Bầu trời xanh thăm thẳm không một gợn mây. Nắng gay gắt. Trong không gian, hơi nóng toả ra hầm hập, như đang trong một lò nướng. Trong nhà hàng, tiếng cười nói rôm rả, tiếng cụng ly lốp bốp của những kẻ lắm tiền, chốc chốc vang ra ngoài, qua hai tấm cửa kiếng đi vào nhà hàng khi có người bước ra. Chị ngồi đó, mắt bỗng như sáng lên, khi thấy có ai đó vừa rời khỏi nhà hàng. Chià bàn tay đen nhẻm, dơ dáy, chị thì thào như để nói cho mình nghe:
- Anh ơi, xin rủ lòng thương...
- Tránh ra. Đồ lười biếng, không chịu đi làm...
Người đàn ông rút chiếc khăn mùi xoa trong túi áo ra che mũi và nhanh chóng khua chân chui vào xe. Tiếng sập cửa xe đánh "rầm" vang lên, kèm theo đó là một câu chửi thề cộng với nụ cười đầy thoả mãn của kẻ may mắn. Hắn đưa tay xoa bụng bảo anh tài xế:
- Kiếm chỗ nghỉ trưa nha chú mày.
Hắn lim dim mắt, mơ màng trong những giây phút sắp tới...
Chị khẽ cúi mặt, cắn chặt hàm răng cố gắng hết mức nén lại những giọt nước mắt tủi hờn chưẩn bị trào ra. Đột nhiên, chị cảm thấy tức ngực và bật lên vài tiếng ho khan, cơn ho càng lúc càng dữ dội. Chị phải gập cong cả người lại, sau đó chị nhổ ra ngoài một bãi đờm đầy máu.
Không khí chợt như dịu lại. Lác đác có một vài đám mây trắng, đang lững lờ trôi trên nền trời xanh thẫm. Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, ve vuốt đôi bờ má hốc hác, như ngầm an ủi nỗi đau đớn cuả chị. Chị từ từ ngẩng đầu lên và vào đúng lúc đó một tờ giấy, theo cơn gió bay thẳng vào mặt che ngang cặp mắt của chị. Một cách chậm rãi, chị nhấc bàn tay gầy guộc và đen nhẻm cáu đầy bụi đất, gỡ lấy tờ giấy trên mặt định vứt bỏ đi. Bỗng chị nheo mắt nhìn lại tờ giấy, hoá ra đó là tấm vé số chiều xổ, đang bốc lên một mùi thơm nhè nhẹ. Chị ngẫm nghĩ giây lát, rồi nhẹ nhàng cất tấm vé số vào túi.
Đêm đã về khuya, trên cầu thi thoảng có tiếng xe chạy qua. Dưới gầm cầu, nơi đang bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc của dòng sông đen kịt bị ô nhiễm. Hàng mấy chục con người, đang nằm vạ vật lăn lóc cho qua một đêm. Chị đang nằm cách xa mọi người trong 1 chiếc bao bố, chốc chốc cơn ho làm chị phải bật cả người ngồi dậy. Trăng đã mọc tròn vành vạnh lưng chừng trời, soi bóng chị kéo dài ra bên bờ sông. Chị nằm quay nghiêng ngắm trăng và ký ức từ xa xưa lại cuồn cuộn kéo về như mới vừa ngày hôm qua.
Ngày còn bé vào những đêm sáng trăng, chị cùng với lũ trẻ trong làng nô đuà chạy nhảy không biết mệt là gì. Đến khi quá khuya, người lớn cầm roi ra doạ thì mới chịu chia tay về nhà ngủ. Lớn thêm một tí, vào những đêm trăng, chị đã biết buồn khi cha chị không còn trên đời nưã. Ông đã mãi mãi ra đi, khi một chiếc xe khách giành đường đã tông thẳng vào xe đạp của ông. Lớn thêm một chút, mẹ đã trả chị về cho nội, theo chồng mới đi làm ăn nơi xa. Từ đó, chị không bao giờ còn nhận được tin tức của bà. Lúc chị bước vào tuổi trưởng thành thì nội mất. Mấy ông bác tranh nhau nhà của nội, mong chị đi nhanh chừng nào càng tốt chừng đó. Rời bỏ làng quê, nơi sanh ra và nuôi dưỡng chị lớn lên, nhưng đối với chị đã hoàn toàn ghẻ lạnh, chị vào thành phố.
Nhờ một người quen cùng quê giới thiệu, chị vào làm Ôsin cho một gia đình giàu có. Được đâu khoảng nửa năm, chị bỗng phát hiện ra ông chủ lại có cái nhìn khác lạ, mỗi khi ông ta nhác thấy bóng dáng của chị. Vào một đêm trăng, ông chủ đã nổi cơn thú tính cưỡng hiếp lấy đi đời con gái trong lúc chị đang mơ màng ngủ. Sợ bị mất việc, chị đã cắn răng lặng im, không dám hé môi với ai. Ông chủ thấy vậy càng được thể, lâu lâu lại tiếp tục mò vào phòng chị giở trò đồi bại. Rồi cho đến một ngày, bà chủ cũng phát hiện được chuyện dâm đãng của chồng và đã thẳng tay đuổi chị ra khỏi nhà.
Mang nỗi đau đớn và uất hận, chị đi trên đường phố như người mộng du. Chị đã lên ngay chiếc xe đầu tiên, khi gã thanh niên ngỏ lời chở chị về nhà. Gã đã chở chị tới một ngôi nhà sang trọng, mà sau này chị mới biết đó là động mại dâm. Kể từ đó cả ngày lẫn đêm, chị phải tiếp hàng tá ông khách thừa tiền rửng mỡ. Chị ngày càng trở nên khô héo như cây thiếu nước và cho đến một ngày, chị bắt đầu ho và những cơn ho của chị càng lúc càng dữ dội theo thời gian. Khủng khiếp hơn nữa, là trong đờm cuả chị máu càng ngày lại càng nhiều.
Tiếng xe chạy rầm rập trên cầu, tiếng gọi nhau í ới dưới cầu, đã làm chị thức giấc. Một ngày mới lại bắt đầu, một ngày mới với nhịp sống hối hả mưu sinh. Một ngày mà chị sẽ nhớ mãi cho đến khi chết. Chị uể oải ngồi dậy, chợt oằn cả người vì cơn ho chợt tới. Há miệng phun ra đất một bãi đàm lẫn máu, chị nằm vật ra thở hổn hển đầy đau đớn.
Cố lê người tới đầu cầu, chị cảm thấy đầu váng mắt hoa. Càng ngày, chị càng thấy mình càng thêm yếu dần. Nhiều lúc trong tâm tưởng chị nghĩ chỉ cần lăn ra sông, là sẽ giũ bỏ hết tất cả những đau đớn ê chề, của kiếp sống làm người, nhưng rồi chị lại kìm được ý nghĩ tiêu cực thoáng qua đó.
Tự sâu trong tận đáy lòng, chị vẫn thầm nuôi một hy vọng mơ hồ về ngày mai, dù chẳng biết nó là gì, có tốt đẹp hơn hiện tại không, sau bao nỗi đắng cay ê chề đã đến với chị. Dù sao thì chị cũng vẫn nuôi hy vọng, như hàng ngày chị vẫn mong chờ, vẫn trông mong vào lòng tốt cuả đồng loại để duy trì sự sống tàn tạ này.
Một em bé gái đang mời người qua đường mua xổ số. Chị nhìn em bé với cái nhìn đầy thương cảm, rồi tự hỏi trong lòng sau này lớn lên nó có hết khổ không? Chị lắc lắc đầu như xua đi những ký ức đầy u ám của mình. Chị đang tính đi tiếp, chợt như sực nhớ ra điều gì, chị liền cất tiếng kêu:
- Bé ơi.
- Chị kêu em hả? - Cô bé quay lại, nụ cười cầu tài vừa mở đã tắt ngấm khi thấy chị.
- Uh, em dò dùm chị tấm vé số... - Chị chợt buồn hiu, lúc thấy cái mặt bí xị của cô bé quay lại và nhìn thấy khách hàng mà nó không hề mong đợi.
- Thôi được đưa đây em dò dùm cho. - Cô bé chợt trở nên sốt sắng, giống như đã cảm thấy mình có lỗi.
- Tr...ú...ng rồi. - Cô bé đột nhiên hét toáng lên.
- Bà con ơi, có người trúng số nè, có người trúng đặc biệt nè... - Cô bé vừa nhảy, vừa hét to như chính cô mới là người trúng số.
Mọi người xung quanh lập tức túa lại để xem. Bắt đầu từ anh thợ vá xe gần đó, cho tới chị bán xôi đang bán cho khách bên kia đường, cũng quẳng gánh chạy qua. Chẳng mấy chốc đã chật kín người, bao quanh chị và em bé gái bán vé số.
