Lời nói của Quý Chính Phong làm cho Hàn Đông bất ngờ. Nhưng Hàn Đông nhanh chóng phản ứng kịp, Quý Chính Phong đã nói muốn đưa con trai của lão đến nhận lỗi, như vậy chắc đó là gã mặc áo khoác đỏ tối hôm qua. Nếu như gã là con trai của Quý Chính Phong, như vậy nhận ra mình cũng là điều dễ hiểu. Đương nhiên gã mặc áo khoác đỏ là con của Quý Chính Phong, quả thực không mấy làm cho Hàn Đông bất ngờ hoặc là kinh ngạc, gã không phải là con của Quý Chính Phong thì có thể là con của một vị Ủy viên thường vụ Thành ủy hoặc lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố nào đó. Mấu chốt chính là thái độ của Quý Chính Phong cũng đáng để suy ngẫm. Phỏng chừng con của lão ta trở về nói chuyện tối qua cho lão nghe, cho nên Quý Chính Phong mới có cuộc gọi ngày hôm nay. Nhưng Quý Chính Phong thân là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Hàn Đông cũng đại khái biết lão ta có quan hệ khá gần gũi với Phó bí thư Vương Vĩnh Ninh, nhưng lão ta lại vì đứa con xảy ra chút chuyện với mình mà gọi điện mời mình ăn cơm, về phần nói “mang con lão đến nhận lỗi” đó chỉ là lời nói khách sáo hoặc là mượn cớ mà thôi. - - Chủ tịch Quý quá khách khí rồi, vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh rồi. Hàn Đông mỉm cười, nói. Quý Chính Phong chủ động đưa tới hòa bình, Hàn Đông đương nhiên phải đón nhận. - - Được, đến lúc đó tôi ở phòng bao Tuyết Nhung của Tuyết Liễu Độ đợi Chủ tịch thành phố Hàn đại giá. Lý Chính Phong vui mừng, nói. Hàn Đông nói: - - Được, tôi sẽ đến đúng giờ. Hai người cũng không nói chuyện nhiều, nhưng đã hoàn thành một lần giao lưu quan trọng nhất. Một người chủ động mang đến hòa bình, một người nhanh chóng tiếp nhận, điều này đã nói rõ tất cả. Thậm chí buổi tối lúc ăn cơm, cũng không cần nói quá nhiều. Bởi vì có thể cùng ngồi ăn cơm, đã nói rõ vấn đề rồi. Đầu điện thoại bên kia, Quý Chính Phong tươi cười bỏ điện thoại xuống. Đêm qua, con trai của lão Quý Ẩn Lâm về đến nhà, kể lại tỉ mỉ với lão chuyện gặp Hàn Đông trong quán rượu, thậm chí Lam Tinh ngồi cùng với Hàn Đông, Quý Ẩn Lâm lại không chú ý đến, bởi lúc đó toàn lực chú ý của gã đều tập trung trên người Hàn Đông, cũng không nhìn nhiều đến Lam Tinh. Hơn nữa tình hình lúc đó gã cảm thấy không thích hợp để nhìn người đẹp đi cùng Hàn Đông, nói không chừng còn làm cho Hàn Đông khó chịu. Sau khi nghe xong đứa con kể lại, Quý Chính Phong đành phải phê bình đơn giản vài câu, nói với gã ít chơi cùng với đám người không đáng tin cậy Ngụy Đông Đông đó. Sau đó Quý Chính Phong một mình ngồi trong thư phòng, suy nghĩ cẩn thận một hồi. Cho dù trước đây lão quan hệ với Phó bí thư Vương Vĩnh Ninh tương đối gần gũi, nhưng giữa hai người cũng không coi là thân thiết lắm, làm cán bộ ở tầng cấp này, rất nhiều thứ bên ngoài không thể chứng minh được tất cả. Quý Chính Phong sở dĩ duy trì quan hệ hợp tác tốt với Vương Vĩnh Ninh, chủ yếu là bởi vì cựu Chủ tịch thành phố Trương Hồng Quang và Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp đấu với nhau khá gay gắt, hai bên đều lôi kéo người, có ý sẵn sàng đối phó. Quý Chính Phong bèn cảm thấy mình không cần phải dính vào, bởi vậy quyết định lựa chọn đứng ở giữa, mà như vậy vô tình lại đẩy đến gần Vương Vĩnh Ninh hơn, cho nên làm cho mọi người đều cảm thấy lão đứng về phía Vương Vĩnh Ninh. Sở dĩ quyết định hợp tác với Hàn Đông, vì Quý Chính Phong cảm thấy Hàn Đông trẻ tuổi, có thân thế, có năng lực, nếu cùng hợp tác với hắn, lợi ích trong tương lai sẽ rất lớn. Mặc dù lão cũng nghe nói, Vương Vĩnh Ninh dường như cũng nắm một thế lực lớn. Nhưng theo lão ta thấy, Hàn Đông lẽ nào không phải là đại biểu của một thế lực lớn hay