Thời gian không thể lưu giữ được, cuối cùng cũng sẽ trôi đi. Ánh mặt trời cũng vậy, bức màn có dày hơn nữa chặt chẽ hơn nữa, vẫn không thể che được ánh nắng ban mai lành lạnh mỗi sáng sớm.
Tô Thời bị một loạt tiếng “dinh dang” của đồng hồ báo thức làm cho thức giấc, cậu bừng tỉnh, giơ tay ấn nút tắt chuông. Ngay sau đó đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt thay quần áo theo trật tự và tiết tấu.
Sau vài phút, cậu đã sạch sẽ và nghiêm chỉnh đứng trước cửa phòng ngủ của Tô Vy Trần, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa tiến vào, chống nạnh gào lên với đống chăn bị gồ lên: “Tô Vy Trần, dậy đi. Em đi ốp trứng. Mười phút sau ra ngoài ăn cơm. Sáng nay phải chụp hình, còn lề mề nữa là chị đến muộn đấy.”
Con người đang nằm trên giường ngủ say sưa đó, phản ứng duy nhất chỉ là lật người, kéo chăn chùm kín đỉnh đầu vùi mình vào trong chăn ấm đệm êm, buồn ngủ lầm bầm: “Biết rồi…biết rồi….”
“Xoạt xoạt” hai tiếng, rèm cửa đã bị kéo ra, bỗng chốc trong phòng đã tràn đầy ánh sáng trắng sứ của buổi sớm mai, Tô Thời khoanh hai tay trước ngực, đầu mày cau chặt: “Tô Vy Trần, ngày nào cũng đến muộn chị không thấy ngại sao?! Nếu ngày nào đó anh Đinh thực sự chán, không chịu hợp tác với chị nữa thì chúng ta phải đi uống gió Tây Bắc đấy.”
Cuối cùng Tô Vy Trần cũng phải lật chăn ra trong tiếng pháo oanh tạc không dứt của cậu, mắt mũi nhập nhèm vò đầu ngồi dậy: “Anh ấy dám!”
Tô Thời cúi người nhặt gối đầu bị cô đá rơi lên, ném cho cô: “Sao anh ấy không dám chứ. Tô Vy Trần, xin chị soi gương lại mình đi. Chị sắp ba mươi tuổi rồi, có biết phụ nữ ba mươi như đậu phụ hỏng không! Cái nghề người mẫu này của các chị dùng sự trẻ trung để kiếm cơm đấy, những cô gái cạnh tranh với chị đều mười bảy mười tám tuổi. Bà cô ba mươi tuổi đấu với cô gái mười mấy tuổi, nếu để em chọn thì em cũng chọn mấy cô xinh đẹp mười mấy tuổi. Càng huống chi mấy ông chú đó! Hơn nữa bây giờ là năm nào rồi, mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp giống như cắt hẹ vậy, đám này nối tiếp đám kia mọc lên…. Chị là người không có cảm giác nguy hiểm, mỗi ngày đều qua loa cho xong chuyện. Nhưng em nghĩ một chút đã đổ mồ hôi thay chị. Nếu chị thất nghiệp rồi thì em phải làm sao? Em mới học tiểu học…”
Hai tay Tô Vy Trần đập xuống giường, phát ra những tiếng “hu hu hu” bi thương: “Tôi không sống nữa. Tôi không muốn sống nữa. Làm gì có ai làm chị mà mỗi ngày dều bị em trai cằn nhằn chứ!”
Cô “ừng ực” một tiếng rồi bò từ trên giường dậy, phẫn nộ vò mái tóc lười biếng, “Tô Thời! Chị dậy. Chị dậy còn không được sao?! Em là đồ quỷ nhỏ đòi mạng.”
Tô Thời hừ lạnh một tiếng: “Tô Vy Trần, làm người phải có lương tâm. Nếu không có quỷ nhỏ như em đây thì mỗi ngày chị có thể ăn ngon uống ngọt không?”
Tô Vy Trần bị cậu chọc cười, kéo đôi dép lê, “loẹt quẹt loẹt quẹt” tiến lên trước, hai tay nhéo hai má bầu bĩnh của cậu, hung dữ dùng sức véo, “Phải. Làm người phải có lương tâm! Quỷ nhỏ thối! Năm đó nếu không phải chị….”
Tô Thời bị đau, kêu lên oái oái: “Phải, năm đó nếu không phải chị miếng cơm miếng cháo nuôi em lớn thì em đã không còn sống trên đời lâu rồi! Em thuộc lòng hết rồi… Tô Vy Trần, đứng véo mặt em nữa! Đau! Đau! Đau!”
Tô Vy Trần véo thêm một cái nữa mới thỏa mãn buông tay: “Đây là lời thoại của chị. Không! Cho! Cướp!”
Tô Thời phùng mang trợn má xoa nắn khuôn mặt “đáng thương”: “Tô Vy Trần, trong vòng mười phút chị không xuống thì em sẽ đổ trứng ốp của chị vào thùng rác.”
Tô Vy Trần chống nạnh giậm chân: “Tô Thời, em dám!”
Tô Thời xoay người đi ra ngoài, rất “tổng tài bá đạo” để lại cho cô một câu: “Mười phút. Nếu không hậu quả tự chịu.”
Mười phút sau, Tô Vy Trần cuống cuồng xuất hiện ở phòng khách nhỏ, Tô Thời đã ngồi thẳng người trước bàn ăn. Cậu đang cầm dao nĩa, bên ngoài quần áo đồng phục quây một chiếc tạp dề, chầm chậm cắt trứng ốp. Theo động tác của cậu có thể nhìn thấy lòng đỏ trứng long lanh đang dao động uyển chuyển trên lớp lòng trắng trứng cố định.
Đây là trứng ốp một mặt Tô Thời thích nhất, còn Tô Vy Trần thích trứng ốp hai mặt.
Tô Vy Trần luôn cực kỳ hoài nghi: “Tô Thời, em với chị chắc chắn cùng một bố mẹ sinh ra sao? Em trai ruột mà sao khác nhau lớn như vậy?!”
Phản ứng thông thường của Tô Thời chỉ là mặt không biểu cảm ngẩng đầu nhìn cô một cái, nơi sâu nhất trong đáy mắt là sự khinh thường nồng đậm: “ Tô Vy Trần, em còn hoài nghi hơn chị!”
Có lúc Tô Thời sẽ tiếp tục ăn trứng ốp và sữa bò của cậu. Sau khi ăn xong, cậu thong thả dùng giấy ăn lau khóe miệng: “Tô Vy Trần, nếu như chị có ý kiến với món ăn của em, buổi tối em có thể nhường chức đầu bếp chính cho chị đảm nhận.”
Tô Vy Trần lúc này sẽ như một quả bóng xì hơi, thoảng chốc đã xẹp lép. Cô sẽ mau chóng ngậm miệng, chăm chú cúi đầu ăn bữa sáng của mình.
Món cô nấu, dùng lời của Tô Thời là ngay cả chó cũng không muốn ăn, cho dù là con chó sắp chết đói!!
Khoa trương như thế sao? Tốt xấu gì cô cũng đã nuôi nó lớn đến tám tuổi, mặc dù cơm cô nấu quả thực không ngon nhưng nó cũng đã sống bình an đến bây giờ rồi đó.
Công việc chụp hình đối với Tô Vy Trần mà nói đã sớm quen thuộc. Trước mặt Đinh Tử Phong quen biết nhiều năm, cô có thể thả lỏng thoải mái làm các trạng thái biểu cảm, ngây thơ, đáng yêu, dễ thương, tiêu sái, lạnh lùng kiều diễm.
Vì vậy công việc của ngày hôm nay rất thuận lợi kết thúc trước thời gian, vốn dĩ dự kiến công việc phải làm đến chín giờ tối nhưng xong từ bảy giờ. Tô Vy Trần đặc biệt nhờ Đinh Tử Phong đi vòng đường xa hơn để mua mỳ Ý sốt cà chua mà Tô Thời thích nhất, gọi hay ho thì là: hiếu kính lão đệ.
Mặc dù có lúc Tô Thời người nhỏ quỷ lớn chọc cô tức nghiến răng, nhưng phần lớn lại hiểu chuyện khiến người ta đau lòng.