Họ nâng niu tờ vé số, hết nhìn vào cuốn sổ dò số của cô bé, lại nhìn vào tấm vé số, hân hoan như chính họ là người trúng số vậy. Sau những giây phút sững sờ qua đi, họ mới quay nhìn lại chủ nhân của tấm vé số, thì thấy chị ngồi như ngây như dại. Trên má của chị đang chảy những dòng lệ, mà cả khi đau khổ nhất, chị cũng ráng cắn răng ngậm vào lòng. Chị bỗng thấy trên đời này, quả thật có hai chữ công bằng. Tia hy vọng nhỏ nhoi ấp ủ trong lòng chị bao lâu nay, giờ đã trở thành hiện thực. Cổ họng chị cảm thấy như nghẹn lại, một cơn ho bỗng chợt ập tới làm chị phải cong cả người.
Một đoàn người rồng rắn, kéo nhau thẳng tới Đại lý xổ số. Chị như đang bước đi trong mơ. Chị cảm thấy thật sự yêu mến tất cả bọn họ. Trong lòng chị nhẩm tính sẽ cho họ một ít lộc trời cho. Chị sẽ kiếm 1 căn nhà rẻ tiền và cho những người bạn, lâu nay cùng ở dưới gầm cầu với chị về ở chung. Chị cũng sẽ đi học nghề, như uốn tóc chẳng hạn. Chị rồi sẽ có những đứa con kháu khỉnh, với người chồng biết yêu thương mình...
- Đồ ăn cắp, bắt lấy nó. - Có tiếng thét man dại cất lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của chị, kéo chị trở về với thực tại.
Chị giật nẩy cả người khi nhìn thấy hai cảnh sát mặc quân phục đứng trước mặt. Họ mặt lạnh như băng, chầm chậm nhấn với chị từng chữ một:
- Mời cô đi theo chúng tôi ngay lập tức, có người tố cáo cô là kẻ ăn cắp.
Chị run bắn người vì nhìn thấy thấp thoáng phiá sau hai cảnh sát, hình ảnh người đàn ông hôm qua ra khỏi nhà hàng. Miệng hắn lúc này há to đang la lớn, trong khi tay cứ chỉ chỉ về phía chị. Chị từ từ quỵ xuống.
Hai tháng sau đó, chị đứng trong phiên toà với tư cách là bị cáo. Nguyên cáo là gã đàn ông, mà chị gặp lúc hắn ra khỏi nhà hàng, cầm chiếc khăn mùi xoa che mũi lúc leo lên xe. Hắn ngồi một cách bệ vệ đầy tự mãn, ưỡn cái bụng to đùng được nuôi dưỡng hàng ngày từ các nhà hàng, quán ăn. Hắn liếc mắt nhìn về phiá chị, ánh mắt loé lên một tia nhìn gian ác, âm hiểm như mắt rắn. Miệng hắn lại nở một nụ cười thoả mãn, nhìn thật đểu giả trên khuôn mặt bóng lưỡng đỏ hồng. Hơi hơi ngả người ra sau dựa vào ghế, hắn lim dim mắt nhớ lại:
- Ngày mai mày với hai thằng kia bao tao đi Thái chơi nha mậy. Đúng là mày giàu còn giàu thêm.- Tiếng cười phấn khích nổi lên trong điện thoại.
- Mày khùng hả - Hắn hét lên trong điện thoại, đầu óc lơ ngơ như từ cung trăng rớt xuống trái đất.
- Không có khùng đâu, ngày mai mày không dẫn anh em đi thì tao bye mày luôn đó. - Tiếng cười kéo dài trong điện thoại và bạn hắn tắt máy.
Hắn thiếu điều muốn nhảy dựng lên, sao lại có chuyện gì kỳ lạ vậy? Mà hắn biết bạn hắn không nói chơi bao giờ. Con của Sếp lớn nói vậy, chắc chắn là có lý do. Hắn liền lật đật điện thoại cho một trong hai thằng bạn của hắn. Cuối cùng hắn vỡ lẻ, vì sao con cuả Sếp lớn lại điện cho hắn nói như thế. Nguyên do là hồi chiều trong bàn nhậu lúc đang cao hứng, hắn đã mua hết vé số của người bán vé số.
Trong 15 xấp vé, chỉ có 1 xấp còn lại 3 vé. Hắn đưa 14 xấp cho con Sếp lớn để chứng tỏ lòng nhiệt thành. Còn lại 3 vé lẻ, hắn lấy 1 và chia cho 2 thằng bạn kia mỗi thằng 1 vé. Chủ yếu là hắn muốn chứng tỏ lòng trung thành với Sếp, chứ chẳng trông mong gì vào mấy cái xổ số. Vì thật ra so với cái tài sản kếch sù của hắn, 100 vé đặc biệt có thấm vào đâu. Hắn vào trong phòng lục túi và đột nhiên thẫn thờ. Hắn lục đi lục lại vẫn không thấy, thiếu điều hắn muốn xé nát cả bộ quần áo.
Sáng nay thức dậy, hắn cảm thấy nỗi khó chịu càng lúc càng dâng cao. Đáng lẽ ra hắn được một khoản tiền trên trời rơi xuống chiêu đãi con Sếp lớn, tự nhiên bây giờ hắn phải bỏ tiền túi, thế là tự nhiên thành mất hai khoản tiền. Càng nghĩ hắn càng bực đến xì khói, trong lúc gọi điện đặt vé maý bay đi Thái chơi, mà mặt hắn dài ra như đi đưa đám ma.
Ngồi trong xe ra sân bay, hắn tự xỉ vả cái tội đoảng của mình không biết bao nhiêu lần. Xe từ từ dừng lại khi tới ngã tư đèn đỏ. Một cách lơ đãng, hắn nhìn qua phía bên kia đường, thấy một đoàn người rồng rắn đang kéo tới Đại lý xổ số. Trong mắt hắn chợt thoáng qua hình ảnh người đàn bà đáng thương, hôm qua ngửa tay xin tiền hắn. Hắn đã không những không cho, mà còn rút chiếc khăn mùi xoa từ trong túi ra ghê tởm che mũi.
- Chiếc khăn mùi xoa nơi túi aó, vé số cũng trong túi áo. - Mắt hắn bỗng loé sáng.
Quan toà nhìn xuống vành móng ngựa quan sát bị cáo. Trong mắt ông hiện ra hình ảnh người đàn bà đáng thương, dáng vẻ cam chịu, người héo uá như lá muà thu, nhìn quặt quẹo như cây non sau cơn bão, thi thoảng lại gập người xuống ho vật vã. Ông cảm thấy hơi bất nhẫn trong lòng, nhưng với phong bì đã lót tay, còn cảm thấy hơi ấm của nó ở dưới mông ông đang lan toả, lại nghĩ tới buổi chiêu đãi sau phiên toà, ông thấy lòng mình cứng lại.
Uh thì nhân chứng, vật chứng đầy đủ. Tấm vé số còn vương mùi nước hoa đắt tiền của chủ nhân nó, ông còn gì mà băn khoăn nưã chứ, nhưng mà ông vẫn cảm thấy có một cái gì đó không ổn. Chỉ vài phút nữa thôi, dưới sự phán quyết của ông, người đàn bà này phải chịu sự trừng phạt của pháp luật cho tội lỗi của mình và suốt cuộc đời còn lại, phải mang tội danh là đã đi ăn cắp. Ông lắc lắc đầu, như thể xua đi những ý nghĩ đang nảy sinh trong lòng. Cuối cùng, như đã cứng lòng quyết định, ông nhìn về phía chị và nói:
- Bị cáo được nói lời cuối cùng trước khi tuyên án.
Chị ngẩng đầu từ từ, ngước cặp mắt vô hồn nhìn quan toà. Sau đó đờ đẫn, nhìn vào cái cân công lý rồi chị chậm rãi nói:
- Cám ơn quan toà.
Ông cảm thấy chấn động mãnh liệt, gương mặt ông thay đổi liên tục lúc trắng lúc xanh, phải một lúc thật lâu sau mới trầm ổn trở lại. Cầm bản tuyên án trong tay, ông run run cố đọc cho nhanh và kết thúc phiên toà. Ông đi vội vàng như chạy, biến mất sau cánh cửa mà từ đó hồi nãy ông đi ra.
Hắn đứng dậy nhìn về phiá chị, định nở một nụ cười đểu giả đắc thắng, nhưng nụ cười còn chưa kịp thành hình, hắn đột nhiên như bị một cú đánh trời giáng. Lần đầu tiên trong đời, hắn mới biết thế nào là lạnh xương sống. Hắn nhìn thấy trong mắt của chị lúc này, không phải là lòng hận thù ai oán, mà lại là một sự khinh bỉ và đầy ghê tởm của một con người đang nhìn một con quái vật xấu xí, méo mó, độc ác đầy tội lỗi.
Hai người cảnh sát còng tay chị, dẫn ra chiếc xe tù bịt bùng đang chờ sẵn. Từ phía ngoài sân toà, bỗng nhiên ồn ào uà vào một đám người rách rưới dơ dáy và hôi hám. Người thì dúi vào tay chị ổ bánh mỳ, người thì đưa cho chị cái áo, người thì miệng tíu tít thăm hỏi...Mắt chị sáng bừng lên, long lanh trong hạnh phúc, đôi dòng lệ lại từ từ trào ra. Chiếc xe từ từ lăn bánh, đưa chị về trại giam, nhưng trong tâm hồn của chị lúc này, đã thực sự hoàn toàn được thanh thản...