Lần họp Ủy viên thường vụ này nằm ngoài dự kiến của Hàn Đông, chủ yếu do Tống Kiến Quốc không ngờ cũng lên tiếng chống đối Cục quản lý đô thị, như vậy Hàn Đông chỉ cần ra sức, hoàn toàn có thể nắm được hơn một nửa số phiếu ủy viên, hơn nữa trước đó Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp đã nói quá rõ, y cũng không phải chỉ thiên vị cho Cục quản lý đô thị, cho mọi người cứ việc đưa ra suy nghĩ và ý kiến đối với công việc của Cục quản lý đô thị, nếu cần thiết, bộ máy cơ quan của Cục quản lý đô thị cũng nên điều chỉnh. “Có bảy phiếu ủy viên đồng nhất yêu cầu thay đổi lãnh đạo của Cục quản lý đô thị, đã vượt quá một nửa người trong ủy viên rồi, đến lúc đó mình sẽ nhắc lại lần nữa, Lam Nghiệp không thể tự đánh vào mặt mình, lời nói trước đó không tính chăng.” Hàn Đông đang suy nghĩ, ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt của Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Quý Chính Phong vừa nhìn qua, hơi gật đầu. Quý Chính Phong nhìn thấy, bèn hiểu được ý của Hàn Đông, lập tức đứng ra nói: - Bộ máy cơ quan Cục quản lý đô thị sớm được điều chỉnh, đặc biệt là Cục trưởng Khương Lâm Trạch, tác phong làm việc của người này rất thô bạo, dẫn theo đội ngũ cũng không làm được việc, một chút tính kỷ luật cũng không có, bây giờ trong xã hội đều gọi Cục quản lý đô thị là thổ phỉ, nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện. Lam Nghiệp bĩu môi, nghĩ thầm trong lòng: “Xem ra Hàn Đông vẫn chưa cam tâm, hắn hiện giờ muốn nói rõ thái độ sao. Tuy nhiên tất cả đều phí công mà thôi.” Trưởng Ban tổ chức Chu Trạch Phi ho lên một tiếng: - Tính phức tạp của công việc Cục quản lý đô thị, mọi người đều biết, có chút mâu thuẫn và xung đột, đó cũng là việc hết sức bình thường, tốt hơn so với Cục công an, dù hành sự như thế nào, lập phương án, vẫn không phải có người dị nghị, thậm chí có người khiếu nại, tố cáo, chẳng lẽ chúng ta vì như vậy, mà bỏ đi chức vụ của Cục Trưởng Cục công an sao? Anh ta nói những lời này, nét mặt hơi nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Hàn Đông. Hàn Đông đương nhiên hiểu được ý của anh ta, nhưng cũng không muốn nói với anh ta, hôm nay chỉ nói về công việc, quyết tâm thay đổi Cục quản lý đô thị. Chu Trạch Phi nhìn thấy Hàn Đông không tiếp chiêu, nói tiếp: - Xã hội hiện nay, không làm việc thì không ai bàn tán, một khi dám làm, có người oán trách thậm chí tố cáo, đó cũng là việc bình thường thôi. Nói ra, dù là công việc của Thành ủy, cũng không phải cố gắng hoàn thiện, còn có không ít người không hiểu cho công việc của chúng ta. Trưởng ban tuyên truyền Vương Đại Vỹ cũng tiếp lời: - Đúng vậy, nếu vì như vậy mà điều chỉnh Cục quản lý đô thị, vậy sao cho y tâm phục, cán bộ trên dưới của thành phố Ninh Hải nghĩ thế nào đây? Tiếp theo Chu Tân cũng tỏ vẻ phản đối, sau đó Vương Vĩnh Ninh cũng chậm rãi bày tỏ ý kiến, y đương nhiên ứng về phía Lam Nghiệp. Cục trưởng Cục quản lý đô thị Khương Lâm Trạch ngồi bên ngoài, vẻ mặt đỏ lên, trong lòng vừa giận dữ vừa lo lắng, dưới mông như đang ngồi trên kim vậy. “Nếu đã muốn động đến mình, dễ dàng vậy sao?” Khương Lâm Trạch nghĩ thầm trong lòng, đưa ánh mắt lên, lén lút nhìn xem tinh thần của các ủy viên Rất nhanh ngoài Hàn Đông và Lam Nghiệp ra, trong Ủy viên chỉ còn lại Tư lệnh Vũ Ba và Bí thư Đảng ủy Công an Tiêu Thắng Anh chưa có phát biểu ý kiến. Những ủy viên đã nêu ý kiến, Lam Nghiệp chiếm được năm phiếu, còn Hàn Đông chỉ chiếm được bốn phiếu. Sắc mặt của Lam Nghiệp thoắt nở nụ cười, nói: - Hội ủy viên nên thoải mái ngôn luận, đồng chí Vũ Ba và đồng chí Thắng Anh, hai người cứ nói lên ý kiến của mình. - Vậy thì tôi sẽ nói. Giọng nói của Vũ Ba vang lên, trong phòng họp, đột nhiên thu hút nhiều ánh mắt của mọi người - Cục trưởng Cục quản lý đô thị nên thay đổi, tác phong của Cục quản lý đô thị cũng nên được chỉnh đốn lại, tôi nói xong lời của tôi. Lam Nghiệp sửng sốt, y không ngờ thái độ của Vũ Ba lại rất kiên quyết, quả thật như cây cờ lớn đứng về phía Hàn Đông. “ Chà, cha vợ của Hàn Đông là Phó chủ tịch quân ủy, có thể nhận được một phiếu từ quân đội, cũng có thể lý giải được.” Lam Nghiệp thở một hơi trong lòng, lập tức chỉnh đốn lại tâm trạng, ánh mắt liền chuyển sang Tiêu Thắng Anh, mỉm cười nói: - Đồng chí Thắng Anh, anh cũng nói xem, tuy anh vừa ới đến, đối với tình hình của thành phố Ninh Hải vẫn chưa mấy quen thuộc, nhưng anh là Ủy viên, cũng có thể bổ sung nói lên suy nghĩ của mình. Hàn Đông tự bĩu môi, trong lòng Lam Nghiệp có chút lo lắng, cho nên trước khi cho Tiêu Thắng Anh lên tiếng, cố ý chỉ Tiêu Thắng Anh vừa mới đến thành phố Ninh Hải, đối với tình hình của thành phố Ninh Hải không quen thuộc, thực tế là đang ám chỉ Tiêu Thắng Anh tốt nhất đừng nói bậy. Những Ủy viên có mặt đều hiểu được ý của Lam Nghiệp, tuy nhiên với họ, Tiêu Thắng Anh dù không đứng về phía Hàn Đông, nhưng anh vừa mới đến, hoàn toàn không cần thiết nêu lên ý kiến về việc này, dù sao bây giờ Hàn Đông và Lam Nghiệp hai bên đang tranh nhau quyết liệt, Tiêu Thắng Anh trực tiếp tham gia vào, thật không lý trí. Mọi người tuy xem ra như đang làm việc riêng, không thì cầm bút viết thứ gì đó vào quyển sổ, không thì nâng tách trà lên húp, có người thì đang chơi cái quẹt ga trong tay, tuy nhiên tâm tư của họ, đều vô cùng tập trung, cuộc họp ủy viên thường vụ diễn ra đến giờ, tranh chấp giữa Lam Nghiệp và Hàn Đông, hiện giờ dường như đang nóng dần lên. “Lam Nghiệp thông qua quan hệ của Tỉnh ủy, không mấy dễ dàng trụ vững, dự định không dễ dàng cho Hàn Đông lật ngược tình thế. Hàn Đông cũng không phải ngọn đèn kiệm dầu, như vậy thành phố Ninh Hải lại có phim hay để xem, cũng không biết khi nào kết thúc” Tiêu Thắng Anh làm tắt nửa điếu thuốc trong tay vào cái gạt tàn thuốc, sắc mặt trên gương mặt thận trọng hơn, tuy nhiên anh ta cũng không vội tỏ thái độ. Hiện tại Hàn Đông và Lam Nghiệp đều cân sức ngang tài, mỗi bên đều chiếm lấy sáu phiếu của ủy viên, chỉ còn một phiếu của Tiêu Thắng Anh, nếu Tiêu Thắng Anh ủng hộ ai, thì thắng lợi sẽ thuộc về người đó. Tuy nhiên, mọi người đều nghĩ, nếu Tiêu Thắng Anh tiếp được những lời của Lam Nghiệp tỏ vẻ mình mới đến vẫn không có ý kiến gì, không thì nói lên những thứ không cần thiết, nói ra cũng tương đương vô ích. - Ừm, nếu Bí thư Lam đã điểm danh, vậy thì tôi sẽ nói. Tôi vừa mới đến, muốn nói đến công việc của toàn thể thành phố Ninh Hải có mấy quen thuộc, điều đó cũng không có khả năng. Nhưng đối với công việc của Cục quản lý đô thị thành phố Ninh Hải, tôi vẫn có chút trải nghiệm bản thân, không giấu mọi người, ngày trước khi tôi vừa đến thành phố Ninh Hải, chủ yếu muốn lãnh hội phong thổ nhân tình của thành phố Ninh Hải, điều này cũng khiến tôi tận mắt chứng kiến được một cảnh tàn bạo của Cục quản lý đô thị, một người phụ nữ nội trợ, không chỉ giỏ thức ăn bị đánh nát, trên mặt còn bị đánh đến chảy máu, điều này khiến mọi người đứng xung quanh, mọi người đều tức giận bất bình, sau đó có người báo cảnh sát… Nghe Tiêu Thắng Anh chậm rãi nói, vẻ mặt của mọi người có chút ngơ ngẩn, có người khác thậm chí kinh ngạc đến trợn to hai mắt. Mọi người không sao nghĩ được, Tiêu Thắng Anh cũng đồng ý điều chỉnh Nụ cười trên gương mặt của Lam Nghiệp dần đọng lại, cuối cùng trở nên âm trầm, giống như một đóa hoa đang nở rộ, dần dần héo úa. Trong lòng anh ta thậm chí rất lạnh lẽo, vốn dĩ cuộc họp thường vụ hôm nay, anh ta đang muốn nhìn thấy Hàn Đông xấu hổ. Nhưng nghìn tính vạn tính, anh ta cũng không ngờ lại có kết quả như vậy. Trước là phản chiến của Phó Chủ tịch thành phố Tống Kiến Quốc, khiến trong lòng Lam Nghiệp rất không thoải mái, bây giờ đến Tiêu Thắng Anh vừa mới đến không ngờ cũng tán thành điều chỉnh Cục quản lý đô thị. “Là trùng hợp? Hay là âm mưu đã được sắp xếp từ trước?” Trong lòng Lam Nghiệp liên tục cân nhắc, ánh mắt lạnh băng nhìn về Tiêu Thắng Anh, dường như muốn nhìn thấu trái tim của anh ta vậy. “Tên Tiêu Thắng Anh này, nói có thật không? Anh ta đã nhìn thấy Cục quản lý đô thị đánh người?” Lam Nghiệp có chút không tin. “Ngoài ra, hôm qua mới nhậm chức, vậy ngày trước y đến thành phố Ninh Hải, vì cái gì, gặp người nào, sao mình không biết gì?” Trong lòng Lam Nghiệp, dâng lên một chút bất ổn. Dần dần thu lại ánh mắt, trong lòng của y rất chua xót. “Chẳng lẽ thật vất vả cho Tỉnh ủy ra tay, kết quả người đến đây vẫn đi chung với Hàn Đông sao?” Lam Nghiệp hận đến nỗi muốn lập tức níu lấy tên Tiêu Thắng Anh hỏi tiểu tử này rốt cuộc muốn cái gì. Trong phòng họp rất yên lặng, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được âm thanh khi cây kim rơi xuống đất. Người của Lam Nghiệp, trong lòng hoàn toàn buồn bực, họ cũng cảm thấy không ổn. Trong lòng Chu Tân thở dài: “Đảo đi đảo lại, không ngờ lại là kết quả này, công việc của thành phố Ninh Hải thật không dễ làm.” Thậm chí trong lòng anh ta cũng đồng tình với Lam Nghiệp, gặp phải một đối thủ như Hàn Đông, nơi nào cũng bị áp chế, đổi là người khác cũng thấy buồn bực. Nói tới, Lam Nghiệp làm việc tại thành phố Ninh Hải cũng rất lâu rồi, nếu không phải gặp đối thủ mạnh như Hàn Đông, ngày tháng của y tuyệt đối tốt rất nhiều. - Bí thư Lam, tôi nghĩ cơ quan của Cục quản lý đô thị nên điều chỉnh rồi, các đồng chí đều tỏ thái độ rồi. Hàn Đông mỉm cười nói, phá vỡ sự yên lặng trong phòng họp. Trong lòng Lam Nghiệp cảm xúc lẫn lộn, nếu biết trước như vậy, anh ta trước tiên nên kịp thời làm giáng đoạn chủ đề này, không để mọi người thảo luận, càng không nên nói rõ ra hết. - Ừm, nên điều chỉnh thôi, ban tổ chức đã chuẩn bị công việc khảo sát tương ứng, lần sau họp hội nghị sẽ chính thức thảo luận cụ thể về việc tuyển chọn. Trước đó, hy vọng đồng chí Khương Lâm Trạch nhất định phải rút ra kinh nghiệm xương máu, nắm bắt tốt công việc của Cục quản lý đô thị. Lam Nghiệp vô cùng chua xót nói, tuy nhiên anh ta là Bí thư Thành ủy, về mặt nhân sự có quyền phát ngôn, huống chi là vấn đề về cơ quan của Cục quản lý đô thị, cũng không đưa ra sắp xếp trước, cho nên anh ta cho Ban tổ chức sau khi khảo sát mới thảo luận, hoàn toàn không có vấn đề gì, người khác cũng không có gì đáng nói. - Cuộc họp hội nghị đến đây, tan họp. Tâm trạng của Lam Nghiệp nặng nề bước ra khỏi phòng, sắc mặt lạnh như băng. Hàn Đông nở nụ cười trên mặt, theo sát phía sau rời khỏi phòng họp. Các ủy viên nhìn thấy bóng dáng của Hàn Đông, trong lòng không khỏi thán phục. Người của Lam Nghiệp, càng cảm thấy tên này quả thật rất đáng sợ, Lam Nghiệp đã ra sức chín trâu hai hổ, không ngờ lại bị Hàn Đông chèn ép đến chết. “Chà, Ninh Hải đã không còn là Ninh Hải của Lam Nghiệp nữa rồi.” Trong lòng Chu Tân thầm than, “Mình nên đi về đâu?”