Năm năm tuổi, Tô Thời được giáo viên âm nhạc ở nhà trẻ vô tình phát hiện ra tài năng thiên bẩm của thằng bé, cô giáo tùy tiện đàn một khúc nhạc đơn giản, Tô Thời có thể nhớ được giai điệu, hơn nữa còn không nhầm lẫn một chút nào. Cô giáo càng hiếu kỳ bảo Tô Thời lên đàn thử. Lúc đó Tô Thời thích xem bộ phim hoạt hình , kết quả Tô Thời liền đàn ca khúc nhạc phim trong .
Giáo viên âm nhạc cho rằng cậu đã từng học Piano, ban đầu cũng không để ý lắm, nhưng sau khi hỏi mấy câu đã bị câu trả lời ngây thơ hồn nhiên của thằng bé làm cho ngạc nhiên, đứa trẻ này lần đầu tiên chạm đến piano, thậm chí trong nhà ngay cả piano điện cũng không có.
Giáo viên âm nhạc rất kinh ngạc và kích động. Vào một buổi chiều thu nóng hầm hập, cô giáo yêu thích âm nhạc và hiểu sơ sơ về piano gọi Tô Vy Trần đến: “Chị Tô Thời à, đứa bé Tô Thời này có tài năng âm nhạc thiên phú, cô phải bồi dưỡng thật tốt.”
Cô giáo âm nhạc đó họ Phác, rất am hiểu giáo viên trong giới piano của thành phố Lạc Hải. Cô ấy cũng rất quý người tài, vô cùng chú trọng nói với Tô Vy Trần: “Chị Tô Thời, Lạc Hải có hai giáo viên nổi tiếng toàn quốc, một vị là Ngô Thiên Ái, một vị là Chu Minh Nhân, trước kia đều là giáo sư của học viện âm nhạc Lạc Hải, trong tay cũng nắm không ít những học sinh ưu tú. Rất nhiều người nổi tiếng trong giới piano bây giờ, ví dụ Khưu Khởi Lâm, Tùy Mông, còn có Sở An Thành mấy nay năm đang nổi như cồn đều là học trò của họ. Có điều, bây giờ họ đều đã lui về rồi, không dễ dàng nhận học trò…
“Nhưng Tô Thời có tài năng tốt như vậy, có lẽ họ sẽ phá lệ….”
Nhờ có sự đề cử của cô giáo Phác, họ đã có một cơ hội gặp mặt với cô Ngô Thiên Ái. Ngày gặp mặt đó, cô Ngô nói chuyện rất thẳng thắn: “ Người yêu của Tiểu Phác cùng đơn vị với cháu trai tôi, chúng nó đề cử với tôi mấy lần, nói em trai nhà cô có thiên phú, là một thần đồng nhỏ, không thầy dạy mà tự biết đàn. Tôi không biết chuyện này là thật hay giả. Đến đây đàn cho tôi nghe thử. Đây là la hay là ngựa, kéo thử một vòng là biết .”
Ngô Thiên Ái gầy gầy nhỏ nhỏ, gương mặt dài dài khi nghiêm lại nhìn hơi hung dữ. Tô Thời không khỏi có chút nhút nhát, Tô Vy Trần xoa đầu cậu, cổ vũ: “Tô Thời, tùy tiện đàn một chút, em chỉ cần nghĩ đánh đàn là đang chơi cùng với Cừu Vui Vẻ và Cừu Xinh Đẹp là được.”
Mặc dù cổ vũ cậu như vậy, để cậu thả lỏng, nhưng bản thân Tô Vy Trần lại vô cùng căng thẳng, luôn lén lút quan sát cô Ngô Thiên Ái, muốn tìm được một chút tán thưởng từ biểu cảm nghiêm khắc của cô ấy. Nhưng không có, mãi dến khi Tô Thời đàn xong, Ngô Thiên Ái mới nhàn nhạt mở miệng: “Mấy tuổi rồi?”
Tô Vy Trần không biết Ngô Thiên Ái mở miệng như vậy thật ra đã biểu thị đồng ý nhận Tô Thời, cô run run trả lời mấy vấn đề.
Ngô Thiên Ái liền đứng dậy nói: “Mỗi tối thứ tư và thứ bảy đến đây.”
Tô Vy Trần không dám tin, sững sờ mấy giây mới kinh ngạc phản ứng lại, kéo tay Tô Thời cúi gập đầu cảm ơn.
Tô Vy Trần hóng hớt được rất nhiều chuyện trẻ con học piano, nghe nói đều là bố mẹ vừa dọa dẫm vừa dụ dỗ học. Cô cũng lo lắng Tô Thời không kiên trì được, còn cố ý đến cửa hàng tạp hóa mua một cây chổi lông gà, biết đâu có lúc dùng đến.
Nhưng mà Tô Thời lại vô cùng kỳ lạ, tựa như sinh ra là vì piano, cậu vô cùng thích đàn, trước giờ chưa từng cần Tô Vy Trần nhắc nhở. Mỗi ngày sáu giờ sáng dậy đánh đàn, sau đó Tô Vy Trần đưa đi học. Buổi chiều vừa tan học là lại ngồi thẳng lưng trước đàn piano luyện tập, tập đến khi bản thân cảm thấy vừa ý mới thôi.
Lúc Đinh Tử Phong mới quen biết với cô nhìn thấy Tô Thời chủ động luyện đàn, đều sẽ cảm thấy không khỏi ngạc nhiên, “Tô Vy Trần, Tô Thời nhà em sao lại ngoan thế! Phải biết một đứa trẻ bình thường học đàn, cho dù là con gái cũng cần bố mẹ thúc dục với cầm chổi lông gà mỗi ngày.”
Tô Vy Trần cười hì hì, mặt không đỏ tim không loạn khoe mẽ, “Đó là vì người chị như em biết dạy dỗ.”
Sau này khi quen biết lâu rồi, mỗi lần như vậy Đinh Tử Phong sẽ dùng ánh mắt kỳ quái quan sát cô, sau đó lắc đầu bồi thêm một câu: “Tô Vy Trần, em xác định Tô Thời thực sự là em trai em?” Tất cả đều là bộ dạng Tô Vy Trần căn bản không xứng với Tô Thời.
Mặc dù thỉnh thoảng Tô Vy Trần cũng hoài nghi như thế. Nhưng Phật thiếu gì một nén hương, người thiếu gì một câu nói. Sao có thể bị người ta xem thường như thế! Tô Vy Trần luôn không chịu yếu thế lườm anh ấy: “Không phải của em, chẳng lẽ là của anh?!”
Đinh Tử Phong luôn cười hi hi: “Tô Vy Trần, nói không chừng nhé. Dù sao em cũng không nhớ chuyện trước đây.”
Phản ứng của Tô Vy Trần cơ bản đều là hai tay chống nạnh, dáng vẻ như chuẩn bị đánh nhau: “Đinh Tử Phong anh muốn chết rồi đúng không?! Dám giở trò bậy bạ với em.”
Đinh Tử Phong cười ha ha: “ Được rồi, anh thừa nhận, dáng vẻ của em bây giờ có chút giống Tô Thời rồi!”
Xe của Đinh Tử Phong rất nhanh đã đến dưới nhà họ Tô. Tô Vy Trần cảm ơn rồi xuống xe.
Đinh Tử Phong cười cợt nhả như cũ trả lại cô một câu: “Đã nói không cần cảm ơn mà. Em lấy thân báo đáp là được.”
“Lượn ngay không tiễn.”
Cho dù là bị mắng nhưng Đinh Tử Phong vẫn cười, mặt mày vui vẻ thò đầu ra ngoài: “Sáng mai anh đón em.”
Men theo cầu thang đi lên, dọc đường đã nghe thấy tiếng đàn đinh đang như tiếng suối từ nhà mình vọng ra. Đây là Tô Thời ngoan ngoãn khiến người ra yêu thương nhà cô đang luyện đàn.
Vào nhà, Tô Vy Trần đặt mỳ Ý sốt cà chua và tờ báo giấy mang về lên bàn ăn, “Tô Thời, ăn cơm đã rồi lại đàn!”
Tô Thời vẫn chăm chú luyện đàn, căn bản không để ý đến cô. Tô Vy Trần bèn nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng tắm tẩy trang, không làm phiền cậu.
Qua một chốc lát, tiếng đàn dần nhỏ lại, tựa như tiếng ríu rít của chim non mới nở, quanh co uốn lượn, cuối cùng kết thúc, xung quanh đều yên tĩnh trở lại. Trong sự yên tĩnh, Tô Vy Trần đột nhiên nghe thấy Tô Thời phát ra một tiếng “a” kinh hoàng từ phòng khách.
Có chuyện gì có thể khiến Tô Thời xưa nay luôn điềm đạm sóng gió cũng không kinh ngạc như ông già lại phát ra tiếng hét như thế? Chẳng lẽ trong nhà có trộm? Tô Vy Trần không quan tâm gương mặt lòe loẹt mới tẩy trang được một nửa, vội vã nhìn quanh bốn phía, túm lấy cây chổi cọ bồn cầu trong nhà tắm, xông ra ngoài: “ Trộm đâu trộm đâu?”
Nhưng nhìn thấy Tô Thời vẫn đứng nguyên vẹn trong phòng khách, cầm tờ báo cô mua về ở trước mặt, kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, “Tô Vy Trần… Tô Vy Trần, là Sở An Thành, là Sở An Thành đó. Đại thần Sở An Thành sắp đến nhà hát lớn Lạc Hải tổ chức buổi biểu diễn!”
Vì Tô Thời nên Tô Vy Trần cũng không xa lạ gì với Sở An Thành tiếng tăm lừng lẫy trong giới âm nhạc cổ điển.
Tại cuộc thi dương cầm quốc tế Chopin. F lần thứ hai mươi, chàng trai hai mươi tuổi đã dùng một khúc nhạc của tác giả Chopin.F làm kinh động tất cả hội trường, dùng tư thế kiêu ngạo đứng trước mặt người đời, nốt nhạc cuối cùng chìm ngập trong tiếng vỗ tay như sấm dậy của người xem, hai mươi ba vị đến từ các nền âm nhạc quyền uy trên thế giới tạo thành một tổ giám khảo đứng dậy vỗ tay cho anh. Anh không chút hoài nghi giành được giải thưởng cuộc thi dương cầm quốc tế Chopin. F lần thứ hai mươi, giải thưởng trước đó đã treo không ba lần. Sở An Thành trở thành người trẻ nhất làm chủ giải thưởng, cũng là người Trung Quốc đầu tiên đạt được giải thưởng quang vinh đó.
Sở An Thành tựa như sao chổi sinh ra giữa trời! Đến lúc này đã quét sạch cả giới âm nhạc cổ điển.
Các nhà bình luận đã đưa ra rất nhiều những bình luận không thể tưởng tượng nổi cho anh: “ Đây là một hành động vĩ đại làm chấn động giới dương cầm thế giới. Sở An Thành là nhân tài hiếm thấy trăm năm có một.”
“Sở An Thành là thiên tài dương cầm vĩ đại.”
“Cậu ta đã làm những khúc nhạc đó trở nên hoàn mỹ như vậy, bạn quả thực không tìm được bất cứ tỳ vết nào.”
“Là âm thanh chân chính tự nhiên đến từ thiên tài. Cậu ta đã chứng thực bản thân là nghệ sĩ dương cầm hoàn mỹ nhất có chất thơ nhất nắm bắt được phong cách diễn tấu của Chopin.F . Cậu ta tựa như hoàn toàn nắm bắt được sự cân bằng của các loại nhân tố âm nhạc.”
Sau đó, anh dùng những màn diễn tấu tinh tế, vẻ ngoài cao quý và tư chất cổ điển lãng mạn trở thành “Hoàng tử dương cầm”. Trong mười năm nay, trong giới dương cầm không ai dám tranh giành.
Tô Thời đặt tờ báo xuống, chạy “rầm rầm” vào phòng ngủ, ôm sổ ghi chép và con heo đất mình nâng niu bấy lâu ra ngoài.
Tô Vy Trần ngạc nhiên nói: “Tô Thời, em làm gì vậy?”
Tô Thời bận rộn kiểm tra số tiền trong sổ ghi chép, không thèm ngẩng đầu trả lời cô: “Đập nó ạ. Nếu không thì em làm sao có tiền đi xem buổi biểu diễn của đại thần chứ.”
Miệng Tô Vy Trần biến thành hình chữ “O” : “Nhưng đây là con heo đất em thích nhất. Em nói tiền trong đấy là tiền lấy vợ mà.”
“Vì Sở đại thần trong lòng em, không có vợ thì không có vợ.” Nói xong, Tô Thời chuẩn bị đập.
Không phải chỉ là một buổi biểu diễn thôi sao? Làm như giống Kinh Kha đi hành thích Tần Vương vậy, có dáng vẻ “gió hiu hiu nước sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở về” *. Tô Vy Trần không nhẫn tâm được: “Thôi. Không cần đập! Chị đây trả tiền giúp em.”
*Trong điển cố “Kinh Kha hành thích Tần Vương” trước khi đi Kinh Kha có hát “gió hiu hiu nước sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở về”.
Mắt Tô Thời lập tức sáng bừng: “Thật sao? Tô Vy Trần, chị mời em đi nghe biểu diễn?”
Tô Vy Trần cười giống như mèo ăn vụng: “Thật hơn chân châu. Có điều, tiền này vẫn phải trừ từ tiền lương của em.”
Nghe vậy Tô Thời lập tức mất hết tinh thần, “xì” một tiếng, “Vậy không phải tiền của em à? Trả góp.”
Cậu nấu cơm mỗi ngày không phải không công, Tô Vy Trần tính theo tháng, trả cậu tiền lương.
Tô Vi Trần cười “hì hì hì” gian xảo: “Vậy em có cần không? Không cần thì thôi.”
Đương nhiên Tô Thời hiểu cái gì gọi là địa thế quan trọng hơn con người: “Cần, đương nhiên cần.” Nhưng trong lòng vẫn bất bình, ôm con heo đất lên hung hăng xoay người: “Tô Vy Trần, bây giờ em chắn chắn cùng khẳng định em được nhặt về.”
Chuyện con heo đất xảy ra khi Tô Thời bảy tuổi. Một hôm nào đó hai chị em đi qua siêu thị, Tô Thời đứng trước con heo đất nhỏ đáng yêu này không chịu đi, khăng khăng muốn mua.
Tô Vy Trần hỏi cậu vì sao. Tô Thời lại nghiêm túc trả lời cô: “Tô Vy Trần, dựa vào tần suất đổi công việc của chị trước mắt, chúng ta có thể ăn no đã là tốt lắm rồi. Sau này làm sao nuôi em đi học, lấy vợ. Bây giờ em vẫn nên để dành tiền. Mặc dù đến khi đó cũng không được bao nhiêu, nhưng có vẫn tốt hơn không.”
Cô bán hàng bị lời nói của Tô Thời chọc cười ha ha: “Ôi, thằng bé này thật buồn cười. Mới nhỏ xíu đã biết để dành tiền lấy vợ.”
Một đứa trẻ lớn lên trong gia đình bị phá sản có phải đều lớn trước tuổi không? Tô Vy Trần chưa bao giờ so sánh, cho nên cũng không thể đưa ra bất cứ kết luận gì. Nhưng Tô Thời lại sớm hiểu chuyện và trưởng thành như vậy, giống như một người lớn thu nhỏ, thường hay “không nói làm người ta giật mình thì chết cũng không yên.”
Có điều khi đó Tô Thời lại cực kỳ lúng túng, chỉ có thể ôm con heo đất đó lên cúi đầu kéo Tô Thời đi trả tiền.
Không ngờ sau khi về nhà Tô Thời rất nghiêm túc, một khi có tiền sẽ nhét vào.
Mỗi lần nhìn thấy Tô Thời tính tiền trên quyển sổ của mình, rồi nhét từng đồng xu nhỏ xíu vào trong bụng con heo, với tư cách là chị gái, trong lòng Tô Vy Trần không thể không buồn. Nhưng có khó chịu cũng chẳng có tác dụng gì. Cô không biết hai mươi mấy năm trước mình đã sống kiểu gì, lớn lên mà không hề có một kỹ năng nào. Làm việc nhà sao, cô nấu cơm sẽ nửa sống nửa chín, không quá nát thì sẽ quá khô. Ngay cả việc xào trứng đơn giản nhất cũng không cháy thì quá mặn hoặc quá nhạt.
