Cả hai người đều không nghe thấy ta. Là do tiếng rít của mưa, hay là do tuổi già đã bịt kín tai họ? Ta lại gọi thêm một lần nữa, và lần này ông già đưa mắt nhìn quanh, mãi rồi cũng trông thấy ta. Cuối cùng thì bà già cũng thả mình rơi vào vòng tay của ông và mặc dù bà mỏng manh không khác gì một con chim sẻ yếu ớt, ta thấy ông ấy hầu như không còn chút sức lực nào sót lại hòng đỡ nổi bà. Vậy nên ta rời khói chỗ mình đang trú mưa, ông già hoảng hốt quay ra nhìn khi ta băng qua đám cỏ ướt sũng, nước bắn tóe theo từng bước chân. Tuy thế nhưng ông ấy vẫn đồng ý để ta giúp đỡ, vì chẳng phải ông đang lún dần vào đất trong khi vòng tay người vợ hiền từ đang ôm quanh cổ ông đó sao? Ta đỡ lấy bà và nhanh chân quay trở lại chỗ tán lá rừng, tuy bế bà nhưng cũng như không. Ta nghe thấy ông ấy hổn hển chạy theo mình. Có lẽ ông lo lắng không muốn vợ mình nằm trong vòng tay một người lạ mặt. Thế nên ta cẩn thận đặt bà xuống, để họ biết ta làm vậy hoàn toàn vì tình thân ái. Ta kê đầu bà lên lớp vỏ cây mềm mại, nơi tán lá trên đầu chẳng để lọt một giọt mưa nào xuống người bà, mặc dù xung quanh chỗ bà ngồi, một hai giọt vẫn lách tách rơi.
Ông già cúi xuống bên cạnh bà ấy rồi nói mấy lời động viên. Ta lùi ra xa, không muốn xâm phạm sự riêng tư của hai người. Ta ra đứng đúng chỗ cũ của mình nơi đám cây rừng tiếp giáp với vùng đất trống, đưa mắt ngắm mưa rơi khắp trèn miền đất phủ thạch nam. Ai có thể trách cứ khi ta tìm cách trú mưa thế này chứ? Sẽ chẳng khó khăn gì để bù lại khoảng thời gian bỏ lỡ trong hành trình của mình, và không dầm mưa sẽ giúp giữ gìn sức khỏe cho những tuần lễ lao động nặng nhọc không ngừng sắp tới. Ta nghe thấy tiếng họ trò chuyện sau lưng, nhưng ta nên làm gì bây giờ? Bước chân ra chỗ mưa rơi để khỏi nghe thấy những tiếng lầm bầm của họ hay sao?
“Em đang phát sốt nên mới nói linh tinh thế thôi, công chúa ạ.”
“Không, không phải vậy đâu Axl,” bà ấy nói. “Em nhớ ra mà, nhớ ra một việc khác nữa. Làm sao chúng ta có thể quên lãng như thè được chứ? Con trai của chúng ta đang sống trên một hòn đảo. Một hòn đảo trông ra từ một vùng vịnh kín, rất gần chỗ chúng ta lúc này.”
“Làm sao lại như thế được hả công chúa của anh?”
“Anh không nghe thấy gì sao, Axl? Ngay bây giờ đây, em đang nghe rất rõ. Chẳng phải chúng ta đang ở ngay gần biển cả đó sao?”
“Chỉ là mưa thôi công chúa ạ. Cũng có thể là gần sông.”
“Chúng ta đã quên, Axl ạ, khi bị làn sương phủ bao kín. Nhưng bây giờ mọi chuyện đang bắt đầu dần sáng tỏ. Có một hòn đảo ngay gần chỗ này, con trai chúng ta đang chờ ở đó. Axl, chẳng lẽ anh không nghe thấy tiếng biển sao?”
“Tất cả chỉ vì con sốt thôi, công chúa ạ. Chúng ta sẽ sớm tìm ra chỗ trú chân, rồi em sẽ khỏe lại.”
“Hỏi người lạ mặt kia mà xem Axl ạ. Cậu ta biết rõ nơi này hơn chúng ta đấy. Hỏi cậu ta xem liệu có phải có một vịnh nước ở gần đây không.”
“Cậu ta chỉ là một chàng trai tốt bụng tới giúp đỡ chúng ta thôi mà, công chúa ạ. Tại sao em lại nghĩ cậu ta có một hiểu biết đặc biệt về những gì em muốn biết chứ?”
“Cứ hỏi đi Axl. Có mất gì đâu mà không hỏi?”
Ta có nên giữ im lặng hay không? Ta nên làm gì bây giờ? Ta quay lại nói, “Bà nhà nói đúng đấy, thưa ông.” Ông già giật bắn mình, nỗi sọ hãi hiện ra trong mắt. Một phần trong ta ước mình đừng nói gì nữa rồi quay mặt đi mà nhìn con ngựa già đứng im phăng phắc trong mưa. Nhưng ta vẫn cứ nói, vì ta buộc phải tiếp tục. Ta đưa tay chỉ ra xa phía sau chỗ hai người đang ngồi cụm lại.
“Có một lối đi ở đằng kia, giữa đám cây rửng, dẫn tới một vịnh nước giống những gì vọ ông vừa nói. Phần lớn vịnh nước phủ đầy đá cuội, mặc dù khi sóng thấp như lúc này, sỏi sẽ nhường chỗ cho cát. Và đúng như những gì bà vừa nói bà ạ, có một hòn đảo ngay ngoài khoi kia thôi.”
Hai người im lặng nhìn ta, bà già trong hạnh phúc mệt mỏi, còn ông già thì trong nỗi lo sợ ngày càng dâng cao. Họ sẽ không nói gì sao? Hay là họ đang chờ ta nói tiếp?
“Nãy giờ tôi vẫn quan sát bầu trời,” ta nói. “Cơn mưa này sẽ qua nhanh thôi và tối nay sẽ là một buổi tối đẹp trời. Nên tôi sẽ rất vui lòng, nếu ông bà muốn tôi chèo thuyền đưa ông bà ra đảo.”
“Em đã bảo anh rồi mà Axl!”
“Vậy cậu là người chèo thuyền phải không?” ông già nghiêm nghị hỏi. “Liệu có phải chúng ta đã từng gặp nhau từ trước hay không?”
“Đứng, tôi là người chèo thuyền,” ta bảo ông ấy vậy. “Tôi không thể nhớ đã bao giờ gặp ông chưa, vì tôi phải chèo thuyền đưa rất nhiều người trong nhiều giờ mỗi ngày.”
