- Chủ tịch thành phố? Không thể nào, còn trẻ như vậy đã là Chủ tịch thành phố? Chu Vũ Khê kinh ngạc nhìn cha, thấy ông không phải là đang nói đùa mới cảm thấy kinh ngạc cùng phấn chấn: - Hóa ra hắn ta là Chủ tịch Thành phố, thật không tưởng tượng được, như vậy hắn chẳng phải là cán bộ cấp Thứ trưởng rồi sao? Nghĩ đến bộ dạng của Hàn Đông, phỏng chừng cũng mới khoảng ba mươi tuổi thôi, vậy mà đã là cán bộ cấp Thứ trưởng rồi, cấp bậc so với cha anh ta còn cao hơn. Đồng thời, trong lòng Chu Vũ Khê lại càng quyết tâm muốn tới nông thôn làm việc. Bởi vì anh ta cảm thấy dường như đã tìm được mục tiêu cho cuộc đời mình, đặc biệt, lần trước, Hàn Đông cũng đã từng cổ vũ anh ta, khiến anh ta cảm thấy vô cùng vui mừng. - Mình sẽ coi Chủ tịch Hàn là tấm gương, cố gắng sau này làm nên sự nghiệp. Chu Vũ Khê kích động nói thầm. Trong lúc này, anh ta đương nhiên đã quên hết những lời phản đối lúc trước của cha mình rồi. Chu Tân nhìn đứa con trai đang hân hoan, vui sướng, thấy trong mắt anh ta để lộ ra vẻ phấn chấn rồi lại trở nên kiên định, giống như đã lột xác trở thành một con người khác. - Hừ, con nghĩ là làm việc ở nông thôn thật tốt như vậy? Chu Tân khinh thường nói. - Nói cho con biết, năm ngoái, có tám mươi phần trăm những người xuống nông thôn làm việc đã phải xin từ chức, số còn lại cũng là tìm mọi cách để được điều chuyển đến đơn vị khác làm việc, không có một ai kiên trì giữ chức được đến bây giờ. Hơn nữa, cha cũng nói cho con biết, đối với chuyện này, Thành ủy cũng không hề coi trọng, con xem xem, làm việc ở nông thôn thật đúng là tốt đẹp như vậy đó. Chu Vũ Khê chán nản nhìn cha nói: - Con cảm thấy là Chủ tịch thành phố Hàn chắc chắn sẽ không lừa gạt con, những lời ngài ấy nói con đều cảm thấy rất có lý. Thành phố Ninh Hải của chúng ta là một thành phố cấp Phó tỉnh, trình độ kinh tế so với cả nước cũng không phải là kém, mặc dù giữa thành phố và nông thôn chênh lệch rất lớn thế nhưng là một người trẻ tuổi có tham vọng, có nghị lực, nếu như có thể được xuống dưới cơ sở rèn luyện, công hiến sức mình vì sự phát triển của nông thôn thì cũng là một chuyện vô cùng có ý nghĩa. Đây không chỉ là chuyện có thể giúp đỡ người dân địa phương mà đối với bản thân con mà nói, cũng là một việc rất có ích. - Con… Chu Tân tức giận không nói được gì. Đứa con trai này của ông vẫn luôn là một người rất bướng bỉnh, bây giờ lại còn bị Hàn Đông lừa gạt như thế, chui vào ngõ cụt, đúng là không phải chuyện tốt gì. - Con cho là những lời Hàn Đông nói đều là thật hay sao? Nói cho con biết, chính bản thân Hàn Đông cũng đang phải dậm chân tại chỗ, ý nghĩ của hắn tuy rằng rất tốt đẹp thế nhưng nếu như không có người ủng hộ thì có thể thực hiện được hay sao? - Cha, cha cũng nói là ý tưởng của Chủ tịch thành phố Hàn là rất tốt, vậy sao cha lại không ủng hộ? Chu Vũ Khê vặn hỏi lại. - Con nhớ trước kia cha vẫn luôn nói là muốn làm nên sự nghiệp, phải làm