Phùng Dã không nghĩ đến đi ăn cơm cũng có thể gặp Trương Phong Hoà, làm hắn cứ ngỡ như hồi còn đại học cậu cũng theo đuôi hắn thế này.
Chỉ là không nghĩ đến, Trương Phong Hoà làm bộ như không thấy đi ngang qua hắn, 1 câu chào cũng không. Phùng Dã dưới đáy lòng cười lạnh, giả bộ hay lắm.
Tựa hồ là muốn nhìn Trương Phong Hoà làm kiêu đến khi nào, hắn không biết ánh mắt mình vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu. Sau đó hắn nhìn thấy, Trương Phong Hoà ngồi xuống đối diện với 1 nam trung niên.
Nhìn nam trung niên ân cần nịnh nọt, khóe miệng treo lên nụ cười ghê tởm, Phùng Dã lại bắt đầu nổi giận. Trương Phong Hoà, cậu thiếu đàn ông đến vậy sao? Lần trước ở bệnh viện cùng tên kia chưa tính, diện mạo còn coi được, bây giờ ngay cả nam nhân trung niên cũng không buông tha?!
Còn cùng lão nam nhân kia cười đến phóng đãng như vậy! Phùng Dã không nhận thức được tâm tư mình hoàn toàn bị Trương Phong Hoà chi phối.
"Ai ai, mày nhìn gì thế?!" Người thanh niên ngồi đối diện Phùng Dã, nhìn hắn thất thần, nói:"Vất vả lắm tao mới về nước được, kêu mày đi ăn cơm với tao mà cứ trưng bộ mặt thất thần ra vậy, rốt cuộc mày nhìn cái gì?"
Nói xong, nam thanh niên theo hướng mắt Phùng Dã nhìn thấy Trương Phong Hoà. Chỉ là liếc mắt một cái, hắn liền sợ ngây người. "Trương Phong Hòa!"
Phùng Dã lấy lại tinh thần, "Mày nói lớn vậy hả? Gọi nhỏ thôi."
Người ngồi đối diện tên Dương Thích, là bạn của Phùng Dã, tốt nghiệp đại học xong liền ra nước ngoài phát triển, mấy ngày trước mới về nước. Vừa mới trở về, liền gọi Phùng Dã cùng đi ăn cơm, quan hệ tốt biết bao nhiêu.
Dương Thích biết Trương Phong Hoà, chuyện Trương Phong Hòa theo đuổi Phùng Dã 7 năm trời mở ra một tình sử truy đuổi, sớm trở thành chuyện cười trong đám bạn, người truy Phùng Dã, đương nhiên sẽ thu hút lực chú ý của Dương Thích.
Nhớ năm đó, hắn còn bày cách cho Trương Phong Hoà, chỉ đáng tiếc Phùng Dã đao thương bất nhập. Mới về nước, nghe được tin Phùng Dã thoát được Trương Phong Hoà, đã có bạn trai, Dương Thích còn hơi tiếc một chút.
"Nhìn Trương Phong Hòa không chớp mắt luôn nha, nếu để bạn trai mày thấy, cậu ta sẽ ghen đó."
"Nói bậy gì vậy." Phùng Dã trừng hắn.
"Trương Phong Hoà ngồi với ai vậy? Một lão nam nhân, bạn trai hả? Chắc không có khả năng đâu....Khẩu vị của cậu ấy sao lại biến đổi trầm trọng vậy." Dương Thích lẩm bẩm.
Phùng Dã dưới chân động, đạp hắn:"Mày câm miệng lại đi."
Dương Thích chỉ có thể làm động tác tay kéo miệng lại.
Trương Phong Hòa không thấy Phùng Dã, từ khi bước vào cũng không thấy, nên không biết Phùng Dã ngồi cách đó không xa. Mà lúc này, cậu chỉ dồn lực chú ý cùng phối hợp diễn cha con tình thâm cùng Trương phụ.
Trương phụ thấy Trương Phong Hòa ngồi bất động, cũng không có ý ép cậu. Chỉ là muốn bày ra bộ dạng muốn bù đắp, làm cậu mềm lòng.
Trương Phong Hòa làm sao có thể mềm lòng, tâm cậu chỉ mềm vì Phùng Dã.
Cho nên Trương phụ muốn diễn, cậu cũng sẽ phụ hoạ theo.
Khi cậu cho rằng, 1 buổi tối sẽ như vậy trôi qua, nào ngờ có tiếng dẫm gót bước tới mang theo vẻ tức giận. Bước chân vừa nhanh vừa vội, làm cho Trương Phong Hòa chưa kịp phản ứng. Chủ nhân mang đôi giày cao gót xa xỉ, giống như Hồ Hoa Điệp kiêu ngạo, nhanh chóng cầm lấy tách cafe, còn đang uống dở, hất vào mặt Trương Phong Hoà.