sao? “Hơn nữa, Hàn Đông hiển nhiên đã trở thành nhân vật quan trọng nhất đời thứ 3 của nhà họ Hàn, tương lai chắc chắn sẽ đi đến tầng cao nhất, mà Hàn Đông trong quá trình phát triển chắc chắc cũng cần rất nhiều người giúp hắn. Mình bây giờ tuổi không phải lớn lắm, mặc dù không trẻ tuổi như Hàn Đông, nhưng cũng vừa vặn thuộc độ tuổi quá độ, quan hệ tốt với Hàn Đông có lẽ sẽ đạt được hiệu quả không ngờ. Quý Chính Phong đã suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định chủ ý. Cho nên sáng sớm hôm nay, Quý Chính Phong liền gọi điện thoại cho Hàn Đông, và giống với dự liệu của lão, Hàn Đông vui vẻ nhận lời mời của lão. Điều này làm cho lão rất vui mừng. Về phần nói mang Quý Ẩn Lâm đi nhận lỗi chỉ là một cái cớ hoặc là một lời dẫn mà thôi, Quý Chính Phong và Hàn Đông cùng nhau ăn cơm cũng không thể mang theo con của mình đến, dù sao quan hệ giữa hai người chưa tốt đến mức độ đó. Buổi chiều tan sở, Hàn Đông bảo Lưu Thiết Quân lái xe đến Tuyết Liễu Độ. Tuyết Liệu Độ là một quán ăn Trung Quốc, nằm ở bên bờ sông Ninh, cảnh vật vô cùng yên tĩnh, tiêu phí cũng tương đối cao. Phòng bao Tuyết Nhung là phòng bao tốt nhất ở Tuyết Liễu Độ, Hàn Đông vừa đi ra khỏi cầu thang liền nhìn thấy Quý Chính Phong vẻ mặt tươi cười tiến đến nghênh đón. Có thể thấy được Quý Chính Phong chắc chắn đứng trên lầu nhìn, Hàn Đông vừa tới liền lập tức đứng đón. “Thái độ của Quý Chính Phong thật thành khẩn, đây cũng là chuyện tốt, dù sao mình ở thành phố Ninh Hải đang cần dùng người, Quý Chính Phong lại là Ủy viên thường vụ Thành ủy, đây thật là hiếm có. Cho dù công tác quản lý của Quý Chính Phong không có thực quyền gì, nhưng lão ta làm Ủy viên thường vụ Thành ủy, trong các sự vụ lớn nhỏ của toàn thành phố cũng có quyền phát biểu không nhỏ.” Hơn nữa Quý Chính Phong lại là Ủy viên thường vụ Thành ủy kiêm Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố, đồng thời đảm nhiệm Chủ tịch Công doàn thành phố Ninh Hải. Có lẽ đối với nhiều người, cái chức Chủ tịch Công đoàn hoàn toàn là việc làm vô bổ, không có tác dụng gì mấy. Nhưng đối với Hàn Đông chức vụ này lại rất có tác dụng. Bởi vì Hàn Đông đang là lúc chuẩn bị làm công tác thí điểm bầu cử lãnh đạo doanh nghiệp trong doanh nghiệp nhà nước, đồng thời Hàn Đông còn muốn cải thiện thêm một bước chức năng của Công đoàn, để các Đoàn viên Công đoàn đặc biệt là nhân viên viên chức bình thường có thể phát huy tác dụng hữu hiệu hơn. Như vậy Chủ tịch Công đoàn Quý Chính Phong này vừa hay phát huy được tác dụng rồi. - - Chủ tịch Quý chờ lâu rồi. Hàn Đông cười, nói. - - Tôi cũng vừa mới đến, Chủ tịch thành phố Hàn, mời vào trong. Quý Chính Phong cười híp mắt, nói, lão ta khoảng 40 tuổi, mặc áo jacket màu đen, một bộ dạng rất già dặn. Nhưng qua quan sát trong thời gian trước của Hàn Đông, Hàn Đông hiểu được Quý Chính Phong là một người rất chín chắn, mấy lần Hội nghị thường vụ lão ta cơ bản cũng không nói gì, dường như luôn quan sát, chờ đợi, giống như một con sư tử mạnh mẽ đang ẩn núp dưới bóng cây vậy, luôn nhẫn nại chờ cơ hội. Có thể làm đến Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Ninh Hải, không có ai là tầm thường, Hàn Đông cũng không bởi vì ai đó giữ khiêm tốn mà xem nhẹ người đó. - - Chủ tịch thành phố, vốn tôi nói mang đứa con đến rót trà nhận lỗi trước mặt anh, nhưng thằng con này lười biếng quen rồi, không dám đi đến đây, đến lại sợ xấu mặt. Sau khi ngồi xuống, Quý Chính Phong vẻ mặt tươi cười giải thích. - - Tôi ở đây thay mặt thằng con nhận lỗi với Chủ tịch thành phố, thằng nhỏ này từ nhỏ đã được chiều chuộng quen thói, thật là làm cho tôi đau đầu. Hàn Đông ôn hòa cười, nói: - - Chủ tịch Quý