Mặc kệ là rắc rối lớn như thế nào, đã gặp phải rồi, Tưởng Thu An chỉ còn biết đón nhận lấy. Gã bình tĩnh lại, bước đến chào đón Hàn Đông với vẻ cung kính: - Hoan nghênh Chủ tịch thành phố đến thị sát tình hình quận Tân Giang. Hàn Đông quay lại, nét mặt lạnh lùng nhìn gã một cái, không đáp lại, rồi nhẹ nhàng nói chuyện với một cụ già: - Ông cứ nói tíêp đi ạ, vấn đề vừa phản ánh cháu sẽ đốc thúc ban ngành tương quan mau chóng giải quyết. Nhất định sẽ mang đến kết quả thật công bằng. Cụ già kể lại cho Hàn Đông nghe những việc độc ác mà Tập đòan Viễn Đại làm với mục đích khai thác hồ tụe nhiên, nước mắt dàn dụa, khiến người ta thật chua xót. Đứa con trai của cụ, bởi vì chống đối lại Viễn Đại, kết quả bị người hạ độc thủ, cắt đứt chân, cả đời chịu cảnh tàn phế khiến cả nhà mất đi trụ cột. Bà con ở hiện trường bây giờ đều rất bức xúc nhưng xung quanh Hàn Đông cũng có nhiều người đã bình tĩnh trở lại, lần lượt thuật lại những gì họ đã gặp phải. Hàn Đông cực kỳ kinh hãi, hắn không thể tưởng tượng được vì dự án xây biệt thự mà Viễn Đại có thể đối xử tàn khốc với dân cư ở đây đến như vậy. Việc gọi là giải phóng mặt bằng thực chất là lũ thổ phỉ cướp đất. “Bất kể Viễn Đại có kẻ nào chống lưng, lần này nhất định phải điều tra cho rõ, tuyệt đối không đuợc nhân nhượng.” Hàn Đông tự nhủ. Tưởng Thu An đứng bên cạnh, mặt tái xanh, cũng không dám nói xen vào. Vữa nãy gã chào hỏi Hàn Đông, kết quả chỉ nhận được sự thờ ơ. Ánh mắt lạnh lùng của hắn khiến gã tóat mồ hôi lạnh. Tưởng Thu An biết Hàn Đông nhất định vô cùng căm tức, trong lòng đang lo lắng cho cái tiền đồ của gã. “Viễn Đại lần này gặp họa, hại ta cũng ăn một đòn.” Tưởng Thu An đứng cạnh nhìn nét mặt Hàn Đông, thấy bất mãn với Tập đòan Viễn Đại. Dựa vào số vốn của Viễn Đại, dù là bỏ ra chút tiền để thu phục lũ nông dân này cũng không thấm vào đâu. Hơn nữa cảnh sắc ở đó lại tuyệt đẹp như thế, xây dựng xong khẳng định sẽ thu được giá cao. Vì một chút lợi lộc trước mắt mà giằng co với dân, bây giờ thì hay rồi, bị Hàn Đông tóm được, tổn thất không phải là ít nữa rồi. Tưởng Thu An không lo Viễn Đại mất mác cái gì, cái chính là hạng mục này gã có dính líu tới. Nó được ấn định, một Bí thư quận ủy hu Tân Giang như gã sẽ đóng vai trò quan trọng, hơn nữa sẽ có không ít lợi ích. Hàn Đông mà bắt được vụ này, e rằng gã sẽ bị lộ tẩy. “Tập đòan Viễn Đại tuy rằng có tiền đề tốt, tuy nhiên Hàn Đông cũng không phải người hiền lành gì” Tưởng Thu An buồn bực suy nghĩ. Chủ tịch quận Lý Quốc Sinh thấy vẻ mặt Tưởng Thu An xanh mét, trong lòng mừng thầm: “Ha ha, tên này cũng biết sợ cơ à, lần này không dễ trốn thóat nữa rồi, không thể khiến hắn chết cũng phải khiến hắn khiếp vía.” Mặc dù Lý Quốc Sinh không thể nắm giữ đại cục Tân Giang, như thế lực cũng không nhỏ, chỉ kém hơn Tưởng Thu An một chút mà thôi. Hiện tại gặp cơ hội tốt như vậy, hơn nữa cấp dưới Tưởng Thu An làm ăn bẩn thỉu. Vì vậy y tin tưởng Tưởng Thu An lần này sẽ ăn một vố đau. Tuy rằng trong lòng cao hứng, nhưng bề ngoài Lý Quốc Sinh ra vẻ nghiêm túc, có hơi phấn chấn. - Bí thư Tưởng, Cục Công An có chuyện gì xảy ra à? Sao bây giờ chưa đến? Lý Quốc Sinh nhẹ nhàng hỏi Tưởng Thu An nhưng y vốn đang đứng bên cạnh Hàn Đông, hắn tự nhiên sẽ nghe được. Sắc mặt của Tưởng Thu An sa sầm xuống. Tên Lý Quốc Sinh này nhất định là cố ý, là để nhắc nhở Hàn Đông. “Thật là đáng tức” Tưởng Thu Ân trong lòng nghĩ thầm. “Lý Quốc Sinh lần này quyết tâm chống đối mình, tên Cận Thế Bái không biết có chuyện gì, điện thọai cũng không mở máy, đúng lúc quan trọng lại không thấy tăm hơi…” - Uhm, Cục Công An hiện giờ đang hỗn lọan, họ hình như đang khám phá vụ án lớn lắm… Tưởng Thu An hạ giọng nói. Lý Quốc Sinh đáp: - Trước khi đến đây, tôi có gọi cho Cận Thế Bái thông báo tình hình ở đây. Đến giờ vẫn chưa thấy đâu. Tôi thấy anh ta cũng không coi trọng việc này cho lắm đâu. Tưởng Thu An đã dàn xếp ổn cả, chuyện vì sao Cận Thế Bái vẫn chưa đến, còn tắt máy, e rằng do Lý Quốc Sinh khích tướng. Hàn Đông đang rất tức giận, vậy mà người của Cục không một ai tới hiện trường, tên Cận Thế Bái có thanh minh cũng thanh minh không nổi. Cận Thế Bái là Ủy viên thường vụ quận ủy, Bí thư Đảng ủy kiêm Cục trưởng phân cục công an, là bạn học thời trung học với Tưởng Thu An, quan hệ vô cùng tốt, ở Tân Giang cũng đã hợp tác nhiều năm. Nếu không phải bất đắc dĩ, Tưởng Thu An cũng không từ bỏ Cận Thế Bái. Nhưng rơi vào tình huống như thế này, gã cũng không có khả năng bảo vệ Cận Thế Bái, bên cạnh còn có tên Lý Quốc Sinh như hổ đói rình mồi, thỉng thoảng lại thêm mắm dặm muối. Được Hàn Đông khuyên bảo, bà con xung quanh dần dần tản ra, có điều trên nét mặt của họ có thêm sự hy vọng. Vì Hàn Đông đã trịnh trọng hứa rằng nhất định sẽ nghiêm trị hung thủ, đem lại công bằng. Hơn nữa Thư ký Vương Lập Bình còn để lại số điện thọai, nói rằng có chuyện gì có thể tìm anh ta. - Đây mới là quan tốt, mấy ông Chủ tịch quận, Chủ tịch thị trấn, tất cả chỉ quan tâm đến chức tước lợi lộc, mặc kệ dân chúng sống sót ra sao. - Đúng thế, nếu như cán bộ khắp nơi đều như Chủ tịch thành phố Hàn Đông, ngày tháng của chúng ta cũng không phải khó khăn như vậy nữa. - Làm sao được như vậy? Chỉ cần một nửa là tốt lắm rồi. Nghe tiếng bàn tán của bà con, Hàn Đông cảm thấy đau lòng. Mong muốn của nhân dân Trung Hoa thật ra cũng chỉ mong an cư lạc nghiệp là đủ rồi, yêu cầu vốn không quá nhiều. Chỉ có như thế, vậy mà cán bộ Chính phủ chúng ta lại không thể đáp ứng được. Đừng nói đã giúp đỡ họ được bao nhiêu, thậm chí còn dùng đủ thủ đoạn phá hủy cuộc sống yên bình của dân. - Các người nghe thấy chưa, có cảm tửởng gì không? Hàn Đông lạnh lung nói. Tưởng Thu An và Lý Quốc Sinh đều sợ hãi. Tuy rằng Hàn Đông không quát tháo, nhưng với ánh mắt lời nói lạnh như băng, còn khiến bọn họ áp lực hơn rất nhiều. Trong lòng Lý Quốc Sinh hiện tại cũng tràn đầy lo âu, nếu Hàn Đông vì chuyện này hoài nghi bộ máy cán bộ quận Tân Giang, vậy Chủ tịch quận như gã cũng chẳng có lợi gì. Tuy gã chỉ là nhân vật số 2 của Quận ủy, nhưng trong khu này gã phải chịu trách nhiệm. Tưởng Thu An rất cẩn thận nói: - Thưa Chủ tịch, là chúng tôi chưa làm tốt. Sau khi hạng mục công tác Tập đòan Viễn Đại được thông qua, chúng tôi sơ sót trong giám sát, chỉ đạo. Vì thế mới dẫn đến cớ sự này. Xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ mau chóng điều tra giải quyết tốt vụ việc. Nhất định phải làm cho dân chúng ở hồ tự nhiên hài lòng. Chuyện tới nước này, gã chỉ có thể tận dụng khả năng cố cứu vãn. Nhưng lời lẽ bên trong vẫn là kéo theo Lý Quốc Sinh. Bất kể Viễn Đại xảy ra vấn đề gì, cả gã và Lý Quốc Sinh đều trốn không thóat. Lý Quốc Sinh đương nhiên hiểu được ý Tưởng Thu An, tuy nhiên lúc này gã cũng đành phải tỏ vẻ mau chóng giải quyết vấn đề, về phần sau này, gã chỉ chỉ có thế nói chuyện riêng với Hàn Đông. - Nói thật là dễ nghe Hàn Đông cười lạnh một cái, - Các anh có bao giờ đem lợi ích của dân đặt ở trong lòng hay không? Các anh rốt cuộc đang làm cái gì? Phát triển kinh tế là công tác trọng điểm, chẳng lẽ an cư lạc nghiệp không phải là vấn đề đáng quan tâm sao? Vì xây dựng cải tạo khu biệt thự, vì kéo nền kinh tế vĩ mô tăng trưởng, là có thể tổn hại lợi ích nhỏ của dân chúng hay sao? Làm hại đến nhân dân mà tăng trưởng kinh tế, rốt cuộc có ý nghĩa hay không? Tưởng Thu An và Lý Quốc Sinh trên trán vã mồ hôi. Sự chất vấn của Hàn Đông không chỉ nhằm vào sự việc hôm nay, mà còn mang hàm ý sâu xa. - Các anh không trả lời được ư Hàn Đông lạnh lùnh nhìn bọn họ. - Vấn đề hồ tự nhiên, nội trong một tuần tôi muốn xem kết quả xử lý. Nói xong, Hàn Đông bước nhanh lên chiếc xe Jetta. Vương Lập Bình cầm cuốn sổ tay, cũng khẩn trương ngồi vào vị trí lái phụ trên xe. - Về thành phố. Hàn Đông thản nhiên nói. Lúc đầu muốn xem công tác thí điểm kiến thiết nông thôn mới, nhưng hiện tại hắn không còn tâm trí này. Không cần nói nhiều, việc hôm nay đủ khiến Hàn Đông không hài lòng với công tác thí điểm rồi. Nếu kiến thiết nông thôn chỉ là giới thiệu một vài xí nghiệp, hoặc xây dựng một vài biệt thự … vậy còn có ý nghĩa gì. Vấn đề quan trọng của công tác là nâng cao cải thiện một cách thiết thực đời sống nông dân, để họ có thể hưởng thụ thành quả tiến bộ phát triển của xã hội mà không chỉ có làm bề nổi cho mọi người xem. Thậm chí Hàn Đông còn nghi ngờ liệu Lý Quốc Sinh có biết được ý đồ của mình trong việc cải tạo kiến thiết nông thôn mới hay không. Có lẽ gã tích cực chủ động làm chuyện này, chỉ là vì đón ý của mình để được nhiều ưu ái mà thôi. Nhìn theo chiếc Jetta khuất xa, sắc mặt Tưởng Thu An đã chuyển thành trắng bệch. Vẻ mặt Lý Quốc Sinh cũng rất khó coi. Gã cảm nhận được Hàn Đông đã có chút không vừa ý với mình rồi. “Xem ra mình vẫn chưa thật cứng rắn trong vụ Viễn Đại, lúc đầu nên sớm báo cáo cho Hàn Đông, có lẽ hôm nay sẽ không đến như thế này. Bây giờ mình lại nói lúc đầu cũng không đồng ý hạng mục đó, e rằng Hàn Đông cũng không tin.” Lý Quốc Sinh ban đầu còn cảm thấy vui vui, bây giờ cũng thấy sự thể trầm trọng rồi. - Chủ tịch quận, chúng ta mau tổ chức một cuộc họp đi Tưởng Thu An nói. - Chuyện lần này là một sự trải nghiệm đối với Ủy ban nhân dân và Quận ủy Tân Giang. Phải giải quyết thích đáng vụ việc, làm cho dân chúng và Chủ tịch hàn Đông hài lòng. Phải thật khẩn trương, Chủ tịch chỉ giao cho chúng ta một tuần. Tình hình cấp bách như thế này, phải hợp tác với nhau mới được. Lúc này Tưởng Thu An đã không còn buồn bực như lúc trước nữa. Sự việc đã phát sinh, có lo lắng cũng chẳng có tác dụng gì. Mặt khác, từ biểu hiện của Hàn Đông, gã cảm nhận được hắn cũng đang khó chịu với Lý Quốc Sinh. Nói cách khác, gã và Lý Quốc Sinh con châu chấu bị buộc cùng sợi dây. Nếu hợp tác với nhau, ứng phó cửa ải này trước, vụ việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.