Chuyện xảy ra quá nhanh, làm mọi người đều bất ngờ.
1 màn hấp dẫn kích thích ánh nhìn của mọi người trong tiệm cơm, Phùng Dã cùng Dương Thích cũng nhìn qua. Liếc mắt qua liền thấy Trương Phong Hòa bị 1 cô gái nhỏ tuổi hơn hất cafe vào mặt. Cafe dính vào sợi tóc rũ xuống, ướt luôn cả mặt.
Trương Phong Hòa vẫn là vẻ mặt ngốc ngốc, hoàn toàn không lường trước được tình huống này.
Tim Phùng Dã có chút nhói, lập tức đứng dậy.
"Bắt gian rồi." Dương Thích vẻ mặt vui sướng chờ xem kịch vui.
Người hất cafe là 1 nữ sinh trẻ tuổi, nhìn mới 17 18, nhưng lại trang điểm như người lớn, biểu tình trên mặt điêu ngoa như các cô tiểu thư trên phim truyền hình.
Trương Phong Hòa cúi đầu cười, dùng tay lau sạch cafe trên mặt. Cậu làm sao không biết vị tiểu thư này, Trương phụ cùng người đàn bà thủ đoạn Vương Hân sinh ra. Trương Tân Đoá.
Trương Phong Hòa ngẩng đầu, không chút hoang mang nói:"Mẹ cô không dạy qua, ở nơi công cộng không được la lối khóc lóc sao?"
Trương Tâm Đoá khoanh tay trước ngực kiêu căng nói:"Mẹ tôi có dạy hay không anh không có tư cách được biết, bất quá tôi không giống anh, không cha không mẹ lúc nhỏ, còn mặt dày bám lấy cha tôi không buông, muốn vớ chỗ tốt từ cha tôi chứ gì. Trương Phong Hoà, tôi nói cho anh biết, người vụ lợi như anh, mẹ tôi có lòng tốt mắt nhắm mắt mở rồi, cha tôi tiêu tiền cho anh ăn học là quá trọn tình nghĩa, đừng nghĩ giờ muốn vớt vát được gì từ phía nhà tôi! Chỉ cần còn tôi ở nhà, anh đừng mộng tưởng bước vào cửa Trương gia 1 bước!"
"Người vụ lợi?" Trương Phong Hòa cười cười, mắt nghiêm lại nhìn về
người lúc nãy mới cùng mình diễn phụ tử tình thâm Trương Kiến Minh. "Người vụ lợi...Đó là những điều cha mẹ dạy cho cô à?"
Trương Phong Hòa đứng dậy, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Được rồi, tôi thua. Bất quá tôi muốn nói với cô, hôm nay không phải tôi gọi cha cô lại đây, là cha cô hẹn
"người vụ lợi" ra đây, một hai bắt tôi phải ra gặp."
"Anh nói hươu nói vượn!" Trương Tân Đoá duỗi tay chỉ vào Trương Phong Hoà.
Trương Phong Hòa giương mắt, nhanh tay lấy nửa tách cafe lúc nãy, giơ lên đổ vào đầu Trương Tân Đoá. Ngay sau đó buông tách xuống, vỗ vỗ tay,"Em gái tốt, huề nhau rồi, phận làm anh trai cũng trọn vẹn tình nghĩa với em quá rồi."
"Anh!!!!" Cũng bị đổ cafe, Trương Tân Đoá nổi giận, nhào lên muốn cào xé Trương Phong Hoà. Trương Phong Hòa đang chuẩn bị né, nào ngờ có người còn nhanh hơn so với cậu. Bắt lấy tay Trương Tân Đoá đang giơ nanh múa vuốt, hung hăng hất cô ra. Trương Tâm Đoá mang giày cao gót, bị lực lớn đẩy ra, ngã xuống đặt mông trên nền đất.
Nhìn cô chật vật vô cùng.
Trương Kiến Minh thấy con gái bảo bối ngã, liền chạy lại đỡ cô.
Trương Phong Hòa không để ý đến họ, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía người mới xuất hiện.
Phùng Dã.
Trương Phong Hòa nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, lại vừa vặn bị Phùng Dã thấy, trong lòng có chút hoảng hốt. Cậu trước giờ ở trước mặt Phùng Dã luôn sĩ diện, cậu biết mẫu người Phùng Dã yêu thích, chưa bao giờ dám chọc vào những điều Phùng Dã không thích. Giống như bây giờ, bị người hất cafe vào mặt, chật vật như vậy chưa từng thấy qua.
