Người Cầm Quyền

Chương 963: Ban tổ chức Trung ương thảo luận

Vương Vĩnh Ninh đã biết tin Lam Nghiệp muốn đi là thật, y sở dĩ đến văn phòng Lam Nghiệp, chủ yếu là ở thời điểm cuối cùng này, giao lưu với Lam Nghiệp một chút, tốt cho việc chỉnh hợp nhân viên của y. - Sức ảnh hưởng của Hàn Đông đã khá lớn, nếu hắn làm Bí thư Thành ủy, thì còn ai có thể chống lại hắn. Coi như là lần này tôi có thể là Chủ tịch thành phố, nhưng muốn đấu lại Hàn Đông là khó khăn lớn, có thể nghĩ mà biết. Nhưng nếu lần này tỉnh lại điều chỉnh một chút bộ máy thành phố, mà tôi lại có thể chỉnh hợp thành công thế lực của Lam Nghiệp. Như vậy đấu lại Hàn Đông cũng không phải việc khó. Hơn nữa, cho dù trong thời gian ngắn không vượt được Hàn Đông nhưng chỉ cần tôi kiên trì bền bỉ, nhất định có cơ hội dẹp bỏ Hàn Đông. Vương Vĩnh Ninh vừa trò chuyện với Lam Nghiệp, trong lòng vừa âm thầm tính toán. Lam Nghiệp nhìn Vương Vĩnh Ninh, trong lòng y đã hiểu rõ mục đích Vương Vĩnh Ninh đến văn phòng của mình, bên ngoài dường như muốn nhận được sự ủng hộ của mình, đúng lúc sau khi mình rời chức tiếp quản bộ phận của mình. Vương Vĩnh Ninh đã dựa vào Tô Xán như thế bây giờ y chắc chắn đã biết tin mình sắp rời Ninh Hải. Vừa nghĩ tới mình sẽ nhường chức Ủy viên Thường Ủy tỉnh Giang Nam, Bí thư Thành Ủy thành phố Ninh Hải Lam Nghiệp trong lòng vô cùng buồn bực. Thực ra lần này không phải y chủ động xin rơi đi. Trước tết Nguyên Tiêu, y đi thăm hỏi lãnh đạo để nhận sự ủng hộ. Nhưng ai ngờ lãnh đạo lại nói với y một tin xấu, nói trung ương chuẩn bị điều chỉnh bộ máy của Ninh Hải, bảo y chuẩn bị sẵn tâm lý. Lam Nghiệp rất không cam lòng, y cảm thấy cục diện này, chủ yếu là sau lưng Hàn Đông có ô dù lớn. Nói cách khác, mình sao có thể đấu lại Hàn Đông. Bởi vì sau Hàn Đông là những ông lớn, cho nên Hàn Đông đã nắm rõ tình hình thành phố Ninh Hải, bây giờ hắn còn muốn đuổi mình đi, chiếm chức Bí thư Thành ủy. Trong lòng tràn đầy uất ức và phẫn nộ, Lam Nghiệp cũng muốn giúp Vương Vĩnh Ninh nắm giữ lực lượng lớn hơn, như vậy ít nhất Hàn Đông ở Ninh Hải cũng không thể một tay che cả bầu trời. Lúc này, Phó Chủ tịch Giang Bắc Tô Xán cũng đang gọi điện cho bố. Hai năm qua, hai nhà Tô - Hàn quan hệ rất căng thẳng, cũng đã có đấu sức. Nói chung, Tô gia đang ở hạ phong. Ông của Tô Xán là Tô Đức Hạ hai năm nay tình trạng sức khỏe cũng không tốt lắm, đây là một tầng mây đen bịt kín tiền đồ của Tô gia. Đầu sỏ Tô Đức Hạ già như vậy đối với gia tộc mà nói, quả thực giống như một quả đầu đạn hạt nhân, là vũ khí có tính chiến lược. Nếu ông có thể sống lâu hơn một chút, như vậy rất có lợi đối với Tô gia, ít nhất có thể bảo đảm Tô gia không suy sụp nhanh như vậy. Qua hơn một năm nữa, thì là nhiệm kỳ trung ương mới rồi, mà hiện nay cuộc đấu sức của tầng lớp trên cũng vào giai đoạn gay cấn rồi. Mục tiêu của Tô gia là bây giờ có người phát ngôn lùi bước, đem Tô Trọng Vi đẩy về phía trước một bước để y gia nhập Đảng Ủy, tốt nhất là đảm nhiệm Chủ tịch mặt trận tổ quốc, kết quả bảo thủ nhất cũng phải đảm nhiệm Phó Thủ tướng thường trực. Mà trong quá trình của cuộc đua này, có thể nói Hàn gia là đối thủ cạnh tranh lớn nhất. Nguyên nhân có hai phương diện, một là sức ảnh hưởng của lão Hàn so với Tô Đức Hạ lớn hơn, hai là người phát ngôn của Hàn gia đã có tuổi, sau khi y về, Hàn gia nhất định sẽ tìm người phát ngôn mới vào Đảng Ủy, chiếm cứ vị trị nào là một quá tình đấu tranh, thỏa hiệp. Mặt khác, ba đời Tô gia bao gồm Tô Đức Hạ bên trong, đều vô cùng coi trọng Hàn Đông. Theo cách nói của Tô Đức Hạ, Hàn Lão đem Hàn Đông trở thành tương lai số một, mà từ con đường tự thân phát triển của Hàn Đông cũng chứng minh Hàn Đông rất có tiềm lực, Hàn Đông và Tô Xán chạc tuổi nhau, hai người lần lượt là người phát ngôn của hai nhà, tương lai nhất định khó tránh khỏi nhiều tranh đấu. Tô gia chắc chắn sẽ không ngồi nhìn Hàn Đông thăng tiến thuận lợi. Lần trước Hàn Đông ở văn phòng kiểm soát Nội các Chính phủ, thực ra đã làm một số việc, nhận được sự ưu ái của Thủ tướng Dương Dân Sinh, đích thân đề cử hắn vào trường trung ương Đảng học tập. Sau khi thành phố Ninh Hải khuyết chức, trên dưới tỉnh Giang Nam tranh chấp không ngớt, lại là Dương Dân Sinh đề cử Hàn Đông xuống đấy. Bước phát triển này của Hàn Đông, lập tức đã ném Tô Xán ra phía sau, sau đó Tô Đức Hạ cũng đi một nước cờ hiểm, sau khi giao lưu với Long Chính Bang, đề xuất Tô Xán làm Phó Chủ tịch tỉnh Giang Nam, miễn cưỡng coi như đuổi kịp bước Hàn Đông. Nhưng lần đề bạt này, thật ra có chút lo ngại đốt cháy giai đoạn, cho nên Tô Đức Hà nhiều lần dặn dò Tô Xán, bảo y nhất định phải cố gắng hết sức, chịu khó làm việc, đem cơ sở làm vững. Bây giờ Hàn Đông lại tiến thêm một bước nhỏ, điều này làm Tô Đức Hạ rất buồn bực. Chỉ có điều bất luận y nỗ lực như thế nào, cũng khó có thể giống như Hàn Đông, làm ra một số chiến tích mới mẻ làm cho cấp trên chú ý. Tô Xán cũng biết, cứ như thế này, mình sớm muốn cũng sẽ mất tư cách cạnh tranh với Hàn Đông. ‘Bất luận như thế nào, cũng không thể để Hàn Đông thuận lợi như thế, bằng không ta lấy gì tranh giành với hắn.’ Tô Xán thầm nghĩ, y gọi điện cho bố, chủ yếu là đề xuất kiến nghị của mình, chủ yếu có hai điểm, một là để Vương Vĩnh Ninh thay Hàn Đông trở thành Chủ tịch Thành phố Ninh Hải, mặt khác chính là không để Hàn Đông gia nhập Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy, nói như vậy, Vương Vĩnh Ninh ở Ninh Hải mới có cơ hội ngắm bắn Hàn Đông lớn hơn. - Sự việc ở Ninh Hải, con không cần lo lắng quá, nhiệm vụ của con là cố gắng làm việc thực tế, nghĩ cách nào làm ra chút thành tích, mặc dù nói Hàn Đông phát triển nhanh nhưng người ta đúng là có thành tích. Nếu không, cho dù Hàn Lão ra sức ủng hộ hắn, hắn cũng không thể phục tùng. Con mới hơn 30 tuổi, đã là Phó Chủ tịch tỉnh rồi, thân phận này cũng hơn người rồi. Nếu con có chút thành tích, như vậy về sau sự phát triển rất khó nói rồi. Giọng điệu của Tô Trọng Vi có chút nghiêm trọng - Vừa muốn duy trì khiêm tốn, vừa muốn có thành tích, con phải động não một chút mới được. Thực ra lần trước khi Tô Đức Hạ đẩy Tô Xán lên Phó Chủ tịch tỉnh Bắc Giang, Tô Trọng Vi đã biểu thị phản đối, kết quả không lay chuyển được cha. Bình thường Tô Đức Hạ đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được. Huống hồ, Tô Đức Hạ cũng đưa ra lý do, đó là với thế cục bây giờ, để Tô Xán cạnh tranh với Hàn Đông, không chỉ là việc của một nhà Tô gia, còn không ít người cũng hi vọng nhìn thấy điểm này. Mà Tô gia muốn làm là mượn một thế tốt, thực hiện con đường của ta càng phát triển. Tô Trọng Vi tự nhiên hiểu được ý đồ của cha, tiếng phản đối của y không kịch liệt nữa. Lần này Hàn Đông tiến một bước nhỏ, Tô gia đương nhiên không ngồi nhìn không quản. Đến lúc đó nhất định sẽ áp dụng thủ đoạn gây cản trở. Mặc dù Hàn Đông đúng là đã có chút thành tích nhưng hắn có một nhược điểm lớn đó là hắn quá trẻ. Ở Trung Hoa này vẫn trong thể chế phân biệt đối xử, đó chính là nhược điểm lớn nhất, rất nhiều người phấn đấu cả đời, cũng chỉ làm đến cấp sở, cấp cục thậm chí là cán bộ cấp phòng. Bởi vậy mới ba mươi tuổi như Hàn Đông đã trở thành Phó Bộ, chắc chắn nhiều người trong lòng không phục. Ngày 15 tháng 1, Ban tổ chức trung ương triệu khai hội nghị bộ trưởng. Hội nghị do Ủy viên bộ Chính trị, bộ trưởng ban tổ chức Ngụy Tân Xảo chủ trì, toàn bộ phó bộ trưởng, ủy viên các bộ ban ngành trung ương tham gia hội nghị lần này. Hội nghị bộ trưởng lần này chủ yếu là thảo luận về bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự. Ngụy Tân Xảo ngồi ở vị trí của mình, sau lưng y là cờ Đảng tươi đẹp, Thứ trưởng bộ an ninh Hạo Trung ngồi bên tay trái, Phó bộ trưởng ngồi bên tay phải, Các thứ trưởng, ủy viên khác đều lần lượt ở hai bên. Nội dung mấy hội nghị trước, là thảo luận tuyển Phó chủ tịch tỉnh của các tỉnh, cơ bản đều không có khó khăn gì lớn. Dù sao nếu đi tới bước này, các phương diện cũng đã nhận rồi, ban tổ chức chỉ là đi lướt qua, sắp xếp một chút công việc khảo sát. Nội dung rất nhanh đã trôi qua. Ngụy Tân Xảo nhìn một vòng xung quanh, cầm lên một văn kiện nói: - Tiếp theo thảo luận đề cử Bí thư Thành ủy thành phố Ninh Hải, Đồng chí Lam Nghiệp Bí thư thành ủy hiện nay đã năm mươi chín tuổi rồi. Theo quy định đề nghị đồng chí gia nhập Ủy ban quốc gia đảm nhiệm Phó chủ tịch mặt trận tổ quốc, mà chức Bí thư thành ủy thành phố Ninh Hải do đồng chí Hàn Đông tiếp nhận, mọi người có ý kiến gì, hãy phát biểu. Cán bộ đang ngồi đều biết rõ, Hàn Đông đảm nhiệm chức Bí thư thành ủy thành phố Ninh Hải đã là ván đóng thuyền rồi, ý đồ của đồng chí lãnh đạo trung ương chủ chốt đã thể hiện rồi, nếu không thì làm sao Tỉnh ủy Giang Nam lại có thể nghe lời như vậy. Bởi vậy, Ngụy Tân Xảo nói xong, trong phòng họp là tiếng uống trà, có người cầm thuốc phì phèo khói. - Để tôi nói một chút. Ủy viên, Cục trưởng Cục cán bộ số 2Ma Khiết Tuệ nói trước. Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào cô ấy. Làm nữ lãnh đạo duy nhất trong ban tổ chức cấp bộ trưởng, Ma Khiết Tuệ luôn dám nói thật, trước đây cô là Cục trưởng Cục bốn, năm ngoái thăng chức Ủy viên Bộ trưởng kiêm cục trưởng cục hai. Cục Cán bộ hai, phụ trách, khảo sát, bố trí, sắp xếp, điều chỉnh, quản lý và bồi dưỡng cán bộ ban ngành và Chính phủ. Vì vậy đối với việc của Hàn Đông, Ma Kiệt Tuệ có tiếng nói rất lớn. Ma Kiệt Tuệ đưa tay vuốt mấy vết nhăn trên trán, nói: - Đối với tình huống của đồng chí Hàn Đông, tôi tin các vị đều hiểu rõ. Đồng chí Hàn Đông trong thời gian đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Ninh Hải, công tác vững chắc, tích cực khai thác đổi mới, tíên hành có hiệu quả việc chỉnh đốn sản xuất, thúc đẩy thí điểm kiến thiết nông thôn mới, các hạng mục công tác được đẩy mạnh vững chắc, tôi tin đồng chí Hàn Đông đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Giang Việt, Bí thư Thành ủy Ninh Hải có lợi cho sự phát triển ổn định của thành phố Ninh Hải. Phó bộ trưởng Lý Trí Dũng tiếp lời nói: - Tôi đồng ý đồng chí Hàn Đông đảm nhiểm Bí thư thành ủy Ninh Hải, tuy nhiên… Một tiếng tuy nhiên, lập tức khiến mọi người trong lòng chấn động, ánh mắt cũng lần lượt trở nên trầm trọng. Triệu Nhạc cầm chén trà uống một ngụm nhỏ, vẻ mặt bình thản nhìn về phía Lý Trí Dũng, y biết Lý Trí Dũng là dựa vào Tô Lão mới ngóc đầu lên được, không biết đối với việc Hàn Đông chuẩn bị nhậm chức có ý kiến bất đồng gì. Về việc sắp xếp Hàn Đông nhậm chức, bố của Hàn Đông là Hàn Chính đã nói qua với y, trong lòng Triệu Nhạc đã chắc chắn, bây giờ Lý Trí Dũng xông ra, y cũng không hoang mang chút nào.