Trông ông già lại càng lo sợ hơn bao giờ hết, ông ôm chặt lấy vợ khi vẫn quỳ bên cạnh bà. Thấy tốt hơn cả là nên đổi đề tài, ta liền nói:
“Con ngựa của ông bà vẫn đang đứng trong mưa. Mặc dù không có dây buộc và chẳng có gì ngăn nó vào trú mưa.”
“Nó là một con ngựa chiến già cậu ạ.” Ông già nhẹ người khi không phải nói về vịnh nước nữa, vội vã háo hức trả lời. “Nó giữ kỷ luật, mặc dù ông chủ của nó không còn sống nữa. Rồi sẽ tới lúc chúng tôi phải chăm sóc cho nó, đúng như những gì chúng tôi đã hứa với ông chủ quả cảm của nó mới gần đây thôi. Nhưng giờ tôi phải lo cho vợ mình cái đã. Cậu có biết chỗ trú chân nào gần đây, nơi có lửa giúp sưởi ấm cho bà ấy không?”
Ta không thể nói dối, vả lại ta phải thực hiện công việc của mình. “Thật tình cờ làm sao,” ta trả lời, “có một nơi trú chân nhỏ do chính tay tôi dựng nên ngay chỗ vịnh nước, chỉ là một mái che đơn sơ làm từ cành cây và giẻ rách. Chỉ mới một giờ đồng hồ trước, tôi để lại đó một đám lửa cháy âm ỉ và đến giờ vẫn hoàn toàn có thể làm cho nó cháy bùng trở lại.”
Ông già ngập ngừng, nhìn ta dò xét một hồi. Bà vợ lúc ấy đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu ngả vào vai chồng. Ông nói, “Cậu chèo thuyền này, vợ tôi nãy giờ nói năng trong con sốt. Chúng tôi chẳng cần ra đảo nào hết. Tốt hơn hết là cứ ngồi trú mua dưới những tán lá rừng thân thiện này cho đến khi mưa tạnh, rồi chúng tôi sẽ tiếp tục chuyến đi của mình.”
“Axl ơi, anh nói gì vậy?” bà già vừa nói vừa mở mắt nhìn. “Con trai chúng ta đã chờ đợi quá lâu rồi còn gì? Hãy để người chèo thuyền tốt bụng này đưa chúng ta tới chỗ vịnh nước.”
“Nếu muốn,” ta nói, “tôi sẽ bế bà ấy và nhờ thế, chúng ta sẽ tới chỗ vịnh nước dễ dàng hơn.”
“Tự tôi cũng làm được việc ấy cậu ạ,” ông nói, như một kẻ đã chiến bại nhưng vẫn cố tìm cách phản ứng. “Nếu bà ấy không tự đi được thì bà ấy sẽ tới đó trong vòng tay tôi.”
Không biết ta nên nói gì nhỉ, khi giờ ông chồng trông cũng yếu mệt chẳng kém gì bà vợ của ông?
“Vịnh nước không xa đây là mấy,” ta nhẹ nhàng nói. “Nhưng đường đi xuống đó rất dốc, đẩy hố và đám rễ cây xoắn chằng chịt vào nhau. Hãy để tôi bế bà ấy ông ạ. Làm như vậy là an toàn nhất. Ông chỉ việc theo lối đi mà đi sát ngay cạnh tôi là được. Vậy đi, khi nào mưa tạnh, chúng ta sẽ đi nhanh xuống dưới đó, vì nhìn bà ấy kìa, run rẩy vì ướt lạnh.”
Chẳng bao lâu sau, cơn mưa đã dứt và ta bế bà ấy xuống con đường dốc, ông già loạng choạng theo sau. Khi ba người ra tới bãi biển, những đám mây đen đã dồn sang một phía bầu trời, như thể mới được một bàn tay nôn nóng gạt sang bên. sắc đỏ của trời chiều tràn bờ, mặt trời mờ sương đang lặn dần trên mặt biển, con thuyền của ta thì đang tròng trành trên sóng nước. Lại giả bộ tử tế, ta đặt bà xuống dưới mái che thô sơ làm từ những tấm da khô và cành cây gãy, tựa đầu bà vào một tảng đá phủ lớp rêu mềm. Ông già lập tức lao tới cuống quýt quanh bà, khi ta còn chưa kịp lùi bước.
“Có thấy ở đằng kia không,” ta nói khi quỳ xuống chỗ đám lửa âm ỉ. “Hòn đảo nằm chỗ kia kìa.”
Chỉ khẽ quay đầu là bà ấy đã nhìn ngay thấy một phần nhỏ của biển, bà ấy khẽ kêu lên một tiếng nho nhỏ. Ông già thì phải xoay người khi ngồi trên đám đá cuội rồi đưa mắt nhìn quanh chỗ những ngọn sóng dập dờn, vẻ hoang mang ra mặt.
“Chỗ ấy đấy ông,” ta nói. “Nhìn ra chỗ kia kìa. Giữa bờ với chân trời ấy.”
“Mắt tôi không được tinh cho lắm,” ông ấy nói. “Nhưng đúng, tôi tin là mình đã trông thấy. Có phải kia là những ngọn cây? Hay là những đỉnh đồi lởm chởm đá?”
“Chúng là cây ông ạ, vì đó là một nơi hiền hòa.” Ta nói vậy trong khi tay bận bẻ cành cây cho thêm vào đống lửa. Hai người bọn họ đang nhìn về phía hòn đảo, còn ta thì đang quỳ gối ra sức thổi vào đám than hồng, lớp đá cuội cứng chọc vào xương. Hai ông bà già này chẳng phải đã tự ý đến đây đó sao? Hãy để họ tự lựa chọn đường đi cho chính mình, ta thầm nhủ.
“Em thấy ấm chưa, công chúa của anh?” ông ấy kêu lên. “Chỉ một chốc nữa thôi là em sẽ thấy ổn trở lại thôi mà.”
“Em nhìn thấy hòn đảo rồi Axl ạ,” bà ấy nói, làm sao ta có thể xâm phạm vào sự riêng tư của họ được chứ?
“Con trai đang đợi chúng ta ở đó. Thế mà chúng ta lại quên biến điều ấy, thực lạ lùng làm sao.”
Ông già lẩm bẩm gì đó trả lời, ta thấy ông ấy lại bắt đầu lo lắng. “Nhất định rồi công chúa ạ,” ông ấy nói, “chúng ta vẫn chưa quyết định gì hết. Chúng ta có thực sự muốn vượt biển sang tới một nơi như thế hay không? Hơn thế nữa, chúng ta làm gì có tiền trả cho người chèo thuyền, vì chúng ta đã bỏ hết tiền bạc lại chỗ con ngựa mất rồi.”