Mặt Trương Phong Hòa nóng đến đỏ bừng. Cảm giác chiến thắng Trương Tân Đoá nhanh chóng biến mất, cậu tưởng mình như chú hề trong rạp xiếc bị mọi người vây quanh xem diễn trò. Cậu cúi đầu, không dám nhìn Phùng Dã. Cầm lấy áo khoác móc trên ghế, nhanh chóng rời đi.
Nào ngờ Phùng Dã đứng trước mặt cậu.
Phùng Dã cao hơn nửa cái đầu, cúi mắt xuống nhìn Trương Phong Hoà. Hắn không nói gì, chỉ hít thở.
Phía sau Trương Tân Đoá đứng lên, vừa hung hăng mắng chửi vừa muốn lao vào ẩu đả. Trương Kiến Minh vội giữ chặt con gái đang làm mất mặt, muốn kéo cô rời đi.
Phùng Dã không kiên nhẫn nói với người vẫn luôn đang xem trò hề Dương Thích:"Ông chủ Dương, khách làm loạn sẽ xử lý thế nào?"
Dương Thích nhún nhún vai, gọi bảo vệ. Trương Tân Đoá mặt mũi tối tăm cứ thế bị tống ra ngoài.
Trương Phong Hòa không biết gia đình giáo dục thế nào, mà để 1 thiếu nữ mới 17 18 đã trở thành 1 người phụ nữ đanh đá.
"Cảm ơn anh, Phùng Dã." Xảy ra chuyện vừa rồi, Trương Phong Hòa vẫn không quên cảm ơn.
Phùng Dã giơ tay, tưởng sẽ sờ đầu cậu, chính là nghĩ đến gì đó, liền thu hồi tay. Thời khắc đó ngữ khí nhu hoà hơn:"Trương Phong Hoà, mặt mũi cậu dễ dàng vứt bỏ vậy à?"
"Tiểu Phong mất mặt, chứ đâu phải Phùng Dã, mày gấp gì chứ?" Dương Thích ở 1 bên giễu cợt hắn.
Trương Phong Hòa nhìn thấy Dương Thích cũng nhận ra hắn, liền chào hỏi."Dương sư huynh, đã lâu không gặp."
"Lâu rồi không gặp, Tiểu Phong hôm nào có thời gian đi ăn cơm với Dương sư huynh nha?"
Phùng Dã trừng Dương Thích, "Mày không câm miệng được hả?"
Dương Thích tiếp tục ngậm miệng, đi sang 1 bên.
Dương Thích tránh đi, Trương Kiến Minh cùng Trương Tân Đoá cũng đi rồi, 1 bữa cơm ăn thành như vậy, Trương Phong Hòa làm sao có thể ngu ngốc ở lại đây. Liền đẩy Phùng Dã, nhấc chân định đi.
Phùng Dã không nghĩ đến cậu có thể lớn mật dám đẩy hắn, vội bước nhanh đuổi theo.
Trương Phong Hòa bước ra khỏi tiệm cơm, thấy Phùng Dã đuổi theo phía sau, trong lòng không biết làm gì. Nhưng cậu không muốn gặp Phùng Dã, bước chân đi cũng vội hơn.
Đi đến đoạn đường cái, vẫy taxi, leo lên xe, vứt Phùng Dã ở phía sau.
Đứng ở ven đường, nhìn Trương Phong Hòa đi xa, Phùng Dã tức giận không thôi.
1 trận gió lạnh thổi qua, Phùng Dã thanh tỉnh không ít. Hắn buồn bực nghĩ tại sao mình lại đuổi theo Trương Phong Hoà? Trương Phong Hòa đi thì đi, liên quan gì hắn? Hắn vì cái gì đuổi theo đến ra đây?
Phùng Dã gãi đầu, không biết tại sao lại làm vậy, giống như bất kể chuyện gì liên quan đến Trương Phong Hoà, hắn sẽ đều mất lý trí.
Đặc biệt luôn nghĩ chỉ có mình hắn có thể khi dễ Trương Phong Hoà, bị người khác hất cafe vào người, hắn hận không thể đánh cô gái kia một trận.
Phùng Dã móc ra chìa khoá xe, tiến đến bãi đỗ, lái xe hướng nhà Trương Phong Hoà.
Phùng Dã lái rất nhanh, chờ đến dưới lầu Trương Phong Hoà, Trương Phong Hòa cũng vừa mới bước xuống taxi. Phùng Dã vội vàng xuống xe, đuổi theo Trương Phong Hòa. Hắn hô: "Trương Phong Hòa!"
Trương Phong Hòa nghe được tiếng kêu quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc Phùng Dã.
Trương Phong Hòa vội vàng lui về phía sau một bước, hỏi: "Phùng Dã, anh...... Tìm tôi có việc sao?"
