Bọn họ đã bắt được đối tượng tình nghi nhưng vụ án vẫn tiếp tục xảy ra, lời nói của Đường Dật như đã chứng thực suy đoán của Mộc Cửu và Ngôn Luật, hay nói chính xác là hung thủ vẫn chưa bị bắt.
Đội Điều Tra Đặc Biệt nhanh chóng đến hiện trường vụ án.
Nhìn hiện trường vụ án khiến mọi người cảm thấy như bị nghẹt thở, cô gái mặt đầm trắng lẳng lặng nằm trên mặt đất, nhắm hai mắt, gương mặt trông rất bình tĩnh, mái tóc đen dài xõa ra hai bên, hai tay tạo thành hình chữ thập trước ngực, trên đôi tay trắng nõn của cô có hai đóa hồng đỏ xinh tươi, mà làm cho người ta kinh sợ nhất chính là những đóa hồng đỏ nở rộ đang vây quanh cô, xinh đẹp kiều diễm, màu trắng, màu đỏ, màu đen, ba màu sắc trộn lẫn lại, tạo ra một bức tranh tuyệt mỹ.
Lam Tiêu Nhã làm công tác kiểm tra đơn giản rồi nói với họ: “Trên người nạn nhân không có bất kỳ vết thương bên ngoài nào, nguyên nhân tử vong chắc là do trúng độc, nhìn tình trạng của cô ấy, có thể là trúng độc Kali Xyanua, hơn nữa thời gian tử vong là khoảng hơn hai tiếng trước.”
Triệu Cường nắm tóc, “Không quá hai tiếng đồng hồ? Khi đó Trịnh Dư Khánh đang ở nhà sách dự buổi ký tặng mà, không lẽ thật sự bắt nhầm người rồi sao?”
Mộc Cửu cẩn thận nhìn thi thế nói: “Vẫn là 2.”
Vẻ mặt Triệu Cường mơ hồ, “Hả? Cái gì 2?”
Mộc Cửu chỉ vào hoa hồng bên cạnh thi thể, “Số hoa hồng trên đất, mỗi một hàng đều là bội số của hai, hắn đối với số hai có một chấp niệm mãnh liệt.”
Đường Dật cũng nhanh chóng đếm qua, “Đúng vậy, lần trước cũng vậy, hai người bị hại, số bong bóng cũng là bội số của 2.”
Ngôn Luật sờ cằm, “Chứng cưỡng bức đó. Có thể bây giờ hắn đã mất đi đồng bọn nên sẽ là 2 thiếu 1, trong lòng hắn chắc chắn rất lo lắng.”
Trần Mặc nói: “Vậy nên vụ án lần trước có hai người, một là Trịnh Dư Khánh, 1 là hung thủ vụ án lần này.”
Mộc Cửu cuối đầu, mắt vẫn nhìn theo thi thể, “Trịnh Dư Khánh có cá tính rất đặc biệt nhưng hắn không thể tự mình hoành thành những việc này, nên có một người khác là hung thủ, hắn là người thực hiện toàn bộ vụ án. Hắn có chứng cưỡng bức, tính cách kiêu ngạo, thông minh, hơn nữa hắn sẽ đem những tưởng tượng của Trịnh Dư Khánh ra để thực hiện.”
Ngôn Luật khoanh hai tay lại cười nhạt, “Một tưởng tượng, một hành động, đúng là một tổ hợp tuyệt vời.”
Cuối cùng Tần Uyên cũng lên tiếng: “Nếu Trịnh Dư Khánh cũng biết hắn chúng ta có thể thông qua Trịnh Dư Khánh để tìm ra hắn.”
Quay lại cục cảnh sát, Đội Điều Tra Đặc Biệt ở trong phòng họp để phân tích vụ án.
Hồng Mi cầm tư liệu về nạn nhân nói: “Lần này người chết tên là Lý Mộng Quyên, năm nay 28 tuổi, là chủ của 1 của hàng bán hoa, sáng nay cửa hàng vẫn mở của bình thường, lúc chiều chủ cửa hàng kế bên nói trong nhà Lý Mộng Quyên có chuyện nên đóng cửa sớm, sau đó không thấy quay lại nữa, Lý Mộng Quyên ở chung với ba mẹ của cô ấy, buổi chiều cô ấy về nhà vì mẹ cô ấy nói cho cô ấy biết sức khỏe ba cô ấy không tốt, nên buổi chiều cô ấy lập tức về nhà, sau đó không còn liên lạc được với cô ấy nữa.”
Trần Mặc: “Tôi xem camera khu vực gần nhà Lý Mộng Quyên thấy đúng là khoảng 1 giờ rưỡi cô ấy đã về đến nhà, 2 giờ 15 lại đi ra ngoài, sau đó thì bị mất tích.”
Tần Uyên nói: “Lúc 2 giờ 45, Trịnh Dư Khánh vẫn còn ở nhà sách để dự buổi ký tặng mà Lý Mộng Quyên chết vào khoảng 3 giờ rưỡi đến 4 giờ. Nếu hung thủ phát hiện Trịnh Dư Khánh bị bắt thì có khả năng hắn đã phạm tội trong thời gian này.”
Ngôn Luật nói: “Nếu bởi vì mất đi đồng bọn khiến hắn lo lắng vậy hắn sẽ nhanh chóng tiếp tục gây án.”
Mộc Cửu bình tĩnh nói: “Bởi vì một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại.”
Quay lại phòng thẩm vấn một lần nữa, Trịnh Dư Khánh vẫn giữ bộ dạng đó, cứ đung đưa người, không ngừng gảy ruy băng đỏ trên cổ tay, trông có vể rất căng thẳng, lo lắng.
Ngôn Luật nhìn dây ruy băng đỏ của hắn nói: “Dây ruy băng này là lúc anh bị thương bạn của anh tặng cho anh sao? Anh ta tên gì?”
Trịnh Dư Khánh chỉ mím môi.
Ngôn Luật tiếp tục hỏi: “Bây giờ bạn của anh đang ở đâu.”
Trịnh Dư Khánh cúi đầu không nói gì, ngón tay tiếp tục gảy dây ruy băng đỏ nhiều hơn.
Ngôn Luật nghiêng người về phía trước, đến gần hắn hơn, “Bạn của anh vừa giúp anh biến những tưởng tượng của anh thành sự thật, đúng lúc, có một người bị giết, một cô gái, mặc váy màu trắng, nằm trên hoa hồng, đây chẳng phải là ảo tưởng của anh sao?”
Ngôn Luật dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Bây giờ trạng thái tinh thần của anh ta không tốt, bởi vì anh ta không tìm được anh, anh ta vì anh nên mới trở nên như vậy, dẫn chúng tôi đi tìm anh ta, đây là cách duy nhất để ngăn anh ta lại.”
Một lúc lâu, Trịnh Dư Khánh mới từ từ nói: “Tôi, tôi không biết anh ta đang ở đâu.”
Sau đó Ngôn Luật không nói gì, hắn cũng ngậm miệng không nói lời nào nữa.
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Mộc Cửu thường vẫn im lặng nói: “Sự lo lắng của họ khác nhau, Trịnh Dư Khánh là một người được bảo vệ, tên hung thủ kia thì có nhiệm vụ là người bảo vệ. Nhưng bây giờ, Trịnh Dư Khánh đã bị bắt, hắn sẽ không tiết lộ bất kỳ điều gì về người đó cho người khác biết, bởi vì hắn nghĩ bây giờ chính là lúc hắn bảo vệ người đó.”
Tần Uyên trầm giọng nói: “Vậy chúng ta sẽ tìm ra hắn, bây giờ chúng ta đến nhà của Trịnh Dư Khánh.”
Trong nhà của Trịnh Dư Khánh không còn một người nào, mẹ hắn đã mất khi hắn còn nhỏ, ba hắn thì đã vứt bỏ hơn, không hề quay lại tìm, nên hắn được ông bà nội nuôi lớn, về sau hai ông bà cũng mất vì bệnh, còn lại một mình hắn.
Họ đi vào trong nhà, trong nhà rất sạch sẽ, không có chút bừa bộn nào.
Tần Uyên liếc mắt nhìn trong tủ giày có hai đôi giày có số đo không giống nhau, “Có hai người sống ở đây.”
Tủ giày có hai tầng, phía ngoài cùng bên phải đặt hai đôi giày còn bên trái thì không có gì, Mộc Cửu nhìn thoáng qua nói: “Ở đây vốn là có 4 đôi giày, hai đôi đã được mang đi.”
Triệu Cường đã hiểu được ý, “Mỗi người có hai đôi giày, lại là 2.”
Mọi người tiếp tục đi vào trong, bên trong được bài trí rất nhiều thứ đều là một cặp, hai cái ghế sô pha nhỏ, hai cái ghế, hai cái chén, hai bàn chải đánh răng, trên bàn cũng có 2 quyển sách được đặt ngay ngắn chung với nhau.”
Triệu Cường đau khổ ôm mặt, “Oa, đúng là bị chứng cưỡng bức.”
Đường Dật vỗ vai Triệu Cường, “Chứng cưỡng bức chính là như vậy, hắn cũng không khống chế được.”
Ngôn Luật đột nhiên quay đầu hỏi Mộc Cửu: “Thấy thế nào?”
Mộc Cửu nhìn chung quanh nói: “Chỉ có thể nhìn thấy hình thức sinh hoạt của một người.”
Triệu Cường không thèm để ý, “Cũng bình thường thôi, người kia bị chứng cưỡng bức mà, hơn nữa hai người họ còn phụ thuộc vào nhau rất nhiều.”
Vài người đi vào 2 căn phòng bên trong, hai căn phòng tạo cảm giác khác biệt hoàn toàn, một trong hai căn phòng toàn là sách, mà sách đều được đặt rất tùy tiện, trên bàn trong phòng đó có một quyển sách, chính là tiểu thuyết của Ngôn Luật ‘Bắt Đầu Tử Vong’, trên tủ đầu giường đặt vài sợi dây ruy băng màu đỏ, căn phòng rất tối, làm cho người khác cảm thấy rất áp lực.
Trần Mặc nói: “Xem ra đây chính là phòng của Trịnh Dư Khánh.”
Phòng còn lại thì khiến cho người ta cảm thấy rất giống như phòng khách, cẩn thận, tỉ mỉ, đồ vật được bài trí rất kỹ lưỡng.
Triệu Cường nói: “A, đây nhất định là căn phòng của người còn lại.”
Mọi người tìm kiếm một lát cũng không tìm được bắt kỳ giấy tờ hay đồ vặt nào biểu hiện thân phận của người kia, cũng không có nhật ký hay ảnh chụp nào cả.
Đường Dật cầm món đồ trên tay kêu lên: “Đội trưởng. mọi người mau đến xem cái này nè!”
Triệu Cường liền đến nhìn thứ, “A? Đây không phải là bản đồ sao?”
Tần Uyên nhìn một chút rồi nói: “Hắn đã đánh dấu những vị trí này, đây là tiểu khu và trường học của hai đứa bé đầu tiên, đây là khu vui chơi, còn đây là cửa hàng bán hoa, kia là nơi vứt xác trong vụ án thứ hai.”
Trần Mặc chỉ vào hơi nơi khác trên bản đồ, “Vậy thì hai cái này thì sao?”
Ngôn Luật: “Chính là nơi tiếp theo hắn gây án.”