“Xem ra sau khi Đinh Ngọc Dũng trở về Yến Kinh, khẳng định là có tìm các phương diện liên quan, các lãnh đạo liên quan nói qua về tình hình chuyến khảo sát thành phố Ninh Hải lần này, nếu không lãnh đạo tỉnh Giang Việt không thể coi trọng như vậy, mặt khác Đinh Ngọc Dũng thậm chí đã cùng lãnh đạo chủ yếu của tỉnh Giang Việt trao đổi qua, chỉ là không nhìn ra sức ảnh hưởng của Đinh Ngọc Dũng lại không nhỏ.” Bất luận thế nào, sức ảnh hưởng của Đinh Ngọc Dũng lớn một chút, đối với Hàn Đông cũng là có lợi ích nhất định, dù sao thì tiếp xúc lần trước, Hàn Đông đã để lại ấn tượng tốt cho Đinh Ngọc Dũng. Đương nhiên, Đinh Ngọc Dũng chỉ là lãnh đạo tuyến hai, ảnh hưởng không lớn đến việc tiến thân của Hàn Đông, chẳng qua Hàn Đông vốn có cách nghĩ quan hệ rộng rãi tốt đẹp, để lại trong lòng mấy vị lãnh đạo già ấn tượng tốt, lâu dài cũng có lợi. Lam Nghiệp cũng cố ý gọi điện thoại cho Hàn Đông trao đổi một chút, Lam Nghiệp đã là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, đồng thời là Bí thư Thành ủy thành phố Ninh Hải, hội nghị lần này thành phố Ninh Hải phải gặp mặt, giao lưu với các thành phố anh em trong toàn tỉnh, đối với ông ta mà nói cũng là một chuyện tốt, ông ta cũng cảm thấy có chút thể diện. Sau đó Hàn Đông chau chuốt một chút ý tưởng, lần này là hội nghị công tác toàn tỉnh, lãnh đạo Tỉnh ủy đều phải tham dự, đây cũng là lần đầu Hàn Đông xuất hiện công khai trước các cán bộ lớn nhỏ của toàn tỉnh, tự nhiên cần phải chuẩn bị đầy đủ một chút mới được. Chiều thứ Tư, Hàn Đông liền đi tới thành phố Biện Châu. Lam Nghiệp là lãnh đạo Tỉnh ủy, ông ta sớm đã đi đến tỉnh, cũng không đi cùng Hàn Đông. Tuy là đến thành phố Ninh Hải hơn nửa năm rồi, nhưng nói đến thời gian Hàn Đông đến thành phố Biện Châu thì không phải nhiều lắm. Thành phố Biện Châu là thành phố tỉnh lị, cũng là thành phố cấp Phó tỉnh, là một thành phố có lịch sử văn hóa nổi tiếng, trước giờ đều lấy phong cảnh hợp lòng người nổi tiếng khắp Trung Hoa, cũng là một trong những thành phố du lịch nổi tiếng của nước Trung Hoa. Sau khi đến thành phố Biện Châu, Hàn Đông trực tiếp vào ở trong Nhà khách của Ủy ban nhân dân thành phố, đây là một trong những điểm dừng chân chỉ định của hội nghị lần này, ở thành phố Biện Châu, Hàn Đông cũng không có nhiều người quen, do đó sau khi báo cáo, liền ở trong phòng xem tư liệu. Theo sắp xếp của đại hội, hội nghị công tác lần này, chủ yếu có ba nghị trình, một là học tập tinh thần bài phát biểu của Tổng Bí thư, toàn diện thúc đẩy công tác nông thôn, hai là kêu gọi Nội các Chính phủ phía Tây triển khai phát triển tổ lãnh đạo, sắp xếp bố trí công tác viện trợ ở các tỉnh phía Tây, ba là toàn tỉnh chỉnh đốn làm sạch công tác di dời giải phóng mặt bằng. Sáng hôm sau, ở Nhà khách ăn xong bữa sáng, Hàn Đông đúng giờ đi đến hội trường. Hội trường đã có không ít người, mọi người vừa nói vừa cười, có vẻ khá nhẹ nhàng. Có thể đến tham dự hội nghị lần này đều là các Bí thư Thành ủy, Chủ tịch của các thành phố của tỉnh Giang Việt, đều là cán bộ cấp Giám đốc sở, bình thường cũng hiếm khi tề tụ như vậy, cũng coi là một cơ hội hiếm có ôn lại chuyện cũ, kéo quan hệ. Người Hàn Đông quen biết khá ít, hắn tìm một lát, liền tìm được vị trí của thành phố Ninh Hải ở bên hông hàng thứ nhất. Trước hội nghị, tổ phục vụ đã làm các bảng tên, vị trí mỗi địa phương đều cố định xong, một địa phương có hai vị trí, là để Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố ngồi, theo lệ thường của tỉnh Giang Việt, mỗi lần mở đại hội như vậy, sắp xếp thứ tự ngồi, các cấp thành phố đều dựa vào thực lực kinh tế mà sắp xếp, thành phố nào phát triển tốt, tự nhiên là ngồi ở phía trước. Đương nhiên rồi, thành phố Ninh Hải một mặt là thành phố cấp Phó tỉnh, đồng thời thực lực kinh tế ở toàn tỉnh cũng chỉ có thành phố Biện Châu là có thể ngang hàng, do đó vị trí được sắp ở hàng thứ nhất, lại thêm Bí thư Thành ủy là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cho nên chỉ có một vị trí. Hàng thứ nhất đều là quan lớn cấp Thứ trưởng, ngoài Hàn Đông và Chủ tịch thành phố Biện Châu còn có vài Phó chủ tịch tỉnh. Đài Chủ tịch đã sớm bài trí xong một dãy bảng tên, tên các vị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy dựa theo xếp hạng trong Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy mà sắp xếp, sắp xếp thứ tự xong, ngồi chính giữa tự nhiên là Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị. - Chủ tịch thành phố Hàn, đã lâu không gặp. Chủ tịch thành phố Biện Châu - Tạ Hồng Quân đi tới, nét mặt tươi cười, đưa tay ra trước. Hàn Đông giơ tay bắt tay y, nói: - Chủ tịch thành phố Tạ, chào ông, Chủ tịch Tạ đúng là phong thái như cũ. - Haha, Chủ tịch thành phố Hàn quá khen rồi, nói đến Chủ tịch Hàn phát triển nhanh chóng ở thành phố Ninh Hải, việc giải phóng mặt bằng lần này của toàn tỉnh cũng là Chủ tịch Hàn đi trước, thành phố Biện Châu của chúng tôi nhất định học tập tốt kinh nghiệm của thành phố Ninh Hải. Tạ Hồng Quân nói, ông ta cũng chừng năm mươi tuổi, tóc trên đầu đã có chút hoa râm, cũng không cố ý đi nhuộm, liền làm cho ông ta thoạt nhìn có vẻ già, nhưng giọng nói của ông ấy rất hào sảng. Hơn nữa theo hiểu biết của Hàn Đông, Tạ Hồng Quân này kỳ thực là người rất cứng cỏi, cho dù Bí thư Thành ủy thành phố Biện Châu là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, kiêm nhiệm Phó bí thư Tỉnh ủy, nhưng trong công tác, Tạ Hồng Quân rất nhiều lúc cũng có thể kiên trì nguyên tắc của mình, ở thành phố Biện Châu rất có uy tín. Hàn Đông nói: - Chủ tịch thành phố Tạ quá khiêm tốn rồi, ai không biết thành phố Biện Châu là đầu não của tỉnh Giang Việt chúng ta, rất nhiều mặt, tôi đều phải học tập lão đại như ông. - Haha, học tập lẫn nhau, học tập lẫn nhau. Tạ Hồng Quân cũng không quá khiêm tốn với Hàn Đông, nói: - Biện Châu, Ninh Hải đều là thành phố cấp Phó tỉnh, trong quan hệ, tham khảo nghiên cứu lẫn nhau, chúng ta đều có lợi. Hàn Đông nói: - Chủ tịch thành phố Tạ nói rất hay, sau này hai thành phố của chúng ta học tập tham khảo nhiều hơn. Tạ Hồng Quân lấy thuốc ra, đưa cho Hàn Đông một điếu, Hàn Đông nhận điếu thuốc rồi lấy bật lửa bật lên đưa qua, Tạ Hồng Quân hai tay đỡ lấy bật lửa của Hàn Đông châm thuốc, hút một hơi, nói: - Chủ tịch thành phố Hàn đến thành phố Ninh Hải không lâu đã bắt đầu triển khai thực lực, tôi thấy sau này tôi phải thỉnh giáo anh nhiều hơn. Hàn Đông khiêm tốn, nói: - Chủ tịch Tạ quá khen rồi, công tác của thành phố Ninh Hải, là lãnh đão Tỉnh ủy, Thành ủy triển khai, tôi chỉ làm chuyện tôi nên làm mà thôi. Ta Hồng Quân hút hai hơi thuốc, khẽ cười, nói: - Chủ tịch Hàn cứ khiêm tốn như vậy, chẳng qua tôi cũng chú ý một chút, hành động gần đây của thành phố Ninh Hải quả thật là có giá trị tham khảo, tôi còn chuẩn bị cùng Ninh Hải trao đổi một chút, chuẩn bị tham khảo kinh nghiệm của thành phố Ninh Hải, chỉnh đốn một chút công tác xây dựng, di dời giải phóng mặt bằng, không ngờ Tỉnh ủy đã có sắp xếp bố trí thống nhất, vậy cũng tốt, đợi lát nữa thì có thể học tập kinh nghiệm tiên tiến của Chủ tịch Hàn. - Cũng không đáng là kinh nghiệm tiên tiến gì, chỉ là làm một vài công tác, đem ra chia sẻ với mọi người một chút thôi. Hàn Đông nói. Ta Hồng Quân gật gật đầu, lại nói: - Đúng rồi, hội nghị lần này, còn cần phải sắp xếp viện trợ các tỉnh phía Tây, tỉnh Giang Việt của chúng ta viện trợ tỉnh Tây Xuyên, theo sự sắp xếp của Tỉnh ủy, chuẩn bị để mỗi thành phố trong toàn tỉnh phụ trách viện trợ cho một thành phố ở tỉnh Tây Xuyên, danh sách cụ thể, hôm nay sẽ công bố, hai thành phố của chúng ta khẳng định là viện trợ cho thành phố lạc hậu nhất của tỉnh Tây Xuyên. Hàn Đông cười cười, nói: - Đây cũng là chuyện nên làm, dù sao thì theo hai đại cục lớn của Thủ tướng Nam Tuần, phía Đông phát triển trước, sau khi phát triển thì nên giúp đỡ khu vực phía Tây phát triển, tôi đã công tác ở tỉnh Tây Xuyên vài năm, đối với tình hình bên đó khá hiểu biết, chênh lệch với chúng ta không nhỏ đâu, dân chúng bên đó, mức sống không cao, được sự viện trợ của mọi người, có lẽ sẽ có chuyển biến tốt đẹp. Tạ Hồng Quân hơi thở dài, nói: - Đúng vậy, viện trợ là cần thiết, nhưng phương thức phương pháp viện trợ cần đợi nghiên cứu thảo luận, tìm hiểu, thực sự gây được tác dụng mới được, và không chỉ là tặng một ít tiền của là coi như hoàn thành nhiệm vụ, làm như vậy không có hiệu quả lớn lắm, thành phố phía Tây muốn phát triển, trước tiên cần giải quyết vấn đề người và tư tưởng, mấu chốt nhất là vấn đề tư tưởng, tư tưởng của lãnh đạo, tư tưởng của dân chúng, đều cần phải nâng cao mới được. Đối với quan điểm của Tạ Hồng Quân, Hàn Đông rất tán thành, trên thực tế các tỉnh phía Tây, tài nguyên cũng rất phong phú, nhưng sở dĩ phát triển lạc hậu, khả năng rất lớn là do quan niệm lạc hậu, mà quan niệm của quan viên chính phủ lạc hậu, ảnh hưởng càng lớn. Tạ Hồng Quân lại nói: - Lần này tỉnh hạ quyết tâm lớn, nghe nói chuẩn bị cùng tỉnh Tây Xuyên trao đổi cán bộ, tăng mạnh sự viện trợ.