"Chúng tôi ở bên nhau." Phùng Dã ngồi trong phòng sách nghe đi nghe lại, không biết nghe xong bao nhiêu lần, chỉ là càng nghe càng cảm thấy trong lòng một cảm giác nói không nên lời. Trương Phong Hòa ngữ khí thực bình tĩnh, nghe không ra cậu suy nghĩ gì. Nhưng Phùng Dã cảm thấy thật chói tai, hắn phảng phất nghe được tiếng cười hạnh phúc của đối phương khi nói với hắn.
Hắn ngăn cản bản thân tự hỏi chính mình, hắn e ngại mở hộp Pandora, nếu thật sự làm sợ là sẽ lộ ra những chuyện không hay.
Lộ Nhất Minh gõ cửa, hỏi: "Cơm hộp đem đến rồi, anh không ăn sao?"
Phùng Dã buông di động, đứng dậy đi ra khỏi phòng sách.
Ngồi bên bàn ăn, Lộ Nhất Minh nói vài chuyện thú vị bên ngoài, Phùng Dã nể tình y mà cười to. Trong phòng không khí hoàn thuận vui vẻ.
Đúng rồi, đây không phải là khát vọng sinh hoạt của hắn sao?
Không có Trương Phong Hòa dây dưa, cùng người mình thích nói chuyện trên trời dưới đất, cùng ăn cơm tối, ở cùng nhau dưới một mái nhà, mỗi ngày cùng nhau trải qua, cả hai đều đem đối phương đặt ở trong tim.
Tại sao hắn còn cảm thấy không hài lòng?
Bởi vì Lộ Nhất Minh sẽ không nấu cơm? Hắn cũng sẽ không nấu, hai kẻ ngu ngốc cùng nhau nấu cơm ăn, đây không phải là tình thú sao? Hay vì Lộ Nhất Minh săn sóc hắn chưa đủ? Không giống Trương Phong Hoà luôn ngoan ngoãn phục tùng? Có chuyện sẽ khắc khẩu, cãi nhau, hoà hảo sẽ lại vui. Đây không phải là sinh hoạt bình thường của các cặp đôi sao?
Vì sao hắn vẫn luôn so sánh giữa Lộ Nhất Minh và Trương Phong Hoà.
Càng so sánh, hắn càng không khống chế được mình nghĩ về Trương Phong Hoà.
Tận sâu trong lòng, hắn vẫn luôn cảm thấy Trương Phong Hoà không tốt. Có rất nhiều rất nhiều điểm hắn không thích, so với những gì hắn nghĩ cũng không dính líu đến. Thật có chút vô sỉ.
Buổi tối khi ngủ, Phùng Dã cự tuyệt Lộ Nhất Minh cầu hoan. Trên thực tế, mỗi lần làm chuyện ân ái tại phòng ngủ, đều sẽ làm hắn nhớ đến mình và Trương Phong Hoà ăn ý.
Chỉ có chuyện này hắn không thể phủ nhận, thân thể Trương Phong Hoà so với Lộ Nhất Minh, thì cậu luôn hấp dẫn hơn.
Bất quá làm tình cùng yêu đương không quan hệ, Phùng Dã vẫn luôn cho là như vậy.
Trương Phong Hoà gửi voice qua có chút ân hận, hối hận vì lấy Trương Tự làm bình phong. Cho nên khi Trương Tự mời cậu đi ăn cơm, không cần suy nghĩ cũng đã nhận lời.
Hai người ngồi ở tiệm cơm vừa nói chuyện vừa chờ đồ ăn.
Trương Tự nói:"Tôi add WeChat của Triệu Lệ rồi."
"Ừ." Trương Phong Hoà uống một ngụm trà, sau nhớ đến cái gì, lập tức ho khan.
Trương Tự giúp cậu vỗ vỗ vai, tiếp tục nói:"Tôi nhìn thấy anh ấy gửi ảnh cho bạn bè trong giới."
"Thấy rồi?" Trương Phong Hoà nghĩ đến Triệu Lệ làm điều bậy, bất giác trong nháy mắt mặt đỏ bừng. "Cậu đừng để ý, Lệ Lệ luôn trêu người khác như vậy........Rửng mỡ..."
"Tôi không ngại mà". Trương Tự cười cười.
"Hơn nữa,.............bức ảnh kia, chụp rất tốt." Trương Tự nói xong liền lấy di động ra,"Chúng ta nhìn rất xứng đôi."
"Anh nói xem?" Trương Tự nhìn Trương Phong Hoà, vẻ mặt cầu đáp lại.
Trương Phong Hoà có chút xấu hổ."À.........Cậu rất đẹp trai."
