Thoạt đầu khi nhìn xuống tít dưới kia, họ chỉ là hai cái bóng bé tí xíu và ta đã tưởng họ là hai người kia cơ chứ. “Nhìn xuống dưới kia kìa, Horace,” lúc ấy ta nói vậy. “Bọn họ đã tìm được nhau rồi đấy. Mà đã tới được tận đây rồi, cứ như là anh chàng kia không hề bị thương tích gì sau vụ giao chiến với quân của Brennus ấy.”
Horace trầm ngâm nhìn ta như muốn hỏi, “Vậy thì Gawain này, liệu đây có phải là lần cuối cùng chúng ta cùng nhau trèo lên ngọn dốc lạnh lẽo này không?” Ta không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cổ nó, mặc dù ta đã thầm nghĩ trong lòng, “Chiến binh kia còn trẻ trung và cừ khôi. Nhưng ta vẫn có cơ hội đánh bại cậu ta, ai dám nói không nào? Ta đã thấy một điều gì đó khi cậu ta vung gươm chém gục người lính của Brennus. Người khác sẽ không thấy đâu, nhưng ta thì có. Một sơ hở nhỏ phía bên trái dành cho một kẻ thù lọc lõi.”
Nhưng không biết Arthur sẽ muốn ta làm gì trong trường hợp này? Bóng của ngài vẫn bao trùm trên khắp đất này và ôm trọn lấy ta. Liệu ngài có muốn ta thu mình ngồi như một con thú hoang rình mồi hay không? Nhưng trên những sườn đồi trọc lốc thế này lấy đâu ra chỗ nào mà nấp? Liệu chỉ những cơn gió thôi có che giấu nổi cả một con người như ta? Hay là ta nên đứng chực sẵn trên một vách đá rồi xô một tảng đá xuống họ? Đó chẳng phải là cách hiệp sĩ của Vua Arthur hành xử. Ta muốn xuất hiện một cách công khai, chào hỏi cậu ta rồi một lần nữa thử thêm chút xíu tài ngoại giao của mình. “Quay lại đi cậu ạ. Cậu đang gây nguy hiểm không chỉ cho tính mạng của cậu và người đồng hành trẻ tuổi, mà còn cho toàn thể những người dân lương thiện sống ở vùng này nữa đấy. Hãy để Querig cho người hiểu nó lo. Ngay bây giờ, cậu đã thấy ta đang trên đường tới tiêu diệt nó đây còn gì.” Nhưng lời khẩn cầu như vậy đã bị bỏ ngoài tai. Đời nào cậu ta chịu nghe lời ta khi đã tới gần thế này rồi, lại được thằng bé mang vết cắn dẫn tới tận cửa hang nữa? Có phải ta là thằng ngốc nên mới cứu thằng bé ấy không? Nhưng cha trưởng tu viện đã khiến ta qua khiếp đảm, hơn nữa, ta biết Chúa sẽ yêu cầu ta làm những gì ta đã làm.
“Họ đi quả quyết như thể có một tấm bản đồ trong tay,” ta bảo Horace. “Vậy thì chúng ta nên chờ ở đâu? Nên giáp mặt họ ở chỗ nào đây?”
Bãi cây. Lúc đó ta chợt nhớ tới nơi này. Lạ lùng làm sao khi cây cối ở đó thực sum suê, trong khi gió vù vù thổi khiến khắp xung quanh chỉ là một vùng đất trống. Bãi cây sẽ là nơi trú ẩn tốt cho một hiệp sĩ cùng con ngựa của mình. Ta sẽ không tấn công bất ngờ như bọn cướp, nhưng cũng chẳng có lý do gì phải chường mình ra cả giờ đồng hồ trước khi giáp mặt.
Vậy nên ta dùng chân thúc nhẹ Horace, cho dù giờ đây việc ấy chẳng còn gây được chút ấn tượng nào với nó, rồi bọn ta vượt qua bên rìa cao của vùng đất, nơi cứ đều đều không cao lên cũng không dốc xuống, suốt dọc đường đi bị gió đánh tơi bời. Cả hai bọn ta đều sung sướng khi tới được chỗ bãi cây, mặc dù bãi cây mọc ở đây là điều lạ lùng đến nỗi người ta phải băn khoăn tự hỏi không hiểu có phải chính Merlin đã phù chú chốn này. Merlin mới khiếp làm sao! Ta từng nghĩ cả thần Chết chắc cũng đã bị ông ấy bỏ bùa, thế nhưng cả Merlin giờ cũng đã về với thế giới bên kia. Không biết ông ấy được lên thiên đường hay phải xuống địa ngục? Có thể ông Axl cho rằng Merlin là tôi đòi của quỷ dữ, nhưng ông ấy đã nhiều lần sử dụng quyền năng của mình theo cách khiến Chúa phải mỉm cười. Và cũng đừng nói rằng ông ấy không có lòng dũng cảm nhé. Rất nhiều lần ông ấy đã sát cánh bên bọn ta mà phơi mình trước những ngọn tên bay và lưỡi rìu bổ tứ tung loạn xạ. Rất có thể đây là rừng cây Merlin hóa phép ra vì mục đích này: để tới một ngày như hôm nay, ta sẽ trú chân ở đây chờ kẻ định phá hỏng thành quả vĩ đại chúng ta giành được hôm ấy. Hai trong số năm người chúng ta đã ngã xuống vì con rồng cái, nhưng Merlin vẫn đứng bên những người còn lại, bình tĩnh di chuyển theo những cú quật đuôi của Querig, nếu chẳng phải vậy thì làm sao nhiệm vụ của ông ấy hoàn thành được?
Rừng cây lặng như tờ, thanh bình đón ta và Horace. Có cả chim hót trên cao, và nếu cành lá trên ấy có lay động dữ dội, dưới này vẫn hoàn toàn chỉ là một ngày mùa xuân yên bình, nơi cuối cùng những suy nghĩ trong đầu một ông già có thể trôi từ bên tai này sang bên tai kia mà không bị những chuyện náo động quấy nhiễu! Hẳn đã vài năm rồi kể từ lần gần nhất Horace và ta tới chốn này. Cỏ dại đã mọc đầy khắp nơi, một cây tầm ma bình thường ra chỉ bằng cỡ lòng bàn tay của một đứa trẻ thì nay đứng đó, lớn tới mức có thể quấn tới hai lần vòng quanh một người. Ta để Horace đứng lại ở một chỗ xanh tốt cho nó muốn gặm gì thì gặm, còn ta thì bỏ đi lang thang một lúc dưới những tán lá che kín trên đầu. Tại sao ta không dừng chân, ngồi dựa vào cây sồi xanh tốt này mà nghỉ? Và khi họ cuối cùng cũng tới chỗ này, nhất định họ sẽ tới, ta và cậu ta sẽ đối mặt nhau như hai chiến binh ngang hàng.
Ta lách người qua những cây tầm ma khổng lồ - có phải chính vì lý do này mà ta đã mặc đống sắt kêu cót két này không? Để bảo vệ ống chân ta khỏi những nốt chích nhẹ như lông cho tới khi ra đến bãi đất trống có hồ nước, bầu trời xám xịt trên cao. Quanh bờ hồ có ba cây cổ thụ, nhưng cả ba thân đều nứt toác và đổ xuống mặt nước. Lần trước có mặt ở đây, ta biết chắc chúng vẫn hiên ngang vươn thẳng lên trời. Có phải sấm chớp đã đánh gục chúng? Hay chúng đã quá già yếu, chỉ mong được hồ nước tuy ở ngay gần nhưng lại như rất xa kia cứu rỗi? Giờ thì chúng được thỏa thuê uống nước, trong khi đám chim núi làm tổ trên tấm thân mục của chúng. Liệu có phải ta sẽ giáp mặt với chiến binh người Saxon kia ở một nơi như thế? Nếu bị đánh bại, có thể ta vẫn còn đủ sức bò tới hồ. Ta sẽ không ngã nhào xuống nước, kể cả nếu lớp băng phủ trên bề mặt có đón nhận ta, vì người sình trương lên dưới lớp áo giáp này thì có sung sướng gì, trong khi khả năng Horace vì nhớ chủ mà rón rén bước qua những đám rễ cây đầy mấu để lôi thi thể ta lên có được là bao? Nhưng ta đã từng chứng kiến cảnh bạn chiến đấu mang trên mình những vết thương nằm trên bãi chiến trường thèm được uống nước, và cũng đã thấy những người khác bò về phía bờ sông hoặc bờ hồ, kể cả khi làm vậy phải chịu đau đớn gấp đôi. Liệu có phải chỉ những người sắp chết mới hiểu được một bí mật nào đó? Buel là một bạn chiến đấu cũ của ta, khát cháy cổ khi nằm trên lớp đất sét đỏ bên sườn núi ngày hôm ấy. Đây, trong bầu nước của tớ vẫn còn nước đấy, ta đã nói với cậu ấy như thế, nhưng không, cậu ấy muốn cả một hồ nước hoặc cả một dòng sông cơ. Nhưng từ đây tới chỗ có nước thì xa lắm, ta lại nói. “Tớ nguyền rủa cậu, Gawain ạ,” cậu ấy kêu lên. “Chẳng lẽ cậu không định thực hiện mong muốn cuối cùng của tớ hay sao, trong khi chúng ta đã là bạn chiến đấu qua biết bao cuộc chiến kiên cường?” “Nhưng con rồng cái đã xé toác người cậu làm hai,” ta nói. “Nếu phải đưa cậu tới chỗ nào có nước, tớ sẽ phải đi dưới nắng hè gay gắt này, mỗi tay mang một nửa người cậu, cho tới khi tìm đến được một nơi như thế.” Nhưng cậu ấy đã nói với ta, “Trái tim tớ sẵn sàng đón nhận cái chết chỉ khi cậu đặt tớ nằm xuống bên bờ nước, Gawain ạ, để được lắng nghe tiếng sóng dập dờn trong khi mắt nhắm lại.” Cậu ấy nhất định đòi như thế, chẳng quan tâm xem liệu nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành tốt đẹp hay chưa, hoặc liệu sự hy sinh của cậu ấy có giá trị gì hay chăng. Chỉ tới khi ta cúi xuống nhấc cậu ấy lên, cậu ấy mới hỏi: “Còn ai thoát chết nữa?” Ta nói Millus cũng đã hy sinh, nhưng ba người còn lại vẫn còn sống, và cả Merlin cũng còn sống. Nhưng cậu ấy vẫn không hỏi xem nhiệm vụ đã hoàn thành tốt đẹp hay chưa, mà chỉ nhắc tới sông hồ, thậm chí tới cả biển cả, và ta phải nhớ cậu ấy là bạn chiến đấu của ta, một người dũng cảm, người đã được Arthur lựa chọn cũng như đã lựa chọn ta cho nhiệm vụ vĩ đại này, trong khi cuộc chiến đang nước sôi lửa bỏng dưới thung lũng. Có phải cậu ấy đã quên lãng nhiệm vụ của mình? Ta nhấc cậu ấy lên, cậu ấy gào thấu tới tận trời và chỉ tới lúc ấy mới hiểu ra cái giá phải trả chỉ để đổi lấy vài bước đi nhỏ, vậy là ta với cậu ấy xuất phát từ đỉnh một ngọn núi đất đỏ giữa cái nóng mùa hè, rồi tiếp đó là một chuyến đi mất tới cả giờ đồng hồ ngồi trên yên ngựa mới đến được bờ sông. Khi ta hạ cậu ấy xuống, cậu ấy chỉ nói tới biển cả. Mắt cậu ấy hấp háy và cậu ấy cảm ơn ta khi được ta rẩy nước từ bầu đựng lên mặt, cách cảm ơn của cậu ấy khiến ta biết trong tâm trí cậu ấy, cậu ấy tưởng mình đang đứng bên bờ biển. “Là kiếm hay rìu đã chém trúng tớ vậy?” cậu ấy hỏi, và ta trả lời, “Cậu nói gì vậy, anh bạn chiến đấu của tớ? Đuôi con rồng cái đã quật trứng cậu, nhưng chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ và cậu có thể ra đi trong danh dự và tự hào.” “Con rồng cái hả,” cậu ấy nói. “Thế con rồng cái thì ra sao rồi?” “Nó chẳng sao, chỉ bị một ngọn giáo cắm vào một bên sườn,” ta nói, “giờ thì nó đang ngủ.” Nhưng cậu ấy lại quên biến nhiệm vụ này đi, rồi lại nhắc tới biển cả, tới hồi cậu ấy còn bé được cha chở ra xa bờ trên một con thuyền vào một buổi tối đẹp trời.
Khi nào thời khắc của ta đã điểm, liệu có phải ta cũng có khát khao được ra biển hay không? Ta nghĩ chỉ đất mẹ thôi cũng đủ khiến ta hài lòng. Ta sẽ không đòi hỏi được chôn ở một chỗ chính xác nào đó, chỉ cần đâu đó ở vùng này, nơi ta và Horace đã thanh thản đi lang thang trong suốt bao nhiêu năm qua. Những bà góa mặc đồ đen kia sẽ cười vào mũi ta nếu nghe được những gì ta vừa nói, đồng thời sẽ vội vã mà nhắc cho ta biết ta có thể mang theo cái gì xuống mẩu đất của mình. “Lão hiệp sĩ ngốc nghếch kia! Hơn tất cả mọi thứ khác trên đời, lão phải cẩn thận khi chọn nơi yên nghỉ, nếu không lão sẽ thành hàng xóm với chính những người lão đã sát hại đấy!” Chẳng phải họ đã giễu cợt đại khái như thế khi ném bùn vào mông Horace còn gì? Sao họ dám làm như vậy chứ! Họ có mặt ở đó vào lúc ấy không? Nếu nghe được những gì ta đang nghĩ, liệu người phụ nữ đang ngồi trên yên ngựa của ta có nói như vậy với ta hay không? Bà ấy đã nói về những đứa trẻ bị giết hại lúc đứng trong đường hầm hôi hám đó, lúc ta giải thoát bà ấy khỏi những kế hoạch đen tối của đám thầy tu. Làm sao bà ấy dám nói thế chứ? Giờ thì bà ấy đang ngồi trên lưng ngựa, hai chân thả hai bên con ngựa chiến yêu dấu của ta, trong khi không ai biết được ta và Horace còn được đi cùng nhau bao nhiêu cuộc hành trình nữa?
Trong suốt một lúc khá lâu, ta và nó cứ nghĩ có thể đây là chuyến đi cuối cùng, nhưng là vì ta đã lầm tưởng cặp vợ chồng già này với hai người kia, nên giờ thì bọn ta lại được tiếp tục hành trình trong yên bình thêm một thời gian nữa. Nhưng ta vừa cầm dây cương dẫn Horace thế này vừa thỉnh thoảng phải ngoái đầu nhìn lại, vì nhất định hai người kia đang trên đường tới đây, cho dù có thể ta đang đi trước cả một quãng. Ông Axl đương đi ngay cạnh ta, con dê khiến ông ấy bước chệnh choạng. Ông ấy có đoán ra vì sao ta cứ thường xuyên ngoảnh lại phía sau? “Ông Gawain này, có phải chúng ta đã từng là bạn chiến đấu với nhau?” Ta nghe thấy ông ấy hỏi như vậy lúc sáng sớm nay, khi cả đoàn mới thoát ra khỏi lối đi ngầm và ta bảo ông ấy hãy tìm lấy một con thuyền mà xuôi theo dòng sông. Thế nhưng ông ấy vẫn xuất hiện ở đây, vẫn lang thang giữa những ngọn núi, bà vợ tốt bụng theo sát bên chân. Ta sẽ không nhìn vào mắt ông ấy. Tuổi tác đã làm chúng ta thay đổi, cũng như cỏ cây dại đã phủ kín những bãi chiến trường, nơi bọn ta trước đây từng chiến đấu và chém giết nhiều người. Ông muốn gì, thưa ông? Ông mang theo con dê này làm gì thế?
“Quay lại đi, các bạn của ta,” ta đã nói vậy khi họ tới gần chỗ ta đang đứng trong rừng cây. “Chặng đường tiếp đây không dành cho những người lớn tuổi như hai bạn đâu. Nhìn bà ấy đang đỡ một bên sườn kìa. Từ đây tới chỗ ụ đá khổng lồ vẫn còn hơn một dặm đường nữa và nơi trú chân duy nhất chỉ là những tảng đá nhỏ mà muốn tránh gió thì người ta phải cúi gập đầu ngồi phía sau. Hãy quay lại khi hai bạn vẫn còn đủ sức, ta đảm bảo sẽ buộc chắc con dê này tại chỗ ụ đá khổng lồ.” Nhưng cả hai vợ chồng họ nhìn ta đầy nghi ngờ, trong khi ông Axl thì nhất định không chịu buông con dê ra. Cành cây xào xạc trên cao, vợ ông ấy thì ngồi trên đám rễ cây sồi, mắt nhìn ra hồ nước nơi có ba cái cây nứt toác đổ gập xuống hồ, ta liền nhẹ nhàng nói: “Cuộc hành hình này hoàn toàn không dễ dàng gì cho vợ ông đâu ông ạ. Sao ông không làm theo lời khuyên của ta mà xuôi dòng xuống núi hả?” “Chúng tôi phải đưa con dê này tới nơi như chúng tôi đã hứa,” ông Axl nói. “Lời hứa với một đứa bé.” Có phải ông ấy đã nhìn ta một cách kỳ quặc khi nói vậy, hay chính ta tưởng tượng ra thế? “Ta và Horace sẽ mang con dê lên đó,” ta nói. “Chẳng lẽ ông không tin ta sẽ làm được việc đó sao? Ta không tin con dê này sẽ làm gì nổi Querig kể cả nó có nuốt trọn cả con, nhưng có thể nhờ thế nó sẽ yếu đi và cho ta chút lợi thế. Vậy hãy đưa con vật cho ta rồi quay xuống núi đi, trước khi một trong hai vị ngã lăn ra đấy.”
Thế là họ đi ra chỗ đám cây phía xa, ta vẫn nghe thấy tiếng họ thì thào, nhưng ta không phân biệt được họ đang nói gì. Rồi Axl quay lại chỗ ta mà nói: “Vợ tôi chỉ cần nghỉ một chút, rồi chúng tôi sẽ đi tiếp lên chỗ ụ đá ông ạ.” Ta thấy tranh luận thêm nữa chỉ vô ích, trong khi chính ta cũng nóng lòng được tiếp tục lên đường, vì ai mà biết được cậu Wistan và thằng bé mang vết cắn kia còn cách đây bao xa?