Rất nhiều khi ngay cả bản thân Tô Vy Trần cũng cảm thấy cô có thể bình an sống đến bây giờ quả thực là một kỳ tích của nhân loại.
Một lần nào đó Tô Thời đứng bên cạnh nhìn cô vụng về đổ rau vào nồi, rồi bị dầu bắn lên làm cho sợ hãi kêu la oai oái cộng thêm nhảy xa ba mét. Tô Thời không xem tiếp được nữa, không nhịn được thẳng lưng lên: “Tô Vy Trần, có thể để em thử không?”
Kết quả của lần thử này chính là tối đó họ được ăn một bữa cơm rang trứng cà chua có mùi vị không tệ. Sau đó, đã bắt đầu thì không thể dừng lại! Tô Vy Trần giơ tay nhường lại chiếc ghế đầu bếp nhà họ Tô trong sự xấu hổ, áy náy, bối rối và kính phục.
Năm đó, Tô Thời tám tuổi.
Nói về công việc, Tô Vy Trần không ngừng nhảy việc. Cô đã từng làm thu ngân trong siêu thị, một tháng kiểu gì cũng sẽ có mấy lần nhập không đúng, mỗi lần đều không thể không tự móc tiền túi ra đền; Cô đã từng làm nhân viên bán hàng, nhưng không biết nhìn sắc mặt khách cũng không biết tâm lý khách hàng, doanh số bán hàng thảm không thể tả, giám đốc không thể không mời cô đi chỗ khác; Cô cũng đã từng làm phục vụ, nhưng ngay cả đĩa cũng bưng không vững, đập không ít bát đĩa rồi. Cô cũng là lần đầu tiên biết bưng chiếc khay bên trên có để đồ, phải bưng bằng một tay, bưng vững chắc, độ khó không thấp tí nào; Cô còn làm cả nhân viên văn thư, sai sót cũng rất nhiều, cuối cùng vẫn phải tự nghĩ cách.
Dù sao cũng có vô số công việc và vô số lần nghỉ việc. Mãi đến khi cô làm người mẫu taobao, thu nhập trong nhà mới có chút dư, không cần sầu thảm vì tiền nhà và tiền học đàn của Tô Thời mỗi tháng nữa.
Người ta nói khi Thượng Đế đóng cánh cửa này của bạn thì nhất định cũng sẽ mở cho bạn một cánh cửa sổ ở chỗ khác. Cho nên Tô Vy Trần vẫn có ưu điểm của mình. Cô có thể dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, có thể dùng chiếc máy khâu nhỏ trong nhà may cho mình và Tô Thời đủ loại quần áo thủ công, cũng biết làm các loại gối ôm, khăn trải bàn, bọc ghế, thậm chí còn cả rèm cửa đẹp đẽ, có thể trồng các loại hoa cỏ nghe nói rất khó trồng, trang trí nhà cửa trở nên tươi mới đáng yêu.
Nói đến cũng thấy lạ, cô có một em trai nhỏ như Tô Thời, người xung quanh trước giờ đều không tin. Ban đầu Đinh Tử Phong cũng không tin.
Lần đầu tiên gặp mặt là ở studio của Đinh Tử Phong và bạn anh ấy Điền Dã, Tô Vy Trần đưa Tô Thời đến chụp ảnh.
Hôm đó cô vừa bị đuổi việc, cầm được một chút lương. Khi đi ngang qua cô bị bức ảnh trưng bày của studio hấp dẫn. Nhớ đến Tô Thời đáng thương từ nhỏ đến lớn đều không có một tấm ảnh sinh nhật, trước giờ Tô Vy Trần không phải là một người tính toán chi li, sờ sờ số tiền trong túi, kích động lên liền quyết định chụp một bộ ảnh cho Tô Thời, lưu lại làm ký ức tuổi thơ.
Hôm đó, vừa đúng lúc Đinh Tử Phong ở phòng làm việc, anh ấy nhàn rỗi đến nỗi phát điên cũng muốn lấy ống kính ra nghịch. Sau khi Tô Thời chụp được mấy tấm, Điền Dã vẫn luôn ở bên cạnh quan sát bỗng mời cô: “Chị gái này, cô có muốn vào chụp cùng với em trai mình không?”
Tô Vy Trần có chút rung động, nhưng giá cả khiến cô phải suy nghĩ, “Có thể sao? Nhưng mà giá chụp đôi với chụp đơn hình như khác nhau?”
Điền Dã nhìn ra được suy nghĩ của cô, hào phóng nói: “Cô yên tâm, tôi chụp bộ ảnh hai người cho các cô, thu tiền chụp một người thôi.”
Có chuyện tốt như vậy sao! Đương nhiên Tô Vy Trần đồng ý luôn: “Vậy thì ok.”
Điền Dã chuyển chủ đề: “Có điều tôi có một yêu cầu nhỏ?”
Tô Vy Trần nhìn anh ấy, trong mắt có chút cảnh giác: “Chuyện gì?” Không phải yêu cầu gì quá đáng chứ!
Điền Dã ra hiệu ánh mắt cho trợ lý của mình, trợ lý hiểu, rất nhanh đã ôm một đống quần áo ra. Điền Dã nói, “Cô thay mấy bộ quần áo này để chụp, được không? Tạo hình đẹp lên hình cũng sẽ đẹp hơn!”
Tô Vy Trần cụp mắt nhìn áo phông trắng và quần bò trên người mình, mới hiểu mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Người ta chỉ có lòng tốt cho cô mượn đồ chụp thôi. Vì thế cô vui vẻ đồng ý, phối hợp với Tô Thời tạo ra các biểu cảm thân mật, tức giận, chơi đùa trước ống kính.
Có điều khi đó cô không chú ý đến sự giao lưu ánh mắt giữa Điền Dã và Đinh Tử Phong: Đào được bảo bối rồi. Cảm giác ống kính của cô gái này rất tốt.
Đương nhiên Điền Dã có dụng ý khác. Tô Vy Trần và Tô Thời vừa bước chân ra khỏi cửa, anh ấy đã lập tức gửi ảnh cho một khách hàng quan trọng: “Tôi gửi cho anh mấy tấm ảnh. Cô ấy không phải mẫu chuyên nghiệp, khí chất rất tốt, dáng người và cảm giác ống kính cũng tốt. Phát huy được hết vẻ đẹp trong thiết kế và chất lượng trang phục của các anh.”
Sau khi khách hàng nhận được, không quá nửa tiếng sau đã trả lời Điền Dã: “Người mẫu này rất ok. Chúng tôi nhất trí quyết định sử dụng cô ấy.”
Sáng hôm sau, Điền Dã gọi điện thoại cho Tô Vy Trần, nói ảnh rất đẹp, muốn đến cho cô chọn ảnh. Tô Vy Trần không nghi ngờ gì, báo địa chỉ.
Điền Dã cùng Đinh Tử Phong đến nhà thăm hỏi, bày tỏ ý kiến. Ban đầu Tô Vy Trần sững người, sau đó lắc đầu như trống bỏi: “Không được, không được, tôi sẽ không làm người mẫu đâu.”
Điền Dã vô cùng nhẫn nại: “Cô Tô, cô có thể thử một chút. Vừa nãy khi chụp ảnh tôi phát hiện mặc dù cô không được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng cảm giác ống kính của cô rất mạnh, rất có biểu hiện của…”
Bất luận Điền Dã nói thế nào, Tô Vy Trần cũng nhất mực từ chối.
Khi đó họ sống ở một căn nhà nhỏ một phòng ngủ một phòng khách, thực ra Điền Dã vừa bước vào đã biết tình hình của nhà họ, khi ra cửa còn nói: “Cô Tô, cô suy nghĩ kỹ một chút. Người mẫu Taobao tuy thu nhập thấp hơn rất nhiều so với người mẫu bên ngoài hay trên tivi. Nhưng so với đi làm bình thường thì cũng không phải thấp, thời gian cũng khá tự do. Vả lại bây giờ internet hóa rồi, cơ hội phát triển của người mẫu Taobao sau này sẽ rất nhiều…”
Quả nhiên họ nhận được cái nhìn thẳng đầu tiền của Tô Vy Trần kể từ khi vào nhà.