Ta nên giữ im lặng chăng? “Chuyện đó không thành vấn đề ông bà ạ,” ta nói. “Tôi sẽ lấy khoản tiền nợ của ông bà nơi yên ngựa. Con chiến mã ấy sẽ không bỏ đi xa.” Một số người sẽ gọi ta là kẻ xảo quyệt, nhưng những gì ta nói hoàn toàn xuất phát từ lòng thương người, cho dù ta biết rõ rằng mình sẽ không bao giờ còn gặp lại con ngựa ấy một lần nữa. Họ lại tiếp tục thì thầm, ta vẫn đứng quay lưng về phía họ, lo cho ngọn lửa tiếp tục cháy. Vì ta có muốn xâm phạm sự riêng tư của họ hay không? Nhưng bà ấy đã cao giọng nói, không còn run rẩy như trước.
“Cậu chèo thuyền ơi,” bà nói. “Tôi từng được nghe kể một câu chuyện, có lẽ là từ hồi vẫn còn là một bé gái. Chuyện kể về một hòn đảo với những rừng cây và dòng suối hiền hòa, nhưng cũng lại là một nơi mang những đặc điểm lạ kỳ. Nhiều người vượt biển sang đó, nhưng mỗi người sống trên đảo đều có cảm giác như chỉ có mình mình ở đó và không bao giờ nghe thấy hoặc trông thấy một ai sống quanh mình. Có phải hòn đảo trước mặt chúng ta cũng như vậy không?”
Ta vẫn tiếp tục bẻ cành rồi cẩn thận thả vào đám lửa. “Thưa bà thân mến, tôi biết vài hòn đảo phù hợp với lời mô tả ấy. Ai mà biết được hòn đảo này cũng thế hay không?”
Một câu trả lời thoái thác như vậy lại khiến bà ấy can đảm hơn. “Tôi cũng nghe nói thế này nữa cậu chèo thuyền ạ,” bà ấy nói, “có những khi những đặc điểm này sẽ không bị mang ra áp dụng. Có những sự miễn trừ đặc biệt được ban phát cho một số lữ hành. Có đúng không cậu?”
“Thưa bà thân mèn,” ta đáp. “Tôi chỉ là một người chèo thuyền hèn mọn. Tôi không được phép bàn tới những vấn đề này. Nhưng vì chẳng có ai khác ở đây ngoài chúng ta, tôi sẽ nói lộ ra cho ông bà biết thế này. Tôi cũng nghe nói có thể có một số thời điểm cụ thể nào đó, chẳng hạn như trong một cơn bão như cơn bão vừa mới đi qua đây, hay vào một đêm mùa hè khi trăng tròn, một người sống trên đảo có thể sẽ cảm thấy có những người khác đi lại quanh mình trong gió. Có thể đó chính là những gì bà được nghe nói, thưa bà.”
“Không phải cậu ạ,” bà nói, “không chỉ có vậy. Tôi nghe nói khi một người đàn ông và một người đàn bà, sau khi đã chung sống với nhau cả đời và chia sẻ với nhau sự gắn kết tình cảm bền chặt hơn mức bình thường thì có thể sẽ được sang đảo mà sống không bị chia rẽ. Tôi nghe nói họ sẽ được hưởng niềm vui có người kia làm bạn đồng hành, hệt như họ vẫn thế bao nhiêu năm trước đó. Điều đó có đúng không hả cậu?”
“Tôi xin được nhắc lại thưa bà. Tôi chỉ là một người chèo thuyền, có nhiệm vụ chèo thuyền đưa những người muốn được vượt biển mà thôi. Tôi chỉ có thể nói những gì tôi quan sát được trong công việc nặng nhọc hằng ngày của mình.”
“Nhưng chẳng có ai ở đây ngoài cậu dẫn đường cho chúng tôi, cậu chèo thuyền ạ. Vậy nên tôi muốn được hỏi cậu điều này. Nếu bây giờ cậu chở tôi và chồng tôi sang đảo, liệu chúng tôi có được đi chung cùng nhau và được tự do tay trong tay đi lại trên đảo, như những gì chúng tôi hiện đang làm hay không?”
“Được thôi, thưa bà quý mến. Tôi sẽ nói thẳng thắn thế này. Chồng bà và bà là một cặp mà những người chèo thuyền chúng tôi rất hiếm khi được gặp. Tôi thấy sự tận tâm hết lòng hiếm có hai ông bà dành cho nhau khi ông bà cưỡi ngựa tới trong cơn mưa. Vì thế, nhất định là hai ông bà sẽ được phép chung sống trên đảo. Ông bà cứ yên tâm về điều đó.”
“Những gì cậu vừa nói khiến lòng tôi tràn ngập hạnh phúc, cậu chèo thuyền ạ,” bà nói, người chùng xuống trong nhẹ nhõm. Rồi bà lại nói tiếp, “Và ai mà biết được chứ? Trong một cơn mưa, hay trong một đêm sáng trăng yên bình, biết đâu Axl với tôi sẽ thoáng trông thấy con trai mình ở gần bên thì sao. Có khi lại còn nói được một hai câu với nó.”
Ngọn lửa giờ đã cháy đều. Ta đứng dậy. “Nhìn ra chỗ kia mà xem,” ta nói, chỉ tay ra biển. “Con thuyền đang dập dềnh ở chỗ nước cạn. Nhưng tôi giấu mái chèo tại một cái hang gần đó, nhúng trong một vực đá nơi lũ cá tí hơn bơi lượn theo vòng tròn. Hai ông bà ạ, giờ tôi sẽ đi lấy mái chèo và trong khi chờ tới, hai ông bà có thể trò chuyện với nhau mà không bị sự hiện diện của tôi ngăn trở. Hãy để hai ông bà tự quyết định một lần cho xong, xem liệu đây có phải là chuyến đi ông bà thực sự mong muốn. Giờ thì tôi sẽ để hai ông bà được yên.”
Nhưng bà ấy không để ta đi dễ dàng đến thế. “Một lời nữa thôi trước khi cậu đi, cậu chèo thuyền ạ,” bà nói. “Hãy cho chúng tôi biết khi cậu quay trở lại và nếu cậu đồng ý đưa chúng tôi sang đảo, cậu có định đặt câu hỏi riêng với từng người chúng tôi hay không. Vì tôi nghe nói dân chèo thuyền thường làm như thế để quyết định ai sẽ là một trong số ít những người được ra đảo chung sống cùng nhau.”
