Đợi cho điện thoại đổ chuông một lúc lâu, Lam Tinh mới bất đắc dĩ nhấc máy, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi vểnh lên, tựa như hai trái anh đào đỏ tươi, tràn đầy hấp dẫn. Là điện thoại của bố Lam Nghiệp, ông nói với giọng trầm trầm: - Tinh Tinh, con đang ở đâu, mẹ con vì con mà hôn mê bất tỉnh, con hãy về ngay - A... Lam Tinh thốt lên một tiếng kinh ngạc, lo lắng hỏi: - Làm sao vậy, lúc con ra khỏi nhà, không phải mẹ vẫn bình thường sao? Lam Nghiệp lạnh lùng nói: - Con nói mà không biết xấu hổ, mẹ con tức ra thành như vậy, mà con còn quay mặt bỏ đi? Lam Tinh cảm thấy có chút lo lắng, mắt cô ánh lên vẻ thoáng buồn, cô nói: - Con về ngay bây giờ. - Ừ Lam Nghiệp trầm giọng nói rồi cúp ngay điện thoại. Lam Tinh đứng dậy: - Hàn Đông, tôi không cần biết thân phận của anh là gì, với tôi anh đơn giản chỉ là Hàn Đông, nhớ cho kĩ anh vẫn phải mời tôi ăn cơm đấy nhá. Lam Tinh thật sự rất lo lắng, trước khi cô đi, mẹ cô dù là có chút tức giận, nhưng quả thật lúc đó không có vấn đề gì cả, từ trước đến nay bố cô chưa bao giờ nói dối cô bất cứ điều gì, cho nên cô phải nhanh chóng về nhà. Hàn Đông thanh toán rồi đưa Lam Tinh ra cửa, nói: - Về nhà thì bình tĩnh nói chuyện với bố mẹ, không có việc gì là không thể nói rõ cả. Lam Tinh gật gật đầu, nguýt Hàn đông một cái rồi nói: - Rõ rồi, Chủ tịch thành phố đại nhân. Cô cười khẽ, phảng phất có chút lo lắng, khuôn mặt của cô lúc đó khiến người ta bất giác nảy sinh tình cảm. Bắt cho Lam Tinh một chiếc taxi rồi Hàn Đông chầm chậm quay về nhà. Tết Nguyên Đán sắp tới rồi, một năm mới cũng sắp đến, một năm mới bắt đầu bằng mùa xuân, Hàn Đông đến thành phố Ninh Hải cũng được gần hai tháng rồi, đã quen dần với công việc, trong đầu cũng có một vài dự định cho những bước tiếp theo, trong năm mới này có thể từng bước từng bước thực hiện. Tết Nguyên Đán, Hàn Đông chuẩn bị trở về Yến Kinh một chuyến, thăm hỏi người thân, đồng thời anh cũng rất nhớ Lữ Nhạc và Hàn Vũ. Lam Tinh vội vã về đến nhà, thấy cha mẹ đều đang ngồi trong phòng khách, sắc mặt của mẹ tái nhợt, mắt nhìn như là vừa khóc, cô không khỏi mềm lòng. Cô cũng hiểu được, vẫn là việc đại sự của bản thân mình, cô và cha mẹ có quan niệm và cách nhìn không giống nhau, nhưng cách nghĩ của cha mẹ ít ra đều là muốn tốt cho cô, họ giới thiệu cho cô đều là những người tốt có gia thế, tố chất, nhưng trong mắt của Lam Tinh những người đó đều như nhau cả, nếu không phải ỷ vào gia thế thì cũng chả là cái thá gì. Hơn nữa, Lam Tinh cũng không muốn việc đại sự của mình có dính líu đến những trò chơi đáng ghét trong chính trị, thứ cô theo đuổi là tình yêu đích thực, việc hạnh phúc cả đời của cô nhất định phải do cô tự mình làm chủ. - Tinh Tinh con đã về rồi à? Mẹ của Lam Tinh vừa nhìn thấy cô vào đến cửa liền ân cần cầm tay cô hỏi: - Tinh Tinh, con làm sao vậy… con không sao chứ? Lam Tinh tỏ vẻ nghi hoặc nói: - Con không sao, mẹ sao vậy? Mẹ của Lam Tinh đưa tay lên mắt con gái nói: - Mẹ không sao, Tinh Tinh, con đã ở cùng với ai? Bố cô đứng 1 bên với vẻ mặt trầm mặc, ông đang hút thuốc. Cái gạt tàn trên bàn đã đầy tàn thuốc, có thể thấy ông đã hút rất nhiều. Lam Tinh thấy đang nhiên mẹ lại hỏi như vậy trong lòng cũng hiểu được phần nào câu chuyện, quay sang nhìn bố rồi lạnh nhạt nói: - Không ở cùng ai cả. - Nói bậy. Bố quát lớn - Rõ ràng tao nhìn thấy mày đi cùng với một người, người đó là ai? Lam tinh mím chặt môi, trog lòng cô có chút bối rối nói: - Là bạn con, sao vậy ạ, chả nhẽ con không thể có bạn hay sao? Bố tức giận vặn hỏi: - Hừm, bạn à, là bạn gì? - Mọi loại người đều có thể trở thành bạn sao? Thái độ của bố lập tức khơi dậy tâm lí phản kháng của Lam Tinh, cô ngẩng cổ nói: - Có làm sao không, con kết bạn với Hàn Đông thì làm sao, bố mẹ giới thiệu cho con đều là những người tốt, con không thể tự mình chọn bạn à? Hơn nữa Hàn Đông đâu phải người xấu, con không thể nói chuyện hay ăn cơm cùng anh ấy sao? Bố cô tỏ vẻ rất kinh hoàng, ông còn tưởng rằng Lam Tinh không biết thân phận thật của Hàn Đông, bây giờ khi Lam Tinh biết rõ về thân phận của Hàn Đông, với tình thế như vậy mà Lam Tinh còn ở bên Hàn Đông, điều này khiến ông thấy không thoải mái. - Mày có biết Hàn Đông là loại người gì không? Ông trầm giọng hỏi. - Biết chứ, anh ta không phải là Chủ tịch thành phố mới tới sao? Lam Tinh không đếm xỉa, cô nói: - Con sẽ ở bên cạnh anh ấy mà không cần quan tâm đến thân phận của anh ấy. - Tinh Tinh, sao con lại ăn nói với bố con như vậy? Mẹ của Lam tinh trách cô, - Nếu con đã biết thân phận của Hàn Đông, sao con còn đi lại với anh ta. Hàn Đông và cha con là đối thủ, con lại ở bên cạnh anh ta, con muốn chịu thiệt thòi sao. Bố cô tức đến nỗi thở không ra hơi, sắc mặt tối sầm lại, ông thật thất vọng về đứa con gái của mình. Đứa con gái này vẫn có cách suy nghĩ độc lập của riêng nó, nhưng rõ ràng nó biết rõ thân phận của Hàn Đông, biết rõ rằng Hàn Đông và mình là đối thủ, vậy sao nó vẫn đi lại với hắn ta, điều này làm cho ông cảm thấy đau lòng. - Đối thủ... Chỉ biết có tranh đấu. Nhưng người ta không nghĩ như vậy. Lam tinh nhớ lại trước đây Hàn đông đã nói như vậy, bằng trực giác, cô cảm thấy những lời Hàn Đông nói là thật lòng, Hàn Đông coi quan hệ của hắn và bố mình chỉ là cạnh tranh trong hợp tác, hơn nữa là hợp tác nhiều hơn cạnh tranh, nhưng bố cô lại xem Hàn Đông là đối thủ, kẻ thù. Hai bên đối lập, rõ ràng có thể nhìn ra được sự khác biệt, dù rằng là bố mình nhưng Lam Tinh vẫn cảm thấy không dễ nghe cho lắm, không kìm nổi muốn phản bác, nhưng nhìn thấy sắc mặt của bố cô, cô vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Bố cô tức khí, khi nghe được những lời không đáng của cô. Ông không hiểu được rốt cuộc Hàn Đông đã cho cô uống thuốc gì để cô đối đầu với ông như vậy. - Mày quá ngây thơ, mày cho rằng những lời Hàn Đông nói với mày đều là nói thật sao, hắn ta chỉ là muốn lợi dụng mày, hắn ta muốn có từ mày những cái để đối phó với ta, mày cho rằng hắn ta đơn giản sao mà còn ngốc nghếch coi hắn ta là bạn, mày cũng không nghĩ lại xem, hắn ta làm cái gì, quan trường là nơi vô tình nhất, mày cho rằng hắn ta có lòng dạ thảnh thơi để cùng mày nói chuyện sao, đều là có mục đích cả. Khuyên bảo hết nước hết cái xong ông liền nói một câu chắc nịch: - Về sau tao không cho phép mày qua lại với Hàn Đông nữa, không thì đừng có trách tao không nhận mày làm con. Mẹ của Lam Tinh cũng cầm tay cô khuyên: - Đúng vậy, Tinh Tinh, nghe lời đi con, về sau không nên gặp mặt Hàn Đông nữa, người ta không tốt, hơn nữa lại có chỗ dựa, đến lúc đó chịu thiệt thòi, thì biết làm sao? - Chuyện của con, con tự rõ Lam Tinh cảm thấy rất thất vọng về thái độ của bố mẹ, nước mắt cô trực trào ra, cô đứng dậy rồi chạy ra ngoài. - Quay lại. Bố cô quát. Mẹ của Lam Tinh lo lắng gọi theo: - Tinh Tinh... Lam Tinh quay đầu lại nói: - Con ra ngoài vài ngày để bình tĩnh lại. Sau đó rầm một tiếng, cánh cửa đóng lại, cô chạy nhanh ra ngoài đường. Trước đây cô từng cãi nhau với bố mẹ, mà còn tự thuê một phòng, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô rời nhà ra ngoài ở. - Đi rồi thì đừng có mà về. Bố cô tức giận quát, vung tay lên, BA~ một tiếng, cái ly trong tay ông vỡ nát vụn. Giờ khắc này, trong lòng ông vô cùng phẫn nộ, một mặt là vì thái độ của Lam Tinh, một mặt khác là nhằm vào Hàn Đông. Nếu không phải Hàn đông, Lam Tinh sao có thể như vậy được. Mà Lam Tinh đối đầu với ông, nguyên nhân cũng là do Hàn Đông xúi giục. Và ông cho rằng Hàn Đông tiếp cận Lam Tinh nhất định không có ý tốt. Giống như là một con hồ ly trên mặt tươi cười tiếp cận một con gà, thoạt nhìn vẻ bề ngoài kia con hồ ly vô cùng dễ gần, nhưng chỉ cần không phải thằng ngốc, đều biết rằng con hồ ly này không có ý tốt gì. Mà ở trong lòng ông, Hàn Đông chính là vẻ mặt giả vờ giả vịt tươi cười của con hồ ly. - Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Mẹ Lam Tinh lo lắng, đi tới đi lui trong phòng, lúc trước khi Lam Tinh về nhà, Lam Nghiệp đã đem một cảnh tượng nhìn thấy kể lại, còn trắng trợn thổi phồng sự vô sỉ của Hàn Đông, bây giờ nhìn thấy bộ dạng Lam Tinh một lòng muốn cùng Hàn Đông qua lại, trong thâm tâm bà vô cùng lo lắng, lo lắng con gái phải chịu thiệt. Rầm —— ông đập mạnh xuống bàn, khuôn mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: - Nếu đã như vậy, đừng trách ta vô tình, để rồi xem, Hàn Đông có thể trụ lại ở Ninh Hải bao lâu, nếu hắn đã vô sỉ như vậy, tôi sẽ khiến cho hắn không ngóc đầu lên được ở Ninh Hải. Mẹ của Lam Tinh kinh hãi mà nhìn bố cô, nghi hoặc nói: - Ông nghĩ thế nào, Hàn Đông không phải có chỗ dựa sao? - Vậy thì sao chứ, tôi liều cái mạng này, cũng muốn khiến hắn ăn không ngon, tiến không được. Hưm, 2 tháng sau không phải có bầu cử sao? Tôi sẽ khiến hắn ta bị lật đổ, dạy cho hắn 1 bài học cả đời không quên được. - Nhưng như vậy có phải mạo hiểm quá lớn không? - Hưm, người không trúng cử cũng không phải là không có tiền lệ, cùng lắm thì trung ương, tỉnh cảm thấy năng lực của tôi không đủ, nghỉ sớm một chút, những thứ khác tôi có cái gì phải lo lắng, tôi một không tham, hai không háo sắc, chẳng ai có thể hạ gục tôi. Ông xanh mặt, thật sự bị chọc tức, cảm giác giống như là tức nước vỡ bờ, dù cho thân bại danh liệt cũng phải kéo cho được hoàng đế xuống ngựa, Thái Tử Đảng như Hàn Đông không tuân theo những quy tắc ra tay với con gái, vậy ông liền chuẩn bị gian lận trên mặt trận bầu cử của Hàn Đông, nhân cơ hội này để đẩy Hàn Đông ra, hoặc có thể phát sinh việc không được tuyển chọn, sẽ ảnh hưởng lớn đến tiền đồ của Hàn Đông, làm cho mọi mặt đều bất lợi với hắn ta. Vì thế, ngay cả con đường làm quan của mình ông cũng không để ý, dù sao cho tới nay cũng coi như ông là người liêm khiết, vấn đề của con gái cũng không nắm đằng chuôi, cứ coi như là Hàn Đông tuyển cử xảy ra trục trặc, trước tiên ông phải lùi lại để không có bất kì hậu quả nào khác. Giờ phút này trong mắt ông hừng hực lửa giận, sắc mặt tái xanh, tựa như một con chó điên đâm đầu vào cảnh khốn cùng.