Cúp điện thoại, Tần Uyên liền hỏi Thạch Nguyên Phỉ: “Thạch Đầu, sao rồi, có thể truy tìm được vị trí chính xác không?”
Thạch Nguyên Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu, “Không được, căn bản là không truy ra được.”
Triệu Cường gãi đầu, “Có phải là ở nhà trước đây của Mộc Cửu không?”
Mộc Cửu: “Trước đây tôi sống dưới lòng đất, vừa sinh ra là đã ở đó.”
Từ nhỏ đã phải sống ở chỗ như vậy, mọi người nghe xong đều có chút đau lòng, Lam Tiêu Nhã bước đến ôm Mộc Cửu.
Tần Uyên nói: “Hắn tên Ngôn Phỉ Văn, Thạch Đầu, cậu điều tra tư liệu về ông ta.”
“Được, đội trưởng.” Thạch Nguyên Phỉ nhanh chóng gõ vào bàn phím, đều điều tra tư liệu về ông ta, “Ngôn Phỉ Văn, 47 tuổi, là giáo sư tâm lý học, chờ chút, trời ơi! Đội trưởng, trên này nói mấy năm trước hắn đã qua đời, chết trong 1 vụ nổ.”
Mộc Cửu nhớ trước đây Ngôn Luật từng nói về vụ nổ đó, “Đó là giả chết.”
Đường Dật cắn môi dưới, “Vậy mọi người nói xem, nếu đúng như hắn nói thì bắt đầu từ ngày mai hắn sẽ giết người? Thành phố nhiều người như vậy làm sao chúng ta biết hắn muốn giết ai, làm sao biết được người nào bị hắn giết?”
Mộc Cửu: “Phương thức bị giết tôi có thể nhận ra, có một loại người hắn sẽ không giết, chính là trẻ con.”
Hồng Mi vô thức hỏi: “Vì sao?”
Mộc Cửu mặt không đổi nói: “Bởi vì ông ta nghĩ trẻ con dễ cải tạo nhất.”
Triệu Cường hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Loại trừ trẻ con thì phạm vi cũng còn rất rộng.”
Tần Uyên trầm giọng nói: “Chị Mi, xin lệnh truy nã hắn, Trần Mặc điều tra xem thùng đồ này làm sao có thể đến được cục cảnh sát, chúng ta nhất định phải tìm ra hắn trước khi hắn giết người.”
Ngôn Luật ngồi trên ghế sa lon, trên người cậu không có gì ràng buộc, nhìn Ngôn Phỉ Văn cúp điện thoại liền nói: “Lần này ông chuẩn bị giết bao nhiêu người?”
“Vậy thì phải xem khi nào chị con tìm được chúng ta.” Ngôn Phỉ Văn cầm lấy mấy tấm hình trên bàn lật xem từng tấm một.
Ngôn Luật nhíu mày nhìn hắn, “Đó đều là đối tượng lần này của ông?”
“Người không hoàn mỹ giữ lại thì có ích gì.” Ngôn Phỉ Văn cười đi đến đưa ảnh cho Ngôn Luật, không để ý bị cậu nhìn thấy, hắn lấy khăn tay tỉ mỉ lau hai tay, rồi bỏ lại vào túi, cười dịu dàng nói: “Được rồi, con có thể đi nói cho chị con biết, cũng có thể đưa cho nó xem hình những người này, như vậy có lẽ một trong những người đó có thể sẽ không chết.”
Ngôn Luật liền ném sấp ảnh, ảnh chụp rơi trên sàn nhà màu đỏ, cậu cười lạnh: “À, tại sao tôi phải cho chị ấy biết, lần này là chuyện của hai người, huống hồ tôi cũng rất mong được xem trò chơi này.” Thân thể cậu nghiêng về phía trước, nhìn thẳng vào ánh mắt của Ngôn Phỉ Văn, “Đặc biệt là tôi muốn xem cuối cùng là ông chết trước hay chị ta chết trước.”
Trên mặt hắn vẫn tươi cười, nhẹ giọng hỏi: “Con muốn thế nào?”
Khóe miệng Ngôn Luật giương lên, lạnh lùng nói: “Không cần biết kết quả thế nào, tôi vẫn muốn chính mình ra tay.”
“Ha ha.” Nụ cười của Ngôn Phỉ Văn càng sâu hơn, không có chút tức giận, vẻ mặt hắn hài lòng nhìn Ngôn Luật, nói rõ từng chữ: “Con quả nhiên là con trai của ba.”
Ngôn Luật ngửa người ra sau, tránh ánh mắt của hắn, thản nhiên nói: “Mẹ đâu?”
Ngôn Phỉ Văn mang mắt kính vào, đi đến bàn làm việc, “Tinh thần bà ấy không tốt lắm, hiện tại con không tiện gặp bà ấy.”
Ngôn Luật không nhịn được cười nhạt: “Khi mà tinh thần của mẹ tốt lên đều bị ông bức đến điên lại. Tôi không tiện gặp hay làm không thể gặp được mẹ?”
Ngôn Phỉ Văn cười khẽ, khóe mắt xuất hiện vài nếp nhăn nhỏ: “Có phải con nghĩ ba đã giết bà ấy không?”
Ngôn Luật nhìn hắn nói: “Ông cũng có thể giết dễ như trở bàn tay.”
Ngôn Phỉ Văn nhìn hình gia đình trên bàn, nói: “Con yên tâm, bây giờ bà ấy vẫn còn sống, chị con cố gắng tìm bà ấy nhiều năm như vậy ba ít nhất cũng cho nó gặp bà ấy một lần, con nói đúng hay không?”
Đội Điều Tra Đặc Biệt
Trần Mặc vội vã vào phòng làm việc của Tần Uyên nói: “Đội trưởng, tôi đã điều tra được cái thùng đó, một nhân viên chuyển phát nhanh nói là nhận thùng này ở một ngõ nhỏ trên đường núi, lúc đó người đàn ông đội mũ và đeo kính râm nên không thấy rõ được khuôn mặt nhưng cậu ta nói người đó chắc là một thanh niên, từ thân hình và giọng nói thì đoán khoảng hơn hai mươi tuổi, hơn nữa người chuyển phát nhanh đó nói trên hai tay của hắn ta đều có hình xăm, hình vẽ rất kỳ lạ.”
Lúc này Mộc Cửu đột nhiên nói: “Là hắn.”
Tần Uyên nhíu mày, “Em biết người đó?”
Mộc Cửu mặt không đổi nói: “Con nuôi của Ngôn Phỉ Văn, Ngôn Ca.”
Thạch Nguyên Phỉ bất đắc dĩ vỗ đầu, “Haiz, tiếc là khu đó không có camera, không biết được sau đó hắn đi đâu.”
Tần Uyên bình tĩnh nói: “Xem ra những chuyện này hắn sẽ không đích thân ra tay đâu, đều là giao cho con nuôi làm.”
Mộc Cửu: “Nhưng về việc giết người hắn sẽ không để người khác làm, hắn sẽ tự mình ra tay, vì hắn sẽ hưởng thụ toàn bộ quá trình.”
Tất cả mọi người đều thở dài.
Lời nói của Ngôn Phỉ Văn giống như một tảng đá lớn đè trong lòng mỗi người, ngày mai sẽ có một người vô tội chết, nhưng họ lại không biết ai sẽ chết, vào lúc nào, ở đâu, hay chết như thế nào, họ chỉ biết được hung thủ nhưng lại không biết ông ta ở đâu.
Vậy nên đêm nay chắc chắn sẽ có nhiều người thức trắng đêm.
Ngày thứ hai vẫn không có manh mối nào, tinh thần mọi người đều căng thẳng, ai cũng sợ gặp phải người bị hại đầu tiên, mọi người có thể tìm cách thức ra tay của Ngôn Phỉ Văn, họ điều tra được trước đây Ngôn Phỉ Văn làm việc ở trường học.
Không thể nghi ngờ Ngôn Phỉ Văn đúng là thiên tài, 26 tuổi đã trở thành giáo sư trẻ tuổi nhất ở trường, đồng nghiệp trong trường đều là những giáo sư già, Tần Uyên hỏi về hắn thì họ đều nói Ngôn Phỉ Văn là một người tao nhã, trên mọi phương diện đều là người xuất sắc, nhưng sau năm thứ hai thì hắn đã từ chức, sau đó thì không còn liên hệ nữa.
“Khi đó hắn đang ở lúc sự nghiệp thành công nhất, tại sao lại đột nhiên từ chức?” Tần Uyên nghĩ lúc đó đã xảy ra chuyện gì đó.
Mộc Cửu chậm rãi nói: “Một năm đó, hắn gặp được mẹ em, mẹ em lúc đó là bệnh nhân của ông ấy.”
Tần Uyên nhìn Mộc Cửu không nói gì, lúc này di động của anh vang lên.
“Đội trưởng, có án mạng rồi.” Trong điện thoại, âm thanh của Hồng Mi mang theo sự giận dữ và đau buồn.
Tần Uyên và Mộc Cửu đến hiện trường, mọi người của Đội Điều Tra Đặc Biệt đang ở đó, mặc dù là án mạng nhưng không thể xác định được có phải là Ngôn Phỉ Văn giết không, khi thấy Mộc Cửu thì mọi người đều nhìn cô, mong nghe đáp án từ cô.
Tần Uyên đang cùng thành viên trong đội trao đổi về vụ án, còn Mộc Cửu một mình đi vào phòng của người chết, trong phòng có một mùi hương nhàn nhạt, như là mùi hoa quả, ngoài cửa tủ có thể thấy vài đôi giày da đặt gọn gàng trong tủ giày, vào trong phòng khách, trên bàn trước ghế salon có một bình hoa, bên trong là một đóa bách hợp đã nở rộ.
Mộc Cửu nhìn thoáng qua sau đó đi vào phòng ngủ, có một người đàn ông đang nằm trên giường sát vách tường, anh ta nằm im trên chiếc giường màu trắng, Mộc Cửu đến bên giường nhìn anh ta, đầu tóc anh ta không có chút rối, thậm chí còn được vuốt chút keo, trên người mặc một bộ âu phục, bên trong là áo sơ mi trắng, trên cổ đeo nơ đen, chân ông ta vẫn còn đôi giày da đen vẫn còn sáng bóng, giống như đã cẩn thuận chuẩn bị trang phục muốn ra ngoài dự tiệc.
Hai tay anh ta đặt ở trên bụng, trong tay còn có một đóa hoa giống đóa hoa bách hợp trong phòng khách. Ông ấy bình tĩnh nhắm mắt, tựa như đang ngủ, dường như cái chết không mang đến cho anh ta cảm giác đau khổ, mà là khoan thai bình tĩnh.”
Mộc Cửu lặng lẽ nhìn thi thể người đàn ông, sau đó nói với thành viên trong đội: “Là hắn.”