Cả hai người chăm chú nhìn ta, ánh nắng của buổi chiều tối phản chiếu trên gương mặt họ và ta thấy mặt ông ấy đầy vẻ nghi ngờ. Ta nhìn bà ấy chứ không nhìn ông ấy.
“Thưa bà,” ta nói. “Cảm ơn bà đã nhắc tôi nhớ tới việc này. Trong lúc vội vàng, rất có thể tôi sẽ quên phắt đi những gì luật lệ buộc tôi phải chấp hành. Đúng như bà vừa nói, nhưng trong trường hợp này, tôi sẽ chỉ làm thế vì truyền thống buộc phải thế mà thôi. Vì như tôi đã nói khi nãy, ngay từ đầu tôi đã thấy ông bà là một cặp vợ chồng gắn bó với nhau bằng một sự tận tụy khác thường. Giờ thì xin phép ông bà, tôi không còn nhiều thời gian nữa. Mong rằng ông bà sẽ quyết định xong xuôi trước khi tôi quay lại.”
Vậy là ta bỏ họ lại đó rồi đi ngang qua bãi biển trong trời chiều cho tới khi song trở nên ồn ào và đá cuội dưới chân nhường chỗ cho cát mịn. Mỗi khi quay lại nhìn, ta vẫn thấy nguyên một cảnh tượng như thế, chỉ có điều hình ảnh cứ nhỏ dần đi: ông già tóc hoa râm, cúi xuống thảo luận một cách trang nghiêm với người phụ nữ của mình. Ta chỉ nhìn thấy một phần nhỏ của bà ấy vì tảng đá bà tựa người vào đã che đi tất cả, những gì ta thấy chỉ là bàn tay bà ấy giơ lên rồi hạ xuống khi nói. Một cặp vợ chồng tận tâm vì nhau, nhưng ta có nhiệm vụ của mình nên ta tiếp tục đi ra chỗ hang để lấy mái chèo.
Khi quay trở lại với mái chèo trên vai, ta thấy ánh mắt họ tỏ rõ quyết định của hai người, trước cả khi ông ấy nối, “Chúng tôi muốn cậu đưa chúng tôi sang đảo, cậu chèo thuyền ạ.”
“Vậy thì hãy nhanh chân lên thuyền thôi, vì tôi cũng đã bị muộn quá rồi.” Ta nói rồi bước đi như thể vội vã tiến về phía những con sóng biển. Nhưng rồi ta quay lại và bảo, “Chà chà, nhưng chờ đã. Trước tiên, chúng ta phải làm cho xong cái nghi thức ngu ngốc này cái đã. Vậy thì xin ông bà cho phép tôi được đề nghị thế này. Thưa ông, nếu giờ ông đứng dậy rồi bước chân ra đứng đằng kia. Khi ông đã khuất khỏi tầm nghe, tôi sẽ nói chuyện thật ngắn gọn với bà nhà. Bà ấy không cần phải đứng dậy. Khi nào xong xuôi, tôi sẽ ra chỗ ông đứng trên bãi biển này. Rồi phần việc của ông cũng sẽ nhanh chóng kết thúc và chúng ta sẽ quay lại đây đón bà nhà cùng tới chỗ đậu thuyền.”
Ông ấy nhìn ta chằm chằm, một phần trong ông giờ khao khát được tin tưởng vào ta. “Tốt lắm, cậu chèo thuyền ạ, tôi sẽ đi dạo trên bờ biển một chút.” Rồi quay lại chỗ người phụ nữ của mình, “Chúng ta sẽ chia tay nhưng chỉ tạm thời trong chốc lát, công chúa của anh nhé.”
“Không phải lo lắng Axl ạ,” bà ấy nói. “Em đã khỏe hẳn lại rồi, và dưới sự che chở của con người tử tế này, em thấy rất an toàn.”
Ông ấy bỏ đi, những bước chân chậm rãi tiến về phía Đông vịnh nước nơi bóng của mỏm núi đổ xuống. Lũ chim táo tác bay trước mặt ông, nhưng rồi lại nhanh chóng quay trở lại mổ đám rong biển và đá như cũ. Ông đi hơi khập khiễng, lưng thì còng xuống như một người biết mình sắp sửa chiến bại, thế nhưng ta vẫn thấy lửa cháy yếu ớt trong lòng ông.
Bà vợ ngồi trước mặt ta đưa mắt nhìn lên với một nụ cười dịu dàng. Ta phải hỏi bà ấy cái gì đây?
“Bà đừng sợ câu hỏi của tôi nhé,” ta nói. Ta ước gì có một bức tường dài gần đây, để ta có thể quay mặt nhìn vào đó khi nói chuyện với bà, nhưng chỉ có gió chiều và mặt trời đang lặn xuống thấp đối diện với ta. Ta cúi xuống trước mặt bà, giống như cách chồng bà làm lúc trước, kéo áo choàng lên phủ trên hai đầu gối.
“Tôi không sợ những câu hỏi của cậu đâu, cậu chèo thuyền ạ,” bà nói khẽ. “Vì tôi biết tình cảm trong tim mình dành cho ông ấy. Cứ hỏi tôi những gì cậu muốn hỏi. Câu trả lời của tôi chân thật nhưng lại đủ sức chứng minh đúng một điều duy nhất.”
Ta hỏi một hai câu, những câu hỏi thông thường, vì chẳng phải ta đã làm việc này quá nhiều rồi còn gì nữa? Rồi thỉnh thoảng, để động viên bà ấy và để bà thấy rằng ta chú tâm vào việc, ta lại hỏi một câu khác nữa. Nhưng việc làm này hầu như chẳng cần thiết chút nào, vì bà trả lời thực thoải mái. Bà cứ tiếp tục nói, thỉnh thoảng lại nhắm mắt lại, giọng luôn rõ ràng và điềm tĩnh. Ta chăm chú lắng nghe, vì đó là nhiệm vụ của ta, trong khi ánh mắt ta đưa ra nhìn khắp vịnh nước, tới bóng dáng ông già cả mệt mỏi đang nôn nóng đi đi lại lại giữa những phiến đá nhỏ trên bờ.
Rồi chợt nhớ tới công việc đang chờ đợi mình ở một nơi khác, ta cắt ngang hồi ức của bà mà nói, “Cảm ơn bà, thưa bà quý mến. Giờ hãy cho phép tôi được nhanh chân ra chỗ ông nhà.”