Điền Dã biết cô đã thấy hứng thú, liền nhanh chóng tranh thủ thời cơ: “Cô Tô, bình thường thu nhập mỗi lần chụp tối thiểu nhất là vài trăm đến một nghìn tệ. Nếu như cô nổi tiếng – ở chỗ chúng tôi nổi tiếng có nghĩa là người mua và người bán trên Taobao đều biết đến cô, thì giá mỗi lần chụp còn cao hơn, và còn dựa vào lương hoặc số lượng quần áo để tính giá.”
Vừa nghe thấy bảng giá này, Tô Vy Trần không khỏi trố mắt nghẹn lời: “Các anh xác định không lừa tôi chứ?”
Hai tay Điền Dã khoanh trước ngực, mỉm cười từ tốn: “Cô thử một lần là biết thôi mà.”
Đương nhiên Điền Dã không lừa cô, lần đầu tiên chụp một buổi sáng. Cô nhận được 300 tệ. Đây là một phần tám số lương bình thường của cô. Khi Tô Vy Trần cầm ba tờ “ông nội Mao” đỏ chót, đến chính cô cũng không dám tin, đếm đi rồi đếm lại, mãi đến khi Tô Thời không nhịn được phải tiến lên cướp lấy số tiền đó: “Tô Vy Trần, em chắc chắn đây là 300 tệ. Chị không cần đếm nữa, đến đến mức em sắp ngất xỉu rồi.”
Có điều đương nhiên Tô Vy Trần cũng không biết, lúc đó Đinh Tử Phong bị Điền Dã cưỡng chế ra trận, “Loạt quần áo này cậu giúp chụp đi.”
Đinh Tử Phong: “Không được. Đã nói rồi tôi bỏ tiền không bỏ sức.”
Điền Dã: “Dù gì cậu cũng là một thành viên quản lý. Cậu biết vị khách đó khó khăn thế nào đấy, cậu không cứu thì ai cứu. Hơn nữa cậu nhàn rỗi đến nỗi phát điên nửa ngày rồi, coi như nghịch một chút đi.”
Câu nói này đã chạm đến đáy lòng Đinh Tử Phong. Dù sao gần đây cũng nhàm chán cực đỉnh. Chụp chơi vậy. Cuối cùng Đinh Tử Phong cũng đồng ý.
Kết quả khi ra ảnh, khách hàng cực kỳ hài lòng. Vì vậy Tô Vy Trần cùng Điền Dã và Đinh Tử Phong đã bắt đầu hợp tác một cách khác vớ vẩn hiếm thấy như thế.
Theo lời Tô Vy Trần: “Là không cẩn thận lên nhầm thuyền giặc của họ.”
Thường xuyên qua lại nên cũng dần thân thiết, thỉnh thoảng Đinh Tử Phong cũng sẽ hỏi cô: “Tô Vy Trần, Tô Thời là em trai em thật à?”
Bình thường Tô Vy Trần sẽ cười hi hi, trả lời anh ấy: “Thật.”
Lúc đó Tô Thời sẽ oán hận bổ sung thêm: “Anh Đinh, đối với câu đố về thân thế của em, trước mắt có ba phiên bản.”
“Có ba phiên bản á?” Đinh Tử Phong vô cùng hứng thú.
Tô Thời xòe ngón tay kể cho anh ấy: “Phiên bản đầu tiên của Tô Vy Trần, nói em được nhặt trong thùng rác ở ven đường. Lúc đó cả người em hôi thối muốn chết, chị ấy tắm cho em ba ngày mới sạch.”
“Phiên bản thứ hai, nói nhìn thấy em lạc trên đường, đi lại lung tung giống như con chó nhỏ nên dẫn em về nhà.”
“Phiên bản thứ ba, chị ấy nói em là đứa con của nhà ông Vương hàng xóm, vì nhà hàng xóm không cần nữa nên chị ấy bế em về nuôi.”
Sau khi nghe xong Đinh Tử Phong cười té ghế, hỏi Tô Thời: “Vậy em thấy phiên bản nào có độ tin cậy cao?”
Mỗi lần biểu cảm của Tô Thời đều là khóc không ra nước mắt, ai oán ngút trời: “Em chẳng thấy phiên bản nào đáng tin cả.”
Cậu còn chưa nói xong, Tô Vy Trần đã xuất chiêu cốc lên đầu cậu: “Nhóc con thối tha, dám không tin lời của bà chị này.”
Tô Thời ôm đầu than: “Tô Vy Trần, chị đừng có cốc đầu em mãi thế. Em bị chị đánh ngu mất.” Cậu càng nói như vậy, Tô Vy Trần càng thích gõ trán cậu. Dù sao đến cuối cùng, nhất định vẫn kết thúc bằng việc Tô Thời cầu xin khoan hồng: “Được rồi, Tô Vy Trần, là em không đúng, là lỗi của em. Em nhận lỗi còn không được sao!”
Đối với cặp chị em đáng yêu nhà này Đinh Tử Phong chỉ có thể chống đỡ, không hề có sức đánh trả.
Mặc dù thường hay ba hoa với Đinh Tử Phong, nhưng tận sâu trong lòng Tô Vy Trần luôn vô cùng biết ơn anh ấy. Nếu không có anh ấy và Điền Dã sao cô có khả năng nuôi Tô Thời học đàn. Có lẽ cũng chỉ có thể nhìn Tô Thời bị chôn vùi tài năng thôi!
Xe của Sở An Thành dừng lại ở một khu dân cư cực kỳ thanh tịnh và đẹp đẽ tại thành phố Lạc Hải. Anh nhìn quang cảnh xung quanh rất lâu rồi mới chậm rãi bước lên bậc thềm, nhấn chuông cửa.
Tiêu Quan Địch mở cửa ra liền nhìn thấy chàng trai trẻ đang nổi tiếng toàn cầu bây giờ, không khỏi sững sờ tại chỗ: “An Thành…”
Sở An Thành mỉm cười tặng bó hoa tươi đang cầm trong tay: “Cô, đã lâu không gặp cô.”
Nhìn thấy bách hợp trắng mình thích nhất, nhiều năm vậy rồi mà đứa trẻ này vẫn còn nhớ. Tiêu Quan Địch vui mừng nhận lấy hoa: “Mau vào đi, mau vào nhà ngồi.” Bà quay đầu gân cổ gọi Chu Minh Nhân, “Ông ơi, ông mau ra đây, xem ai tới này!”
Gọi xong hai lượt, Chu Minh Nhân đeo chiếc kính giọng bạc mới ngừng tay lại chậm chạp đi từ phòng đàn ra: “Ai thế? Nhìn bà kìa, từng này tuổi rồi còn hấp ta hấp tấp…” Câu nói của ông ấy đột ngột dừng lại khi nhìn thấy Sở An Thành.
Giống như trở lại những ngày tháng trước đây, Sở An Thành buông thõng hai tay cúi người cung kính chào ông: “Thầy Chu.”
Chu Minh Nhân nhất thời ngây người ở chỗ cũ, sau đó ông mìm cười an ủi: “An Thành, hiếm thấy con có lòng, còn nhớ đến người thầy này, cố ý đến thăm thầy.”
Sở An Thành mỉm cười nói: “Thầy Chu, nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên con đến Lạc Hải thăm thầy, là con không đúng.”
“Ngày lễ ngày tết con đều gọi điện cho thầy mà! Thầy biết con bận, chạy khắp nơi cả. Mười năm nay lần đầu tiên về Lạc Hải.” Chu Minh Nhân nhiệt tình kéo tay Sở An Thành ngồi xuống, “Mấy năm không gặp, đẹp trai hơn trước nhiều rồi đấy. Nào, nói cho thầy xem tình hình mấy năm nay của con…”
“Vẫn như cũ ạ, ngoài diễn tấu thì vẫn là diễn tấu…”
“Đứa bé ngốc, phải biết trân trọng may mắn. Sự bận rộn của con có biết bao nhiêu người học đàn muốn mà không được.”
“Vâng thầy. Cho nên mỗi lần con đều coi như lần cuối cùng được biểu diễn. Mỗi lần đều dùng hết khả năng của mình.”
Tiêu Quan Địch bận pha trà và gọt hoa quả, đang ở trong bếp ra ra vào vào, không ngừng mời Sở An Thành: “An Thành, uống trà đi. An Thành, ăn hoa quả.”
Hai người nói chuyện cũ rất lâu, rồi lại nói đến giới piano ngày nay. Nói mãi nói mãi Chu Minh Nhân liền nói đến học trò bây giờ, không tránh khỏi than thở: “Bọn trẻ bây giờ có rất nhiều đứa do bố mẹ bắt học đàn, chứ không phải do mình thích. Có vài đứa tư chất cũng được lắm, nhưng do bố mẹ ép buộc nên lại nảy sinh tâm lý phản nghịch, không chịu chăm chỉ rèn luyện. Cứ tiếp tục như vậy sẽ lãng phí một hạt giống tốt, hiện thực luôn khiến người ta đau lòng…”
Chu Minh Nhân “Ai da” một tiếng: “Nói đến chuyện này thầy mới nhớ lát nữa phải gặp một đứa trẻ…” Ông thở dài một tiếng, “Thầy già thật rồi, lại có thể quên mất chuyện này.”
Sở An Thành cúi người: “Nếu thầy bận thì con xin tạm biệt trước ạ.”
Chu Minh Nhân xua tay cười nói: “Đây đâu phải chuyện gì quan trọng. Hiếm khi mới tới đây một lần thầy không cho con đi đâu. Chẳng qua chỉ là một người bạn giới thiệu một đứa trẻ qua đây, nói là một hạt giống tốt. Đã theo học bà ấy mấy năm rồi nhưng vì sức khỏe của bà ấy có vấn đề nên không dạy được đứa trẻ này nữa. Bà ấy nhờ thầy nhất định phải nghe thử đứa trẻ này đàn, nếu như có thể thì thu nhận. Bà ấy nói đứa trẻ này tư chất bẩm sinh rất tốt, ngón tay dài, chức năng tốt, đàn hồi tốt, có thể soải 12 độ*…. Vốn dĩ thầy cũng không muốn nhận học trò nữa, nhưng nghe vậy lại có hứng thú, bảo gặp thì gặp vậy. Hẹn chiều nay luôn.”
*Ngón tay có thể soải 12 phím trắng trên phím đàn piano.
Sở An Thành nghe thấy vậy cũng khơi dậy vài phần hứng thú, cân nhắc nói: “Điều kiện thiên bẩm như vậy nếu nắm chắc kỹ năng cơ bản thì rất con đường tương lai sẽ rất rộng.”
Chu Minh Nhân gật đầu mỉm cười: “An Thành à, nếu chiều con không có việc gì thì cùng thầy quan sát đứa trẻ này đi. Thầy nhớ khi bé con cũng có tư chất tốt như vậy, mười ngón tay khi đánh đàn lúc mềm thì như bún, lúc cứng thì như sắt, không gì có thể làm khó được…”
Sở An Thành đồng ý: “Vâng, vậy con xem cùng thầy.”
Chu Minh Nhân nói: “Thầy con bây giờ đã từng này tuổi rồi. Cũng không định nhận nhiều học trò nữa. Nếu tư chất của đứa trẻ này tốt thật thì thầy sẽ nhận, coi như là học trò cuối cùng.”
Sau khi Tô Thời đến đã lưu lại cho Sở An Thành ấn tượng rất tốt. Cậu vừa vào đã khom người chín mươi độ chào Chu Minh Nhân, giọng nói giòn tan chào: “Con chào thầy Chu.”
Chu Minh Nhân nhìn ra cửa mấy lần, không thấy phụ huynh nên có chút ngạc nhiên: “Một mình con?”
Đứa trẻ nhỏ như vậy mà tới một mình đúng là không thường thấy. Vả lại cho dù không quan tâm đến tính quan trọng của buổi gặp mặt hôm nay, thì trẻ con bây giờ các phụ huynh đều sẽ nâng trong lòng bàn tay sợ vấp ngã, ngậm trong miệng sợ tan, khi ra ngoài sẽ theo rất sát sao, sợ chạm vào đâu vỡ mất.
Đứa trẻ đó đáp lời: “Vâng thưa thầy Chu. Một mình con tới ạ. Chị con có công việc không dứt ra được.” Lúc này hình như đứa trẻ mới chú ý đến Sở An Thành đang ngồi một bên, sau khi cậu vô tình nhìn thấy liền sững sờ, há hốc miệng “a” một tiếng: “Xin…xin hỏi anh là Sở An Thành phải không ạ?”
Sở An Thành mỉm cười: “Phải”. Mấy năm nay anh đã quen với việc bị fan hâm mộ nhận ra, hỏi thăm, xin chữ ký, chụp ảnh chung ở bất cứ đâu.
Đứa trẻ sung sướng kích động không thôi: “Xin…xin hỏi anh có thể cho em xin chữ ký không ạ? Em….em là fan cứng của anh.”
Chu Minh Nhân cười nói: “An Thành à, bây giờ con thật sự nổi tiếng toàn cầu rồi, đi đến đâu cũng đều là fan của con.” Nói rồi ông đứng dậy khỏi ghế sofa, vỗ vỗ vai cậu bé, “Nào đến đây đi cậu bé, đàn một khúc cho ta nghe thử. Nếu như đàn hay thì chụp ảnh cùng cậu ấy cũng không vấn đề gì.”
Nghe thấy vậy hai mắt của cậu bé sáng rực lên: “Thật vậy sao ạ?”
Sở An Thành gật đầu. Đứa trẻ này cử chỉ lễ phép, mặt mày sáng sủa, khiến người ta vừa nhìn đã thích.
Cậu bé buông cặp sách xuống, đi theo Chu Minh Nhân đến phòng đàn.Cậu ngồi xuống trước đàn dương cầm, rồi cúi người với Chu Minh Nhân và Sở An Thành, biểu thị tôn kính.
Chu Minh Nhân quan sát được, càng yêu thích hơn: “Không cần sợ, thả lỏng đi. Cứ giống như ở nhà coi chúng ta như cây cối hay bí đỏ trong góc nhà ấy, muốn đàn thế nào thì đàn như vậy.” Cậu bé “vâng” một tiếng, ngồi lại nghiêm chỉnh.
Trong ánh sáng long lanh, ngón tay nhỏ trắng nõn như ngọc của cậu bé nhẹ nhàng linh hoạt lướt qua phím đàn, tựa như những cánh chuồn chuồn chao lượn đáp nhẹ trên mặt nước trong buổi chiều mùa hè, âm nhạc đến cùng với những gợn sóng lăn tăn dập dờn. Sau khi thử một chuỗi âm, cậu mở miệng nói: “Thầy Chu, con bắt đầu ạ.”
Đó là hình ảnh 3 giờ chiều, ánh mắt trời gay gắt của buổi chiều hạ xuyên qua rèm cửa, chiếu vào phòng đàn, lấp lánh những đầu ngón tay đang nhảy múa của cậu bé.
Tựa như đang lạc trong sa mạc mênh mông bát ngát, đột nhiên gió lớn thổi qua, bốn phía cát vàng mù mịt che lấp đường chân trời. Trên tay của đứa bé tựa như đã được gắn sẵn động cơ, cậu đàn khúc “Rhapsody Hungary” của Frans Liszt tựa như vũ bão tập kích.
Khi vừa bắt đầu cậu bé vẫn rất thận trọng, nhưng rất nhanh tiến vào tiết tấu của mình, càng đàn càng được như ý muốn, dường như đã thật sự nghe lời Chu Minh Nhân, coi nơi này là nhà mình, hai người họ như không tồn tại, thả lỏng và tự nhiên, hoàn toàn hòa vào âm nhạc.
Cậu bé này quả thực là một hạt giống xuất sắc! Chu Minh Nhân và Sở An Thanh đưa mắt nhìn nhau, Sở An Thành nhìn thấy sự kinh ngạc và kích động nhảy nhót trong đáy mắt của ông, rất rõ ràng.
Trong giới nghệ thuật, một học trò tốt muốn gặp một người thầy giỏi rất khó. Nào ngờ, một người thầy giỏi muốn gặp một hạt giống tốt, cũng khó như thế! Xem ra đệ tử cuối cùng của thầy Chu đã được xác định ở lần này rồi.
Âm cuối cùng của “Rhapsody Hungary” rơi xuống, Tô Thời hít sâu một hơi, chầm chầm ngẩng đầu nhìn Chu Minh Nhân bên cạnh.
Sở An Thành nhìn qua đã thấy sự lo lắng trong đáy mắt của cậu bé, cậu sợ mình đàn không hay, cậu sợ Chu Minh Nhân không nhận cậu.
