Kiều San San nhìn Hàn Đông, đôi mắt lo âu hỏi: - Hàn Đông, là ai làm? Hàn Đông cười cười nói: - Chỉ là một tên nhãi nhép, anh sẽ xử lý tốt Nhìn vẻ mặt lo lắng của Bạch Vũ Giai và Kiều San San, khuôn mặt hắn nở nụ cười dịu dàng, nói: - Không có gì phải lo lắng, chúng ta làm gì thì cứ làm vậy Tuy nhiên, trong lòng Hàn Đông đã hạ quyết tâm, nhất định không thể tùy tiện, Mã Bình Nguyên làm như vậy, chính mình sẽ cho ông ta biết thế nào là lễ độ. Mã Bình Nguyên cũng là một nhị thế tổ, thành sự không có bại sự có thừa, mỗi ngày mù quáng lăn lộn, lại muốn đối phó với hắn, Hàn Đông cơ bản cũng không cần phí quá nhiều tâm huyết. Giữa trưa cơm nước xong xuôi, Hàn Đông tranh thủ gọi điện thoại cho Hàn Mạn Lương - Tiểu Đông, làm thế nào mà cậu lại gọi điện cho tôi? Hàn Mạn Lương nhận điện thoại, nghi hoặc nói Hàn Đông nói: - Sao nào, tôi không thể điện thoại cho anh? - Ha ha, vậy cũng không phải, chỉ có điều cậu trăm công ngàn việc, không ngờ cũng có thời gian gọi điện thoại cho tôi, tôi rất cảm kích. Hàn Đông tức giận, cười cười nói: - Được rồi, tôi có việc nhờ anh Hàn Mạn Lương lúc này nghiêm mặt nói: - Nói đi, có chuyện gì? - Bạch Vũ Giai ở cùng tôi, cô ấy đến đây đêm hôm qua, hôm nay lúc chúng tôi chuẩn bị đi ngắm biển, có người đã theo dõi, tôi đã bảo người cục công an cản trở người theo dõi, qua điều tra, không ngờ là người từ Yến Kinh đến, là một người tên Đầu to an bài. - Đầu to? Tiểu tử kia có liên quan tới Mã Bình Nguyên à. Chẳng lẽ là Mã Bình Nguyên chỉ điểm? Hàn Mạn Lương trầm giọng nói, anh ta ở Yến Kinh lăn lộn nhiều năm như vậy, đối với một số tùy tùng quan trọng bên cạnh các con ông cháu cha anh ta đều biết. Cho nên Hàn Đông vừa nhắc tới Đầu to, anh ta liền nghĩ tới Mã Bình Nguyên, Mã Bình Nguyên không ngờ cử người theo dõi Bạch Vũ Giai và Hàn Đông, chuyện này rất nghiêm trọng rồi. Hàn Đông nói: - Tôi bất kể là ai, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người chọc tôi thì tôi cũng phải chọc người, có vài người cần phải giở trò, để khiến người ta biết chút lợi hại. - Tôi biết phải làm sao, tiểu tử Mã Bình Nguyên kia ăn uống chơi gái đánh bạc, mọi thứ đều dính vào, nắm cái đuôi ông ta rất là đơn giản Hàn Mạn Lương nói, tuy rằng Hàn Đông không nói phải nhằm vào Mã Bình Nguyên, nhưng anh ta đã hiểu rõ ý của Hàn Đông Hàn Đông thản nhiên nói: - Anh hãy chọn cách xử lý, tuy nhiên nếu đã không động thì thôi, một khi đã động dù nhỏ cũng phải thật tàn nhẫn, bằng không làm sao có thể để người ta khắc sâu trí nhớ chứ. Đương nhiên những việc phạm pháp loạn kỷ cương anh không thể làm, cần phải tính toán kỹ một chút. - Chuyện này cậu cứ an tâm đi, tôi sẽ bố trí tốt. Tên kia căn bản không cần tôi phải dùng tới thủ đoạn không chính đáng, vấn đề của y chỉ cần bọc lộ hết, hơn nữa nếu có thêm người điều tra, cũng không phải là chuyện nhỏ. Mã Bình Nguyên có cha là Mã Viễn Sơn, ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Yến Kinh, Phó chủ tịch thường trực thành phố, ông ngoại là một trong vài vị bô lão có tài còn lại ở thế hệ trước của Trung Hoa. Bởi vậy anh ta ở Yến Kinh rất kiêu ngạo, làm chuyện xấu, cũng có người tới chống đỡ, lại cũng không ai dám nhằm vào anh ta để điều tra. Đương nhiên, nếu nhà họ Hàn tham gia vào, nếu nắm được chứng cứ rõ ràng. Mã Bình Nguyên khẳng định cũng không tốt hơn. Hơn nữa với cách làm việc bình thường của Mã Bình