Nhất định là đến giờ ông ấy đã bắt đầu tin tưởng ta, vì nếu không thì tại sao ông ấy lại bỏ đi xa khỏi vợ mình đến thế? Ông nghe thấy tiếng chân ta liền quay lại như thể vừa tỉnh khỏi một giấc mơ. Ánh nắng chiều rọi vào ông và ta thấy nét mặt ông không còn đầy vẻ nghi hoặc nữa, trái lại chỉ là một nỗi buồn sâu sắc, những giọt nước mắt nhỏ xíu đọng trong khóe mắt.
“Mọi chuyện thế nào rồi, hả cậu?” ông hỏi nhỏ.
“Tôi hân hạnh được nghe chuyện của bà nhà,” ta trả lời, hạ giọng cho hợp với giọng nói nhẹ nhàng của ông, mặc dù gió lúc đó bắt đầu thổi mạnh hơn. “Nhưng ông ạ, hãy kết thúc thật ngắn gọn để chúng ta có thể lên đường.”
“Cậu cứ hỏi những gì cần hỏi đi.”
“Tôi không cần dò hỏi gì hết ông ạ. Nhưng vợ ông vừa mới nhớ lại một hôm, khi hai vợ chồng ông mang trứng từ chợ về nhà. Bà ấy nói bà ấy ôm trứng đựng trong giỏ trước ngực, trong khi ông đi bên cạnh và lúc nào cũng ngó vào giỏ trứng vì sợ bà ấy sẽ làm vỡ trứng trên đường đi. Bà ấy nhớ lại ngày hôm ấy một cách vui vẻ và hạnh phúc.”
“Tôi nghĩ là tôi cũng nhớ hôm ấy cậu ạ,” ông nói và mỉm cười nhìn ta. “Tôi lo cho số trứng vì bà ấy có lần đã ngã và làm vỡ một hoặc hai quả trứng trong một lần đi chợ khác. Chỉ là một quãng đường ngắn, nhưng hôm ấy chúng tôi mới hạnh phúc làm sao.”
“Bà ấy cũng nhớ thế,” ta nói. “Đủ rồi, không cần lãng phí thời gian nữa, vì cuộc nói chuyện này chỉ để hoàn thành thủ tục mà thôi. Hãy quay lại đón bà nhà và bế bà ấy tới chỗ đậu thuyền.”
Thế là ta bắt đầu dẫn ông ấy quay lại chỗ trú ẩn cùng người vợ của mình, nhưng ông lại lê chân buồn thảm, khiến ta cũng phải chậm bước.
“Đừng sợ những con sóng này ông ạ,” ta nói, cứ tưởng đó chính là lý do khiến ông ấy lo âu. “Cửa sông rất an toàn và sẽ không có chuyện gì xảy ra trên đường từ bờ ra đảo đâu.”
“Tôi sẵn lòng tin tường vào nhận định của cậu, cậu chèo thuyền ạ.”
“Ông này, tiện thể thế này,” ta nói thế vì nghĩ bụng sao không tiếp tục nói chuyện khi cả hai đương cùng chậm chạp quay về thế này? “Có một câu mà nếu đủ thời gian thì chắc tôi cũng đã hỏi ông. Vì đằng nào chúng ta cũng cùng đi với nhau, ông có phiền lòng không nếu tôi nói ông nghe câu hỏi đó là gì?”
“Tôi chẳng phiền lòng chút nào cậu ạ.”
“Tôi chỉ định hỏi rằng, liệu có kỷ niệm nào trong những năm ông bà sinh sống cùng nhau tới giờ vẫn mang lại một nỗi đau đặc biệt trong ông hay không? Chỉ có vậy thôi.”
“Chúng ta chỉ nói chuyện thôi hay đây là một phần của cuộc sát hạch hả cậu?”
“Ồ không ông ạ,” ta nói. “Phần sát hạch đã xong rồi. Lúc nãy tôi cũng hỏi vợ ông đúng câu này, nên tôi hỏi ông chỉ là vì bản thân tò mò muốn biết mà thôi. Ông không muốn nói cũng không sao, tôi không thấy phật ý đâu. Nhìn kìa.” Ta chỉ tay vào một tảng đá trên đường đi. “Chúng không chỉ là những con hàu thôi đâu. Nếu có thời gian, tôi muốn chỉ cho ông thấy cách nạy chúng ra khỏi đá rồi làm một bữa tối tiện lợi, tôi vẫn thường nướng chúng trên lửa.”
“Cậu chèo thuyền này,” ông nói đầy vẻ nghiêm trọng, bước chân càng thêm phần chậm chạp. “Nếu cậu muốn, tôi sẽ trả lời câu hỏi của cậu. Tôi không biết câu trả lời của bà ấy ra sao, vì ngay với một cặp vợ chồng như chúng tôi đây, vẫn còn có rất nhiều điều bị vùi sâu trong im lặng. Hơn nữa, cho tới tận ngày hôm nay, hơi thở của một con rồng cái đã đầu độc bầu không khí, cướp đi mọi kỷ niệm cả buồn lẫn vui. Nhưng con rồng mới bị trừ khử và chưa gì nhiều thứ đã trở nên rõ ràng hẳn lên trong tâm trí tôi. Cậu hỏi tôi về một kỷ niệm mang lại nỗi đau đặc biệt cho tôi ư. Tôi còn có thể nói gì khác đây hả cậu, đó chính là kỷ niệm về con trai của chúng tôi. Lần cuối cùng chúng tôi trông thấy nó, nó đã gần trưởng thành, nhưng nó đã bỏ chúng tôi ra đi trước khi những sợi râu kịp mọc trên mặt. Chuyện xảy ra sau một cuộc cãi vã nào đó và nó chỉ bỏ đi tới ngôi làng gần bên, hồi ấy tôi cứ tưởng chỉ một hai ngày sau là nó sẽ trở về nhà.”
“Bà nhà cũng nhắc tới đúng chuyện này ông ạ,” ta bảo ông. “Bà ấy còn nói lỗi là tại bà ấy nên con trai ông bà mới bỏ đi như thế.”
“Nếu bà ấy tự buộc bản thân phải chịu trách nhiệm cho phần đầu của chuyện này thì trong nửa sau đó, đa phần lại là lỗi của tôi. Vì đúng là có một khoảng thời gian rất ngắn, bà ấy đã phản bội tôi. Cậu biết không, có thể tôi đã làm một việc gì đó và đã đẩy bà ấy vào vòng tay người khác. Hay là vì tôi đã không chịu làm một việc nào đó, không chịu nói một điều gì đó chăng? Mọi chuyện đã xa xưa quá rồi, như một con chim đã bay xa giờ chỉ còn là một đốm nhỏ trên bầu trời. Nhưng con trai của chúng tôi đã chứng kiến toàn bộ sự cay đắng ấy, khi nó đã lớn rồi, không còn nghe lời lẽ ngọt ngào lừa phỉnh, nhưng lại vẫn còn quá trẻ chưa thể hiểu cho thấu sự phức tạp của trái tim con người. Nó đã bỏ đi và thề sẽ không bao giờ quay lại, đến cả khi vợ chồng tôi đã vui vẻ làm lành lại với nhau, nó vẫn chưa về.”
“Bà nhà cũng kể cho tôi nghe như thế. Bà ấy cũng nói chẳng bao lâu sau đó, có tin báo cho ông bà biết con trai ông bà đã qua đời khi một đợt dịch bệnh tràn qua vùng. Tôi cũng mất cha mẹ mình trong chính đợt dịch bệnh ấy ông ạ, nên tôi nhớ rất rõ. Nhưng tại sao ông lại tự dằn vặt mình vì điều ấy? Hoặc là Chúa, hoặc là ác quỷ đã giáng dịch bệnh xuống đây, ông có lỗi gì đâu?”
“Tôi đã cấm bà ấy đi thăm mộ nó cậu ạ. Một việc làm độc ác. Bà ấy luôn muốn cả hai vợ chồng cùng đến thăm nơi nó yên nghỉ, nhưng tôi không chịu. Nhiều năm cứ thế trời qua và chỉ mới mấy hôm trước thôi, chúng tôi lên đường đi tìm mộ con trai mình, nhưng lúc ấy màn sương phủ do hơi thở của con rồng cái gây ra đã khiến chúng tôi không tài nào hiểu được một cách rõ ràng mình đang đi tìm cái gì.”
“Chà, vậy ra là như thế,” ta nói. “Đó chính là phần mà bà nhà ngại ngùng không muốn nói. Vậy ông là người ngăn cản không cho bà ấy tới thăm mộ con trai.”
“Tôi đã làm một điều độc ác cậu ạ. Điều ấy chính là một sự phản bội còn ghê gớm hơn cả sự không chung thủy ngắn ngủi bà ấy dành cho tôi trong vòng một hoặc hai tháng.”
“Ông làm như vậy để đạt được mục đích gì, thưa ông, khi không chỉ ngăn cản vợ ông mà còn ngăn cản chính mình tới tiếc thương con trai yên nghỉ?”
“Đạt được điều gì ư? Chẳng để đạt được gì hết cậu chèo thuyền ạ. Chỉ vì ngu ngốc và tính tự cao tự đại. Và còn vì một thứ quái gì đó ẩn nấp sâu thẳm trong trái tim một thằng đàn ông nữa. Có lẽ đó là mong muốn được trả thù cậu ạ. Tôi nói năng và hành động như thể đã tha thứ cho bà ấy, nhưng suốt bao năm tháng qua, trái tim tôi vẫn dành riêng một góc nhỏ cho khao khát được trả thù. Một điều nhỏ nhặt và đen tối tôi dành cho bà ấy, và cho cả con trai mình nữa.”
“Xin cảm ơn ông dã giãi bày với tôi,” ta nói với ông ấy. “Tôi thấy ông nói ra như vậy là rất tốt. Vì mặc dù cuộc nói chuyện này không hề ảnh hưởng gì tới công việc tôi phải làm và chúng ta đang trò chuyện như hai người bạn đi dạo cho qua ngày, tôi xin thú thực với ông rằng lúc trước tôi cũng thấy có chút gì không được thoải mái, vì có cảm giác mình vẫn chưa được nghe hết mọi chuyện. Giờ thì tôi có thể chèo thuyền đưa ông bà sang đảo trong cảm giác mãn nguyện thảnh thơi rồi. Nhưng xin ông hãy cho tôi biết, điều gì đã khiến ông quyết định đặt dấu chấm hết cho sự cương quyết của mình và cuối cùng cũng chịu lên đường thực hiện chuyến đi này? Có phải vì một điều gì đó đã được nói ra? Hay là một sự thay đổi thái độ không ai giải thích được, không khác gì con sóng hay bầu trời trước mặt chúng ta đây?”
“Tôi cũng đã từng tự hỏi mình như thế cậu ạ. Đến giờ thì tôi đã hiểu, chẳng phải một sự kiện riêng biệt gì khiến trái tim tôi thay đổi, mà chính những năm tháng hai vợ chồng chung sống cùng nhau đã dần dần sưởi ấm lại trái tim tôi. Có lẽ tất cả chỉ có thế cậu chèo thuyền ạ. Một vết thương rất lâu mới lành, nhưng cuối cùng đã lành trở lại. Vì vào một buổi sáng cách đây không lâu, khi bình minh mang tới những dấu hiệu đầu tiên của mùa xuân, tôi ngồi ngắm vợ mình vẫn ngủ say trong khi ánh nắng mặt trời đã kịp chiếu sáng vào tận trong phòng. Đó cũng là lúc tôi biết những mảng tối cuối cùng trong tôi đã hoàn toàn biến mất. Vậy là chúng tôi lên đường thực hiện chuyến đi này và đến giờ thì vợ tôi đã nhớ lại chuyện con trai mình vượt biển sang đảo, nên chắc là nó đang yên nghỉ hoặc giữa rừng cây hoặc bên bờ biển hiền hòa ngoài ấy. Cậu này, tôi đã nói thực lòng với cậu và tôi mong không vì thế mà cậu nghi ngờ những nhận định đã có của mình. Vì tôi nghĩ một số người khi nghe thấy những gì tôi vừa nói sẽ nghĩ rằng tình yêu của chúng tôi không trọn vẹn và yếu ớt. Nhưng Chúa sẽ hiểu cách một cặp vợ chồng lớn tuổi yêu thương nhau trong tình cảm lâu dài và hiểu rằng những cái bóng âm u cũng đã góp phần làm nên tình yêu ấy.”
“Ông đừng lo. Những gì ông nói chỉ khẳng định những điều tôi quan sát được ngay lúc đầu, khi ông và vợ ông cưỡi con chiến mã trong mưa. Thôi ông ạ, đừng nói gì nữa, biết đâu một cơn bão nữa lại chẳng đang trên đường tới đây. Hãy nhanh chân quay về đón bà nhà rồi bế bà ấy tới chỗ con thuyền thôi nhỉ.”
Bà vẫn ngồi ở chỗ tảng đá, nét mặt đầy vẻ hài lòng, đám lửa vẫn cháy âm ỉ bên cạnh.
“Cậu chèo thuyền này, lần này đích thân tôi sẽ bế bà ấy,” ông nói. “Tôi thấy mình đã khỏe lại rồi.”
Liệu ta có nên cho phép việc này? Nhiệm vụ của ta sẽ chẳng dễ dàng hơn chút nào nếu để ông ấy làm như thế. “Ông ạ, đi trên sỏi rất khó,” ta nói. “Ông mà vấp ngã lúc bế bà ấy thì hậu quả sẽ ra sao? Tôi đã quen với công việc này rồi, vợ ông chẳng phải là người đầu tiên cần được bế lên thuyền đâu. Ông cứ đi ngay bên cạnh chúng tôi là được, nếu muốn thì cứ thoải mái trò chuyện với bà ấy. Hãy cứ coi như lúc bà ấy ôm trứng trên đường trong khi ông thì đi bên cạnh đầy lo lắng ấy.”
Nỗi sợ hãi lại dâng lên trong nét mặt ông. Nhưng ông vẫn chỉ từ tốn trả lời, “Thế cũng được cậu ạ. Hãy làm như những gì cậu nói.”
Ông vừa đi bên cạnh ta vừa lẩm bẩm động viên bà ấy. Ta đi có nhanh quá không nhỉ? Vì ông đã tụt hẳn lại phía sau, và khi bế bà ấy lội xuống biển, ta thấy bàn tay ông tuyệt vọng cố túm lấy lưng áo mình. Nhưng không nên la cà lâu la ở đây, vì đôi bàn chân ta phải dò cho ra bến đậu nằm ẩn dưới mặt nước lạnh giá này. Ta bước trên các phiến đá, sóng vỗ dập dờn tuy nước biển chỗ này đã nông trở lại, ta bước chân lên thuyền, hầu như chẳng phải nghiêng ngả chút nào, cho dù đang bế bà ấy trên tay mình. Chỗ thảm ta đặt ở phía đuôi tàu đã ướt sũng nước mưa. Ta lấy chân đá mấy tấm thảm ướt phía trên ra rồi nhẹ nhàng đặt bà ấy xuống. Ta lựa để bà ngồi sao cho đầu nằm ngay phía dưới mép thuyền, rồi ta lấy mấy tấm chăn khô ráo trong rương ra để giúp bà tránh những cơn gió biển.
Ta biết ông chồng đã lên thuyền, vì con thuyền tròng trành theo bước chân ông khi ta đang đắp chăn cho bà vợ. “Ông này,” ta bảo ông, “ông có thấy biển đã động hơn không. Trong khi đây chỉ là một con thuyền nhỏ. Tôi không dám chở quá một khách mỗi lần vượt biển đâu.”
Giờ thì ta thấy rõ lửa trong lòng ông đang cháy rực trong mắt. “Tôi tưởng chúng ta đã thỏa thuận rõ ràng rồi chứ cậu,” ông nói, “tôi và vợ tôi sẽ cùng nhau vượt biển sang đảo. Cậu đã nói đi nói lại như thế, chẳng phải những câu hỏi của cậu chính là vì mục đích này còn gì?”
“Mong ông đừng hiểu nhầm ông ạ,” ta nói. “Tôi nói vậy hoàn toàn chỉ liên quan tới riêng việc vượt biển mà thôi. Hiển nhiên là hai ông bà sẽ được sống cùng nhau trên đảo, tay trong tay như trước giờ vẫn thế. Và nếu tìm thấy mộ của con trai dưới bóng cây trên đảo, hai ông bà hoàn toàn có thể nghĩ tới việc hái những bông hoa dại đặt lên mộ, những loài hoa ông bà sẽ thấy mọc khắp nơi ngoài đảo kia. Ông bà sẽ thấy hoa thạch thảo, thậm chí là cả cúc vạn thọ trong rừng. Nhưng riêng việc vượt biển hôm nay, tôi đề nghị ông hãy chờ thêm một chút trên bờ. Tôi sẽ lo liệu cho vợ ông được thật thoải mái khi lên tới bờ bên kia, vì tôi biết có một vị trí ngay gần chỗ bến đò, nơi có những tảng đá cổ đứng chụm lại với nhau như những người bạn tri kỷ. Tôi sẽ để bà ấy ngồi tránh gió ở đó nhưng vẫn trông ra được mặt nước, rồi sẽ nhanh chóng quay trở lại bên này đón ông. Nhưng giờ ông phải xuống thuyền rồi chờ thêm một thời gian nữa trên bờ ông ạ.”
Ráng đỏ trời chiều chiếu trên người ông ấy, hay là chính ngọn lửa lòng vẫn đang rực cháy? “Chừng nào vợ tôi vẫn ngồi trên thuyền, chừng đó tôi vẫn sẽ không bước chân khỏi thuyền cậu ạ. Cậu hãy đưa cả hai chúng tôi sang đảo như cậu đã hứa khi nãy. Hay là tôi phải tự chèo đây?”
“Tôi cầm mái chèo đấy thưa ông, và tôi mới là người được phép quyết định bao nhiêu người được lên thuyền. Có phải là vì ông nghi ngờ tôi đang che giấu một thủ đoạn xấu xa nào đó, bất chấp tình bạn mới nảy nở giữa chúng ta? Có phải ông sợ rằng tôi sẽ không quay về đón ông không?”
“Tôi không buộc tội gì cho cậu hết cậu ạ. Thế nhưng đã có rất nhiều tin đồn về dân chèo thuyền và những gì họ làm với mọi người. Tôi không muốn làm cậu mất lòng, nhưng tôi xin cậu đừng đùa giỡn nữa và hãy đưa cả hai chúng tôi sang đảo.”
“Cậu chèo thuyền ơi,” giọng bà ấy vang lên, ta quay lại đúng lúc tay bà giơ lên khoảng không như đang cố tìm ta, cho dù hai mắt bà vẫn nhắm nghiền. “Cậu chèo thuyền này. Hãy cho chúng tôi chút thời gian. Hãy để tôi với ông nhà tôi được nói chuyện với nhau một lúc.”
Ta có dám bỏ con thuyền lại cho riêng họ không? Nhưng ta biết chắc giờ bà sẽ nói tốt cho ta. Hai tay cầm chắc mái chèo, ta bước qua chỗ ông ấy đứng rồi xuống nước. Biển dâng lên tới đầu gối và làm ướt gấu áo choàng của ta. Con thuyền vẫn đang được buộc chặt, trong khi ta lại đang giữ mái chèo. Thế thì xảy ra chuyện gì được chứ? Thế nhưng ta vẫn không dám lội ra xa và mặc dù quay mặt nhìn về phía bờ và đứng im như thóc, ta thấy mình một lần nữa lại xâm phạm vào bí mật riêng tư của hai người. Ta nghe thấy cuộc trò chuyện của họ trong tiếng sóng biển rì rầm.
“Cậu ta đã đi chưa hở Axl?”
“Cậu ta đang đứng trong nước công chúa ạ. Cậu ta miễn cưỡng không muốn rời khỏi con thuyền của mình, anh nghĩ cậu ta sẽ không chịu đợi lâu đâu.”
“Axl này, giờ không phải lúc cãi cọ với người chèo thuyền. Chúng ta may mắn lắm nên hôm nay mới gặp được cậu ta thế này. Cậu ta rất ưu ái chúng ta đấy.”
“Nhưng chúng ta vẫn thường nghe nói tới các mưu mẹo xảo quyệt của họ còn gì, phải không công chúa?”
“Em tin cậu ta Axl ạ. Cậu ta sẽ giữ lời hứa.”
“Làm sao em biết chắc như vậy hả công chúa?”
“Em chỉ biết vậy thôi Axl ạ. Cậu ta là người tốt và sẽ không phụ lòng chúng ta. Hãy làm theo những gì cậu ta nói và chờ cậu ta trên bờ. Chẳng mấy chốc cậu ta sẽ quay lại đón anh thôi. Phải làm theo cách này thôi Axl ạ, nếu không em sợ là chúng ta sẽ mất đi cơ hội được hưởng sự miễn trừ đặc biệt dành cho mình đấy. Cậu ta đã hứa chúng ta sẽ được sống cùng nhau trên đảo, chỉ có một số ít được hưởng điều ấy, cả những người đã gắn bó với nhau cả cuộc đời chưa chắc đã được đâu Axl ạ. Đừng để mất phần thưởng này chỉ vì một chút đợi chờ chứ? Đừng cự cãi với cậu ta nữa, nhỡ ra lần sau chúng ta gặp phải một người độc ác thì sao? Axl ơi, hãy ra làm lành với cậu ta đi. Ngay lúc này, em sợ là cậu ta bỗng tức giận mà đổi ý thì sao. Axl, anh vẫn đang nghe em đấy chứ?”
“Anh vẫn đứng ngay trước mặt em đây thôi công chúa ạ. Có phải chúng ta đang thực sự bàn tới chuyện không đi cùng nhau sang đảo không đây?”
“Chỉ không đi cùng nhau trong chốc lát thôi chồng ạ. Cậu ta đang làm gì thế?”
“Vẫn đang đứng không nhúc nhích, anh chỉ thấy tấm lưng cao lớn và cái đầu sáng bóng của cậu ta thôi. Công chúa của anh, em có thực sự nghĩ rằng chúng ta có thể tin tưởng người đàn ông này?”
“Có Axl ạ.”
“Cuộc nói chuyện vừa rồi của em với cậu ta có suôn sẻ không?”
“Có chồng ạ. Cuộc nói chuyện của anh cũng suôn sẻ còn gì?”
“Anh thấy thế, công chúa ạ.”
Mặt trời đã lặn trên vịnh. Sau lưng ta chỉ còn là im lặng. Đã đến lúc quay lại chưa?
“Nói cho anh nghe, công chúa của anh,” ta nghe thấy ông chồng nói. “Em có mừng khi màn sương phủ tan đi không?”
“Có thể điều đó sẽ mang lại những nỗi kinh hoàng cho vùng đất này. Nhưng với hai ta, nó đã tan đi rất đúng lúc.”
“Anh cứ băn khoăn mãi công chúa ạ. Nếu màn sương ấy không cướp đi hết những kỷ niệm của chúng ta như vậy, liệu tình yêu của chúng ta có bền chặt được như thế vượt qua bao năm tháng đã qua hay không? Chắc hẳn chính nhờ màn sương ấy mà những vết thương cũ đã lành trở lại.”
“Giờ thì điều đó có ý nghĩa gì nữa đâu hả Axl? Hãy hàn gắn lại tình bạn với người chèo thuyền rồi để cậu ta đưa chúng ta sang đảo đi. Nếu cậu ta đưa một trong hai ta sang đảo, rồi quay về đưa nốt người kia, thì tại sao lại cự cãi với cậu ta chứ? Axl, anh thấy thế nào?”
“Được thôi, công chúa. Anh sẽ làm theo những gì em muốn.”
“Vậy hãy xuống thuyền và lên bờ đi anh.”
“Anh sẽ làm đúng thế, công chúa ạ.”
“Thế thì tại sao anh vẫn cứ nấn ná ở đây hả chồng? Anh nghĩ cậu chèo thuyền không biết sốt ruột là gì sao?”
“Được rồi công chúa ạ. Nhưng hãy cho anh được ôm em thêm một lần nữa.”
Có phải họ đang ôm nhau không, mặc dù ta đã bọc kín bà ấy như bọc một đứa bé? Mặc dù ông ấy sẽ phải quỳ gối và ngồi trong dáng vẻ kỳ cục trên sàn thuyền gỗ cứng? Ta đoán là họ đang ôm nhau và khi vẫn còn im lặng như thế, ta không dám quay lại nhìn. Có phải mái chèo trong tay ta đang đổ bóng xuống mặt nước lay động kia không? Còn phải chờ bao lâu nữa? Cuối cùng thì họ cũng cất tiếng nói.
“Chúng ta sẽ nói chuyện thêm trên đảo, công chúa ạ,” ông ấy nói.
“Nhất định rồi Axl ạ. Và khi màn sương đã tan, sẽ có rất nhiều chuyện để chúng ta chia sẻ cùng nhau. Cậu chèo thuyền vẫn đứng trong nước đấy chứ?”
“Vẫn đứng đó công chúa ạ. Giờ thì anh sẽ ra dàn hòa với cậu ấy.”
“Tạm biệt anh, Axl ạ.”
“Tạm biệt em, tình yêu đích thực của anh.”
Ta nghe thấy ông ấy tiến lại gần trong làn nước biển. Ông ấy có định nói gì với ta không? Ông đã nói tới việc hàn gắn tình bạn này. Nhưng khi ta quay lại, ông không hề nhìn ta, ông chỉ nhìn về phía đất liền và về phía mặt trời đã xuống thấp trên vịnh nước. Cả ta cũng không tìm cách nhìn ông. Ông ấy tiếp tục lội nước qua chỗ ta đứng, không hề nhìn lại. Hãy lên bờ đợi tôi, ông bạn ạ, ta nói khẽ, nhưng ông không nghe thấy gì và tiếp tục lội đi.
HẾT