Bởi vì tất các các Ủy viên thường vụ đều nhận được thư tố cáo về Hàn Đông, cho nên dù rất khó khăn, Tào Hoành Vị vẫn phải chủ trì triệu tập Hội nghị thường vụ khẩn cấp, trong cuộc họp mọi người tiến hành thảo luận về lá thư tố cáo, sau cùng đưa ra kết luận là trong lá thư tố cáo có một số nội dung là rất xác thực, bởi vậy cần thiết phải chuyển giao đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương tiến hành kiểm tra thêm một bước. - - Căn cứ nguyên tắc bảo vệ đồng chí, đẩy mạnh sự tiến bộ của đồng chí, về lá thư tố cáo này, hy vọng các đồng chí chú ý giữ bí mật, dù sao sự việc còn chưa qua điều tra, tính xác thực còn phải xác nhận thêm một bước… Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị vẻ mặt nghiêm túc, nói. Mặc dù là nhân vật số một của tỉnh Giang Việt, nhưng ông ta cũng không thể khống chế được tất cả mọi người, người tố cáo lần này nhằm vào Hàn Đông, làm cho ông ta cảm thấy rất bị động. Đối với người như Hàn Đông, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, Tào Hoành Vị cũng không quá đáng mà đắc tội với hắn, dù sao thật sự đắc tội với Hàn Đông thì thảm rồi, nếu nhà họ Hàn đứng ra làm chỗ dựa cho hắn, thì chức Bí thư Tỉnh ủy của ông ta cũng không giữ được. Vẻ mặt của các Ủy viên thường vụ tham dự Hội nghị đều rất bình tĩnh, nhưng trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, chỉ có bọn họ biết. Sau khi tan họp Tào Hoành Vị gọi Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Trần Viêm Lâm đến văn phòng của mình, hai người sau khi ngồi xuống, Tào Hoành Vị nói: - - Đồng chí Viêm Lâm, công tác của Ủy ban Kỷ luật rối rắm phức tạp, nhất định phải kiên nhẫn, cẩn thận mới được… Trần Viêm Lâm gật gật đầu, ông ta hiểu được ý tứ của Tào Hoành Vị, tuy Hàn Đông là cán bộ cấp Phó tỉnh, nếu cần điều tra sẽ là người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương đến điều tra, nhưng người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương đến, nhất định sẽ cần có người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh hỗ trợ. Bởi vậy lần này xung quanh việc của Hàn Đông, Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng không thoát khỏi. Mà Trần Viêm Lâm đương nhiên biết ông ngoại của Hàn Đông chính là nhân vật số một của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, đây chính là lãnh đạo cấp Chính Quốc, là một trong mấy người có quyền lực lớn nhất ở Trung Hoa, là nhân vật có tính đại biểu của thế lực lớn mạnh nhà họ Hàn đẩy ra. Trần Viêm Lâm cũng là cán bộ từ Ủy ban Kỷ luật Trung ương xuống, ông ta cũng được một vị đại lão của một thế lực lớn nào đó ưu ái, mới có thể dần dần đi lên được. Mặc dù ông ta không phải là người nhà họ Hàn, nhưng ông ta cũng không muốn đối nghịch với Hàn Đông. Dù sao ông ta là cán bộ của hệ thống Ủy ban Kỷ luật, bị ảnh hưởng của Ủy ban Kỷ luật Trung ương rất lớn, nếu để cho nhân vật số một của Ủy ban Kỷ luật Trung ương có gì bất mãn với mình, thì tiền đồ của mình cơ bản đã bị hủy bỏ rồi. “Cũng không biết lần này sau khi ý kiến của Tỉnh ủy chuyển lên trên, Ủy ban Kỷ luật Trung ương sẽ xử trí như thế nào.” Trần Viêm Lâm trong lòng thầm nghĩ. “Chủ nhiệm Dư chắc chắn không dễ dàng để người khác động đến Hàn Đông, đến lúc đó nói không chừng người bị khó xử nhất chính là mình.” Bây giờ Tào Hoành Vị tìm ông ta nói chuyện, trên thực tế cũng chính là muốn ông ta nhất định phải xử lý thích đáng chuyện này, không để gây ra chấn động quá lớn. Thật ra Trần Viêm Lâm cũng không muốn làm lớn chuyện này, dù sao làm lớn việc cũng không có lợi đối với ông ta. Cho dù Tào Hoành Vị trên Hội nghị thường vụ nhấn mạnh phải chú ý giữ bí mật, nhưng tin tức Hàn Đông bị tố cáo, Tỉnh ủy đã quyết định mời Ủy ban Kỷ luật Trung ương thêm một bước áp dụng biện pháp vẫn lan truyền nhanh chóng. Cùng ngày Hàn Đông nhận được tin tức này, không khỏi cười khẩy một tiếng. Đám người ở Tỉnh ủy kia, e là muốn mượn cơ hội này để đốn ngã mình, nhưng bọn họ lại đầy sợ hãi, lại không chắc chắn, cũng không dám làm căng. Về phần nội dung trong thư tố cáo, Hàn Đông đương nhiên cũng biết rất rõ ràng rồi, hắn cũng không lo lắng chút nào. Tấm ảnh trong thư tố cáo đương nhiên là thật. Thời gian trước trên tay hắn quả thực có đeo đồng hồ vàng Rolex, là bởi vì chiếc đồng hồ hắn đeo trước kia có chút vấn đề, bèn tạm thời lấy món quà cưới của Thủ tướng Nam Tuần tặng cho mình và Lữ Nhạc, đó là chiếc đồng hồ vàng dành cho nam đeo trên tay, lại không ngờ bị người ta chụp trộm ảnh báo lên Tỉnh ủy. Mà một đôi đồng hồ vàng này vốn là món quà của Quốc vương Thụy Sĩ tặng cho Thủ tướng Nam Tuần và phu nhân, bởi vậy rất là quý trọng, lúc trước đã tiến hành đăng ký đánh số tại Sở Văn phòng Trung ương rồi. Cho nên bất kể ai tới điều tra, Hàn Đông cũng không có vấn đề gì. Nhưng thật sự nếu có người đến điều tra, sẽ chỉ làm cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ mà thôi. Vấn đề biệt thự kia cũng không có gì, chủ nhân của căn biệt thự đó là Lữ Nam Phương, Lữ Nam Phương là anh thứ hai của Lữ Nhạc, anh ta mua biệt thự để cho em gái và em rể ở, ai có thể nói gì chứ. Dù sao tiền của Lữ Nam Phương lai lịch chính đáng, hơn nữa anh ta ở Ninh Hải cũng không có kinh doanh phát triển gì, cho dù mua biệt thự tốt thế nào cho Hàn Đông và Lữ Nhạc ở, cũng là chuyện trong nhà người ta. Huống hồ, tài sản của Hàn Đông cũng có thể thoải mái mua được biệt thự xa hoa, hơn nữa nguồn gốc tài sản của Hàn Đông cũng là chính đáng, thừa điều kiện cho kiểm tra đối chiếu. “Cũng không biết thẻ ngân hàng của mình có bao nhiêu tiền rồi, e là không phải là ít, nếu để cho người khác biết, không biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào.” Cho dù thẻ ngân hàng của Hàn Đông có không ít tiền, nhưng Hàn Đông quyên góp cho quỹ Yêu Nước nhiều hơn, hắn nắm giữ 5% cổ phần Tập đoàn Đông Thăng, điều này đối với rất nhiều người là một tài sản lớn, chỉ cần 5% cổ phần này, lợi nhuận hàng năm đạt được đều rất lớn. Nhưng tiền đối với Hàn Đông không có ý nghĩa quá lớn, hắn cũng không dùng đến quá nhiều tiền, bởi vậy hắn giao cho quỹ Yêu Nước đi giúp đỡ người cần giúp đỡ càng có ý nghĩa hơn. Trong lúc đang suy nghĩ, Thư ký Vương Lập Bình vào báo cáo, nói Lâm Dũng đến. Hàn Đông cười cười, Lâm Dũng phỏng chừng cũng biết được tin tức đến thăm dò đây. Lâm Dũng nhanh chóng đi vào, mặt anh ta tối sầm, tiến vào nói: - - Chủ tịch thành phố, tên Tạ Nguyên Bình kia thật quá ghê tởm, lại dùng chiêu này, tôi thấy nên lập tức bắt lão lại, xem lão còn có thể giở trò gì. Hàn Đông nói: - - Bây giờ bắt lão, có chứng cứ gì không? - - Sao không có chứ, mặc dù rất nhiều chuyện về lão ta còn đang trong quá trình điều tra, nhưng chỉ cần điều tra rõ những vấn đề đó, là có thể bắt giam lão ta một thời gian, chủ yếu không ngừng đi sâu tìm kiếm, lão già đó nhất định không chạy thoát. Hàn Đông cười cười, nói: - - Anh đã cho là lão trước sau không thể chạy thoát, vậy anh vội cái gì, đợi tài liệu tương ứng được làm rõ, bắt lão cũng không muộn. - - Nhưng lão lập mưu lớn, cứ để như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt. Lâm Dũng có chút lo lắng, nói, mặc dù nền tảng của Hàn Đông đủ hùng hậu, nhưng có thể bóp chết đối thủ từ trong trứng nước không phải càng tốt sao. Hàn Đông thản nhiên, nói: - - Có gì phải lo lắng đâu, vàng thật không sợ lửa, lão càng như vậy, chỉ có thể nói vấn đề của lão càng nghiêm trọng. Về phần tôi cơ bản không có gì cần lo lắng, tôi tin tưởng Tổ chức sẽ trả lại sự trong sạch cho tôi. Lâm Dũng nói: - - Mặc dù Chủ tịch thành phố là người trong sạch, nhưng cũng không thể bị động. Hàn Đông nói: - - Chuyện này anh cũng không cần lo lắng quá, nhiệm vụ chủ yếu của anh là làm tốt công tác điều tra là được rồi, ngoài ra công tác chỉnh sửa liên hợp gần đây cũng phải nắm bắt, không thể vì một số dư luận nhất thời mà có dao động. Lâm Dũng kiên định, nói: - - Chủ tịch thành phố yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào. Hàn Đông đã có lòng tin như vậy, Lâm Dũng cũng không có gì phải lo lắng nữa. Tiễn Lâm Dũng không bao lâu, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Vương Tĩnh gõ cửa đi vào, bà ta nói: - - Chủ tịch thành phố Hàn, vừa mới nhận được thông báo của Sở Văn phòng Hội đồng nhân dân thành phố, ngày kia Phó chủ tịch Quốc hội Đinh Ngọc Dũng muốn đến thành phố Ninh Hải khảo sát hiện trạng phát triển của doanh nghiệp tư nhân… - - Vậy sao, vậy chúng ta phải làm tốt công tác tiếp đãi, mấu chốt là phải thể hiện diện mạo chân thật về phát triển kinh tế doanh nghiệp tư nhân của thành phố chúng ta. Như thế này đi, chị đi thông báo sáng ngày mai mở một cuộc họp Đảng tổ, tiến hành thảo luận bố trí công tác có liên quan. - - Chủ tịch thành phố, Phó chủ tịch Quốc hội Đinh e là tới làm chỗ dựa cho Tập đoàn Viễn Đại, chúng ta có phải… Hàn Đông cười ngắt lời của Vương Tĩnh, nói: - - Không cần nghĩ lung tung, làm tốt công tác thuộc bổn phận của mình là được rồi, Phó chủ tịch Quốc hội Đinh đến lúc đó muốn xem cái gì, để cho ông ta xem cái đó, không có gì cần phải giấu diếm.