Sarah đang làm đầu ở tiện uốn tóc, trước mặt là hang loạt các tạp chí, báo đưa tin về buổi khai trương Bal Tabarin. Khu nhà cũ, không thể xoá bỏ vì trị giá lịch sử đã làm cô tiêu tốn bao nhiêu thời gian và tiền của để tu sửa, chưa kể đến khoản tiền mua lúc đầu và 200,000 tiền Xtecling. Sarah đã thu góp đc hơn một nửa từ các nhà đầu tư, số còn lại vay Umberto. Trong đời mình, Sarah chưa hề vay tiền ai. Đó là điều Sarah đc dạy từ nhỏ. Chính vì thế mà việc vay mượn làm Sarah mất ngủ đến vài tuần. Bây giờ thì từng bước, cô đã quen với sự căng thẳng trong công việc làm ăn và nỗi lo lắng phải quản lý một cái gia sản lớn dần dần cũng nguôi đi. Sarah dùng đội ngũ thiết kế xây dựng trước đây đã sửa chữa câu lạc bộ Anh để tu sửa nội thất, trả lại cho Bal Tabarin cái vẻ vàng son vốn có của nó. Trong buổi khai trương, Sarah mời ông Bộ trưởng bộ văn hoá tới dự. Ngoài ra cô còn cho mời tất cả các thành viên của hội bảo tồn các di tích lịch sử Paris. Mọi người đều hài lòng nhận thấy Sarah đã cố hết sức trong việc giữ gìn những nét đọc đáo của Bal Tabarin. Ô bộ trưởng òcn gợi ý nếu Sarah còn muốn mua một toà nhà có giá trị lịc sử nào nữa, ông sẽ dàn sếp và thậm chí, dàn sếp để giúp cô vay tiền của nhà nước để trùng tu. Chỉ sau ít lâu, Sarah lại có thể khẳng định một lần nữa là mình lại thành công mặc dù sẽ phải mất một vài năm mới có thể hoàn vốn cho các nhà đầu tư và thực sự có lãi. Đối với cô, Bal Tabarin là biểu tượng của sự mạo hiểm và kiều lĩnh. Cô đã dùng hết tài năng để bảo đảm về mặt tuyên truyền. Sau đêm khai trương, giới phê bình đã hết sức ca ngợi thay cho những tiết mục đã quá nhàm. Cô đã cố hết mình để giữ cái đã khởi đầu tốt đẹp ấy. Một tuần trước ngày khai trương cô ký một hợp đồng, theo đó các chương trình biểu diễn hay và đặc sắc sẽ đc truyền trực tiếp. Về Bal Tabarin, cô nhận ra ngay rằng mình phaỉ mở rộng các nguồn tiếp xúc với giới văn nghệ và đặc biệt là sân khấu. Một khi làm đc điều đó, cô sẽ có điêù kiện thực hiện đc một tham vọng khác của mình: Tổ chức các buổi biểu diễn thường niên vào dịp noel để lấy tiền ủng hộ hội chữ thập đỏ. Sarah tiếp tục đặt kế hoạch cho tương lai mà không bàn bạc hay hỏi Umberto và điều đó làm hắn bực bội hơn cô tưởng. Hắn vẫn là hòn đá lớn khi cô dựa mỗi khi mệt mỏi, là dòng nước cho cô khi tâm hồn cô trở nên khô khát. Song từ khi Veiri trở về, quan hệ về thể xác giữa cô và Umberto đã thay đổi. Hai người thỉnh thoảng vẫn làm tình và vẫn tìm thấy hứng khởi nhưng Sarah càng ngày càng thấy mình bị cuốn vào công việc làm ăn và ngày càng không muốn ở gần Umberto. Trong thâm tâm, cô biết cô để Umberto gần mình bởi vì Veiri vẫn chưa làm gì để tỏ rõ ý định với cô. Cô tự nhủ mình chơi trò chờ đợi như vậy là đủ rồi song tròng lòng vẫn hy vọng, vẫn không ngừng mơ mộng về con người cô hằng yêu dấu. Vào bữa cơm tối, Sarah xuất hiện trong bộ dạ vũ bằng lụa trăng. Cô hôn lên má Umberto và đón nhận từ tay hắn một bó hoa lily lớn. Umberto ngắm nhìn cô và khen: _ Mặc bộ này trông em thật quyến rũ. Đây, tôi mang sâm banh tới và món quà để mừng em vừa mua đc cổ phần trong công ty sân khấu quốc tế. Tôi nghe nói em định đưa Liz Land vào quản lý công việc tại đó khi cô ta đc Solomon huấn luyện đầy đủ phải không? _ Còn chuyện gì mà ông không bít nữa không? _ Có chứ, tôi không biết Vieri viết gì cho em trong bức thư hắn gửi cho em sáng nay. _ Đó là một bưu thiếp gửi từ Venice, anh ấy mời tôi đi ăn tối nhưng tôi bận quá không nhận lời đc. _ Em có thể ăn tối với tôi tại sao lại không thể với anh ta? _ Ông ở Paris còn anh ấy ở tận Venice! Umberto rót sân banh và nâng cốc: _ Nào sarah, chúc mừng hai chúng ta! Họ ăn món măng tây Argenteul, tiếp đó là món trứng ốp lếp. Umberto ngồi nhìn Sarah ăn tiếp món lươn om vừa đc bắt từ khu nhà của người bạn ở ngoại ô.
Hắn thoáng kỳ lạ khi nghĩ các thói quen kỳ lạ của Sarah: bỏ thời gian viếng thăm giới chủ câu lạc bộ, tạo quan hệ bạn bè với họ cho dù vốn là kẻ thù, cuối cùng cũng đã đem lại một cái gì đó. Dường như có rất ít việc mà Sarah không dàn xếp đc. Từ khi ký hợp đồng vô tuyến truyền hình, tất cả giới chủ câu lạc bộ đều tìm cách lấy lòng Sarah để những diễn viên của họ đc đưa lên truyền hình từ Bal Tabarin. Về phần mình, Sarah luôn chú ý giữ gìn các quan hệ bạn bè đã có. Khi bà Nocoletti ngã bệnh, chính Sarah đã gọi điện ngày đêm an ủi, động viên bà. Lúc Nino Ortolani đang gặp khó khăn tưởng chừng phải đóng cửa khách sạn do hội đầu bếp đình công, Sarah đã cho đăng một mẩu tin quảng cáo theo kiểu cách giờ đã nổi tiếng của cô mà nhờ đó khách lại ùm ùm kéo đến khách sạn của Ortolani. Umberto thở dài. Mặc dù ngày càng phát đạt nhưng Sarah vẫn giữ một vẻ pha trộn giữa nét thơ ngây và vẻ khêu gợi, làm bối rối mọi người bằng sự biến đổi từ một cô gái tỉnh lẻ thành một phụ nữ với những ý đồ thời thượng và một quyết tâm rắn rỏi trong việc thực hiện những ý đồ đó. Ngay cả Umberto cũng sủng sốt khi nghe Sarh nói có ý định mua Moulin Rouge. Điều đó chắn chắn sẽ xẩy ra xong ý định táo tợn đó lại khiến người ta giật mình. Ngắm nhìn Sarah trong bộ váy mới, Umberto không thể không cảm thấy mê mẩn. Sau khi dùng cafe, hắn đưa cô lại phía cửa sổ ngắm nhìn thành phố. Tháp effen rực rỡ trong ánh đèn, các khung sắt chỉ còn thấy lờ mờ trên nền trời đen thẳm. Dọc các đại lộ, đèn ô tô nối nhau thành một dãy lập loè dài mút mắt. Trong các toà nhà xung quanh, đèn các phòng đều bật sáng và từ xa có thể nhìn thấy dìng người đi lại, cử động như trong một vở kịch câm. Umberto kéo Sarah vào lòng hôn lên má, bàn tay hắn lần dọc xuống lưng cô. _ Tôi nghĩ em nên có một nơi yên tĩnh ở nông thôn để nghỉ ngơi cùng Lexy. Nếu em muốn, tôi sẽ tìm cho. _ Chưa đâu, giờ thì em chưa có thời gian rời thành phố dù chỉ một vài ngày. Umberto bế thốc Sarah lên giường. Sarah không để lộ chút nào sự nổi loạn ngày càng dấy lên trong lòng cô. Nhưng cô không thể không nghĩ tới 3 tấm bưu thiếp của Vieri gửi tới từ Venice mời cô ăn tối ở khu nhà Aldobranidi ở bên bờ kênh Grand. Từ khi anh trở về Venice, mọi việc liên lạc của hai người chỉ có vậy. Umberto đặt cô xuống mặt giường đc phủ lông sói. Mắt Sarah nhắm nghiền. Giờ đây cô không còn muốn nghĩ gì khác ngoài sự sung sướng của một ng đàn bà đc chiều chuộng..... Sau những phút ân ái, Umberto hôn nhẹ lên môi cô nói: _ Nếu em đồng ý không gặp Veiri nữa, tôi sẽ mua cho em một toà lâu đài. Hiện có nhiều nơi muốn bán nhưng chẳng có ai có tiền mua cả. _ Ông tính hối lộ em đấy àh? _ Đúng thế, tôi sẽ cho em mọi thứ nếu em đồng ý như vậy. _ Ông Umberto, tại sao ông không muốn em gặp ai cả vậy? Ông thậm chí còn cãi nhau với cả đức ông Avon bữa khai trương câu lạc bộ Anh. Mà ông ta đã 65tuổi rồi. _ Tôi không thích các đức ông đặc biệt là Vieri. _ Ông ghen tuông vô lý! _ Tôi yêu em. Tôi không thể chịu đc khi mất em. Hãy nói là em không gặp Vieri nữa. _ Tất nhiên là em sẽ gặp anh ta. Anh ấy là một người bạn tốt. _ Nhắc đến thằng cha ấy là tôi phát ốm lên đc. _ Vậy thì đừng nghĩ đến anh ta nữa, hãy cứ tận hưởng những giấy phút chúng ta ở bên nhau vậy. _ Tôi không thể nghĩ gì đc ngoài Vieri Aldobrandini, hắn cứ như con ma, luôn nhòm ngó vào những việc tôi làm, lại còn thư từ với em nữa chứ. _ Em nhận đc 2,3 lá thư gì đó kể từ khi anh ấy về Venice. _ Ba lá tất cả và tôi muốn hắn lập tức dừng lại. Em là của tôi! Tại sao hắn lại không tự hiểu chứ. Sarah ngồi dậy, với lấy chiếc Kimono màu xám nhạt khoác lên người. Tránh sa vào cuộc tranh cãi như đã xảy ra bao nhiêu lần, cô nói một giọng điềm tĩnh song rõ ràng là cô đang rất bực: _ Chúng ta đã đi lại với nhau khá lâu rồi, ông Umberto ạh. Ngoài chồng cũ của em, em chưa từng đi lại với bất cứ ai ngoài ông. Nhưng nếu ông cứ lải nhải mãi về Vieri, em sẽ ngủ với bất lỳ ai tán tỉnh em cho ông xem. Bây giờ thì ông hãy dậy và về nhà đi. Ông sắp trở nên nhàm chán rồi và em không chịu đựng đc điều đó đâu. _ Em thích ở với hắn hơn phải không? _ Đúng vậy, nếu Vieri không có tính ghen tuông vô lý như ông. Khi Umberto đã về, Sarah nắm trên giường nghĩ tới những điều hắn vừa nói. Đúng là hiện trên thị trường có nhiều lâu đài muốn bán. Từ lâu Sarah đã muốn mở một khu an dưỡng gần Paris để tận dụng xu hướng ưa thích thân hình khoẻ đẹp hiện đang là một mốt rất thịnh trong xã hội. Tại khu an dưỡng, cô sẽ cho bố trí các thiết bị nội thất, ngoại thất xa hoa để dân thượng lưu Paris đến tập tành, kiêng khem, đc chăm bẵm đến mức hư người với giá cao không thể tưởng tượng nổi. Khu này phải gần Paris, dễ đi lại và trong lòng mình, Sarah biết giờ là thời điểm tốt nhưng giá một toà lâu đài rất cao mà cô thì nợ rất nhiều rồi. Vài ngày sau, Sarah đang ở câu lạc bộ Anh thì công tước Arbroath đến, vẻ mặt buồn thảm. Sarah gọi hầu bàn đưa tới một ly Uytky Glenviet mà ông ta ưa thích xong cô bước lại hỏi công tước liệu có thể giúp gì đc ông. _ Sao mà trông ông như kẻ thua bạc đến mức khánh kiệt vậy? _ Còn tệ hơn thế nữa. Cậu em Ellie của tôi vừ bị tai nạn chết sáng nay. Cả buổi tối tôi ở bên công ty nhà táng rồi sau đó sang lo công việc bên ngôi nhà Barbizon. Mệt quá không chịu đc nên tôi bỏ đến đây. _ Cho tôi có lời chia buồn. Nếu có việc gì tôi giúp đc xin ông cứ bảo. _ Tôi rất quí cậu Ellie nhưng ngoài mất mát về tình cảm, tôi và cô em gái đang gặp rắc rối về nơi ở. Priscilla và tôi vẫn ở với Ellie để tránh thuế ở Anh vì ở pháp chúng tôi không sở hữu gì nên không phải trả tiền thuế. Nay cậu em Ellie mất đi, chúng tôi là những người thừa kế duy nhất do vậy mà phải đóng thuế ở Pháp mà cô biết rồi đấy, đối với những người độc thân, thuế ở pháp còn cao hơn cả ở bên Anh. _ Thôi ông đừng nghĩ ngợi nhiều, thế nào rồi cũng có cách. Bao h thì đám tang vậy? _ Ngày kia, cô phải đến đấy. Ellie và anh em tôi đã có mặt tại buổi khai trương. Tất cả chúng tôi đều rất thích Câu lạc bộ Anh. _ Nếu ông muốn, tôi sẽ lấy xe đưa ông tới Barbizon. Lo xong việc tang, thế nào ông và Priscilla cũng phải ghé tôi ăn tối nhé. _ Cô chu đáo quá. Nhưng chúng tôi vẫn phải ở Barbizon nên mời cô quá bộ sang ăn tối với chúng tôi. Khu nhà còn khá, vườn tược xung quanh vẫn còn đẹp lắm. Sarah đang đi từ câu lạc bộ sang Bal Tabarin thì gặp Nino Ortolani trông vui vẻ:
_ Ồ, Sarah đấy ah, tôi vừa mới ký đc hợp đồng 3 năm với hãng America Express. Mỗi năm họ đặt nửa số phòng tại khách sạn của tôi trong 40 tuần. Nào hãy ghé tôi uống một ly. Đây là ý đồ của cô, tôi làm thử và cô thấy đấy, chúng ta đã thành công. Tôi sướng phát điên lên dc. _ Anh có nghe tin Ellie Erlanger vừa mất chưa? Tôi tính ngày kia đến dự đám tang. _ Umberto chắc không thích đâu! _ Sao vậy? _ Bởi Vieri Aldobrandini sẽ xuất hiện, cả anh em ông ta và nhóm bọn họ. Họ đều là bạn học thân thiết của Ellie từ hồi học trường Harvard kìa. Sarah ngồi trong phòng, đôi mắt nhìn xuống sân diễn của Bal Tabarin. Đợt công diễn các vở kịch ngắn đã kết thúc, thay vào đó h là các vở diễn thuật sân khấu trung hoa cổ. Các nghệ sĩ đã khiến khán giả hoa mắt bởi hàng loạt tiết mục từ các vở tuồng cổ, trưng diễn các bộ trang phục hết sức đặ biệt trong các màu đỏ, vàng rực rở đến những tiết mục thăng bằng điệu nghệ mà khi mới cho truyền hình một phần đã khiến khán giả sửng sốt. Sarah chăm chú theo dõi màn diễn cuối cùng, sáu mươi vũ nữ đang xếp thành hình khác nhau trên sân khấu, những đôi chân nhỏ hầu như hok chuyển động, chỉ thấy cả đội hình không ngừng uốn lượn. Màn diễn lên đến cao điểm thì các vũ nữ xếp thành hình con rồng uốn lượn với tốc độ ngày càng nhanh theo nhịp điệu nhạc rồi đột ngột rút vào hậu trường chỉ để lại người vũ nữ trẻ nhất cúi gập người chào khán giả. Sarah theo dõi gương mặt người xem và hài lòng khi thấy mình đã chọn đúng món ăn đc ưa thích. Cô dự tính sẽ làm cho công chúng ngạc nhiên một lần nữa bằng cách đi Venice ký một hợp đồng ngắn hạn, dàn dựng vở diễn theo kiểu thế kỷ 16. Việc này quả thật mạo hiểm nhưng sẽ thật thú vị khi nó đc công diễn và chắc chắn sẽ làm giới phê bình kinh ngạc. Nếu vở diễn thành công, sau bốn tuần công diễn tại Bal Tabarin, Sarah sẽ cho công chiếu tại rạp hát. Đám tang Erlanger không đông người dự, chỉ toàn người nhà và các bạn bè thân; có cả những người bay từ New York đến. Tang lễ xong xuôi, hầu hết đều ở lại khách sạn tại Paris hay đáp máy bay riêng về nhà. Xẩm tối, vị công tước, em gái cùng SarahVieri và Ellio ngồi nói chuyện tưởng nhớ người quá cố, nhớ lại những chuỗi ngày vui vẻ. Ông công tước bỗng hướng về phía Vieri và bàn về tương lai. _ Anh Vieri, anh nghĩ gì về khu nhà này? Anh em tôi thật không bít sao nữa! _ Tôi sẵn sàng mua lại toà lâu đài, giữ lại một phần trên gác, cánh phía tây để anh em anh ở. Phần dưới nhà sẽ để cho Elio, cậu ấy sắp cưới Vivonme, cô cậu ấy cũng cần một chỗ ở gần Paris. _ Còn các phần khác của nó thì sao? _ Tôi sẵn lòng nghe gợi ý của bạn! Sarah cảm thấy hứng thú xem vào: _ Liệu tổ chức khu an dưỡng thượng lưu có đc không? Nó sẽ hơi nhỏ nếu dùng làm trung tâm tổ chức các hội nghị nhưng lại là một nơi lý tưởng nếu dùng vào các mục đích khác. Vieri mỉm cười: _ Anh có thể cho em thuê lại để em kinh doanh theo ý của mình. Tất cả đều thấy em đã cần tới người hợp tác làm ăn mới rồi đấy. Gợi ý của Vieri làm Sarah đỏ mặt. Giọng anh vẫn nhỏ nhẹ xong kiên quyết và chắc chắn: _ Giờ em đã trở nên nổi danh, nhờ may mắn và nhờ óc sáng tạo của em. Không ai ở Paris có đầu óc tưởng tượng mạnh bạo như em và điều đó sẽ giúp em nhiều trong những năm tới. Nhưng sớm muộn em cũng sẽ phải bỏ lại Castelli lại đằng sau. Hắn có mục đích riêng và chỉ làm bại hoại thanh danh của em thôi. Hãy nghĩ kỹ đi Sarah ah, anh nói nghiêm túc đấy. _ Anh nghĩ là em có thể trơ trẽn vậy sao? _ Anh nghĩ hắn ta như vậy, vậy thì tai sao em không đối xử tương tự trở lại chứ?
_ Anh nghĩ nhầm về Umberto đấy! _ Một ngày nào đó, thời điểm thử thách sẽ đến với hắn giống như đã đến với anh ở Sicily. Lúc đó em mới hiểu con người thực chất của hắn. _ Anh biết về ông ta nhưng giấu em phải không? _ Tất nhiên rồi, nhưng anh sẽ không bàn chuyền đó đâu. Hiện em vẫn có nhìêu rằng buộc với hắn, em nghĩ là em cần hắn. Nếu anh làm cho Castelli lụn bại thì trong mắt em, người đáng ghét sẽ là anh chứ không phải là hắn. Nhưng từ lâu anh đã nói, em đừng bao giờ để con mình phụ thuộc vào con người ấy. Hắn mê em và hắn rất nguy hiểm, điều đó em có thể biết chắc như vậy. Thôi, bây giờ hãy nghĩ kỹ về đề nghị của anh, nếu anh mua lâu đài Montalou, em có muốn thuê nó trong 5 năm không? _ Có, anh Vieri ạh _ Tương đối mạo hiểm đấy. _ Sẽ không mạo hiểm nếu người chủ là anh. _ Được, coi như em đã có một người bạn làm ăn mới. Hãy bắt tay và uống mừng một tương lai tốt đẹp hơn. _ Liệu giữa chúng ta có một tương lai chăng? _ Cái đó tuỳ em, Sarah ạh. Chừng nào em còn ở bên Castelli, em muốn dừng lại bên lề cuộc đời em.
Một giờ sáng, Sarah lái xe về Paris, bên cạnh là Vieri. Trong bóng tối, anh cầm tay cô, ngả lên hôn lên vai cô. Chẳng cần một lời, một hành động cụ thể nào, họ cùng tận hưởng giấy phút ở bên nhau. Sarah tự hỏi: liệu anh có hiểu những tình cảm trong lòng cô, có biết những yêu thương, những chờ đợi cô nuôi dưỡng bấy lâu mà không hề đc anh đáp lại. Sarah đang cho xe lao vun vút trên đường cao tốc về thành phố, bỗng Vieri nói, giọng dứt khoát: _ Em rẽ phải và tắt đèn đi. Sarah làm theo và thoáng thấy bóng tay chân của Umberto vụt qua và biến mất sau khúc cua. Thở phào nhẹ nhõm, Sarah tiếp tục cho xe đi, lòng tràn đầy hạnh phúc được ở bên Vieri. _ Anh phải chỉ đường cho em, anh Vieri, em không biết khu này. _ Em rẽ phải, dừng lại trước ngôi nhà kiểu trang trại phủ đầy dây tường xuân. Anh muốn chỉ cho em khu nhà anh mới mua. Sarah lái xe qua cổng, dừng lại, tắt máy và Vieri dẫn cô vào nhà. _ Đây là căn nhà nơi Dummas gặp một người đàn bà và yêu bà ta đến mê mẩn, thật là một gã si tình đáng thương. Anh nghĩ là em biết tất cả những diều đó chứ, Sarah. Anh nghĩ là những người đàn bà phù thuỷ làm người ta mê mẩn là thuộc về "băng nhóm" của em đấy. Sarah mỉm cười trước vẻ khôi hài của Vieri:
_ Đừng lo, anh sẽ chẳng bao giờ mê mẩn vì yêu đâu. Người của gia đình Aldobrandini chẳng bao giờ biết đến mấy từ đó. _ Vớ vẩn, em chẳng biết gì về anh hay về gia đình Aldobrandini. Nói thực với em, anh đã yêu từ lâu lắm rồi nhưng không nhận ra hoặc cố tình chối bỏ. Chính những ngày tháng dài bị bắt cóc sau đó nửa tỉnh nửa mê ở bệnh viện anh mới nhận ra sự thật. Hai người im lặng, Sarah cố hiểu ý nghĩa câu nói của Vieri. Thường ngày, Vieri nói năng đã khó hiểu nhưng tối nay cô hầu như không hiểu anh muốn nói gì. _ Anh đang nói gì về em đấy àh? Anh thậm chí chẳng thèm gọi điện cho em từ khi anh trở về Venice. _ Anh xin lỗi đã không liên lạc với em. Mẹ anh mất, anh ngập đầu với các công việc tang lễ và các thủ tục pháp lý khác. Dù sao đi nữa, anh cũng đã sẵn sàng tán tỉnh em theo đúng bài bản cổ điển. Nếu anh muốn giật lại em từ tay thằng cha cỡ như Umberto rõ ràng anh phải thoản mãn các tham vọng của em trong việc làm ăn cũng như với tư cách của một người đàn bà. _ Anh có vẻ đang tính toán kỹ lắm. _ Không đâu, anh đã yêu em ngay lần đầu gặp em trong bộ váy áo len đen ngồ ngộ với một bó hoa nhỏ trên tay. Nào, bây giờ để anh đưa em đi xem nhà mới của em, uống một chút gì đó rồi ta trở về Paris.
_ Nhà mới của em???????? _ Anh quên không nói với em, anh mua ngôi nhà này cho em. Anh tin chắc cuối cùng em cũng sẽ nhận ra rằng: độc lập có nghĩa là có mọi thứ của riêng mình. Mas de Chateaubriand, tên ngôi nhà đc xây bằng đá Granit phủ đầy những dãy trường xuân xanh rì với những cánh cửa chớm sờn, rất đẹp mắt. Cuối vườn là một con sông nhỏ, hai bờ liễu rủ cùng những lùm cây thoang thoảng mùi hương và hoa kim tước. Một con đường nhỏ chạy giữa hai hàng oải hương và hồng vàng leo dưới một dàn lớn đầy hoa kim ngân. Vieri dừng lại phía dàn hoa, quay về phía Sarah: _ Sarah, hãy hôn anh đi, hãy làm anh sống lại. Từ khi bị bắt cóc, dường như anh không đc sống thực sự nữa. Anh sợ mình sẽ không bao giờ trở về cuộc sống thực sự đc. Cô bước lại phía anh, hai tay giang rộng. Khi cô ôm choàng lấy cổ anh và khi môi họ chạm nhau, anh run lên, ý chừng muốn lùi lại nhưng Sarah kéo anh lại gần, kiễng chân hôn mạnh hơn lên môi anh. Từ giọng nói đầy đau đớn mà cô vừa nghe đc, cô hiểu là anh đang phấp phỏng, lo lắng. Có thực là anh định nói từ khi bị bắt cóc anh chưa từng yêu ai hay không? Sarah hiểu, đau đớn, chịu đựng đã làm mất đi cái sự tự tin vốn rất mạnh mẽ nơi anh, rằng có lẽ anh sợ, nếu họ ân ái, anh sẽ làm cô thất vọng. Cô hôn anh lần nữa, lùa ngón tay vào những sợi tóc trắng ánh lên dưới ánh trăng. Vieri kéo cô vào lòng để thân thể anh áp sát vào cô. Cuối cùng, bàn tay anh lùa vài tóc Sarah, hôn lên tai cô thì thầm: _ Em làm anh quên hết mọi chuyện tồi tệ từng xảy đến với anh. Bên em, anh tin là anh còn một tương lai chứ không phải những hình ảnh vá víu của con người anh trước kia. _ Anh sẽ trở nên mạnh mẽ hơn cả trước đây nữa. Những khổ đau, chịu đựng như anh đã từng trải qua hoặc sẽ làm người ta phát điên hoặc sẽ làm người ta mạnh mẽ hơn. Anh sẽ thấy. Anh chỉ đang sợ hãi trước khi nhay qua hàng rào chắn cuối cùng của cuộc đua mà thôi. Họ trở vào nhà, Sarah xuống bếp pha cafe. Trên giá cô một chai rượu ngâm cỏ thơm hái quanh nhà Vieri. Cô rót hai ly và bưng ra cùng cafe. _ Em phải về Paris bây giờ. Sáng nào em cũng ăn sáng cùng Lexy lúc 6h. _ Anh gặp Lexy đc hok? _ Tất nhiên là đc nhưng em nói để anh biết trước, con bé có những tính cách yêu ghét rõ ràng đối với những người ma nó gặp. _ Nó thích những người như thế nào? _ Lexy rất yêu Benedetti và Liz nhưng không thích Umberto cho lắm. _ Rõ ràng là một cô bé biết nhận xét, lựa chọn. _ Em rất thích ngôi nhà này, em không biết phải cám ơn anh như thế nào. Cả đời em mơ ước đc căn nhà như thế này. _ Anh mua tặng em với lòng biết ơn những gì em đã làm với anh trong thời gian anh bị bệnh. Những bức thư của em và giấy phút thần diệu ở Piazza Navona đã giúp anh phục hồi. Masde Chauteaubrind là của em và không có điều kiện kèm theo nào cả. Anh hi vọng mẹ con em sẽ sống vui vẻ ở đây. Khi họ về đến nhà, Lexy đang tắm. Sarah đi luộc trứng và xếp ghế cho Vieri ngồi chờ ăn sáng. Vừa cắt bánh, cô vừa lo lắng không biết con gái sẽ phản ứng ra sao. Lexy bước vào, ào đến, đu lên tay mẹ: _ Chào mẹ, com mơ bị lạc xuống dưới đường tàu điện ngầm rồi mẹ xuống cứu con đấy. _ Ừ, tất nhiên mẹ sẽ đến cứu con. _ Chiều nay ta sẽ đến câu lạc bộ mới chứ mẹ? _ Đc rồi, mẹ con mình sẽ ở lại xem diễn tập. Sarah quay lại giời thiệu con gái với Vieri: _ Lexy đây là bác Aldobrandini. Vieri đây là con gái em, Alexis James. Vieri đưa cho Lexy một bó hoa đồng nội thơm ngát đc hái từ trang trại, chẳng hề nói một từ cưng nựng mà người lạ thường dùng với trẻ con. Lexy nhìn chăm chăm vào cặp mắt màu xám đục của Vieri, xong, chẳng nói chẳng rằng, nói ngồi vào bàn, đẩy một đĩa về phía Vieri rồi trịnh trọng đưa cho anh nửa số bánh hình thằng kính của nó. Nó không nói gì nhưng luôn chăm chú để mắt tới anh qua cặp lông mi đen và dài. Lexy đã quen với việc người ta khen nó xinh hay dẫn nó đi chơi công viên nhưng Vieri chẳng nói gì cả. Lexy nhìn bó hoa anh đưa cho nó rồi đứng dậy cắm hoa vào bình, thích thú khi nhìn anh bỏ một miếng bánh vào mồm. Khi Mitzi đến đón Lexy đi dạo, nó khăng khăng đòi đem theo bó hoa. Bà vú không cho, nhưng khi ra khỏi nhà, con bé vẫn cố mang cho đc, vừa đi vừa ngoái lại nhìn xem Vieri có đứng cửa sổ nhìn ra không. Sarah hài lòng thấy mọi chuyện đều tốt đẹp trong lần đầu gặp này. Khi báo chí đưa tin về việc bán nhượng Montalou, bên cạnh bài báo xuất hiện một bài khác dựa trên tin đồn rằng một mối quan hệ làm ăn hợp tác đã đc khởi đầu giữa người đứng đầu là Aldobrandini với một nhà doanh nghiệp trẻ người Anh, vẫn đc mệnh danh là bà hoàng của các buổi dạ tiệc. Bài báo đã tác động đến khu an dưỡng dù mới thành lập, đã đc coi là một nơi nghỉ ngơi sang trọng nhất Paris theo hai hướng. Trước hết, các khách sạn bắt đầu gọi đt hỏi về điều kiện nghỉ ngơi và giá cả. Hai là cú phone do Umberto gọi đến. Sarah nghĩ rằng thảo nào cũng có cãi vã nhưng cô ngạc nhiên khi thấy Umberto chẳng nói gì đến Vieri mà ngồi vào bàn, chỉ kể cho cô nghe những gì hắn đã làm trong hai ngày qua kể từ khi hai người chia tay nhau.
_ Tôi đã đến gặp Monet, chủ của Moulin Rouge. Vừa ngỏ lời mua câu lạc bộ, hắn đã bảo tôi đi cho khuất mắt. Sau đó, tôi điều tra và biết rằng suốt 40 năm nay hắn đã tìm bao cách để mua lại căn nhà nơi hắn đã sinh ra và sống với bố mẹ cho đến năm 14 tuổi mà khi gia đình gặp khó khăn, bố mẹ hắn đã bán đi. Hắn muốn giữ cội rễ của mình cũng như Sicily đối với tôi vậy. Giờ thì mọi chuyện đã ổn. Chủ ngôi nhà đã đồng ý nhượng lại nó cho tôi. Sarah nhìn dò hỏi, không hiểu tại sao Umberto có thể làm chủ ngôi nhà thay đổi ý kiến đã đc bảo vệ suốt 40 năm qua. _ Tôi có thể thuyết phục bất cứ ai, trừ em. Với em tôi không thể làm gì đc. Em luôn làm theo cách của mình mà không hề nghĩ gì đến tôi cả. Sarah bỏ qua mấy lời đó. Cô muốn biết thêm về tin tức thú vị này. _ Giờ ta phải làm gì, ông Umberto? _ Tôi sẽ đến gặp Monet, bảo hắn ta là tôi muốn mua Moulin Rouge. Nếu hắn ta đồng ý bán, tôi sẽ để lại căn nhà mà hắn đã tìm bao công sức để mua lại kia. Và hắn có thể về đó nghỉ ngơi với một tâm hồn thanh thản. _ Chỉ đơn giản vậy thôi ư? _ Phải mất vài tháng mới tìm ra đc điểm yếu của hắn và thuyết phục ông chủ nhà đồng ý bán lại. Chẳng phải dễ dàng j đâu. Chỉ một người sành sỏi mới có thể làm mọi chuyện có vẻ như đơn giản thế mà thôi. _ Thế ông ta đòi bao nhiêu?
_ Nhiều. Nhưng lần này tôi sẽ hùn vốn với em và em sẽ không đi vận động những người bạn nhỏ bé của mình nữa. Em hiểu y tôi chứ? Sarah im lặng, tự hỏi liệu hắn có hỏi gì về Vieri không nhưng Umberto chẳng hề hé một lời, chỉ hôn nhẹ lên má cô rồi đi, để mặc cô với những ý nghĩ của mình. Umberto chui vào xe, ra hiệu cho tài xế đưa hắn về văn phòng. Sau khi đóng tấm cửa ngăn giữa ngăn tài xế và khoang sau, hắn quay sang Benedetti. _ Tôi đã làm như vậy. Tôi đã báo cho cô ấy cái tin về Moulin Rouge, về thằng cha Monet và lũ ngốc quyết định bán ngôi nhà của thắng Monet cho tôi. _ Ông không nhắc đến Aldobrandini đấy chứ? _ Không, nhưng tôi phải dằn lòng mình lắm. Tôi sinh ra không phải để làm những trò uốn éo như ông dặn tôi đâu. _ Cô ấy phản ứng ra sao? _ Làm sao mà tôi biết đc. Tôi chỉ là nô lệ của cô ấy. Sarah nhìn tôi như chỉ chờ tôi nói về hắn. Cô ấy nghe và hỏi Monet đòi Moulin Rouge bao nhiêu. Không thể hiểu thực ra cô ta đang nghĩ gì. Cô ấy là cái hòm khoá kỹ mà chẳng bao giờ tôi tìm ra chìa khoá đc. _ Cố gắng bình tĩnh nào. _ Tôi đã nghĩ mọi chuyện với Alđoranini và coi như mọi chuyện đã xong hẳn, nhưng hắn lại lù lù dẫn xác về cứ như con bọ chét trên lề đường mà ta không thể dùng mũi giày của mình mà nghiền chết đc. Hắn cứ sờ sờ ra đấy cho đến chừng nào tôi phải giết hắn, quảng hắn ra rãnh mới xong. Sarah thả bước tới Moulin Rouge, bâng quơ nhìn đám khách du lịch đi trên phố. Tất cả bọn hộ đều dừng lại nhìn các bức tranh quảng cáo trước cửa. Nhiều người còn chụp ảnh ngôi nhà. Không người khách nào không thích thú với câu lạc bộ nổi tiếng này. Vượt qua mặt đường để xe, Sarah bước lại phía cửa vào nhưng cửa khóa kín. Từ trong cô nghe thấy khúc nhạc của một cuộc diễn tập, tiếng đạo diễn hò hét. Nào cố lên các cô gái đáng yêu, hãy đá chân cao hơn một tí. Nghe giọng ông ta, Sarah nhớ lại một thời cô cũng là vũ nữ như các cô gái trong Moulin Rouge này. Rồi cô gặp Umberto và đời cô đã thay đỏi. Một cách không chủ định, cô gọi điện cho hắn và nói cho hắn biết rằng cô đang nhớ những ngaỳ đầu hai người gặp nhau. Sung sướng nghe cô nói, Umberto mời cô đi ăn trưa. _ Tôi đợi em ở tiệm Pavilion nhé. _ Đc, em sẽ đến. Sarah về nhà thay quần áo, vừa đi vừa nghĩ: có phải mình đã quá gắn bó với Umberto rồi chăng? Điều mà nếu không xảy ra thì cô sẽ chẳng là j ngày hôm nay cả. Cô lắc lắc đầu, không thể tìm ra đc lý do thực sự tại sao cô vẫn quan hệ với Umberto. Tất cả những gì cô biết là sự có mặt của người đàn ông này luôn làm cô yên tâm. Umberto là sự bảo đảm an toàn cho cô trong cả một thế Sarah vừa định ra khỏi nhà thì chuông reo. Cô ra mở cửa và thấy một người Anh, chừng 50, dáng to lớn đứng ngoài hành lang. _ Thưa cô Hallam, tôi là Paul Davington, tôi có bức thư cho cô. Mở phong bì, Sarah nhận thấy một thư ngắn, nét chữa của Vieri: Sarah thân yêu! Hãy nhận người đàn ông này làm tài xế cho em. Anh phải đi Venice và Rome vài ngày. Trở lại Paris, anh sẽ gọi điện cho em ngay. Vieri! Sarah mời người đàn ông vào nhà. _ Thực sự là tôi không đủ tiền thuê tài xế. Vậy anh hãy nói anh muốn lương tháng là bao nhiêu? _ Thưa bà, hoàng thân đã sắp xếp mọi chuyện. Bà chỉ cần cho tôi chỗ ăn và ngủ. Tôi gặp hoàng thân lâu lắm rồi nhưng ông ấy vẫn nhớ tôi khi tôi đến xin việc. _ Anh gặp anh ấy ở đâu? _ À, tôi đang ở ga Turin thì một người điên đang tìm cách giết ông Elio, em của hoàng thân. Tôi đấm gã một quả vỡ cả quai hàm. Sau đó cảnh sát đến bắt gã đi. Gia đình ALdobrandini rất biết ơn, cho tôi một ngân phiếu và mời tôi đi nghỉ tại một khách sạn Paris. Tôi rất tự hào rằng bao nhiêu năm họ vẫn nhớ tôi.
_ Thôi, đón mừng anh đến Paris, anh Davington. Tôi hi vọng ở đây anh sẽ thấy vui lòng và chúng ta có thể là bạn của nhau. _ Tôi sẽ làm mọi việc để có thể trở thành người bạn thực sự của cô, cô Hallam ạh. Sarah đến tiệm và thấy Umberto ngồi một mình, trước mặt là một chai rượu vang trắng. Hắn ngồi nhìn bất động ra ngoài hồ, mặt tái nhợt. Hắn vẫn không nhận thấy Sarah đến cho tới khi cô dừng lại trước bàn và lên tiếng: _ Có chuyện gì vây? Trông ô có vẻ như đang bực bội. _ Người đến phòng gặp em là ai vậy? _ Đó là tài xế mới của em, anh Davington. _ Tôi có thể cho người của tôi lái xe cho em. _ Tôi nhận Davington vì anh ta là người Anh. Umberto nhìn Sarah dò xét nhưng chẳng thấy gì ngoài một nụ cười vui vẻ. _ Em cười, còn tôi đang đau khổ. Sao em chẳng bao giờ dùng người của tôi vậy? _ Ông phải cố chấp nhận em như con người em, cũng như em chấp nhận con người ông vậy. Hắn rút ra một tập văn bản đưa cho cô: _ Hãy ký vào đây. Cô cố đọc nhưng không thể hiểu các thứ Pháp văn phức tạp liên quan đến vấn đề pháp lý.
_ Em phải nhờ luật sư xem lại mới đc. Umberto nói dứt khoát: _ Người của tôi đã kiểm tra mọi thứ rồi. Các văn bản này là giấy tờ sở hữu chung của chúng ta với Moulin Rouge và hai câu lạc bộ nhỏ khác, trong đó hai câu lạc bộ nhỏ là của riêng em, tôi không tham gia. Khoản tiền em vay là hai mươi ngàn bảng Anh, trả trong 20 năm. Lãi xuất 4,5% bằng lãi xuất ngân hàng Thuỵ Sĩ và chỉ bằng nửa các ngân hàng khác. Tôi đã rất hào phóng rồi. Hãy ký đi Sarah. Sau bao năm quen biết mà em không tin tôi sao? Sarah ký, trong lòng vẫn không hiểu tại sao Umberto lại khăng khăng như vậy. Trong thâm tâm, cô biết cùng làm chủ bất cứ gia sản nào với Umberto là mạo hiểm song cô rất muốn làm chủ Moulin Rouge nên cô sẵn sàng chấp nhận bất cứ mạo hiểm nào. Cô tự nhủ, nếu có trục trặc nào, bất cứ ngân hàng nào ở Paris cũng sẵn sàng cho vay nếu cô đem Moulin Rouge ra thế chấp. Cô hài lòng nhận thấy đang đạt đc ước nguyện lâu nay của mình. Sarah ký các văn bản xong xuôi, lúc đó Umberto mới mỉm cười.