ra chuyện thật, vậy thì cha hãy ủng hộ Chủ tịch thành phố Hàn đi. Con nghe nói Chủ tịch thành phố Hàn rất coi trọng cuộc sống của nhân dân, đây cũng là biểu hiện làm chuyện thực tế đó. Lời nói của Chu Vũ Khê khiến Chu Tân cảm thấy vô cùng ức chế, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn, ông lại không tìm được lý do gì để phản bác con trai. Lại nói, Chu Tân từ khi làm chính trị quả thực cũng rất có lòng muốn làm nên một phen sự nghiệp. Tuy nhiên, lăn lộn trong quan trường của Trung Hoa, chỉ có một số ít người là quả thực làm nên được chuyện, còn lại, những người khác, nếu như muốn bước lên cao hơn, thì chuyện đối xử tùy người và giữ nguyên hàng ngũ mới là chuyện quan trọng hàng đầu. Nhiều khi, người ta thường chỉ xử lý sự việc chứ không xử lý con người, cho nên, đây cũng là một trong những cái khó của người làm quan. Mấy năm trước, ở nhà, Chu Tân thường xuyên nói ra lý tưởng của bản thân, muốn làm một vị quan tốt, một lòng muốn làm việc cho dân. Điều này đã hình thành nên một tấm gương sáng trong lòng đứa con trai của ông, bởi vậy, con trai ông thành tích học tập luôn rất tốt, khiến ông không phải bận tâm quá nhiều. Chỉ có điều, theo địa vị của ông ngày một tăng, thì những chuyện ông trải qua cũng ngày một nhiều lên, suy xét các mặt vấn đề cũng ngày càng trở nên phức tạp, phần lý tưởng sự nghiệp trong lòng đã dần biến thành chức quan, đem chức quan của bản thân mình trở thành cái để mà kinh doanh rồi. Bây giờ, nghe đứa con nhắc lại, Chu Tân trong lòng cũng có chút cảm thán, không tự chủ được muốn quay trở lại. Tuy nhiên, Chu Tân cũng chỉ thất thần trong nháy mắt, ông ta rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, trầm mặt xuống, nói: - Con thì biết cái gì, chuyện ở Thành ủy, đâu có đơn giản như con nghĩ vậy. Con đó, chính là vì kinh nghiệp xã hội quá ít cho nên mới nghe người khác nói ngọt một lúc đã tin là thật. - Con lại không nghĩ như vậy. Tuy kinh nghiệm xã hội của con quả thực rất ít thế nhưng con vẫn có cách nghĩ của riêng mình, có khả năng phân biệt thị phi, đúng sai, đảm bảo không hề kém hơn người khác. Chu Vũ Khê ngồi xuống bên cạnh cha, muốn cùng cha tranh luận đến cùng. - Con biết cha nói phức tạp là có ý gì. Mọi người ai cũng đều muốn nắm quyền lực vào trong tay mình, không thèm chịu nể mặt, phải đứng thành hàng, vân vân… Con cũng biết đây chính là khiếm khuyết lớn nhất của quan trường Trung Hoa, bởi vì như vậy sẽ rất dễ làm chậm trễ chuyện chính… Nhìn đứa con hơi khẽ cau mày, làm ra vẻ lo lắng, trong lòng Chu Tân cảm thấy hơi buồn cười, đúng là khí phách của kẻ học sinh, ý tưởng đúng thật là rất đơn giản. Tuy nhiên, trong chuyện này, ông ta cũng không thể cùng con trai thảo luận sâu hơn được. Mà điều chân chính đang khiến ông ta đau đầu đó là hiện tại con trai ông ta đã hạ quyết tâm xuống cơ sở làm việc. Lấy tính cách quật cường của con trai mình, thì chỉ sợ ông ta có nói thế nào đi chăng nữa thì cũng khó có thể khiến đứa con thay đổi chủ ý. Thấy Chu Tân mở miệng như muốn nói gì, Chu Vũ Khê liền giành nói trước: - Cha, cha cũng đừng khuyên con nữa, dù sao thì con cũng đã quyết định rồi, con nhất định phải xuống nông thôn làm việc, con nhất định sẽ rèn luyện cho thật tốt, làm ra thành tích cho cha xem. Chu Tân nói: - Con thì có thể làm gì? Chu Vũ Khê bất mãn nói: - Cha, cha đúng là quá coi thường con rồi, năng lực của con cha chưa được thấy đâu. Cha yên tâm, con xuống cơ sở sẽ không lấy cờ hiệu của cha ra dọa người đâu, con nhất định phải dựa vào năng lực của bản thân mình để làm việc. Cha cũng đừng can dự vào chuyện của con. Cha không phải đã từng nói con thiếu được rèn luyện sao, vậy thì hãy cứ để con đến cơ sở thử một lần đi. Nhìn tới ánh mắt kiên nghị của con trai, Chu Tân suy nghĩ một chút rồi nói: - Vậy cũng được, cha đồng ý để con xuống nông thôn làm việc. Thế nhưng cha nói trước, con xuống cơ sở làm việc một năm, cha không can dự, nếu như con có thể bằng bản lãnh của mình làm ra được thành tích, thì sau này cha sẽ không quản con nữa, để con tự cố gắng. Thế nhưng nếu như con xuống cơ sở rồi mà vẫn không làm được gì thì sau này nhất định phải nghe theo sự sắp đặt của cha. - Được. Một lời đã định. Chu Vũ Khê cũng không cò kè mặc cả thêm làm gì. Cậu ta tuy rằng bướng bỉnh thế nhưng cũng là một người rất thông minh. Cậu ta biết, cha mình có thể làm được như vậy đã là sự nhựơng bộ rất lớn rồi. Hơn nữa, cậu ta cũng rất tin tưởng vào bản thân mình, tin rằng nhất định có thể làm ra được thành tích, do vậy trong lòng vô cùng tự tin. Nhìn thấy bộ dạng tự tin của Chu Vũ Khên, Chu Tân cũng không muốn đả kích con thêm nữa, dù sao để nó tự mình xuống dưới trải nghiệm một phen cũng tốt. Hơn nữa, đối với người khác mà nói, việc xuống nông thôn làm việc chỉ là một sự lừa dối, thế nhưng, đối với con trai của Chu Tân ông ta mà nói, thì cũng là một cái chiêu bài rất tốt. Cứ để cho nó xuống dưới lăn lộn một thời gian ngắn, sau này chẳng phải cũng là đã có kinh nghiệp công tác ở cơ sở hay sao. Chỉ có một điều khiến ông ta cảm thấy hơi có chút buồn bực đó là Chu Vũ Khê hình như là hơi có chút đặc biệt tôn sùng Hàn Đông. Làm Phó bí thư thành ủy kiêm nhiệm Chủ nhiệm Khu công nghệ cao, có thể nói, nếu như không có sự ủng hộ của Lam Nghiệp thì Chu Tân khó có thể lấy được chức Phó bí thư này tới tay. Bởi vậy, bất kể như thế nào, ở sâu trong nội tâm, Chu Tân vẫn rất cảm kích Lam Nghiệp. Mặc dù, đôi khi Chu Tân cũng cảm thấy rằng Lam Nghiệp làm việc có hơi thiếu quyết đoán, ý thức khai thác không mạnh, thế nhưng, bất kể là công khai hay bí mật, ông ta vẫn đều tận hết sức để giữ vũng quyền uy cho Lam Nghiệp. Từ sáu rưỡi đến bảy giờ là khoảng thời gian phát sóng mục tin tức của Thành phố Ninh Hải. Bình thường, lúc này, các lãnh đạo của Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố nếu như rảnh rỗi thì sẽ ngồi ở nhà xem tin tức, nắm giữ hướng phát triển của Thành phố, sau khi xem xong thì có thể tiếp tục theo dõi tin thời sự của đài Trung ương. Đầu đề tin tức hôm nay của Thành phố Ninh Hải chính là buổi hội đàm với sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của Thành phố trong năm 2000, đầu tiên là chiếu hình ảnh của các ứng viên tham gia, sau đó lại giới thiệu những đơn vị sẽ tham gia hội đàm, cuối cùng là hình ảnh Chủ tịch thành phố Hàn Đông tham gia thị sát buổi hội đàm, cổ vũ sinh viên xuống cơ sở tuyến dưới làm việc. Nhìn hình ảnh Hàn Đông đang chậm rãi nói chuyện trên phần tin tức, chân mày của Chu Tân hơi cau lại. Hàn Đông sẽ không vô duyên vô cớ tự nhiên chạy tới chỉ để nói một chút về việc sinh viên xuống cơ sở làm việc, hơn nữa lại còn đem vấn đề nông nghiệp kết hợp với chuyện công tác ở nông thôn nữa, xem ra là trong lòng hắn hẳn là đã có một bản kế hoạch cụ thể rồi. - Lại nói, Hàn Đông cũng chỉ là muốn làm một chút chuyện thực tế mà thôi. Người này tuy rằng tuổi còn trẻ thế nhưng lại có nghị lực phi thường. Chu Tân trong lòng đánh giá Hàn Đông một cách khá khách quan. Quay đầu nhìn đến đứa con trai đang ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt chằm chằm hướng đến hình ảnh trên mục tin tức, trên mặt không tự chủ phát ra một tia hưng phấn, sùng bái, Chu Tân liền thở dài một hơi trong lòng. Nghĩ đến chuyện con trai mới gặp mặt Hàn Đông có một lần mà đã bị Hàn Đông gạt như vậy thì có thể thấy được lực ảnh hưởng và sức hấp dẫn của Hàn Đông lớn đến mức nào. “Nếu như như vậy thì chỉ sợ là lực ảnh hưởng của Hàn Đông ở Thành phố sẽ càng ngày càng lớn hơn nữa.” Chu Tân thầm nghĩ trong lòng. Ông ta cảm thấy hôm nay phần tin tức của Ninh Hải sắp xếp cũng có chút vấn đề, đầu đề tin tức không ngờ không phải là Lam Nghiệp mà lại là Hàn Đông. Ở Trung Hoa, việc sắp xếp tin tức phải vô cùng chú ý, nhân vật số một khẳng định lúc nào cũng phải được sắp xếp đầu tiên, chỉ trừ ngày nào nhân vật số một không xuất hiện mà thôi. Thế nhưng ngay sau đó, phần tin tức thứ hai chính là tin về Lam Nghiệp gặp mặt các Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn lớn. - Ban Tuyên giáo có vấn đề rồi. Chu Tân trong lòng thở dài một tiếng. Xem ra, Đại hội Đại biểu Hội đồng nhân dân chấm dứt, Hàn Đông thành công thông qua tuyển cử với số phiếu cao đã khiến cho luồng gió ở Thành phố phát sinh biến đổi rồi, có ít người chỉ sợ là đứng ngồi không yên. Trưởng ban Tuyên giáo Vương Đại Vĩ vẫn luôn theo sát Lam Nghiệp, hơn nữa lực khống chế của ông ta ở Ban tuyên giáo vẫn luôn rất mạnh, mà Đài truyền hình lại là đơn vị trực thuộc của ban Tuyên giáo, sao lại có thể xuất hiện loại vấn đề như thế này cơ chứ. “Loại tình huống này chỉ có thể nói là trong nội bộ chúng ta đã bắt đầu phát sinh vấn đề.” Chu Tân suy nghĩ rồi đi vào thư phòng, lấy điện thoại gọi đến số nhà của Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp.