tô Vy Trần. Nhưng hai người cũng không nói chuyện gì với nhau, giống như chưa từng tiếp xúc vậy. Người bên cạnh cũng không nhìn ra được chút manh mối nào.


Buổi chiều hôm đó, tất cả nữ sinh đều cố gắng sát lại gần bên Tô Vy Trần, họ đều đem lòng muốn bắt chuyện với Sở An Thành, muốn hấp dẫn sự chú ý của cậu.
Lăng Tiêu chọn bài hát tình nhân song ca , lúc mời Tô Vy Trần song ca cùng, Sở An Thành bỗng nhiên chêm lời vào: “Bài này tôi biết hát.”


Hiếm thấy người lạnh lùng như Sở An Thành nói biết hát, Lăng Tiêu liền mỉm cười nói: “Nếu như mọi người không để ý, vậy thì hai đứa con trai chúng tớ song ca.”
Mọi người nhao nhao nói để ý, quá để ý.


Lăng Tiêu vô cùng cao quý: “Vậy tớ nhường sự may mắn này cho một bạn nữ ngồi ở đây vậy.”
“Để mình.”
“Mình biết hát!” Lập tức, tất cả những nữ sinh khác ngoại trừ Tô Vy Trần đều trở nên điên cuồng.


Cuối cùng là Mã Thanh Hàm bộc lộ tài năng, cướp lấy micro, song ca với Sở An Thành bài hát này.


Trong sự tập trung cao độ của mọi người, Sở An Thành hát lên êm tai: “Tặng em một chiếc CD quá khứ, nghe thử tình yêu của chúng ta khi đó… bất cứ khi nào vẫn cứ có thể điên cuồng vì em …” Giọng anh hơi mang một chút khàn, giống như thần khiết và thơm của cafe vậy, khiến người ta không khỏi trầm say trong đó.


Khi hát được một nửa, ánh mắt Sở An Thành kín kẽ dịch chuyển qua, nhìn Tô Vy Trần một cái sâu xa.


Bốn mắt nhìn nhau, Tô Vy Trần chỉ cảm thấy kỳ lạ trong lòng, tựa như ca khúc này anh đang hát cho một mình cô nghe vậy. Toàn thân cô giống như đang chìm trong hũ mật ong, vừa nổi vừa chìm, trôi trôi nổi nổi, một buổi chiều mềm mềm ngọt ngọt.


Sở An Thành ở lại hơn một tiếng, rồi rời đi trong sự luyến tiếc vô vàn của các nữ sinh.


Tô Vy Trần thì ở với Quan Nghiên đến chập tối mới vẫy tay chào tạm biệt, ai về nhà nấy. Khi cô đang chuẩn bị bắt xe về nhà, bỗng nhiên nhìn thấy ở quán cafe chỗ vòng cua phía đối diện, bên cạnh cửa sổ thủy tinh sát đất, có một bóng người đeo tai nghe quen thuộc.


Là Sở An Thành. Cho dù là ngồi đọc sách, anh cũng vấn giữ thái độ lạnh nhạt hờ hững, cách xa người khác ngàn dặm.
Tô Vy Trần khẽ mỉm cười. Cô biết anh đang đợi cô, đợi cô cùng về nhà.


Tô Vy Trần đi về phía trước, đứng mấy giây bên ngoài cửa sổ thủy tinh. Quả nhiên, rất nhanh Sở An Thành đã đeo ba lô đi ra ngoài.
Tô Vy Trần cũng không nói gì, vượt qua anh đi về phía trước.


Đường về nhà quả thực rất dài, hai người một trước một sau đi như thường lệ, cảm thấy chẳng qua chỉ là một đoạn ngắn ngủn.
Đến con ngõ có cửa hàng canh thịt bò, Sở An Thành dừng chân lại: “Tôi đói rồi. Ăn cùng nhau?”
Tô Vy Trần “Ồ” một tiếng.


Có lẽ bởi vì là đêm Giáng sinh, buôn bán của cửa hàng không tốt như ngày thường. Sở An Thành cũng không khỏi ý kiến của cô, sau khi ngồi liền gọi thằng lẩu than và rau ăn kèm.
Hai người im lặng ăn xong, rồi lại im lặng về nhà.


Dưới ánh đèn đường sáng tỏ, Tô Vy Trần gọi anh lại: “Này, tớ có thứ này cho cậu.”
Cô lấy một chiếc hộp từ cặp sách ra, tặng cho anh. Sở An Thành sững sờ nhìn, không nhúc nhích.


Tô Vy Trần mở hộp ra: “Là một chiếc khăn quàng. Cảm ơn cậu đã mời tớ ăn nhiều bát canh thịt bò như vậy.” Thấy anh vẫn sững người, nhìn đống màu đen xù xì trong chiếc hộp, giống như nhìn thấy một quái vật vậy.


Tô Vy Trần cũng không biết làm sao, bỗng nhiên cảm thấy vừa tức giận vừa tủi thân đau lòng, cô nhét chiếc hộp cho anh: “Là tớ tự đan, không phải thứ gì đắt tiền đâu. Cậu không cần thì ném đi cũng được.”