Chu Minh Nhân đè nén sự vui sướng đang nhảy nhót trong lòng xuống, chậm rãi nói: “Cậu bé có thể đàn thêm mấy bài không, đàn từ từ, muốn đàn gì thì đàn nấy.” Ông nói xong, mới nhớ bây giờ mình vẫn chưa biết tên của cậu, bèn hỏi: “Cậu bé, con tên gì? Mấy tuổi rồi?”
Cậu bé lễ phép đáp lời: “Thầy Chu, con tên Tô Thời. Tô của Tô Châu, Thời của thời gian. Năm nay con mười tuổi ạ.”
Chu Minh Nhân lặp lại một lượt trong miệng: “Tô Thời, mười tuổi.” Có thể đào tạo thành tài! Ông ngẩng đầu nhìn về phía Sở An Thành, lại thấy vẻ mặt Sở An Thành cứng đờ, tựa như đang ngây người.
Khúc thứ hai Tô Thời đàn là “Tú Kim Biển”. Kỹ thuật của khúc nhạc này có độ khó không cao, không cùng cấp bậc với khúc “Rhapsody Hungary” vừa nãy, nhưng khúc nhạc này người nghe dễ hiểu, giai điệu vui tươi, khiến người ta cảm thấy gần gũi bắt tai. Có lẽ vì lý do này, cậu bé đàn khúc nhạc này càng giống như một chú cá vàng đang bơi lội tung tăng trong bể cá, thong dong, vui vẻ.
Cuối cùng, Chu Minh Nhân từ từ mở mắt ra, ông nhìn thấy sự tán thưởng không che giấu trong mắt Sở An Thành.
Đứa trẻ này chỉ cần được bồi dưỡng tốt thì sau này cả giới đàn sẽ chầm chồ vì cậu! Thậm chí trước mắt Chu Minh Nhân đã xuất hiện hình ảnh cậu bé mặc lễ phục, giống như Little Men giơ cao cúp giải thưởng.
Ông ân cần xoa đầu Tô Thời: “Tô Thời, con có muốn uống nước không, nghỉ ngơi một chút?”
Tô Thời có chút hoảng sợ đứng dậy, cậu không biết thầy Chu như vậy là có ý gì. Cô Ngô đã nói, thầy Chu Minh Nhân này là một thầy giáo rất rất giỏi. Chỉ cần thầy Chu chịu nhận cậu làm học trò, sau này cậu nhất định có thể trở thành một nghệ sĩ piano.
Chu Minh Nhân cất giọng gọi vợ: “Tiểu Tiêu, bà đưa cậu bé đi uống nước đi.”
Vốn dĩ Tiêu Quan Địch cũng là một giáo viên dạy sáo Flute của Học viện Âm nhạc, kết hôn với Chu Minh Nhân mấy chục năm , mưa dầm thấm đất, tự nhiên cũng thành một nửa giáo viên piano. Bà đã nghe ra được đứa trẻ này đàn rất tốt, biết ông lão nhà mình đã động lòng, vì vậy cười đi tới: “Nào cậu bé, đi với cô.”
Tiêu Quan Địch dắt Tô Thời ra cửa, còn chu đáo đóng cửa phòng đàn cho hai thầy trò ở trong.
Cửa vừa khép lại, Chu Minh Nhân đã lên tiếng: “An Thành, con cảm thấy cậu bé này thế nào?”
“Không phải thầy đã sớm quyết định rồi sao ạ?” Sở An Thành cười nhẹ, trên gương mặt sáng sủa tuấn tú có chút dịu dàng, “Xem ra con sắp có thêm một tiểu sư đệ rồi.”
Chu Minh Nhân nghiêm túc nói: “An Thành, nói đi, thầy muốn nghe nhận xét của con với cậu bé này.”
Lúc này Sở An Thành mới nói cảm nhận thật sự của mình: “Cảm thụ âm nhạc của cậu bé này rất tốt, sự am hiểu sâu sắc đối với âm nhạc không giống với điều mà một đứa trẻ tầm tuổi này nên có…. Sự biến hóa âm nhạc cũng đạt được trình độ rất cao…”
“Còn nữa, khi đứa trẻ này đàn mang lại cho người khắc một cảm giác vô cùng thoải mái, đây là một loại thiên bẩm, có thể gặp nhưng không thể cầu. Nền móng cũng rất tốt. À đúng rồi, là học trò do ai giới thiện tới vậy ạ?”
Chu Minh Nhân bị câu hỏi này làm khó, dừng một lát mới nói: “Là Ngô Thiên Ái.”
Sở An Thành nhướn mày, buột miệng: “Là cô ấy sao ạ? Một hạt giống tốt như vậy cô ấy lại đẩy đi, không thể!”
Theo sự hiểu biết của Sở An Thành, Ngô Thiên Ái là đồng nghiệp trong Học viện Âm nhạc của Chu Minh Nhân thời trẻ, đồng thời cũng là một đối thủ một mất một còn với Chu Minh Nhân. Hai người là “ánh ngọc” của khoa piano Học viện Âm nhạc, tranh từ tài nguyên của trường đến tài nguyên học sinh, đấu từ giải thưởng trong nước đến giải thưởng quốc tế. Cho dù lui về nghỉ ngơi rồi cũng không đội trời chung. Sao bà ấy lại nỡ nhường một học trò tốt như vậy cho đối thủ của mình?
Chu Minh Nhân rơi vào hồi ức vô tận, ngữ khí phiền muộn: “Bà ấy bị ung thư, mới phát hiện, nhưng đã đến giai đoạn muộn…Cho nên gọi điện thoại cho thầy. Bà ấy nói bà ấy không dạy đứa trẻ này được nữa, cũng không thể nhìn thấy đứa trẻ này thành tài. Nhưng đứa trẻ này quả thực là một hạt giống tốt, là một viên ngọc….Bà ấy dạy kỹ xảo đàn, dạy nhạc lý cho đứa trẻ này, cậu bé đều nắm chắc, năng lực tiếp nhận vô cùng mạnh. Bà ấy giao nhạc cho cậu bé, giao nhiều thế nào thì cậu bé cũng có thể tiêu hóa hết…”
“Nhờ thầy mài dũa cẩn thận, tương lai sau này sẽ vô cùng xán lạn. Thực ra thầy đã đồng ý rồi, cũng quyết tâm nhất định phải bồi dưỡng cậu bé này…Nhưng con cũng biết tính của cô con rồi đấy, sao thầy có thể giải thích như vậy trước mặt bà ấy được, nên đã bảo đứa trẻ này đến đàn một khúc.”
Chuyện tình cảm phức tạp của Ngô Thiên Ái và Chu Minh Nhân năm đó Sở An Thành cũng đã phong phanh nghe qua. Lời nói của Chu Minh Nhân hôm nay đã gián tiếp chứng mình tính xác thực của những câu chuyện đó.
Có thể khiến một người tính cách cứng rắn như Ngô Thiên Ái buông xuống thù hận bao nhiêu năm, buông xuống cái tôi của mình để gọi điện thoại cho Chu Minh Nhân, cho thấy bà ấy cực kỳ coi trọng đứa trẻ này, thật lòng yêu thích đứa bé tên Tô Thời.
Tô Thời ngoan ngoãn yên lặng ngồi trên sofa trong phòng khách, lo lắng không yên đợi Chu Minh Nhân, cũng đợi vận mệnh mà cậu chưa biết.
Trước đó mấy ngày cô Ngô nói cô bị bệnh, con gái ở nước ngoài đón bà qua chữa trị, nói sau này bà không thể dạy cậu nữa, bảo cậu đến đây tìm một người thầy họ Chu. Cậu nghe xong nước mắt dưng dưng không nói, nhưng làm sao cũng không chịu đồng ý.
Cô Ngô bình thường vô cùng nghiêm khắc hôm đó lại hiền từ lạ lùng, nói với cậu rất nhiều lời dịu dàng, “Thầy Chu đó là một thầy rất giỏi, còn giỏi hơn cô Ngô nữa.”
Tô Thời chỉ không ngừng lắc đầu: “Không, con không cần giáo viên khác, con chỉ muốn cô Ngô dạy con.”
