Edit: Hachonie
Tặng cho tôi người tôi yêu nhất.
Mã Chính lương ngồi trong phòng thẩm vấn, dù hỏi hắn việc gì hắn cũng không nói, chỉ không ngừng lặp đi lặp lại một câu “cho Trần Tử Sơ đến gặp tôi”, lúc sau thì một câu cũng không nói, chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Triệu Cường vội chạy đến, vẻ mặt lo lắng: “Đội trường, làm sao bây giờ, đã muốn cho đội đặc công đến nhà Mã Chính Lương điều tra nhưng không có chút dấu vết nào của Dư Diệu Khả, cứ như vậy tôi sợ Dư Diệu Khả sẽ gặp nguy hiểm.”
Lúc này Trần Mặc từ trong phòng thẩm vấn đi ra cũng lắc đầu, tất nhiên đối với Mã Chính Lương cứng rắn cách nào cũng không được, “Đội trưởng, biết đâu cho Trần Tử Sở gặp Mã Chính Lương thì hắn sẽ khai ra.”
“Không được, như vậy là đúng theo ý hắn, một khi đạt được mục đích hắn sẽ không dễ dàng khai ra, yêu cầu tiếp theo sẽ càng quá đáng hơn.” Tần Uyên kiên quyết phủ định, ngay sau đó theo bản năng tìm kiếm hình ảnh nho nhỏ, vừa trở về cục cảnh sát, tâm tư của anh luôn đặt trên người Mã Chính Lương, không chú ý đến Mộc Cửu, hiện tại không thấy cô bên cạnh, liền hỏi Triệu Cường: “Mộc Cửu đâu?”
Triệu Cường nghe xong kinh ngạc nói: “Không ở cùng chúng ta à, nãy giờ tôi vẫn ở cùng anh mà.”
Lam Tiêu Nhã nắm cào tóc: “Không phải, cô ấy vừa về cục cảnh sát liền mượn tôi một trăm đồng, tôi nghĩ cô ấy đi mua đồ gần đây, kết quả thấy không có.”
“Ôm tiền chạy trốn?” Triệu Cường buột miệng nói.
Khóe miệng Lam Tiêu Nhã co rút: “Truyện cười của cậu thật lạnh.”
Đường Dật đang đi tìm Mộc Cửu, cũng đến hỏi: “Tôi đã hỏi bác bảo vệ, Mộc Cửu vừa ra khỏi cục cảnh sát liền bắt taxi nhưng không biết đã đi đâu?”
“Nếu cô ấy ra ngoài theo lời cậu nói, chắc là đến nơi đó.” Trần Mặc ở một bên đột nhiên nói.
Tần Uyên hỏi: “Cậu biết cô ấy đi đâu à?”
Trần Mặc có chút khó xử: “Tôi không thể nói.”
Lam Tiêu Nhã nháy mắt dụ dỗ nói: “Không cần phải nói cụ thể, cho chúng tôi biết chỗ đó ở đường nào là được.”
Trần Mặc im lặng một lát rồi nói: “…Trên đường Kiến Hưng.”
Mọi người có chút ngạc nhiên, bởi vì đáp án rất rõ ràng, trên đường Kiến Hưng nổi tiếng nhất là bệnh viên tâm thần Vĩnh Hoa, cũng khó trách Mộc Cửu không nói, nhưng Mộc Cửu đến đó làm gì? Gặp người nào trong đó?”
Thấy mọi người im lặng không nói, Triệu Cường rất không hiểu, “Đường Kiến Hưng thì sao? Trên đường đó có gì lạ à? Không phải chỉ ở gần cục cảnh sát thôi sao?”
Lam Tiêu Nhã vỗ vỗ trán, nhất thời cảm thấy thật đau đầu, “Đồ mù đường, gần cục cảnh sát chúng ta là đường Kiến Khang.”
Triệu Cường xấu hổ sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói thầm: “Kiến Hưng, Kiến Khang cũng không khác nhau lắm mà.”
Lam Tiêu Nhã không nói gì, quyết định không quan tâm anh nữa.
“Chuyện gì vậy?” Âm thanh Mộc Cửu vang lên sau lưng Lam Tiêu Nhã.
Bốn người nhất thời bất ngờ, họ không biết Mộc Cửu đến đây lúc nào, cô ấy nghe được bao nhiêu lời họ nói, chỉ có Tần Uyên cau mày nhìn cô, vẻ mặt u ám, bốn người bên cạnh đều lui xuống phía sau, chừa một chỗ cho mộc Cửu, tránh sang một bên, đỡ phải bị cơn giận của đội trưởng lây sang.