"Tôi nói rồi, tôi muốn theo đuổi anh." Trương Tự tiếp tục nói,"Hơn nữa ở bên cạnh anh luôn có cảm giác rất quen thuộc, anh thật sự không muốn cùng tôi thử xem?"
"......" Trương Phong Hoà cúi đầu không nói gì thêm. Lúc này người phục vụ vừa lúc bưng đồ ăn lên, Trương Phong Hòa vội nói: "Ăn trước đi, ăn xong lại nói."
Trương Tự gật gật đầu.
Cơm nước xong, hai người đều có chút no rồi, liền dọc theo đường nhỏ tản bộ. Ánh trăng lên cao, đem bóng 2 người kéo thật dài. Trương Tự quay đầu lại, hỏi: "Nghĩ xong chưa?"
Trương Phong Hòa như cũ trầm mặc.
Trong nháy mắt, trong đầu cậu suy nghĩ rất nhiều chuyện. Mấy năm cùng Phùng Dã, đều là những hồi ức không tốt đẹp. Triệu Lệ vẫn luôn tận tình khuyên bảo cậu, nên buông tay với Phùng Dã. Trong vòng người bạn bè có người thì luôn cổ vũ cậu, nhưng sau lưng lại dè bỉu cậu trèo cao.
Những năm gần đây, Phùng Dã đã sớm trở thành trung tâm sinh hoạt của cậu. Muốn vứt bỏ trung tâm này, rất khó.
Nhưng trong 1 khắc này, dưới ánh trắng nhìn vào đôi mắt kiên định của Trương Tự, cậu muốn thử một lần.
Lần này, chắc sẽ khá hơn nhỉ?
Trương Phong Hoà gật gật đầu,"Được, chúng ta kết giao."
Cùng Trương Tự kết giao, cũng không có chuyện gì lớn lao làm rung chuyển trời đất. Bất quá bên cạnh đã có người, mặc kệ chuyện gì cũng có 1 người bên cạnh làm bạn, không cần như trước kia cầu xin Phùng Dã bố thí.
Trương Tự là 1 người yêu tốt, thời điểm không vui hắn sẽ dỗ cho cậu cười, lúc nhàm chán sẽ làm trò vui, thời điểm cô đơn sẽ ôm cậu vào lòng ngủ. Nhưng không biết có phải ảo giác của Trương Phong Hoà, Trương Tự luôn giữ gìn cho cậu.
Tựa như trong lòng cậu đối Trương Tự cũng như vậy.
Từ lúc Trương Phong Hoà tuyên bố ở cùng Trương Tự, Phùng Dã không còn đến tìm cậu, hoàn toàn biến mất, phảng phất không tồn tại. Trương Phong Hoà cũng không hỏi thăm chuyện Phùng Dã, có đôi khi tan ca sẽ nhàn nhạt chào hỏi nhau, sau đó như người xa lạ mà đi ngang qua.
Trương Phong Hoà cho rằng, 2 người rốt cuộc cũng càng ngày càng xa.
Sắp đến Giáng sinh, lúc tan ca trên đường về nhà, Trương Phong Hoà đã có thể cảm nhận được bầu không khí Giáng sinh rất rõ. Cậu đi ngang qua 1 cửa hàng, nhìn thấy áo khoác màu đen, nếu mặc trên người Phùng Dã chắc chắn rất đẹp.
Lễ Giáng sinh năm ngoái, cậu vẫn cùng Phùng Dã bên nhau. Có đôi khi sẽ cùng một đám người, có đôi khi chỉ 2 người. Lúc chỉ còn 2 người, họ sẽ cùng nhau triền miên trên giường đến hết đêm.
Không phải tình nhân, nhưng lại làm những cử chỉ thân mật chỉ người yêu mới có.
Nhưng năm nay, bên cạnh hắn đã có người rồi. Trương Phong Hoà lắc lắc đầu, phát hiện bản thân lại hoài niệm chuyện cũ, vội vàng gạt đi ý nghĩ nguy hiểm này.
Sau khi về đến nhà, Trương Tự gọi điện thoại cho cậu. Nói giáng sinh năm nay không thể cùng cậu được.
Trương Phong Hoà hỏi:"Làm sao thế?"
"Ban nhạc rockandroll của trường hôm đó phải biểu diễn, giọng ca chính có chút chuyện, trưởng ban nhạc chỉ định tôi thế chỗ, cho nên không thể cùng anh...."
"Không có gì, chỉ là 1 ngày lễ của người nước ngoài thôi mà." Trương Phong Hoà trấn an hắn, trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng không bất mãn.
Trương Tự lại nói:"Hay anh đến trường xem tôi diễn nha?"
"Xem cậu diễn?"
"Đúng vậy, anh còn chưa từng nghe tôi hát mà? Hôm đó ghé nha?"
Trương Phong Hoà nghĩ nghĩ, cảm thấy đề nghị này không tồi. Dù sao không cùng Trương Tự, thì phải đi ăn chơi với Triệu Lệ, nếu đi ăn chơi chi bằng đi nghe Trương Tự diễn. Liền cười nói:"Được, tôi phải đến xem cậu hát có sai từ không."
"Sẽ không làm anh thất vọng đâu." Trương Tự cười.
Đến ngày giáng sinh, Trương Phong Hoà ngồi xe đi đến đại học C. Đến cổng trường, Trương Tự không ra đón cậu, mà kêu bạn hắn Viên Phong đưa cậu qua bên kia sân khấu tiệc tối.
Viên Phong lại đón người tựa như tâm tình không tốt lắm, dọc đường đi mặt đều xụ xuống, Trương Phong Hoà cảm thấy xấu hổ, cùng đối phương trò chuyện đều bị ngắt lời hừ lạnh trả lời.
Trương Phong Hoà buồn bực, không phải là cậu đắc tội với người này chứ?
Viên Phong tìm vị trí hàng đầu, sau đó gọi Trương Phong Hoà lại ngồi. Hai người ngồi gần nhau, biểu diễn còn chưa bắt đầu, bên tai toàn là tiếng ồn ào nói chuyện. Viên Phong hỏi:"Anh là bạn của Trương Tự?"
"Đúng vậy." Trương Phong Hoà gật đầu.
"Đúng là kì quái, giáng sinh lại mời đàn ông đến xem mình diễn,"Viên Phong cười cười,"Thật là làm người khác hoài nghi về quan hệ 2 người."
Trương Phong Hoà trong lòng lộp bộp, cho rằng bị Viên Phong nhìn ra, vội vàng giải thích,"Làm sao có cái gì, tôi là bạn tốt của Trương Tự, cậu ấy mời tôi đến xem biểu diễn không phải là chuyện thường tình sao?"
"Bình thường hẳn là mời 1 cô gái đến."Viên Phong cười đến kì quái, "Anh nói anh là bạn tốt của Trương Tự, tôi trước giờ chưa nghe cậu ta nhắc đến anh? 2 người chắc chưa quen lâu phải không?"
"....." Hiện tại những người trẻ tuổi đều nói chuyện vậy sao, không muốn thêm phiền phức cho Trương Tự, Trương Phong Hoà nói,"1 tháng rưỡi."
Viên Phong nghe xong, vẻ mặt quả nhiên như thế. "Anh biết Trương Tự thích chơi game gì? Thích ăn gì? Sinh hoạt ngày thường sẽ thích xem sách gì, mẫu người như thế nào sao?"
Viên Phong hỏi 1 tràng dài, Trương Phong Hòa nghe xong thất thất bát bát, câu cuối cùng kia lại lộ ra điều muốn giấu. Trương Phong Hòa tuy rằng không có nghe rõ câu nói cuối cùng kia, nhưng trong lòng không biết vì sao có cảm giác khó chịu.
Viên Phong...... Có ý tứ gì?
Sau khi hỏi xong, Viên Phong sớm đã xoay đầu đi, không có để ý đến cậu.
Lúc sau chỉ là lẳng lặng mà xem biểu diễn, hai người đều không nói chuyện.
Đợi cho Trương Tự lên sân khấu k, Trương Phong Hòa thực nể tình mà vì hắn vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Không thể không nói, Trương Tự ca hát rất êm tai, hắn ở trên sân khấu cũng rất có khí suất, làm người xem nhịn không được hò hét.
Sau khi ca xong, Trương Tự nhìn về phía Trương Phong Hoà, lộ ra 1 nụ cười.
Trương Phong Hòa sửng sốt, tuy rằng Trương Tự nhìn cậu, nhưng không biết vì sao, cậu theo tầm mắt đối phương nhìn lại, cảm thấy đang nhìn chính là Viên Phong.......
Là do cậu nghĩ nhiều sao?
Nhưng không chờ cậu nghĩ nhiều, Trương Tự đã lén xuống sân khấu, đi đến bên cạnh Trương Phong Hoà. Cảm giác được ánh mắt, Trương Phong Hòa cười nói:"Trương Tự, cậu đừng gây náo loạn."
Trương Tự buông tay ra,"Giáng sinh vui vẻ."
Viên Phong nhìn, liền nói:"Hai người đàn ông có cần làm buồn nôn như vậy không?"