Ngô Thiên Ái cười, chân thành nói với cậu: “Cái thằng nhóc bướng bỉnh, điểm này rất giống cô! Thực ra cô Ngô không giỏi như con nghĩ đâu. Đợi đến khi con đến một trình độ nhất định, sẽ cần thầy cô có trình độ cao hơn dạy dỗ. Trong giới âm nhạc này theo ai cũng vậy, phải nghe nhiều học nhiều, phải học điểm giỏi của người khác rồi suy nghĩ về yếu điểm của mình, lấy thừa bù thiếu mới có thể không ngừng tiến bộ. Sau này nếu như con trở thành một nghệ sĩ dương cầm cũng nhất định phải nhớ những lời hôm nay cô nói với con. Một con người, cho dù ở tuổi nào, cho dù đạt đến trình độ nào đều không được tự mãn, phải học đến già.”
Ngô Thiên Ái ngừng lại một lát, xoa đầu Tô Thời nhẹ giọng nói: “Ông ấy là một người rất tốt, một thầy giáo rất giỏi. Sau này con theo thầy ấy chăm chỉ học hành thì sẽ không sai lầm. Tô Thời nhỏ bé nhà chúng ta chỉ cần cố gắng nỗ lực sau này nhất định có thể có thành tích xuất sắc khiến người ta kinh ngạc!”
Mắt Tô Thời hồng hồng: “Vậy khi nào cô Ngô về nước, nhất định phải dạy con tiếp, được không ạ?”
Ngô Thiên Ái mỉm cười gật đầu: “Được.”
Tô Thời giơ tay ra: “Ngoắc tay!”
Ngô Thiên Ái chậm chạp giơ tay ra, Tô Thời ngoắc lấy ngón tay út của bà, đung đưa: “Ngoắc cái tay, một trăm năm không thay đổi! Ký tên, đóng đấu!”
Tô Thời không biết mình đợi ở phòng khách bao lâu, mấy phút hay mấy chục phút. Đương nhiên Tiêu Quan Địch nhìn ra được sự căng thẳng của cậu, bà nói chuyện với cậu: “Tô Thời, nhà con ở đâu?”
Tô Thời đáp: “Con ở chỗ cầu Mục Dương ở Thành Tây ạ.”
“Ồ, chỗ đó cô biết, chỗ đó có công viên Mục Dương đúng không?”
Một người hỏi một người đáp, dần dần cậu bé thả lỏng hơn, nhưng cậu vừa nhìn thấy Chu Minh Nhân và Sở An Thành đi từ phòng đàn ra liền vội đứng dậy, lễ phép đứng qua một bên.
Chu Minh Nhân bưng ly trà trên bàn lên, uống một ngụm, chậm chạm bình tĩnh nói: “Đi học ở trường nào, lớp mấy rồi?”
Tô Thời: “Con học lớp 3 ở trường tiểu học trực thuộc viện âm nhạc.”
Chu Minh Nhân: “Thành Tây cách đây hơi xa, mỗi ngày sau khi tan học đến đây học đàn có tiện không?”
Tô Thời nghe vậy đột ngột ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Chu Minh Nhân, câu hỏi sau đó không biết trả lời.
Tiêu Quan Địch nhẹ lay cậu, ý cười hiền hậu tràn đầy trên gương mặt: “Bé ngốc, thầy Chu con nhận con rồi đấy.”
Lúc này Tô Thời mới tỉnh lại, nhìn Chu Minh Nhân tóc đã bạc, lại nhìn Sở An Thành đứng sau thầy Chu, nhìn thấy nụ cười và sự cổ vũ hiền hòa trong mắt anh, cậu vội vàng dập đầu ba cái với Chu Minh Nhân: “Cảm ơn thầy Chu. Con nhất đính sẽ chăm chỉ học tập, cố gắng tiến bộ.”
Chu Minh Nhân uy nghiêm nói: “Học piano không khó, nhưng học đàn piano giỏi rất khó. Vừa phải dựa vào tài năng trời cho cũng vừa phải dựa vào sự cố gắng của mình. Nghệ sĩ dương cầm Phó Thông có nói: Một ngày không luyện đàn chỉ mình biết; Hai ngày không luyện đàn thầy giáo biết; Ba ngày không luyện đàn tất cả mọi người đều biết. Cho nên mỗi ngày cần phải cố gắng luyện đàn. Thầy có một câu muốn nói trước, học đàn không phải chuyện ngày một ngày hai, phải dựa vào sự kiên trì lâu dài của con, phải gian lao vất vả. Nếu con không chịu khổ được thì không bằng sớm từ bỏ!”
Tô Thời ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng ạ. Thầy Chu, con biết ạ. Con nhất định sẽ học tập thật tốt, mỗi ngày sẽ chăm chỉ luyện đàn.”
Lúc này Chu Minh Nhân mới gật đầu, chỉ Sở An Thành: “Đây là Sở sư huynh của con. Có cơ hội thì để cậu ấy dạy con mấy chiêu.”
Tô Thời lập tức lên tiếng, giọng nói giòn tan trong trẻo chào: “Sở sư huynh.”
Chu Minh Nhân mỉm cười: “Vừa nãy còn nói muốn cậu ấy ký tên, bây giờ cậu ấy thành sư huynh của con rồi, đòi một cặp sách cũng được.”
Dù sao Tô Thời cũng là một đứa trẻ, niềm vui che mắt nên không nhận ra mình bị chêu, ngẩng đầu hỏi: “Cả một cặp sách cơ ạ? Sở sư huynh, thật sao ạ?”
Sở An Thành bị cậu chọc cười: “Thầy chúng ta đã có lời rồi. Tất nhiên là thật!”
Lúc này chuông cửa vang lên “đinh đang”, Tiêu Quan Địch đứng dậy mở cửa.
Một cô gái trẻ ăn mặc diêm dúa make-up lòe loẹt đứng ngoài cửa, Tiêu Quan Địch quan sát cô từ trên xuống dưới mấy lượt, nhất thời đầu mày cau chặt: “Xin hỏi cô tìm ai?”
Cô gái mỉm cười, lộ ra hàm răng đều như hạt bắp: “Chào cô ạ, cháu đến tìm một đứa trẻ tên Tô Thời, hôm nay nó đến đây thi đàn…” Lời nói còn chưa dứt, Tô Thời trong phòng khách đã nghe thấy tiếng cô, nhấc chân vui vẻ chạy qua: “Tô Vy Trần.”
Bởi vì giữa hai chị em có sự ăn ý, nên Tô Vy Trần lập tức biết kết quả cuộc thi thông qua giọng nói vui mừng của cậu. Cô thở phào một hơi dài.
Tô Thời giới thiệu với Tiêu Quan Địch: “Cô ơi, đây là chị con – Tô Vy Trần.”
Tiêu Quan Địch nghe thấy vậy đầu mày hơi giãn ra, vô cùng khó hiểu: Sao Tô Thời lại có một chị gái như vậy? Ăn mặc thật khiến người ta suy đoán linh tinh.
Tô Vy Trần lễ phép hỏi thăm vợ chồng nhà họ Chu, nói: “Chúng cháu còn nhỏ không hiểu chuyện nhiều, sau này nếu có gì không đúng, thầy nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, cháu sẽ không bênh ạ.”
Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Vy Trần, Chu Minh Nhân cũng sững người, nhưng ông thu lại sự thất thần thoáng qua này rất nhanh: “Cô yên tâm, tôi sẽ dạy dỗ nó tử tế.”
Tô Vy Trần liên tục cúi người, nhiều lần biểu thị cảm ơn.
Mãi đến khi chị em nhà họ Tô chào tạm biệt ra về, Tiêu Quan Địch mới nói một câu lời ít ý nhiều: “Lễ nghĩa của chị Tô Thời rất chu đáo.”
Chu Minh nhân đương nhiên hiểu rõ hàm ý trong lời nói của vợ, ông nói: “Sau này bà phải quan tâm đứa bé Tô Thời nhiều. Hạt giống tốt như vậy không thể để đi lệch hướng được.”
Tiêu Quan Địch đáp một tiếng, mới nhớ tới Sở An Thành vẫn luôn ngồi yên tĩnh: “An Thành à, hôm nay ở lại nhà cô ăn cơm nhé. Cô nhớ trước kia con thích ăn canh cô nấu nhất. Hôm nay con phải uống ba bát to đấy.”
Sở An Thành ngẩng đầu, ý cười trên gương mặt tuấn tú nhàn nhạt như gió: “Vâng ạ, cảm ơn cô.”