Phùng Dã tiến lên phía trước, đèn đường kéo dài bóng 2 người. "Trương Phong Hoà, cậu là tên ngốc sao?"
"Tôi làm sao?" Trương Phong Hoà nghe được ngữ khí của hắn, liền biết hắn đang tra hỏi. Đổi lại trước kia, cậu sẽ luôn cho rằng biểu hiện như vậy của Phùng Dã là đang quan tâm, chính là hiện tại cậu và Phùng Dã không giống vậy, Phùng Dã lại đối đãi với cậu như trước kia, trong lòng có chút khó chịu. "Nếu anh đến để mắng tôi, thì anh có thể về rồi."
Phùng Dã sửng sốt, hắn nhìn Trương Phong Hòa không muốn nói chuyện, lạnh lùng nói:"Cậu nghĩ tôi đến để gặp cậu sao? Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cậu, về sau có ai khi dễ cậu, đừng có đứng ngốc ở đó, không phải lúc nào cũng may mắn có tôi...."
Nói đến đây, Phùng Dã liền ngưng lại.
Không phải lúc nào cũng có tôi đỡ cho cậu.
Phùng Dã đột nhiên nghĩ đến, nhìn Trương Phong Hoà ngốc này, hắn không bên cạnh, về sau lại bị người khác khi dễ thì làm thế nào bây giờ?
Nhìn Phùng Dã im lặng, Trương Phong Hoà ngỡ hắn nói xong, liền đáp 1 tiếng,"........Ừ."
Đèn đường chiếu xuống, Trương Phong Hòa thân ảnh có vẻ thập phần mảnh khảnh. Sắc mặt không còn tái nhợt như lúc trước, nhưng rất dễ nhận ra so với trước, cậu gầy đi rất nhiều. Phùng Dã cẩn thận nhìn kĩ Trương Phong Hoà, xác định cậu thật sự gầy."Cậu gầy."
"Ân?" Trương Phong Hòa không có nghe rõ. Ngẩng đầu nhìn Phùng Dã, môi lúc đóng lúc mở nói: "Anh nói gì?"
Phùng Dã nhìn chằm chằm khóe miệng cậu, nhìn nơi đó tựa hồ còn có một chút cà phê chưa lau, vội vàng cúi đầu hôn môi cậu. Tay trái ôm eo cậu, dùng sức đẩy lên tường, tay phải sờ miệng, dùng sức lau đi vết bẩn.
Phùng Dã hôn thật sự chuyên tâm. Từ lúc ngả bài, hắn không còn đụng vào Trương Phong Hoà. Không hôn thì không biết hắn đối với cơ thể Trương Phong Hoà khát vọng cực kì. Tuy rằng biết như vậy không đúng, hắn nên buông Trương Phong Hoà ra, nhưng không hiểu sao lại không dừng được....
Đột nhiên bị hôn làm Trương Phong Hoà hoảng sợ! Cậu không biết Phùng Dã muốn gì, đến khi bị hôn một lúc, trong đầu cậu chỉ nghĩ 1 điều. Hắn tính toán gì? Hắn rốt cuộc tính gì?!
Một cái vẫy tay thì tới, xua tay thì đi sao?!
Cậu cùng Phùng Dã nhiều năm, giờ hắn có bạn trai, chẳng lẽ lại muốn như vậy nữa?! Đùa gì vậy...Tuy cậu Trương Phong Hoà có chút hèn, nhưng không hèn đến mức làm ra chuyện tán tận lương tâm!
Trương Phong Hòa dùng sức cắn khoé miệng Phùng Dã, một phen đẩy ra đối phương.
Hành động rất mạnh, có chút ầm ĩ.
Cậu hạ giọng chỉ mỗi Phùng Dã nghe thấy:"Phùng Dã, sau này đừng đến tìm tôi."
Xoay người đi vào.
Phùng Dã không cản cậu.
Trên thực tế, hắn cũng biết chính mình làm không đúng, hắn không có tư cách đi cản cậu. 1 cái hôn của hắn, sẽ làm cho quan hệ 3 người căng thẳng. Mà hành động của hắn, mặc kệ Lộ Nhất Minh biết hay không, đều đã xúc phạm tới y.
Người hắn yêu chính là Lộ Nhất Minh, có thể nói, hắn không thể nào tổn thương y.
Phùng Dã móc di động ra, chậm rãi lắng đọng lại cảm xúc, sau đó gọi điện cho Lộ Nhất Minh.
"Nhất Minh, chúng ta ở chung đi."
Lộ Nhất Minh đang xem TV, bị Phùng Dã đột nhiên gọi tới, "Anh nói gì? Ở chung? Khi nào?"
"Hiện tại." Phùng Dã nói: "Anh nói lập tức!"