Họ tưởng tượng Nice là 1 thành phố đẹp như tranh vẽ với các biệt thự trang hoàng lộng lẫy, những hàng cọ lung linh và những người đàn bà sang trọng.
Nhưng thực tế lại là những nhà bê tông cao tầng, những phòng khách rộng rãi và các vụ tắc nghẽn giao thông.Hầu hết các ngôi nhà của các diễn viên điện ảnh thời thập kỷ 20 va 30 đã bị phá bỏ, những cái còn tồn tại ở ngoại ô thì cũng đã bị bao bọc toà building cao ngất do những kẻ mới giàu lên vì họ thích các tiện nghi hiện đại hơn sự quyến rũ của thế giới cũ.Mặc dù bị những khai hoá tàn phá, nhưng Nice vẫn giữ được đặc trưng của mình.Place Massena trông vẫn giống quãng trường cổ của Italia, các toà nhà vẫn sơn màu đất nung, các cánh cửa có màu xanh lá cây đã bạc.Khách sạn kiểu cách Negresco vẫn đón chào những ai có đủ tiền để được chiều chuộng,vẫn những người gác cổng trong trang phục của xà ích thế kỷ 18 với chiếc mũ có đính lông gà, những ngọn tháp hình bánh cưới vươn mình vào bầu trời xanh của Vịnh Thiên thần.
Gánh balê Bông Hồng khai mạc đợt lưu diễn tại nhà hát Opera ở phố Francois de Paule và luyện tập mỗi ngày dài hơn, vất vả hơn. Rose biết rằng Nice là nơi khó có thể dễ dàng thành công như Seville nên bà rất nghiêm khắc. Người Tây Ban Nha chưa bao giờ xem thể loại như vậy, nhưng đám du khách thập phương mỗi năm sống 1 ngày bên dòng sông Riviera này lại là những tinh tuý của xã hội châu Âu, quên hưởng thụ những gì tốt đẹp nhất. Chẳng còn chỗ nào cho dịp may. Mỗi cảnh đều phải tập đi tập lại nhiều lần, dàn nhạc cũng được bổ sung thêm quần áo mới đước mang đến……
Cuối cùng chỉ còn 20 phút nữa là khai mạc, bà Rose tuyên bố hài lòng và cho phép mọi người nghỉ 1 ngày. Mua 1 cái dù lụa trắng che nắng, Arlette dạo trong các đường phố chằng chịt của khu phố cổ, ngước nhìn các dây phơi trên cao nối từ ban công này tới ban công kia. Khi đi qua những ngôi nhà cũ kĩ, cô nhớ lại thành phố Naples nơi cô đã lớn lên. Cha cô đã từng là 1 ngôi sao của nhà hát Opera ở đó và cô sống như 1 quận chúa cho đến tuổi 12, khi cha cô đột ngột chết vì bị xuất huyết.Cuộc sống tốt đẹp đã kết thúc và tiền nong trở thành vấn đề nghiêm trọng. Hai mẹ con cô từng ngày chứng kiến ngôi nhà ngả màu và bong lở từng mảng, cánh cửa vỡ kêu cót ket trên các tấm bản lề cũ. Khi Arlette 16 tuổi gia đình bị khánh kiệt và cầnh phải bán đi để trả nợ. Hai mẹ con phải sống trong căn buồng tại khu những người hầu hạ thuộc sở hữu của 1 bà cô ở gần Paris và họ vẫn ở đó cho đến tận ngày nay. Arlette ra khỏi đường phố tăm tối của khu phố, tiến vào Cuars Saleya nơi chợ hoa đang dược tổ chức. Sự bùng nổ đột ngột của màu sắc cùng với hương thơm của hoa loa kèn, mimôsa và các loại cúc làm cô hạnh phúc và cô nghĩ 1 cách cương quyết rằng sẽ không bao giờ cho phép mình chệch hướng khỏi những tham vọng hàng ấp ủ. Để không bị nghèo đói nữa và có thể giúp mẹ sống nốt cuộc đời trong no đủ, cô phải kiếm được 1 người chồng giàu có và phải học làm 1 người vợ tốt.
Vào 1 quán nhỏ, Arlette gọi điểm tâm và đọc báo buổi sáng.Phần đầu của 2 trang tin địa phương, cô thấy ảnh Charles Leclert, công tước xứ Chantully, đang ở Nice để khai trương 1 loại sâm banh mới của công ty gia đình ông ta Nó được gọi là Grand Cru Bal Rose. Arlette nghĩ 1 lúc rồi trả tiền và trở về khách sạn Negresco. Với việc balê Bông Hồng chuẩn bị khai mạc 1 chương trình dặc sắc, chưa từng có ở châu Âu và ông chủ hãng sâm banh nổi tiếng của nước Pháp chuẩn bị khai trương 1 nhãn hiệu sâm banh mới có tên Bal Rose, chắc chắn sự liên kết 2 bên về mặt quảng cáo là có thể được? Về đến khách sạn Arlette vào phòng trang điểm và kiểm tra lại mọi chi tiết của hình dáng bên ngoài, từ đôi giày cho đến chiếc cổ áo của chiếc áo bằng vải lanh màu trắng.Rồi cô đến quầy đón tiếp xin gặp công tước vùng Cnantilly. Ông ta cao, rất gầy và vào khoảng 40 tuổi, 1 người đàn ông đã chán chường với cuộc sống và luôn bực tức bởi người mẹ quá ư chăm bẵm. Ông ta được chúa Jêsu nuôi dưỡng nên không biết cái khoái cảm phụ nữ, cho đến tận 30 tuổi, khi sự ngờ nghệch của ông bị thách thức, bị lộn nhào và bị khai thác bởi 1 người đàn bà 45 tuổi đang hồi xuân. Tóc ông ta màu be, khuôn mặt rám nắng, đôi mắt maù xanh nhạt với cặp lông mi dài. Ông ta mặc bộ complet kẻ ca rô kiểu công tước Anh vùng Wales và mang theo tờ tạp chí Wall. Nhìn thấy Arlette, ông ta dừng lại cân nhắc, mái tóc đen cắt ngắn theo kiểu mới- mái vuông, đôi mắt xanh thẫm, thân hình chắc lẳn, đôi chân tuyệt mỹ. Bộ quần áo đắt tiền và không phô trương,chiếc ví da cá sấu màu be nhạt được kựa chọn kĩ. Chắc chắn cô ta không phải là gái điếm, nhưng trong sự quyến rũ của cô có cái gì đó không thể nói ra được làm cô khác những người đàn bà thuộc tầng lớp của ông. Ông ta bước tới và bắt tay Arlette.
"Tôi là Charles Leclert.Theo tôi hiểu thì cô muốn gặp tôi."
" Tôi là Arlette de Cazenave.Tôi chuẩn bị khai mạc chương trình của gánh balê Bông Hồng tại nhà hát Opera ở Nice."
" Tôi có thể làm gì cho cô? Cho phép tôi trước hết được mời cô dùng cà phê trong phòng khách".
Arlette bước đi như 1 quận chúa qua đám người phục vụ khách sạn tò mò và 2 người du lịch Mỹ đang tranh luận về tỉ giá hối đoán. Đến bộ sa lông thời LouisXIV của khách sạn, cô chọn chiếc ghế thêu kim tuyến có màu hợp với mắt cô.
"Ông đến đây để khai trương 1 loại sâm banh mới với nhãn Bal Rose. Chương trình mà tôi đang tham dự là chương trình biểu diễn lưu động cao cấp nhất ở châu Âu".
"Tôi nghĩ có sự trùng hợp về tên, tính hoàn hảo, uy tín và xa xỉ về khía cạnh quảng cáo. Thế cô là giám đốc quãng cáo của chương trình à?" "Không tôi chỉ là 1 diễn viên.Sáng nay tôi ở chợ hoa, tôi đọc bài báo nói về rượu sâm banh của ông và tôi tới đây là để nói với ông 1 vài ý nghĩ, tôi không thể ở đây lâu hơn vài phút".
" Vô lý. Tôi đã đi lên đi xuống Promenade des Anglais cả buổi sáng nay cố gắng nghĩ ra 1 điều gì mới cho báo chí".
"Tất nhiên những người quảng cáo đã làm rất tốt cả tháng nay, nhưng với nước Pháp, tôi vẫn muốn có mối quan hệ với địa phương. Sáng kiến của cô cũng là 1 khả năng đấy".
Họ uống cà phê và nói chuyện về vùng rượu sâm banh nơi Charless đang sống. Bị ấn tượng mạnh bởi kiến thức bách khoa của cô về địa phương,Charless không biết rằng Arlette đã nghiên cứu về ông ta và những người giống ông ta trong nhiều năm và cách nghiên cứu của cô vừa sâu vừa rộng vừa tỉ mỉ như nghiên cứu thị trường chứng khoán hay nghiên cứu về 1 cuộc đua ngựa vậy. Khi chuông điểm 12h, ông ta nhìn đồng hồ và ra hiệu cho Arlette đi theo. Chúng ta hãy uống rượu khai vị ở quán ăn trưa ở ngoài hiên.Chúng ta sẽ ăn món cá và kem rất kỳ lạ.Hằng ngày tôi thường có món này.Tôi không phải là người thay đổi món ăn thường xuyên. Arlette gật đầu lịch sự.Quên mất quy định của mình là không bao giờ ăn trưa,rồi nghe chăm chú khi ông ta tiếp tục. Tôi sẽ đến gặp ông Benedetti vào chiều hôm nay và bố trí cuộc ra mắt rượu Bal Roce sau buổi khai mạc,trước sự có mặt đầy đủ của báo chí.Cô là người thông minh và tôi rất vui là cô đến. Arlette đỏ mặt sung sướng. Đây là lần đầu tiên trong đời cô được một sáng kiến như vậy và cô tràn ngập niềm vui vì thành công của sự táo bạo.Khi công tước đứng dậy, cô đi theo ông ta vào quầy,bị kích thích mạnh mẽ bởi hình ảnh những nhân viên phục vụ mặc quần áo kiểu cổ đang tấp nập mang đồ uống trước bữa trưa.Trong khi nhấp chén rượu khai vị,cô phân vân tự hỏi không biết đây có phải là giờ phút mong đợi cho cả cuộc đời mình.Liệu đây có phải là người đàn ông sẽ cưới cô và sẽ làm cô trỏ thành bà công tước như cô và mẹ cô hằng mong ước? cô kín đáo nhìn mình trong gương, và nhất định sẽ hoảng loạn nếu phát hiện ra một cái gì đó chưa được hoàn hảo Sau bữa trưa, công tước mời Arlette lên phòng riêng uống cà phê.Cô ngần ngại. Tôi không thể lên phòng ông được.Tôi mới biết ông.
Chúng ta đã ăn trưa cùng nhau và cô cũng biết đấy,bây giờ là năm một nghìn chín trăm sáu mươi bảy chứ không phải là một nghìn chín trăm ba mươi bảy. Xin lỗi,Charles.Dù thế nào thì bây giờ tôi cững phải về nhà hát.Tôi đã có hẹn lúc ba giờ. Công tước nhìn vào đôi mắt xanh thẫm với vẻ chế giếu.Vào tuổi hai mươi lăm chẳng lẽ đây vẫn là một cô gái trinh nguyên?Suy nghĩ đó thật buồn cười, nhưng ông không biểu lộ ra và chỉ giản đơn gật đầu về hướng Arlette khi bắt tay cô. Cảm ơn về sự có mặt của cô.Tôi hy vọng sẽ gặp lại cô sau chương trình biểu diễn khai mạc. Tôi cũng sẽ mong đợi giờ phút đó. Arlette bước dọc theo bờ biển náo nhiệt, đi về nhà hát opera.Cô nghĩ tới phong thái thật tuyệt mỹ của công tước và ánh mắt giận dữ đột ngột- hay là sự tò mò? trong mắt ông ta khi cô từ chối lên phòng riêng của ông.Sự khác biệt mà đám phục vụ khách sạn đã đối xử với ông và sự thờ ơ khi ông ký tấm ngân phiếu trả bữa ăn trưa làm cô bị kích động mạnh.Người giàu có khác! Dừng lại ở cửa hàng bán đồ lưu niệm Arlette xem xét kỹ các bưu thiếp phong cảnh dành cho khách du lịch những tấm ảnh khoả thân màu phấn, những bức hoạ theo trường phái Sepia về dòng sông Riviera nhiều năm trứoc đây và 1 tuyển tập các bức ảnh về các ngôi nhà bằng đá bao bọc xung quanh là những cánh đồng oải hương,rồi cận cảnh cây thuốc phiện vùng Provence và 1 bức ảnh, mà cuối cùng cô đã mua về đôi chim bồ câu trắng đuôi dẻ quạt trên sàn đá màu kem có dàn cây đuôi công xanh xoắn xuýt phía trên. Trên tấm bưu thiếp cô viết 1 đoạn nhắn: Charles thân mến, Cám ơn ông về bữa trưa tuyệt diệu và sự hiện diện tươi vui của ông. Ngày hôm nay là 1bất ngờ đáng yêu. Arlette. Cô cho bưư thiếp vào phong bì và gửi người đưa thư mang đến khách sạn Negresco.Rồi cô vội vã về nhà hát, lo ngại chậm trễ cuộc hẹn hò với Sarah. Trêncánh cửa phòng trang điểm, cô thấy lời nhắn của Sarah.Háo hức muốn biết ý kiến của bạn về những việc xảy ra sáng nay, Arlette vội về khách sạn, thay quần áo nhẹ và đi ra bờ biển Rond Point.Cô nhìn thấy Sarah đang lặn ngụp trên biển như cô gái mình người đuôi cá màu vàng còn Umberto đứng trên bờ gào thét. Arlette không nhịn được cưòi trước sự lo ngại của ông ta. Quay vào bờ ngay lập tức! Có đá ngầm và vực xoáy đấy.Cẩn thận các việc đang làm Sarah cô có nghe thấy không. Quay lại ngay! Tôi ra lệnh chô cô quay lại!
Umberto bóp trán và quay sang Benedetti. Cô ấy đã cố tình làm như thế vì biết tôi không thể xuống được.Cô ấy dùng trò này để tra tấn tôi. Cô ấy bơi rất giỏi. Hãy bình tĩnh lại đi. À thế còn cá mập thì sao? Hãy nói với tôi đi, Mario Cô ấy không đá vào hạ bộ của cá mập chứ? Thôi hãy đi uống capucino ở quán bên kia đường đi. Tôi không muốn uống gì cả. Tôi muốn Sarah làm những gì đã được tôi hướng dẫn Umberto, chúng ta đã là bạn của nhau bao nhiêu năm rồi? 20,có thể hơn. Từ khi ông 16 và tôi 28.Bây giờ liệu ông có muốn nghe 1 lời khuyên? Không thể ra lệnh cho cô gái này được Cô ấy sẽ làm mọi thứ vì ông, chỉ khi nào cô muốn. Nhưng cô ấy chẳng cần gì ở tôi cả. Hãy làm cho cô ấy cần và quyến rũ cô ấy đó là cách duy nhất.Còn không ông chẳng đi đến đâu nếu chỉ cứ quát tháo ra lệnh như thế này. Arlette nhìn 2 người rời mép nướcđi về phía mình.Và cô hơi bị đột ngột khi Umberto mời đi ăn tối.Cô nhìn ông ta ngán ngẩm. Tôi e rằng không thể nhận lời ông tối nay hay bất cứ tối nào khác.
Tại sao vậy? Bởi mối quan tâm thật sự của ông là Sarah và ông mời tôi đi chắc cũng có mục đích như ông mời Holly.Có thể tiếp sau đó ông sẽ mời Mary-Ellen. Ông muốn biết tất cả mọi thứ mà ông có thể moi được về con người đang bắt ông quan tâm. Cô đã uống quá nhiều vào bữa trưa.
Umberto nói trong khi quay người bỏ đi. Sarah hân hoan khi nghe Arlette kể về chuyến thăm công tước Chantilly.Với mong muốn được giúp bạn,cô đề nghị đến Thư viện tham khảo của thành phố tìm hiểu những sở thích và quan tâm của công tước trong cuộc sống.Song Sarah giật mình khi nghe Arlette đọc thuộc lòng những dòng ghi về công tước trong quyển Danh nhân thế giới Ông ta thích trượt tuyết và leo núi, là một chuyên gia về thực vật và cây cảnh.Chaler là một trong những công tước được mẹ quý mến.Bà luôn luôn đọc những gì viết về ông. Ngôi nhà của ông ta gần Chantilly đẹp như trong thần thoại, khu vườn của nó được ông LeNotre người thiết kếVersailles,kiến tạo.Lâu đài có bốn mươi tám phòng ngủ và một phòng gương dài một trăm tám mươi mét. Cậu có biết trượt tuyết không? Tớ ghét tuyết Cậu có thích hoa và cây cảnh không?
Tớ rất thích Chúng ta sẽ đi mua một quyển sách về cây cảnh.Cậu phải học một số tên hoa và xem ảnh của nó để có thể nói chuyện về đề tài này khi được mời đi ăn tối Thế cậu có tin rằng tất cả các thứ này là cần thiết không,Sarah? Tất nhiên, đó là một phần trò chơi.Nếu cậu thắng, cậu sẽ cưới công tước của cậu.Nếu cậu thất bại, cậu cũng học thêm được một điều gì đó. Umberto nói cậu thích chơi các trò cá cược, và tớ nghĩ ông ta có thể đúng. Đúng đấy, tớ chỉ không chịu được lối thất vọng của ông ta khi tớ không làm theo ý ông ta muốn Arlette nhìn chằm chằm vào Sarah để xem liệu cô bạn cô đang đùa cợt. Umberto là người đàn ông có quyền thế,Sarah. Và ông ta quen với cách của mình rồi. Đừng đùa cợt với những kẻ ấy.Bên trong cái vẻ ngoài tử tế đó,là một trái tim rất từng trải,nếu như ông ta thực sự có một trái tim.Lúc này, cậu quá trẻ và quá ngây thơ,không thể hiểu nổi những con người như Umberto.Cậu nghĩ mọi người đều trong sáng và chân thực như câu, nhưng điều đó không đúng. Những người không có trái tim là những người thú vị nhất,Arlette.Họ là những thách thức lớn nhất mà ta gặp trong cuộc sống. Arlette phân vân không biết mình có nhầm về Sarah?Mặc dù rõ ràng là ngờ nghệch về đàn ông, nhưng cô ta vẫn có xu hướng coi bạn bè mình là một lũ trẻ con.Bây giờ,cô đã nhận thấy bản chất tự nhiên của con người khi có tham vọng về quyền lực.
Arlette thở dài,bối rối không biết nói thế nào để Sarah hiểu là đã chọn nhầm bạn chơi,Umberto di Castelli. Trước khi chiều tắt, Arlette đã học được về các loại anh đào Nhật Bản như Amanơgga, Manza,TaiHaku và Shirotae.Sarah là một người giao việc đáng sợ và đến năm giờ,Arlette đã phải uống aspirin cho khỏi nhức đầu.Rồi, trong khi tâm trí vẫn còn ong ong với mớ kiến thức thì cô phải đi xem phim cùng Sarah,Mary-Ellen,người đang chết mê chết mệt những bộ phim mới của Jeane Moreau vì có tin đồn những diễn viên chính đóng phim đều làm tình thực sự khi quay những cảnh ái ân Tan phim,họ đang uống cà phê sau buổi chiếu thì công tước vào bắt tay Arlette Mọi việc đã được thu xếp, cô bạn thân mến của tôi ạ.Sẽ có cuộc ra mắt rượu sâm banh mới sau buổi khai mạc.Xin hỏi cô có rỗi vào bữa trưa chủ nhật? Chúng ta có thể đi Monaco và ăn tại khách sạn Pais. Tôi rất thích như vậy Vậy chủ nhật nhé.Tôi sẽ cho xe đến đón cô. Mary-Ellen nhoài người về phía Arlette, mắt tròn xoe ngạc nhiên. Ai đó? Ông ta là công tước vùng Chantilli Tớ cũng chỉ mới gặp ông ta có 1 lần.
Mary-Ellen nhìn Sarah Cuối cùng thì cô ấy cũng tìm được công tước của mình. Khi nào cưới, Arlette? Hay là cậu chưa đề nghị? Arlette nói 1 cách lãnh đạm, nhưng ai nấy đều thấy 2 mà cô ửng đỏ sung sướng. Tớ không có ý định đề nghị cưới bất cứ 1 người đàn ông nào. Khuôn mặt cô dịu đi. Tớ thực sự hy vọng mặc dù….. Sau đó, khi về phòng khi đồng hồ điểm chuông nửa đêm Arlette soi kỹ mình trong gương. Hài lòng vì rất ít nếp nhăn bộc lộ, dù duới ánh sáng trắng, cô bước tới bên cửa sổ và đứng trong bóng tối nhìn xuống con phố hẹp phía dưới với những hàng quán và những cô gái ăn sương. Tâm trí cô quay lại với bộ phim vừa xem và đâm bứt rứt khi nhớ đến những cảnh tình tứ trong phim.Mary-Ellen thì thấy mọi thứ đều buồn cười. Sarah thì im lặng trong căng thẳng và dường như là ngây ngô không biết gì. Arlette cảm thấy có sự ngóng đợi bên trong đối với điều cô ao ước nhất, mà chỉ có điều đó mới mang lại cho cô sự thoã mãn thực sự. Trong 1 khách sạn đối diện, ánh sáng đèn bật chiếu sáng căn buồng được trang trí khá thô kệch. Arelette nhìn như thôi miên khi cô gái điếm dẫn khách vào phòng và khoá trái cửa lại. Cảnh đối thoại như kịch câm càng thêm kích thích và cô phải tưỏng tượng ra câu chuyện trao đổi giữa họ. Rồi trong khi cô gái cởi quần áo và đứng khoả thân trước người khách, Arlette tự nhiên đưa tay xoa bóp núm vú đang cương của mình. Cô gái điếm kia thì có vẻ kiên nhẫn khi người khách của cô nằm như 1 xác chết, thụ động chờ đợi sự kì diệu xẩy đến. Các ngón tay của Arlette bắt đầu vầy vò, kéo giật núm vú của mình khi cô gái điếm ngồi lên người đàn ông và chậm chậm hạ xuống. Rồi lúc cô gái dập dềnh lên xuống với tốc độ ngày càng nhanh Arlette đi về giường và nằm đè lên chân, tay cô di chuyển từ ngực xuống phía dưới, tìm đến tâm điểm của cảm giác. Đột nhiên cô cảm thấy mình như đang bị rơi xuống từ độ cao rất lớn. Giây phút giải thoát đê mê và tê liệt này là của riêng cô và nó càng trở nên thoả mãn vì cô chẳng cần ai giúp cô để giành được nó. Cho đến bây giờ chưa có người đàn ông nào có thể mang lại cho cô niềm khoái cảm như cô đã mang lại cho chính mình. Lúc Arlette ngỏm dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ, căn buồng khách sạn đã chìm trong bóng tối. Người khách đã đi và cô gái trong bộ quần áo đen hửn đang chờ đơị ở đâu đó người khách tiếp theo. Sarah không ngủ được Những hình ảnh trong phim vẫn tiếp tục tràn ngập trong tâm trí cô và cô cảm thấy trong mình có cái gì đó khát khao chờ đợi. Cũng như mọi khi, mỗi lần mong ước đến, cô lại nghĩ về Vieri và cố gắng hình dung ra cảnh cô đang được anh yêu. Cô bật đèn, cầm tờ báo buổi tối viết về sự có mặt của anh ở 1 buổi dạ hội từ thiện gần Monaco.Anh đến đó bằng máy bay trực thăng, đỗ xuống sân của cung điện và chỉ ở lại 1 tiếng đồng hồ rồi quay về Viena dự đám cưới của người em họ.Sarah thở dài. Giàu có dòng dõi và quyền lực có thể làm được mọi thứ.Cô nhìn vào tấm hình Vieri,ngón tay mơ màng lần theo các đường nét khuôn mặt anh. Rồi như không thể chịu đựng được cô ném tờ báo xuống, mặc quần áo và đi ra ngoài dọc theo bờ biển.Lúc đó là 1 h sáng và chỉ có tiếng sóng vỗ bờ, tiếng xe cộ đi về đoạn đường vòng của mũi đất,tiếng văng vẳng của nhạc nhảy ở xa, Sarah chậm chậm đi dọc khu dạo chơi và ngồi xuống 1 chiếc ghế, mắt nhìn dán vào phía chân trời tăm tối. Cô vẫn đang mơ màng theo những dòng suy tưởng lãng mạn về Vieri mà ngay từ buổi gặp đầu tiên nó đã tràn ngập tâm trí cô, về 1 tương lai huyền diệu, 1 tương lai không thể có. Umberto chơi bạc tại Cannes và đang trên đường trở về khách sạn thì nhìn thấy Sarah ngồi bên bờ biển tóc cô ánh lên dưới ánh sáng dịu ngọt của chiếc đèn cổ. Vỗ vai người lái xe cho dừng lại, ông bứơc ra ngoài, cham điếu thuốc xì gà và đi lại chỗ cô. Cô làm gì ở đây 1 mình thế?Gần 2h sáng rồi. Tôi đang suy nghĩ. Cuộc sống và tương lai của tôi. Umberto đến ngồi xuống bên cạnh cô,liếc nhìn khuôn mặt cô và cố gắng tìm hiểu nỗi thất vọng lạ lùng toát ra từ đôi mắt cô. Ông im lặng hút xì gà trong vài phút và chìa tay ra ngạc nhiên khi thấy cô nắm lấy tay mình.Người cô lạnh. Ông vội vã cởi áo khoác choàng lên vai cô. Thôi nào, tôi đưa cô về khách sạn. Tôi không muốn quay về khạch sạn Tôi không muốn ở đó 1 mình. Chúng ta đi dạo đi. Họ bước đi trong im lặng,dừng lại ở khu dạo chơi ngắm nhìn bờ cát dài vắng vẻ và mặt biển bình yên, ánh bạc Umberto lại nhìn Sarah,nỗi buồn của cô thật là sâu sắc làm ông não lòng. Có điều gì đó thôi thúc, ông hôn những ngón tay cô. Có gì không ổn thế? Cô hãy nói với tôi và tôi sẽ thu xếp. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì vì cô, Sarah ạ. Cô nhún vai, không thể diễn tả sự bất an của mình thành lời.Thực tế là bộ phim đã làm cho cô bối rối, làm cho cô mong muốn có người đàn ông mà cô không thể có. Khi cô trả lời, Umberto im lặng soi xét từng lời. Tối hôm qua tôi cùng mấy ngươi bạn đi xem 1 bộ phim gợi tình và sau đó tôi muốn được yêu- yêu thực sự, chứ không phải chỉ có chuyện đó với 1 người đàn ông. Tôi nhận thấy rằng chẳng có 1 ai thực sự yêu tôi cả. Sarah dừng lại một chút, giật mình vì lời thổ lộ với Umberto,nhưng rồi cô vẫn tiếp tục. Mẹ tôi thì điên và không còn có khả năng yêu ai được nữa. Tôi biết bà ghét tôi được sinh ra trên đời mặc dù đó là lỗi của bà chứ không phải của tôi. Sarah dừng lại để chọn từ. Tôi muốn được yêu và tôi cảm thấy cô đơn sâu sắc trong tâm hồn, cô đơn hơn bất cứ bao giờ trước đó. Đáng lẽ tôi không nên giãi bày những điều như vậy với 1 người xa lạ, nhưng ông đã hỏi….. Tôi không phải là 1 người xa lạ. Tôi và cô là bạn bè mặc dù cô không chấp nhận điếu đó. Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể làm được vì cô, Sarah, bây giờ và mãi mãi. Cô muốn gì tôi cũng tìm kiếm cho cô. Chỉ cần cô yêu cầu, tôi sẽ thực hiện ngay. Hãy nhíu lấy, vì điều đó rất quan trọng. Trong cuộc sống, cô sẽ gặp những người chỉ cho và cũng sẽ gặp những người chỉ nhận, mà hầu hết trong bọn họ là những người chỉ muốn nhận. Tôi cho và chỉ nhận những gì cô mời mà thôi. Sarah nhìn vào đôi mắt buồn màu đen cảm nhận thấy sự căng thẳng của ông. Cô đã không chấp nhận Umberto là người yêu, nhưng trong lúc này, ông đang ở bên cô, làm tất cả mọi việc mà ông có thể lam đựơc để giúp đỡ và khuyến khích cô trong những những giờ phút đêm hôm cô quạnh mà cô luôn sợ hãi. Cô ngã người về phía trước và dựa đầu lên vai ông. Đôi khi em phân vân tự hỏi không biết mình là ai nữa. Nhưng lại có lúc em lại mong muốn giá em có thể là 1 người khác. Tại sao? Em là 1 người đặc biệt mà tôi chưa từng gặp trong đời. Em lớn lên trong nỗi đe doạ thường xuyên là có thể bị bỏ rơi vì người mẹ tự tử. Em không thể nào xáo bỏ đi được ý nghĩ vì em mà bà sinh ra bệnh tật và ở 1 khía cạnh nào đó em đã huỷ hoại đời bà.Em vẫn nghĩ thế và đôi khi em thấy không thể yêu ngay được chính bản thân mình cho nên em không tin ai ở trên đời lại có thể yêu quý em. Umberto choàng tay lên vai cô và không ngờ cô ngước mắt lên nhìn vào mắt ông, đôi môi như mời mọc, chờ đợi. Ông ngần ngại trong giây lát. Rồi ông cúi xuống chạm môi vào môi cô. Người cô áp gần ông hơn và khi lưỡi ông nằm trong miệng cô, ông thấy cô run lên và ngay sau đó là sự phản kháng giống hệt như lần đầu gặp gỡ. Nhưng lần này ông không cự lại cô mà để cô tự do tách ra. Cô luì lại, song chỉ trong giây lát, cô chủ động hôn ông. Ở 1 nơi xa nào đó, tiếng chuông điểm 2h sáng Sarah hoài nghi nhìn Umberto. Có phải cô điên như mẹ cô? Có phải cô đang tưởng tượng ông là Vieri? Nhưng cô biết cô không điên mà chỉ khát khao được yêu, thèm muốn đựơc cùng với 1 người đàn ông tình tự. Cô đứng dậy đi về hướng khách sạn, Umberto theo sau cô vài bước. Được nửa quãng đường ông ta nói. Em muốn về ngủ hay muốn có 1 sự ngạc nhiên? Một sự ngạc nhiên vào 2h sáng? Nào tôi sẽ chỉ cho em. Ông ra lệnh cho người lái xe đưa họ ra sân bay và ở đó ông gọi điện thoại.
Rõ ràng cú điện thoại có vẻ làm ông hài lòng. Mấy phút sau, họ đã ở trên chiếc máy bay riêng cất cánh lên cao. Sarah nhìn Nice khuất dần và bỗng giật mình. Ông biết đấy em phải quay lại thôi. Hai giờ chiều em phải có mặt để chuẩn bị cho buổi công diễn đầu tiên. Tôi sẽ không làm em chậm trễ. Khi Umberto đã hứa thì điều đó là chắc chắn. Họ đỗ xuống sân bay Naples, rồi đi tiếp trực thăng về Capri và sớm hôm đó họ đã cùng nhau ăn sáng tại thềm 1 biệt thự sang trọng xây dựng trên vách đá Cà phê đậm và thơm,bánh mì nóng hổi, mứt tuyệt hảo và hoa quả hoa hồng dại với những cánh màu tím và màu hổ phách. Sarah ngắm những con thằn lằn nhỏ màu xanh lúc ẩn lúc hiện giữa các khe tườngđá và thưởng thức ánh bình minh lung linh trên mặt biển trong suốt. Khi ấy cô không còn nhớ gì đến cơn đau đầu về Vieri và nỗi buồn của tối hôm trước. Thật là tuyệt diệu được bay trên chiếc máy bay riêng mà chỉ cần báo trước ít phút rồi đến 1 biệt thự lộng lẫy mà người hầu kẻ hạ luôn có mặt đầy đủ, sẵn sàng phục vụ. Cũng lần đầu tiên cô nhận ra sức mạnh quyền lực của Umberto và mong muốn được biết thêm về ông. Ngôi nhà này của ông à? Là 1 trong những ngôi nhà của tôi Nhà của tôi nhưng chị tôi sống ở đây. Bà ấy hiện đang cùng gia đình ở New York.
Thế ông đang còn có những toà nhà ở đâu nữa? Ngôi nhà chính là ở Sicily, gần làng Montelêpre. Nó rất rộng rất lớn và tối. Ngôi nhà của tôi ở Paris, em đã biết rồi. Tôi cũng còn có 1 căn hộ ở Roma.Em uống thêm cà phê và ăn bánh đi. Bánh này do người thợ giỏi nhất vùng này làm ra đấy. Em có thích điều ngạc nhiên này không, Sarah? Em rất thích, nhưng tại sao ông lại đưa em đến đây? Tôi muốn làm cho em hạnh phúc và tôi muốn gây ấn tượng với em. Ông đã gây được ấn tượng với em rồi đấy. Em có muốn bơi không?Nước rất ấm. Nhưng em không có quần áo tắm. Tôi sẽ thu xếp, đừng ngại. Những gì em muốn, tôi sẽ đáp ứng. Sarah chọn bộ quần áo tắm bằng sa tanh trắng có đính tua rua màu hoa cúc hợp với mắt cô.Rồi Umberto cũng khuyến khích cô chọn 1 bộ từ váy áo đến đồ lót, vì cô không thể quay lại trong bộ quần áo mặc từ hôm trước.Cô đã lựa cho mình 1 bộ lụa màu hông nhạt, sang trọng và đắt tiền làm cô ngộp thở.Cô phân vân không biết liệu ông ta có ép co làm tình hay không, sau những ngạc nhiên và tốn kém này. Nhưng Umberto lại nhìn vào đồng hồ treo tay. Chúng ta sẽ rời khỏi đây trong vòng nữa tiếng nữa.Cô đi bơi đi và thay quần áo mới vào. Um berto đang thực hiện đúng theo lời khuyên của Benedetti. Làm những việc ngạc nhiên. Đừng ép buộc, đừng tìm cách biến Sarah thành sở hữa riêng của mình Khi cô ấy nghĩ ông ở đây thì hãy đi xa Khi cô ấy buồn hãy làm cô ấy hạnh phúc. Chắc chắn Sarah nghĩ rằng ông sẽ đòi hỏi sau tất cả việc này Ông gọi to khi cô đang lặn ngụp trong làn nước. Năm phút nữa thôi nhé. Sau khi đến Nice, tôi sẽ đưa em đi ăn trưa và trả em về nhà hát. Rồi tôi phải quay lại Paris ngay. Ông sẽ vắng trong bao lâu? Cũng chưa biết.Có thể tôi sẽ có mặt trước khi kết thúc đợt biểu diễn ở đây. Mọi thứ còn phụ thuộc vào công việc. Trong máy bay cảm nhận được cái nóng ấm của 1 bên đùi. Sarah áp vào người mình. Umberto thấy vẻ thiếu tự tin trên khuôn mặt trẻ đẹp của cô. Benedetti đã đúng. Sarrah chỉ làm những gì mình muốn và thường bối rối trước những phản ứng của đàn ông mà cô không dự đoán trước được. Ông nhắm mắt lại hít sâu mùi hương toả ra từ thân thể cô và tự hỏi vì sao cô lại có ảnh hưởng đến ông 1 cách sâu sắc như vậy. Lúc đầu ông chỉ muốn sở hữu thân thể cô. Nhưng nay ông biết mình yêu cô mất rồi. Ông lắc đầu lo ngại trước tình yêu đó. Thứ tình cảm xa xỉ này không dành cho những người đàn ông có quỳên lực, những người tạo ra sự kiện và những cơ sở lớn.Trong bất cứ trường hợp nào thì đàn bà cũng bội bạc. Mọi người đàn ông ở Sicily đều được dạy rằng vị trí của đàn bà là ở nhà hoặc ở phòng xưng tội, nơi có thể giữ cho họ đựơc trung thành. Umberto nhắm mắt lại, không thể nào kiềm chế được nỗi khát khao đối với người đàn bà đang ngồi bên ông. Ý nghĩ được làm tình với cô làm ông rạo rực và ông nghĩ 1 cách giận dữ rằng tốt nhất là nên trở về Paris để rồi cố gắng thu xếp cuộc sống và nỗi ám ảnh của ông theo hướng khác. Sarah bước vào khách sạn lúc 1h30, vừa kịp giờ cho buổi tập.Mary đang đợi cô. Trời ơi cậu ở đâu thế? Tớ nghĩ cậu đã bị ám hại nghiêm trọng đấy, Sarah ạ, cậu đừng bao giờ làm thế nữa. Arlette đang chuẩn bị gọi cảnh sát đấy. Tối hôm qua tớ đi dạo trên bờ biển và gặp Umberto. Ông ta đi loăng quăng với tớ. Đén tận 1h30 chiều nay? Nào chuyện gì đã xảy ra? Ông ấy dùng máy bay riêng đưa tớ tới Capri ăn bữa sáng.Rồi quay lại ăn trưa ở Casita vì tớ thấy thèm các món ăn Tây Ban Nha và bây giờ thì tớ ở đây. À mà có món ăn bị cháy hay sao ấy? Có trời mới biết-từ nãy đến giờ đã có mùi này rồi. Họ vào phòng Sarah, cùng nhau chuẩn bị cho cô và cuời đùa trước sự tất bật của Arlette cho buổi tối hôm đó thì nhận thấy có khói bốc lên từ sau cánh cửa. Sarah chạy ra hành lang, giật mình thấy ngạt thở vì khói đen đặc.
Trời ơi cháy rồi! Mở cửa sổ ra Mary-Ellen.Chúng ta phải cố mà thoát ra bằng lối ấy vậy. Chúng ta sẽ gãy cổ mất thôi. Không khí trong phòng ngột ngạt đi rất nhanh Sarah cảm thấy khó thở.Cô lo ngại nhìn bạn mình. Chúng ta phải ra thôi,Mary-Ellen và tốt nhất cùng đi với tớ. Cậu sẽ cầm tay tớ nhé.Tớ bị bệnh chóng mặt và lạy chúa thế là tớ mất hết đồ đạc rồi tớ vừa mới mua 1 hòm đựng quần áo! Cánh cửa bỗng bật mở, Umberto và Benedetti chạy vào.Họ đeo mặt nạ có dưõng khí và đưa cho mỗi cô 1 chiếc mà họ đã lấy ở trên tuờng khách sạn.Rồi ra hiệu cho các cô đi theo,họ mở đường ra hành lang theo hướng ngược chiều ống thông hơi cầu thang máy. Umberto dẫn họ qua những nơi gần như không có lửa mặc dù khói dày đặc, luôn ra hiệu cho họ phải đi nhanh.Họ vừa nghĩ là đã ra khỏi vòng nguy hiểm thì đâu đó trong khách sạn, nghe có tiếng đổ vỡ rùng rợn rồi toà nhà rung lên như trong cơn động đất và khu giữa biến thành 1 cái hang lớn Những miếng kính, gỗ,và nhựa rơi xuống bao phủ lấy họ khi các cột nhà nghiêng đi, chao đảo. Họ tiếp tục chạy và biết rằng họ chỉ còn vài giây nữa để ra khỏi toà nhà. Rồi họ cũng thoát.Cũng thở phào họ bỏ mặt nạ ra. Khuôn mặt Umberto nhọ nhem tro bụi, tay ông chảy máu và Benedetti bị cắt ở bả vai. Sarah không thể nhịn cười trước niền tự hào rất trẻ con về sự can đảm của mình.
Chỉ cần 5 phút nữa là các cô thành thịt nướng. Benedetti và tôi đã thu xếp mọi thứ, thậm chí cả mặt nạ. Chúng tôi đã liên lạc với mọi người trừ 2 diễn viên Janine và Mireille thì không thấy đâu cả Mary-Ellenngồi xuống bức tường nhìn Umberto và Benedetti trong khi lính cứu hoả bắt đầu phun nước vào ngôi nhà đang cháy. Mắt cô mở to kinh ngạc, giọng cô run run. Tại sao các ông lại mạo hiểm vì chúng tôi. Cũng rất co thể 2 ông sẽ bị chết. Umberto nhún vai liếc nhìn Sarah. Tôi cũng co thể chết vì tai nạn khi qua đường. Cô ổn chứ Sarah? Sao cô lại ho thế? Mary-Ellen choàng tay ôm lấy bạn đang bị nôn mửa vì những cơn ho hành hạ. Cô quay sang và giải thích cho Umberto. Phổi Sarah yếu, cứ để cô ấy như thế 1 lúc. Cô ấy sẽ khá hơn khi hít thở được không khí trong lành vào phổi. Cứ để cô ấy thế à? Quỷ tha ma bắt cái phương pháp ấy đi. Hãy gọi bác sĩ. Mặt cô ấy xám ngoét kìa, cô ấy cần nhiều thứ khác nữa chứ không phải chỉ cần không khí trong lành. Ở nhà hát buổi luyện tập phải muộn lại và sau đó là ngừng cho đén khi khai mạc trước 1 tiếng đồng hồ.Có nhiều việc cần thiết hơn phải làm. Đoàn đã mất hết tất cả các trang phục trừ những thứ các diễn viên mang đến buổi tập. Hai diễn viên vẫn mất tích và thời gian càng trôi qua càng thấy rõ là cả 2 đã bị kẹt trong toà nhà. Vào lúc 4h30, 1 tiếng rưỡi trước khi mở màn, người ta tìm thấy 2 xác chết trong phòng tắm của khách sạn trên tầng 2. Xác chết bị cháy đến mức mà người ta chỉ biết đó là Mirelle và Janine khi lấy được nhẫn đeo tay của 2 cô. Cả đoàn tập trung trên sân khấu,nhiều người vẫn khóc và tất cả bọn họ đều kinh hoàng Sarah vẫn khổ sở vì khói và Mary-Ellen rơi vào tình trạng mơ mộng mà dường như chẳng có gì làm cô tỉnh dược.Tai hoạ đã khiến cô cảm thấy như mất hết ý chí. Thêm vào đó, bao nhiêu là quần áo, giầy dép quý và tặng phẩm của những người đàn ông mà nó đồng nghĩa với sự an toàn cũng đã mất hết. Cô lại quay trở lại tình trạng như khi bắt đầu tham gia đoàn 2 bàn tay trắng và nỗi lo sợ. Cũng lúc đó, bà Rose xuất hiện trong bộ quần áo buổi tối màu trắng và cho mọi người biết là buổi biểu diễn vẫn được tiếp tục. Một thông báo sẽ được đọc lên trước lúc mở màn về sự kiện hôm nay và về cái chết của 2 diễn viên, nhưng balê Bông Hồng vẫn khai mạc như dự định. Khán giả ngồi trong sự im lặng chờ đợi khi dàn nhạc chơi khúc dạo đầu.Tràng vỗ tay đáp lại cái cúi chào của bà Rose, khuôn mặt bà nom già hẳn đi và đầy mệt mỏi.Giọng bà trầm và có giai điệu.
Thưa các ông, các bà, hân hạnh được đón tiếp các ông các bà đến tới dự buổi khai mạc của gánh balê Bông Hồng.Chiều hôm nay, khách sạn mà các thành viên trong đoàn đang ở đã bị cháy rụi. Chúng tôi đã bị mất mát không chỉ quần áo, đồ đạc mà cả 2 nữ diễn viên, Mireille Taquin và Janine Voulon. Chúng tôi rất đau buồn trước cái chết thê thảm đó và để tưởng nhớ họ chúng tôi vẫn tiếp tục khai mạc buổi diễn tối hôm nay như dự định. Đoàn cũng xin quí vị rộng lòng tha thứ cho những sai sót lặt vặt của buổi biểu diễn này. Chúng tôi đều bị kinh hoàng nhưng chúng tôi vẫn cố hết sức mình để làm vừa lòng quí vị có 1 buổi tối tốt đẹp. Thưa các quí ong quí bà, xin giới thiệu các thành viên của balê Bông Hồng. Khi bà Rose rời sân khấu, dàn nhạc bắt đầu bằng dàn kèn báo hiệu đến điếc tai, màn kéo lên trưng bày cảnh sân khấu tuyệt đẹp 1 hoạt cảnh có tất cả các vũ nữ, diễn viên và các ngôi sao đứng trên trên cầu thang nhô cao trên mặt sân khấu. Trong 1 lúc, có sự im lặng. Rồi, như để đáp lại lòng can đảm của đoàn, khán giả đứng cả dậy vỗ tay. Trong sự im lặng của đêm, sau khi nhận hoa tặng và nghe những bài phát biểu, các thành viên của balê Bông Hồng về khách sạn mới do Benedetti tìm cho họ. Tất cả mọi người đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần bởi những sự kiện ban chiều. Sarah rời khỏi nhà hát và đi chầm chậm, suy tư về khách sạn.Holly đã đi 1 mình, tìm sự lãng quên trong khu phố cổ, nơi những trò kì lạ vẫn diễn ra. Arlette ăn tối với công tước của cô và Mary -Ellen thì biến mất với con trai người tộc trưởng Ả rập. Sarah bắt đầu ho,phổi cô vẫn còn đau do tai hoạ ban chiều.Cô đang lau nước mắt thì Umberto đến cầm tay cô. Nào tôi mua cho em cái gì để ăn nhé. Em không đói, dạ dày của em bây giờ vẫn còn đầy khói. Đằng nào em cũng phải ăn. Chúng ta đi đến Villefranche và ăn tôm hùm ở trong 1 nhà hàng trên cảng,Tôi rất thích ngắm thuyền bè. Nhưng không thích ngắm nước chứ? Tôi thích ngắm nhìn mặt nước, tôi chỉ không thích đụng chạm vào nó Trong nước tôi cũng giống như Samson không tóc vậy. Thế Mario đâu? Ông ấy có nhiều việc phải làm. Công ty bảo hiểm đã đưa người đến bằng chuyến bay đêm. Khi nào ông đi Paris? Đáng lẽ tôi đi hôm nay, nhưng thôi tôi sẽ đi vaò ngày mai lúc 8h. Tôi muốn ở lại để biết chắc em đã khoẻ hẳn. Sarah nhắm mắt và lắng nghe tiếng rung nhè nhẹ của động cơ ô tô. Umberto mặc bộ quần áo mới và chiếc áo lụa đáng giá cả 1 cơ ngơi. Nhưng ông đã làm mất đi sự hoàn hảo của nó khi đính 1 bông hoa cẩm chướng màu đỏ chói vào khuy áo. Đây là màu Sarah ghê tởm, nhưng cô chỉ mỉm cười im lặng nỗi sợ hãi phải cô đơn 1 mình đã khiến cô mất đi sự phản kháng thông thường Và cô đã phải cô đơn 1 mình đã khiến cô mất đi sự phản kháng thông thường Và cô đã bằng lòng để cho Umberto quan tâm đến mọi thứ của cô. Ông ta nói điều gì nhỉ? Em muốn gì tôi cũng sẽ tìm kiếm cho em.Nếu tôi không có, tôi sẽ thu xếp.Sarah cảm thấy ông ta đang nắm tay cô và cô không phản ứng gì khi ông hôn các ngón tay.Rồi cô ngủ và tỉnh dậy khi họ đã dừng lại bên ngoài nhà hàng thắp sáng bằng đèn bão quay ra mặt nước.Umberto quan sát cô 1 cách tò mò Sarah thở dài, biết rằng cho phép ông ta mời cô đi ăn tối nay là tự gây khó cho mình khi muốn tránh né sự thân cận với ông. Đó có phải là điều cô thực sự muốn? Hay Umberto là người có thể thay thế cho người đàn ông mà cô thực sự ước ao?Cô lắc đầu bối rối. Điều duy nhất mà cô biết từ thời còn nhỏ là không nên phụ thuộc vào ai. Nhưng Umberto đã làm mọi cách để cô tin cậy vào ông ta và cái cảm giác đó khiến cô không hài lòng.