Nguyên, theo như lời Hàn Mạn Lương đã nói, phải nắm được nhược điểm của anh ta, mọi việc sẽ đơn giản như trở bàn tay. Hàn Đông sở dĩ đem chuyện này giao cho Hàn Mạn Lương làm, đúng là vì suy nghĩ Hàn Mạn Lương ở Yến Kinh lăn lộn nhiều năm như vậy, việc quan hệ sẽ không phải vấn đề, và cũng không vấn đề gì khi thu thập chứng cứ liên quan tới Mã Bình Nguyên Hàn Đông lại dặn dò Hàn Mạn Lương một chút, sau đó cúp điện thoại. Lúc xoay người sang chỗ khác, liền thấy Bạch Vũ Giai và Kiều San San nắm tay nhau đứng ở phía sau, hai người thấy Hàn Đông quay đầu lại, đều lộ ra vẻ tươi cười. Hàn Đông cười cười đi tới, ôm lấy cả 2 người bọn họ, đi vào phòng ngủ, kéo các cô lên giường. Trong tiếng hô của hai người, Hàn Đông vồ lên giường. Khách sạn ven biển, mặt hướng ra biển, nơi này có thể ngắm biển, bình phẩm về biển theo ý mình. Phòng được đặt bởi tên của Kiều San San, là phòng tốt nhất, trên mái nhà còn có một vườn hoa trên sân thượng, hoa đào đang nở, ngồi dưới bóng cây hoa đào, có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng. Buổi chiều… chuông điện thoại kêu, Lâm Dũng lại gọi điện cho Hàn Đông, nói với Hàn Đông đã điều tra thêm được một bước, Trần Hạo Thăng cũng không chụp được ảnh gì, hơn nữa mục đích chủ yếu là theo dõi Bạch Vũ Giai, hình dạng của Hàn Đông cũng không thấy rõ ràng. - Nếu như vậy, vậy cứ theo trình tự bình thường mà làm, nên xử lý thế nào thì cứ xử lý. Hàn Đông nói Trần Hạo Thăng này phỏng chừng cũng chẳng hay biết gì, thậm chí ngay cả tên Đầu to thuê Trần Hạo Thăng, chỉ e cũng không biết tính toán đích thực của Mã Bình Nguyên. Hàn Đông biết Mã Bình Nguyên vẫn luôn mơ ước có được Bạch Vũ Giai, nếu không phải bởi vì mình, tên này không biết sẽ dùng thủ đoạn gì với Bạch Vũ Giai Hơn nữa ở trong đầu Hàn Đông, thời điểm ở kiếp trước, Bạch Vũ Giai cuối cùng nhảy lầu mà chết, thủ phạm chính là Mã Bình Nguyên. Mà hiện tại Mã Bình Nguyên không ngờ tìm người theo dõi Bạch Vũ Giai, ý đồ thông qua việc này để đả kích hắn, Hàn Đông lúc này rất phẫn nộ, không chút do dự quyết định phải ra tay nhằm vào anh ta. Hiện tại tuy rằng Hàn Đông giao chuyện này cho Hàn Mạn Lương làm, nhưng một khi Hàn Mạn Lương tìm được chứng cớ hữu hiệu, Hàn Đông sẽ đích thân giao tiếp với các bên liên quan, nhất định phải làm cho Mã Bình Nguyên chịu đau khổ. “Đáng tiếc với thân phận của Mã Bình Nguyên, nếu như không có gì đặc biệt quan trọng, không thể lập tức đưa anh ta đến chỗ chết. Một vấn đề như thế, với lực ảnh hưởng của Tô Gia, cho dù Mã Bình Nguyên bị bắt và kết án, phỏng chừng cũng không phải ngồi ở trong tù lâu”. Hàn Đông trong lòng rất khó chịu, hắn tuy rằng ra tay đối phó Mã Bình Nguyên, nhưng lại muốn chuẩn bị ổn thỏa một chút về Mã Bình Nguyên, điều này cũng không phải là không có cách, có thể bởi Hàn Đông đã đạt tới cấp độ này, làm việc nhất định phải chú ý đúng mực, quá yếu, người khác sẽ nói người này không quyết đoán, quá độc ác, lại sẽ để cho người khác rất lo lắng, cảm thấy hắn không để cho người ta lối thoát. Bởi vậy với chuyện Mã Bình Nguyên, Hàn Đông tính toán phải làm cho Mã Bình Nguyên thiệt thòi lớn, chứ không phải vơ đũa cả nắm, một đòn chết chắc. Huống chi, Tô Lão vẫn còn sống, dù Hàn Đông phải một gậy đánh chết anh ta, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy Cụ thể thu thập đến đâu, thì phải xem Hàn Mạn Lương tìm được nhược điểm gì rồi. …… - Đau