Tần Uyên nhìn mặt Mộc Cửu, mặt lạnh bình tĩnh nói: “Không nói với tôi một tiếng đã ra ngoài, rốt cuộc cô muốn gì?” Tần Uyên vẫn có chút kiềm chế.
Mộc Cửu biết Tần Uyên lại giận, trong lòng thở dài, trên mặt không có biểu cảm gì, cô đi về phía trước vài bước, sau đó từ trong túi lấy ra một vật nhỏ cầm trong tay.
“Cho anh này.” Mộc Cửu nhìn anh, nâng cánh tay lên.
Tần Uyên nghi ngờ nhìn trong chốc lát mới vươn tay, Mộc Cửu đặt bàn tay nho nhỏ vào trong tay anh, sau đó chậm rãi buông lỏng tay ra, vật này liền thuận thế ở trên tay Tần Uyên.
Bốn người bên cạnh tò mò nhìn tay Tần Uyên, đợi đến khi thấy rõ vật đó, mọi người cảm thấy không hiểu, lại ngẩng đầu nhìn nét mặt của đội trưởng, vẻ mặt dở khóc dở cười, nhưng sắc mặt so với khi nãy đã dịu đi không ít.
Tần Uyên hỏi: “Đây là gì?”
Mộc Cửu thành thật nói: “Kẹo”
Tần Uyên nhíu mày: “Đưa tôi làm gì?”
Mộc Cửu ngẩng đầu nhìn anh: “Làm anh giận rồi, thật xin lỗi.” Ngữ khí như là đứa trẻ làm sai đang giải thích với người lớn.
Bốn người đều kinh ngạc, Mộc Cửu bỗng nhiên lại chịu nhận sai trước mặt đội trưởng.
Tần Uyên thở dài, không biết cô có thật lòng muốn nhận sai hay không, anh cũng không muốn so đo cùng cô, hiện tại vụ án vẫn quan trong hơn, vừa nghĩ đến, giọng điệu của anh đã trở về bình thường: “Mộc Cửu, Triệu Cường và Trần Mặc theo tôi đến kiểm tra nhà của Mã Chính Lương.”
Mã Chính Lương năm nay 33 tuổi, tám năm trước bắt đầu đến đại học Minh Khả dạy học, lúc trước, ở trong trường cư xử cũng không tệ, quan hệ với sinh viên và giáo viên khác cũng hòa hợp, không có gì để bàn cãi.
Nhưng vài năm gần đây tính tình hắn đột nhiên có biến đổi lớn, con người trở nên ngày càng âm trầm, không muốn cùng người khác nói chuyện, trên lớp học cũng mặc kệ sinh viên, sinh viên đi trễ về sớm hắn cũng không nói gì, dần dần phòng học cũng trở nên ồn ào hơn.
Sinh viên mới đến nghe các anh chị khóa trên nói về Mã Chính Lương đều muốn chọn lớp của Mã Chính Lương, nhưng những người thật sự đi học thì không nhiều, đến lớp học cũng chỉ làm việc riêng như là lớp mà lần trước họ đến thấy vậy, mà trường học ngày càng có ý kiến về vấn đề này, tựa như muốn đuổi việc Mã Chính Lương vậy, chỉ là không nghĩ đến đột nhiên xảy ra việc thế này, sinh viên trong trường gặp chuyện không may mà người gây ra việc đó còn là thầy giáo của họ.
Nhà của Mã Chính Lương ở khu dân cư gần trường học, lúc hắn học đại học ba mẹ đã qua đời vì bệnh, cho nên trong nhà chỉ có một mình hắn ở.
Tuy vậy, trong nhà Mã Chính Lương thật sự rất sạch sẽ, không có chút bừa bộn nào. Hoàn toàn không giống nhà của đàn ông độc thân, nhưng khi bọn họ vào thư phòng của hắn, cảm giác biến thái của Mã Chính Lương lại xuất hiện.
Trên vách tường trong phòng là ảnh chụp theo dõi Trần Tử Sơ, ảnh khi cô ấy đang tập trung ngồi nghe giảng, có khi là ảnh cô đang mỉm cười với ai đó, lúc thì cô đang đi trong sân trường, gió thổi nhẹ làm váy cô bay bay. …có đủ tất cả, ảnh chụp Trần Tử Sở trẻ tuổi xinh đẹp, tất cả hình ảnh đều tràn ngập sức sống, rất nhiều ảnh chụp Trần Tử sơ cùng ghi chép về cô thay đổi theo thời gian, từ mùa xuân đến mùa hạ rồi mùa thu đến mua đông, giống như là ghi thành một quyển sách chứa đầy tuổi thanh xuân thời gian đẹp nhất của cô, mà người viết chính là một giáo viên, một giáo viên chứa đầy dục vọng với cô.
“A, trời ơi, da gà tôi nổi lên hết rồi.” Triệu Cường cố gắng xoa xoa cánh tay mình, trong lòng cảm thấy thật ghê tởm, một thầy giáo trong trường, mỗi ngày chụp ảnh sinh viên của mình đúng là mặt người dạ thú.
Tần Uyên nhìn kỹ thời gian chụp ảnh, “Ảnh chụp đều được sắp xếp theo ngày, ngày sớm nhất là ngày 28 tháng 11 năm 2010, cuối cùng là vào hai ngày trước.” Tần Uyên chú ý tới vách tường trên bàn thì thấy có một chỗ trống, trên mặt tường còn lưu lại chút dấu vết giấy trắng, “Chỗ này chắc có tờ giấy nhưng đã bị gỡ ra.”
Trần Mặc cũng để ý trong thư phòng có máy hủy giấy, mở ra bên trong còn lưu lại vài miếng giấy trắng, liền lấy ra đưa Tần Uyên xem, “Đội trưởng, anh xem, hắn đã dùng máy hủy giấy hủy rồi.”
Bọn họ theo dấu vết trên giấy ráp lại thành hai chữ “Thượng Nguyên” không rõ ràng.
“Nhà sách Thượng Nguyên, xem ra trong đó có toàn bộ kế hoạch của hắn, đáng tiếc giấy đã bị hắn hủy rồi, nếu hắn vò nát đem vứt đi nói không chừng chúng ta có thể tìm được chỗ của Dư Diệu khả.” Triệu Cường nghĩ manh mối hung thủ để lại đã bị hủy nên có chút oán giận.
Ba người lúc này đang nghiên cứu về tờ giấy, Mộc Cửu lại nhìn giá sách trong thư phòng, trên đó có rất nhiều loại sách, giá sách được đặt sát bức tường bên cạnh bàn làm việc, cho nên không cần đứng dậy chỉ cần dũi tay có thể lấy sách, rất thuận tiện.
Mộc Cửu nhìn một chút, ánh mắt lóe lên như nghĩ đến việc gì đó, cô ngồi trên ghế, chìa tay lướt qua các quyển sách trên giá.
Ba người thấy động tác của Mộc Cửu đều xoay người nhìn cô, Triệu Cường khó hiểu hỏi: “Mộc Cửu, cô đang làm gì vậy?”
Mộc Cửu không trả lời anh, ngồi trên ghế thẳng lưng, tay lướt qua những quyển sách trên giá, nghĩ một chút, lại cầm mấy quyển sách ở tầng trên của giá sách để trên bàn, sau đó lại ngồi xuống, duỗi tay đến giá sách, lại chạm phải một loạt những quyển sách, Mộc Cửu sờ vào mấy quyển sách như cảm nhận một chút rồi rút ra một quyển sách.
Đây là một quyển sách bìa cứng, sách bị ma sát nên có chút cũ, đặc biệt là bìa sách không có tên, chính xác là không có một chữ, nhìn qua giống như là sách nhưng thật ra là một quyển bút ký.
Ba người qua nhìn, Mộc Cửu mở sách, ngoài dự đoan là bên trong không phải là chữ viết tay, trên trang giấy trắng ở giữa chỉ có một câu: Tặng cho tôi người tôi yêu nhất.
Vẻ mặt Triệu Cường nghi ngờ nói: “Đây là?”
Tần Uyên hiểu một chút: “Xem ra đây là thư Mã Chính Lương viết.”
Trần Mặc hỏi: “Viết cho Trần Tử Sơ à?”
“Không phải.” Tần Uyên chỉ vào ngày trên một tờ giấy, “Lúc năm 2007 Mã Chính Lương còn chưa biết Trần Tử Sơ, hắn viết gửi cho người khác.”
Trần Mặc cùng Triệu Cường có chút ngoài ý muốn: “Còn một người nữa?”
Khi nói chuyện Mộc Cửu đã đọc sơ qua một mặt, “Hơn nữa còn là một nữ sinh viên.” Cô nói.