Trương Tự nhìn về phía Viên Phong, "Tiểu Phong, cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì, tôi đi đây." Viên Phong nhìn 2 người bọn họ, vẻ mặt chịu không nổi, đứng dậy rời đi.
Trương Phong Hòa nói:"Bạn cùng phòng của cậu biết quan hệ của chúng ta?"
"Không biết." Trương Tự nhìn Viên Phong rời đi, qua thật lâu mới trả lời: "Hắn không biết, tôi còn chưa kịp nói."
"Phải không." Trương Phong Hòa cười cười, "Bất quá, là ngốc tử đều có thể nhìn ra được."
"Đợi lát nữa đi đâu?" Diễn cũng xem xong rồi, Trương Phong Hòa nghĩ mình không cần thiết ngồi lại nơi này xem biểu diễn nhàm chán.
"Ân...... Tôi dẫn anh đi dạo vườn trường?"
"Không cần, trời tối như vậy, có chỗ nào đẹp chứ?" Trương Phong Hòa tốt nghiệp nhiều năm, sớm đã đối đêm khuya ở vườn trường hẹn hò làm sao
có hứng thú.
"Kia nếu không chê, anh về ký túc xá tôi nhé?" Trương Tự nhìn Trương Phong Hoà vẻ mặt đầy chờ mong.
"Ký túc xá không có ai sao?" Trương Phong Hoà vẫn là lo lắng bạn học hắn thấy được.
"Không ai, tôi ở cùng Viên Phong. Viên Phong anh cũng thấy rồi, mới vừa đi, sẽ không có người." Trương Tự tựa hồ
rất muốn mời cậu đến, ánh mắt có chút cực nóng.
Trương Phong Hòa nghĩ nghĩ, liền gật đầu.
Sau khi đến ký túc xá, Trương Tự lập tức đóng cửa lại, ôm Trương Phong Hòa liền hôn lên. Trương Phong Hoà chưa từng thấy Trương Tự gấp gáp như vậy, Trương Tự trước mặt cậu vẫn là ôn hoà nhu lễ, sau khi kết giao, trừ hôn môi, cũng không lên giường, mà lần ở khách sạn đó, vì uống quá say nên Trương Phong Hoà không có ấn tượng gì, nên lần này bị Trương Tự đè lên cửa mà hôn, Trương Phong Hoà cảm thấy toàn thân đều nóng lên.
Trương Tự hôn thật sự dùng sức, giống như phát tiết. Hắn mang theo Trương Phong Hòa, đi bước một mà hôn đến mép giường, sau đó đem cậu áp đảo. Trương Phong Hòa không có phản kháng, thực thuận theo mà từ hắn phát tiết dục vọng chính mình, lúc
hai người đều đang ý loạn tình mê, đối diện trên giường truyền đến ho khan.
2 người vội dừng hôn môi.
Trương Tự buông Trương Phong Hòa, đứng dậy nhìn phía đối diện Viên Phong đang ngủ trên giường. Chỉ thấy Viên Phong ngồi dậy, lạnh lùng nói: "Trong phòng còn có người, đừng làm ảnh hưởng."
Trương Phong Hòa chế trụ bị cởi bỏ nút áo somi, đem áo khoác mặc vào, mặt trướng đến đỏ bừng. Nhưng hiện tại rõ ràng không phải lúc mất mặt, cậu càng lo lắng chính là, bạn cùng phòng phát hiện Trương Tự cong, về sau có thể hay không kỳ thị hắn.
Bất quá cậu suy nghĩ nhiều. Viên Phong chỉ là chậm rì rì mà xuống giường, đi đến bọn họ trước mặt, nói: "Tôi đi ra ngoài mua đồ, các người cứ tiếp tục."
Sau đó đóng cửa.
Trương Phong Hòa ngây ngẩn cả người, mà Trương Tự lại chỉ xoay người đối cậu nói:"Xin lỗi, Tiểu Phong anh đi về trước, tôi còn có chút việc."
Dứt lời, liền ra cửa đuổi theo Viên Phong.
Trương Phong Hòa cảm thấy rất kỳ quái, 1 loại cảm giác kì quái dâng lên trong lòng.
Trên đường trở về, cậu nhận được
điện thoại Trương Tự gọi đến xin lỗi, Trương Phong Hòa cảm thấy kì quái: "Làm gì xin lỗi? Cậu làm sai gì sao?"
Trương Tự ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát sau nói: "Trương Phong Hòa, tôi thích anh."
Đây là lần đầu tiên nói lời thích từ khi 2 người kết giao. Trương Tự truy vấn:"Anh thì sao? Có thích tôi không?"
"Tôi...." Trương Phong Hòa không muốn làm hắn buồn, liền trái lương tâm nói: "Tôi cũng thích cậu."