chết mất Trần Hạo Thăng rời đồn công an mà buồn bực Ở trong đồn công an, anh ta bị viên cảnh sát mặt đen lót một quyển sách vào ngực, hung hăng đấm thật nhiều, khiến anh ta mắt hoa lên, thiếu chút nữa là ngất đi. Anh ta từng nghĩ rằng chỉ cần có cơ hội, khẳng định sẽ giống mấy người tử vì đạo, kiên cường khi bị đối phương tra tấn, nhưng hôm nay sự thật lại chứng minh anh ta dù có cơ hội, cũng không phải là tử vì đạo, nhiều nhất chỉ có thể là tên phản đồ mà thôi. Viên cảnh sát mặt đen cũng không dùng khổ hình gì, chỉ có điều có lúc dùng thủ đoạn của cảnh sát mà thôi, Trần Hạo Thăng liền không chống đỡ nổi, đầu đuôi xuôi ngược đều được nói ra rành mạch. Mà thời điểm anh ta thú nhận, bên cạnh còn có cảnh sát tiến hành ghi âm, cuối cùng anh ta còn ký tên đồng ý vào bản ghi chép. -Đầu to mà anh nói, đương nhiên sẽ có người tìm anh ta, anh sau này trở về tốt nhất thành thật một chút, nói cách khác, những giấy tờ này nếu để cho Đầu to hoặc những người khác biết, xem anh làm sao có thể tồn tại ở Yến Kinh Câu nói này, Trần Hạo Thăng hiểu nó như là một lời đe dọa Thông qua việc anh ta khai ra hết, bọn cảnh sát đối với tình hình của anh ta hiểu rất nhiều, hơn nữa dường như cũng hiểu một chút về tên Đầu to kia, biết tên kia sống ở Yến Kinh, hơn nữa lại lòng lang dạ sói. Nếu để cho Đầu to biết tin tức bị mình bán rẻ, vậy chính mình khẳng định không có một ngày tốt lành Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Hạo Thăng liền thấy sợ hãi “Xem ra nhiệm vụ lần này không phải đơn giản như vậy”. Vì an toàn của mình, Trần Hạo Thăng quyết định nên rời khỏi thành phố Ninh Hải càng sớm càng tốt, anh ta để ý nếu mình còn lưu lại thành phố Ninh Hải, nói không chừng gặp các việc ngoài ý muốn khác, vậy cái mạng nhỏ của mình sẽ không bảo vệ được nữa Vừa lúc buổi chiều có một chuyến bay trở về Yến Kinh, Trần Hạo Thăng lòng như lửa đốt lao tới sân bay, vừa hỏi, vé máy bay đã bán hết Điều này làm cho Trần Hạo Thăng rất phiền lòng, suy nghĩ một chút, liền mua vé máy bay ngày mai, quyết định buổi tối ở lại nhà khách phi trường, ngày mai sẽ đi. Lúc đang làm thủ tục thuê chỗ ngủ lại, một nam thanh niên giản dị ngăn anh ta nói: - Anh phải về Yến Kinh à, tôi có một tấm vé ngày hôm nay, anh có muốn đổi - Tại sao tôi… Trần Hạo Thăng chưa nói dứt lời, liền nhìn thấy tia hào quang sắc bén trong mắt nam thanh niên kia, trong lòng run rẩy, theo bản năng nhìn vô thức xung quanh - Có cái gì hay mà nhìn, mau đổi đi Nam thanh niên kia trầm giọng nói - Trở về hãy làm người tốt. Rốt cuộc Trần Hạo Thăng thấy tin tưởng, nam thanh niên này, nhất định là người cục công an thành phố Ninh Hải. “Thực sự đã đi theo tôi tới sân bay, nếu lúc trước mình muốn ở lại tiếp tục theo dõi Bạch Vũ Giai, chỉ e tình cảnh không có nhẹ nhàng như vậy” Lúc này trên mặt Trần Hạo Thăng mồ hôi chảy ròng ròng, anh tại bị hù dọa quá, thầm nghĩ rốt cuộc Bạch Vũ Giai đi cùng với người nào, không ngờ có thể huy động người cục Công an thành phố Ninh Hải Không hề nghĩ nhiều, Trần Hạo Thăng cùng nam thanh niên kia đổi vé máy bay, chờ một lúc, liền tới thời gian kiểm phiếu, sau khi lên máy bay bay lên không trung, Trần Hạo Thăng thậm chí vẫn quan sát xung quanh, anh ta lo lắng người cục công an thành phố Ninh Hải vẫn đi theo lên máy bay, anh ta hiện tại quả thật giống chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ.