Người Điều Khiển Tâm Lý

Chương 9

Edit: Hachonie

Khi tuổi trẻ không thể quay lại, chúng ta vẫn còn khát vọng sao?

Đội Điều Tra Đặc Biệt nhanh chóng đến hiện trường, Lam Tiêu Nhã bắt đầu kiểm tra thi thể người chết: “Cô gái kia và chủ tiệm đều bị vật cứng đánh bị thương, căn cứ vào miệng vết thương, hung khí có thể là thứ giống như cây búa, nạn nhân đã chết khoảng ba tiếng, tôi có kiểm tra đồ uống ở chỗ này đều đã bị bỏ thuốc, có thể là thuốc mê. Vết máu trong phòng tôi phải về để xét nghiệm xem là có phải của người chết không.”

Lam Tiêu Nhã cởi bao tay, thu xếp các vật dụng rồi lắc đầu thở dài nói: “Sao đi chơi mật thất thôi mà lại thành ra thế này.” Lúc trước còn muốn đi chơi bây giờ thật mất hứng.

Sau khi lấy lời khai, Hồng Mi cau mày ra khỏi phòng, vẻ mặt buồn bã nói: “Đúng rồi, cô gái kia bây giờ cảm xúc không ổn định, bị đả kích lớn, cô ấy khó khăn lắm mới thoát khỏi căn phòng, vừa bước ra thì thấy thi thể của bạn mình nên không thể chấp nhận được.”

Tần Uyên: “Các cô ấy là ai?”

Hồng Mi: “Cô ở trong phòng là Trần Tử Sơ, người chết tên là Tưởng Lệ Phỉ, họ là sinh viên năm ba đại học Minh Khả, còn hai người nữa là Diệp Chu và Dư Diệu Khả hiện không rõ tung tích, có thể bị hung thủ bắt đi rồi, một người chết khác là ông chủ ở đây, tên Diêu Thanh, 29 tuổi.”

“Đội trưởng nơi này có cái tủ bị khóa, bên trong có gì đó.” Trần Mặc từ trong phòng lấy cái thùng đưa Tần Uyên xem.

Tần Uyên nhìn thoáng qua nói: “Mật mã có ba chữ số.” Tần Uyên đi đến chỗ bức tường có chữ SOS, “Hung thủ viết chữ SOS trong này chắc phải có ý nghĩa gì đó.”

Trong đầu anh nảy ra một ý tưởng, quay đầu nhìn gương, thì ra là thế.

Mộc Cửu ở một bên đã nhìn ra, nhìn Triệu Cuồng không ngừng thử các mật mã nói: “808.”

“Hả?” Tuy còn nghi ngờ, nhưng Triệu Cường vẫn nghe theo Mộc Cửu nhập mật mã, “Woa, thế mà lại mở được, Mộc Cửu sao cô lại biết mật mã?”

“Gương” Tần Uyên thay cô giải thích.

Triệu Cường mơ hồ nhìn vào gương: “Gương là sao?”

Vẫn là Đường Dật tốt bụng kéo Triệu Cường đến trước gương, chỉ vào gương giải thích rõ cho Triệu Cường: “Anh Cường, anh nhìn vào gương xem, có phải sẽ thấy  hình phản chiếu của chữ SOS không, để chúng lồng vào nhau thì chính là 808.”

Triệu Cường vỗ đầu chợt tỉnh: “A thì ra là vậy.”

Tần Uyên từ trong thùng lấy ra một cái mps, bên trong có một đoạn thu âm.

Đường Dật vừa nghe vừa kinh ngạc, lập tức lấy giấy bút ghi lại.

Âm thanh kết thúc, Mộc Cửu liền nói: “7442216241/93822162/744282/31432162”

Đường Dật cũng đem tờ giấy đã viết lại cho mọi người xem, đúng như Mộc Cửu nói.

Triệu Cường: “Đây là cái gì, hình như là giống số điện thoại.”

“Đây là mật mã ma trận.” Đường Dật giải được mật mã rồi nhanh chóng đứng lên: “Được rồi, đã giải ra, hiệu sách Thượng Nguyên.”

Triệu Cường quả thật khâm phục hai người này: “Hiệu sách Thượng Nguyên? Cách nơi này không xa, có thể hai cô gái kia bị giam ở đó?”

Tần Uyên nói: “Đến đó xem trước.”

Năm người cùng đi ra ngoài liền gặp phải Trần Tử Sơ và Hồng Mi: “Đội trưởng, Trần Tử Sơ nghĩ đến một manh mối rất quan trọng, cô ấy nói mật mã của cái thùng bên trên là sinh nhật của cô ấy.”

“Hiệu sách Thượng Nguyên ở đâu?” Mộc Cửu mở miệng hỏi.

Trần Tử Sơ nghe xong sắc mặt liền trắng bệch, thân thể run lên: “Đó là nơi mỗi tuần tôi đều đến.”

Mộc Cửu thẳng thắn nói: “Xem ra cô rất quan trọng đối với hung thủ.”

Trần Tử Sơ vừa nghe liền kích động, tránh khỏi Hồng Mi đang đỡ, bắt lấy cổ tay của Mộc Cử, hai mắt nhìn chằm chằm cô nói: “Lời này của cô có ý gì? Tôi biết hung thủ sao? Là người bên cạnh tôi? Vì tôi nên bạn tôi mới gặp chuyện không may sao?”

“Cô Trần, cô bình tĩnh một chút.” Hồng Mi tiến đến giữ cô lại, Tần Uyên kéo Mộc Cửu ra phía sau mình.

Trần Tử Sở thoát khỏi tay Hồng Mi, kích động nói: “Làm sao tôi có thể bình tĩnh được! Một người bạn của tôi đã chết, hai người còn lại không biết sống chết thế nào, họ đều là bạn thân của tôi, là tôi đề nghị họ đến chơi trò mật thất này! Hung thủ biết ngày sinh nhật của tôi, còn biệt hiệu sách tôi thường đến, họ bị như vậy là vì tôi, vì tôi!” Trần Tử Sơ che mặt khóc nức nở.

Hồng Mi hướng Tần Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, vừa an ủi vừa đưa Trần Tử Sơ ra ngoài.

Hai người đi rồi, Tần Uyên mới quay lại, bình tĩnh nhìn Mộc Cửu: “Lời nói của cô hơi quá đáng rồi đó.”

Ánh mắt Mộc Cửu không chút lảng tránh, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Chỉ là nói thật.”

Tần Uyên cố gắng kiềm chế chính mình: “Cô cảm thấy bây giờ nói lời như vậy với cô ấy thích hợp sao?”

Mộc Cửu vẫn thản nhiên: “Cô ấy cần biết sự thật.”

“Mộc Cửu, chuyện gì cũng có chừng mực, đội Điều Tra Đặc Biệt không phải là muốn làm gì cũng được.” Tần Uyên nhìn cô cảnh cáo, rồi nói với đội viên khác: “Đến hiệu sách.”

Mộc Cửu xoa vết đỏ trên cổ tay, nhìn bóng dáng Tần Uyên dứt khoát rời đi, bất ngờ lên tiếng nói: “Anh ta tức giận?”

Triệu Cường nghe xong mở to mắt kiềm chế kích động, thở dài nói: “Em Mộc Cửu à, cô là người đầu tiên dám nói chuyện như vậy với đội trưởng đó.”

“Đàn ông thật phiền.” Mộc Cửu lẩm bẩm rồi đi thẳng về phía trước.

“…”

Hiệu sách Thượng Nguyên mở cửa 24 giờ, cho nên dù đã 10 giờ tối vẫn có người ở đây đọc sách.

Sau khi đưa cho ông chủ hiệu sách giấy khám xét, các cảnh sát cùng điều tra toàn diện ở hiệu sách, nhưng đáng tiếc là không có phát hiện gì ngoài nhân viên và hai nữ sinh.

Triệu Cường nhìn những cuốn sách trên giá sách: “Hung thủ để lại manh mối là hiệu sách này có mục đích gì. Không lẽ là đùa giỡn chúng ta.”

Đường Dật thấy khắp phòng đều là sách thì nghĩ ra: “Có khi nào là sách không? Hiệu sách thì có nhiều nhất là sách mà!”

Trần Mặc cũng đồng ý với suy nghĩ của Đường Dật, chỉ là: “Nơi này nhiều sách như vậy, rút cuộc là muốn nói quyển nào?”

“Tìm sách xuất bản năm 1991”

“Năm 1991” Đường Dật có chút khó hiểu, đột nhiên mở lớn miệng, hiểu được ý Mộc Cửu: “Ý cô là năm sinh của Trần Tử Sơ chính là năm xuất bản quyển sách chúng ta cần tìm.”

Mộc Cửu gật đầu.

Tần Uyên không nói gì, trực tiếp gọi điện thoại cho Thạch Nguyên Phỉ: “Thạch Đầu, tìm những quyển sách xuất bản lần đầu vào năm 1991.”

Thạch Nguyên Phỉ nhanh chóng tìm trên máy tính, “Được, không thành vấn đề, có rồi, nhiều lắm nha, tôi sẽ gửi đến máy tính trong hiệu sách.”

“Cảm ơn.” Tần Uyên tắt điện thoại, đến máy tính trong hiệu sách mở tập tin Thạch Đầu gửi đến, liệt kê tất cả các sách xuất bản năm 1991.

Triệu Cường buồn bã gãi đầu: “Ôi, nhiều như vậy à, chắc là phải tìm từng quyển rồi.”

“Không cần, là cuốn này.” Mộc Cửu ở phía sau chỉ vào tên một quyển sách trên màn hình.

“Không Bao Giờ Tàn Phai.” Đường Dật cố gắng suy nghĩ, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi chưa nhìn thấy quyển này bao giờ.”

Triệu Cường khó hiểu: “Sao nhất định là quyển này?” Trong lòng anh nghĩ chắc không phải là giác quan thứ sáu của phụ nữ chứ.

“Là do lúc tôi 10 tuổi đã từng đọc qua, quyển sách này kể về một người đàn ông hơn 60 tuổi lại yêu một cô sinh viên 20 tuổi ở cạnh nhà mình, hắn thích tuổi trẻ, nhiệt tình, xinh đẹp, sự yêu thích này ngày càng mãnh liệt đến cuối cùng hắn không khống chế được nên đã giết cô gái rồi phân thây, hắn cất giữ thi thể, mỗi ngày đem ra ăn một chút.”

So với tình tiết đẫm máu biến thái trong sách, mọi người ngạc nhiên nhất là Mộc Cửu mới 10 tuổi đã đọc quyển sách này hơn nữa còn nhớ rõ tình tiết trong đó, cuối cùng cô gái này đã lớn lên trong hoàn cảnh thế nào, một cô bé mà đã đọc quyển sách như vậy, nên khiến cho bây giờ cô có thể bình tĩnh đối mặt với cái chết.

Triệu Cường nuốt nước miếng, nhịn không được hỏi: “Kết thúc của quyển sách này thế nào?”

Mộc Cửu hời hợt nói: “Khúc cuối rất nhàm chán, không đọc tiếp nữa, nói chung là hắn ôm đầu cô gái đã chết.”

Tần Uyên đối với chuyện lúc nãy của cô còn bất mãn, lạnh lùng nhìn cô nói: “Cô cảm thấy hung thủ làm vậy là do yêu thích Trần Tử Sơ?”

Mộc Cửu cầm quyển sách Trần Mặc đã tìm được, nhẹ nhàng xoa lên bìa sách màu đen có một bông hoa hồng kiều diễm, cánh hoa đang rơi ”Hoa hồng đại diện cho tuổi trẻ, hắn khát vọng có được tuổi trẻ, khát vọng loại sức sống này.”

Đường Dật nhanh chóng lật quyển sách ra xem: “Vậy manh mối ở trong sách?”

Mộc Cửu nhìn thoáng qua bìa sách màu đen, “Ừ, nhưng có thể chỉ là gợi ý.”