Người đẹp trả thù

Chương 33

- Nhan Nhan à, em đi ngủ trước đi! Có một số việc anh vẫn chưa kịp kể cho em nghe. Anh sẽ kể cho em sau, em hãy tin anh được không?

Thẩm Lực lòng dạ rối bời ôm lấy Triển Nhan sau đó một mình rời khỏi đó. Lúc anh nhìn Triển Nhan lần cuối, từ trong đáy mắt cô anh nhận thấy vẻ đẹp mê hồn.

Khi trở về chỗ Diêu Thiên Bình, anh kinh ngạc nhận ra bạn anh đã dọn sạch hiện trường. Vết máu trên sàn nhà đã biến mất, bản thân anh ta đã tắm và thay quần áo rồi. Thẩm Lực đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ, dường như cảnh tượng máu me chưa từng xuất hiện ở đây vậy!

Diêu Thiên Bình mệt mỏi buông mình xuống sofa, châm một điếu thuốc, rồi lặng lẽ rít thuốc. Trông anh ta bình thản vô cùng, có lẽ do bình thản quá nên lại không bình thường.

Thẩm Lực cũng châm một điếu thuốc. Khi căn phòng chìm trong khói thuốc, Diêu Thiên Bình chậm rãi thì thầm kể cho Thẩm Lực nghe những chuyện đã xảy ra trong những ngày vừa qua.

Khi còn chưa kịp ổn định nơi ăn chốn ở ở Dương Thành thì Diêu Thiên Bình đã vội vàng tới bệnh viện Tân Dương nơi mà Lê Hồng đã từng làm việc.

Đó là một bệnh viện nhỏ với trang thiết bị điều trị tương đối lỗi thời, những người tới khám chữa bệnh đều là người nghèo và nông dân quanh đó. Diêu Thiên Bình cứ đi vòng vòng quanh bệnh viện một hồi rồi bắt đầu hỏi thăm về một nhân viên tên Lê Hồng đã từng làm việc tại đây.

Diêu Thiên Bình buồn bã đứng trước con đường dẫn vào bệnh viện. Lúc này anh mới đau khổ nhận ra ình hiểu quá ít về Lê Hồng. Anh chỉ biết cô làm việc tại Dương Thành nhưng không hề biết nhà cô ở phố nào, rồi cô học ở đâu. Cô cũng rất ít khi nhắc tới bố mẹ mình trước mặt Diêu Thiên Bình, chỉ nói qua bố mẹ cô là công nhân bình thường mà thôi. Theo kế hoạch đã được vạch ra từ trước, sau khi cưới một ngày họ sẽ về Vân Thành thăm bố mẹ Lê Hồng rồi sẽ đáp máy bay đi đảo Hải Nam du lịch. Thế nhưng kế hoạch này đã tan vỡ như bong bóng xà phòng khi Lê Hồng mất tích.

Diêu Thiên Bình cảm thấy vô cùng buồn bã khi phát hiện ra Lê Hồng đã nói dối anh là cô đã từng làm ở bệnh viện Tân Dương. Tuy vậy, anh quyết không bỏ ý định tìm kiếm manh mối về cô. Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa anh phải làm rõ mọi chuyện.

Thế nhưng khi anh bắt tay vào làm lại khó hơn khi nói nhiều. Diêu Thiên Bình chán chường quay người bước đi, anh sẽ tạm thời rời khỏi nơi này để tìm chỗ nghỉ ngơi đã.

Cũng chính lúc này anh nhìn thấy một cô y tá đang bê một cái gì đó và chuẩn bị rẽ vào chỗ ngoặt trước mặt.

Lúc rẽ vào chỗ mặt, Diêu Thiên Bình nhìn thấy mặt nghiêng của cô ta. Chỉ trong giây lát anh hăng hái trở lại. Không chần chờ anh lao theo bóng cô. Lúc qua chỗ ngoặt anh thoáng nhìn thấy cô bước vào một phòng bệnh.

Anh vội vàng bám theo sau. Khi đứng trước cửa phòng bệnh anh nhìn thấy cô đang chuẩn bị thay dịch truyền cho bệnh nhân. Cô y tá tình cờ lại đang hướng mặt ra phía cửa nên anh có thể nhìn rõ mặt cô.

Mặc dù nửa khuôn mặt đã bị che lấp dưới chiếc khẩu trang màu trắng nhưng Diêu Thiên Bình vẫn có thể nhận ra ngay cô y tá đang đứng trước mặt chính là người vợ mới cưới Lê Hồng - người anh đã đem lòng yêu say đắm - cũng chính là người anh đang phải khổ sở tìm kiếm bấy lâu nay.

Một bó hoa hồng xanh khiến người ta không thể thờ ơ nở rộ trên bàn của Liễu Nhu. Đây là loại hoa hồng xanh hiếm thấy, nghe nói đây là loài hoa có bàn tay tác động của con người, họ đã trộn loại thuốc nhuộm và loại thuốc trợ giúp cho thuốc nhuộm không có hại cho sức khoẻ con người với nhau thành thuốc màu, đợi khi hoa hồng bạch sắp nở thì ngắt nó rồi ngâm trong dung dịch thuốc màu để hoa nhuộm màu giống như việc hoa hút nước vậy.

Việc Liễu Nhu có được bó hoa hồng xanh đã trở nên nổi tiếng tại khoa Ngoại. Tất cả mọi người đều đang bàn tán về đoá hoa hồng xanh chói loà đẹp tuyệt vời kia. Thế nhưng trong lòng Liễu Nhu đang băn khoăn. Bởi bó hoa hồng này rất đắt, không hiểu người tặng hoa là người thế nào nhỉ?

Tấm thiệp trong bó hoa lại không đề tên chỉ viết thời gian và địa điểm khiến Liễu Nhu băn khoăn cả ngày hôm đó về việc tới hay không tới cuộc hẹn. Liễu Nhu đã gặp phải tình huống này rất nhiều lần rồi bởi cô vốn là cựu hoa khôi của bệnh viện này nên có rất nhiều người cuồng nhiệt theo đuổi cô, không những thế, còn có cả những người xuất sắc nữa ấy chứ. Do vậy cô nàng rất kiêu căng chưa từng chấp nhận một lời mời nào.

Thế nhưng, chỉ một năm sau tình hình đã thay đổi rất nhiều bởi sự xuất hiện của tân hoa khôi ở bệnh viện. Cái tên Liễu Nhu - người đẹp băng giá một thời - đã dần bị quên lãng. Đã từ lâu lắm rồi cô không còn nhận được hoa nữa, huống hồ là loại hoa hồng xanh độc đáo này.

Lúc thay đồ chuẩn bị về, cuối cùng Liễu Nhu đã quyết định tới chỗ hẹn. Cô quyết định sẽ không bỏ nỡ bất kỳ cơ hội nào nữa, bởi cô muốn chứng minh một điều, mặc dù là cựu hoa khôi nhưng trong lĩnh vực kết giao bạn bè cô nhất định phải thắng tân hoa khôi - người đã cướp mất danh hiệu hoa khôi mà cô từng rất tự hào.

Lúc Liễu Nhu xuất hiện trong nhà hàng Âu, nụ cười cuối cùng đã xuất hiện trên khuôn mặt của Diêu Thiên Bình. Anh say đắm nhìn Liễu Nhu đang thong thả đi về phía mình, ban đầu Liễu Nhu còn lưỡng lự nhưng khi nhìn thấy Diêu Thiên Bình đang cười thì cô nhanh chóng bước về phía anh.

Sau khi ngồi xuống, họ im lặng một lát. Sau vài câu hỏi han xã giao, bầu không khí dần thân mật hơn.

Thái độ, cử chỉ của Diêu Thiên Bình rất phóng khoáng khiến Liễu Nhu hài lòng cười vui vẻ. Dường như đọc được suy nghĩ của nhau, cả hai đều tránh không nói về những chủ đề nhạy cảm, do vậy nhìn họ giống với những người bạn lâu ngày mới gặp lại.

Ăn tới quá nửa bữa, Liễu Nhu cảm thấy hơi say men rượu vang. Trông cô đẹp hơn với khuôn mặt ửng hồng, nhưng Diêu Thiên Bình vẫn không thừa thế làm càn. Trông vẻ ngoài của anh vẫn bình thường nhưng kỳ thực đang che giấu trong lòng bao nhiêu toan tính. Sau một hồi vòng vo tam quốc thì cuộc nói chuyện như được sắp đặt từ trước bắt đầu nói về đồng nghiệp của Liễu Nhu - Giang Địch.

Mặc dù Diêu Thiên Bình rất cẩn thận nhưng ngay lập tức đã khiến Liễu Nhu biến sắc mặt. Nếu như Liễu Nhu không phải là người được giáo dục tới nơi tới chốn thì có lẽ lúc đó cô đã phủi tay áo bỏ đi ngay rồi.

Hẹn gặp Liễu Nhu cũng là cách bất đắc dĩ của Diêu Thiên Bình mà thôi. Mấy ngày trước mới tới Dương Thành, anh đã nhìn thấy người con gái anh hằng đêm mơ tưởng tại bệnh viện đó. Thế nhưng khi anh xúc động gọi to tên Lê Hồng thì cô y tá kia liếc nhìn anh như thể anh là người không bình thường rồi lạnh lùng trả lời:

- Anh nhận lầm người rồi.

Diêu Thiên Bình lúc đó lặng cả người. Nhìn thấy bộ dạng thẫn thờ của anh, cô ta cười thông cảm rồi thẳng thắn kéo chiếc khẩu trang trên mặt xuống. Cô vốn muốn anh nhìn kỹ khuôn mặt mình để xác định lại cô không phải là người anh cần tìm. Thật không ngờ khi Diêu Thiên Bình nhìn thấy mặt cô, anh liền quay ra nắm lấy tay cô cầu xin:

- Lê Hồng à, em đừng có trốn anh nữa. Lê Hồng! Về nhà với anh đi!

Cô y tá kinh ngạc hét lên một tiếng rồi giằng tay ra khỏi tay Diêu Thiên Bình, mặt cô đỏ bừng lên vì tức giận:

- Tôi không hề quen anh! Đừng động vào tôi! Anh mở mắt ra mà nhìn cho rõ tên của tôi trong thẻ làm việc trước ngực, đừng có gọi tôi bằng cái tên Lý Hồng, Trương Hồng nào nữa nghe chưa.

Diêu Thiên Bình vội vàng nhìn lên tấm thẻ trên ngực cô thì quả nhiên thấy tên của cô. Cô họ Giang tên Địch, một cái tên rất lãng mạn nhưng đúng là không phải Lê Hồng của anh. Anh sững người hồi lâu nhưng rồi vẫn chống chế:

- Đừng lừa anh nữa mà, có lẽ em nói với anh em tên là Lê Hồng, tên đó là tên giả đúng không? Lê Hồng à, em còn muốn lừa anh bao lâu nữa đây? Có phải em có chuyện gì khó nói nên mới tìm cách trốn anh phải không? Em có biết rằng, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì em mãi vẫn là người anh yêu quý nhất, là vợ yêu quý của anh mà.

Cô y tá tên Giang Địch sững người trong giây lát sau đó ra thông điệp cuối cùng:

- Bây giờ tôi đang làm việc, đề nghị anh không làm trở ngại tới công việc của tôi! Mời anh tránh ra!

Lúc đang thẫn thờ bước xuống chân cầu thang, Diêu Thiên Bình có cảm giác cả toà nhà cũ kỹ này đang sụp đổ. Mà không chỉ có toà nhà này, cả vòm trời này cũng đang sụp đổ. Thế là tia hi vọng cuối cùng của anh đã tan vỡ. Con người anh tựa hồ đang vỡ vụn cùng với cái thế giới khắc nghiệt này.

Nhưng anh không cam tâm, sao anh lại có thể cam tâm chấp nhận sự thật phũ phàng này kia chứ? Nếu quả thực câu chuyện này là một cú lừa, vậy thì nguyên nhân của nó là gì chứ? Vừa rồi anh nhìn thấy cô y tá, khuôn mặt đó, dáng người đó đích xác là Lê Hồng của anh. Dáng hình của cô cho dù có nhắm mắt anh cũng có thể vẽ ra được.

Thế nhưng thái độ của cô ta đối với anh, vẻ mặt của cô cũng không giống với sự tưởng tượng của anh. Hơn nữa giọng nói và hành động của cô không giống với Lê Hồng. Lẽ nào người con gái đang đứng trước mặt anh lại không phải Lê Hồng ư?

Anh cứ suy nghĩ mãi về vấn đề này, chẳng mấy chốc đã rời khỏi bệnh viện. Nhìn dòng người đông đúc, nhộn nhịp trước mặt khiến anh không biết phải đi đâu về đâu nữa.

Mấy ngày Giang Địch đi làm thì Diêu Thiên Bình đi đi lại lại trước cổng bệnh viện. Vừa nhìn thấy cô đi làm về, anh lại cố tình đi tới trước mặt nói chuyện, nhưng Giang Địch vẫn lạnh lùng trả lời nhát gừng, cô thiếu chút đã gọi bảo vệ trước cổng bệnh viện vào xử lí.

Giờ này đồng nghiệp Liễu Nhu của Giang Địch đang ngồi trước mặt anh. Diêu Thiên Bình chỉ muốn lợi dụng Liễu Nhu do vậy anh sử dụng biện pháp cổ điển tặng hoa rồi đi ăn cơm. Khi anh nhìn thấy mặt Liễu Nhu biến sắc, anh hối hận trong lòng. Anh đã chót lừa cô y tá xinh đẹp này.

Sau khi hiển rõ đầu đuôi câu chuyện, Liễu Nhu đã thông cảm rất nhiều với hoàn cảnh của Diêu Thiên Bình. Không phải do hoa hồng xanh cũng như bữa tối này mà chỉ đơn giản là do cô cảm nhận Diêu Thiên Bình là người đàn ông tốt. Trực giác của người phụ nữ thường rất kỳ lạ, đặc biệt là cảm giác đầu tiên thường là rất chuẩn xác.

Cho dù cảm giác đầu tiên có bị đối phương sử dụng biện pháp lừa ác ý hay có ý tốt đi chăng nữa thì sự thật cuối cùng vẫn cho thấy cảm giác đầu tiên luôn luôn đúng.