nặng lời rồi, một chút chuyện nhỏ mà thôi, tôi đã sớm không để bụng rồi. Quý Chính Phong bèn ấn nút gọi ở bên cạnh bàn, không lâu sau liền có nhân viên phục vụ mặc sườn xám bưng đủ các loại thức ăn ngon vào. - - Chủ tịch thành phố, món ăn ở Tuyết Liễu Độ, lấy hương vị thanh đạm là chính, mặc dù không quá cay nóng, nức mũi, nhưng dư vị lưu lại lâu hơn, làm cho người ta ăn một lần còn muốn ăn lần sau. Quý Chính Phong cười híp mắt giới thiệu với Hàn Đông đặc sắc của Tuyết Liễu Độ. Hàn Đông gật đầu, nói: - - Vậy tốt lắm, giống như quân tử chi giao nhạt như nước, bình thường lại lâu dài, món ăn thanh đạm mặc dù không cho người ta một cảm giác kích thích ngay, nhưng từ từ thưởng thức, cảm giác sẽ ngon hơn nhiều. Lời của hắn coi như đáp lại Quý Chính Phong. Cho dù nơi đây chỉ có hai người bọn họ, nhưng trong khi nói chuyện cũng không phải chuyện gì cũng đều nói thẳng ra, dù sao hai người cũng lần đầu tiên gặp riêng nhau, hơn nữa hai người đều là người đã lăn lộn ở quan trường bao nhiêu năm, nói chuyện cũng không tránh khỏi thích nói lòng vòng. Có lẽ người khác nghe thấy, nói chuyện như vậy mệt chết, nhưng đối với hai người thì đây mới là cách nói chuyện bọn họ quen thuộc nhất. Nội dung nói chuyện giữa hai người, dần dần đi sâu hơn. Quý Chính Phong nói tới một số thành tích mà Hàn Đông trước đây làm được, đồng thời cũng nhắc tới lý luận đại biểu mà Hàn Đông thời gian trước đưa ra, nói gần nói xa chính là bày tỏ sự khâm phục đối với Hàn Đông. Hàn Đông hiểu được, Quý Chính Phong nói với mình những chuyện này, thực ra là thể hiện rõ hơn thái độ của lão, thể hiện lão vô cùng quyết tâm về vấn đề hợp tác với mình. “Đây là chuyện tốt, có thêm một Ủy viên thường vụ ủng hộ mình, vậy quyền phát ngôn của mình cũng tăng lên, mặc dù vẫn không có cách nào chống lại Lam Nghiệp, nhưng lại là một tiến triển rất tốt.” Hàn Đông trong lòng nghĩ thầm, lập tức đề xuất ra ý tưởng của mình về công tác Công đoàn. - - Trong thời kỳ phát triển mới, công tác của Công đoàn phải tăng cường từng bước, Công đoàn là tổ chức của công nhân, phải chịu trách nhiệm vì lợi ích của công nhân, mà không thể chỉ để làm cảnh, đặc biệt là trong doanh nghiệp nhà nước, trước mắt chúng ta đang toàn lực ứng phó tiến hành cải cách, làm thế nào trong quá trình này phát huy thích hợp tác dụng của Công đoàn, tôi cảm thấy là một chuyện rất có ý nghĩa, Chủ tịch Quý kiêm nhiệm Chủ tịch Công đoàn, trong chuyện này tôi cảm thấy chỉ cần Chủ tịch Quý đi làm, chắc chắn sẽ có thể làm nên thành tích. - - Có Chủ tịch thành phố Hàn ủng hộ, tôi tin rằng Công đoàn nhất định phát huy được tác dụng. Quý Chính Phong nói. - - Lại nói, bây giờ phổ biến một hiện tượng như vậy, đó chính là Công đoàn có tai như điếc có mắt như mù, không có ý nghĩa thực tế gì, đó thật ra là một sai lầm lớn, cái chúng ta phải làm, chỉ là làm cho Công đoàn thực sự thể hiện được tác dụng và chức năng mà thôi. Vốn Quý Chính Phong cũng không cảm thấy Công đoàn có tác dụng gì, nhưng nghe xong miêu tả của Hàn Đông, đặc biệt là khi Hàn Đông liên hệ giữa Công đoàn với doanh nghiệp nhà nước với nhau, lão ta cũng tim đập thình thịch. Lão ta biết Hàn Đông trước đây trong vấn đề tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước đã làm ra thành tích đáng để người ta ngưỡng mộ, đã được đưa vào trong sách giáo khoa. Mà ý tưởng bây giờ của Hàn Đông, nói không chừng lại là một điểm sáng trong cải cách doanh nghiệp nhà nước, như vậy nếu mình tham dự vào, biết đâu có thể tích lũy được một thành tích lớn. “Nếu muốn trong chuyện Công đoàn này có được chút thành tích, như vậy móc nối với cải cách doanh nghiệp nhà nước là đường tắt tốt nhất rồi. Hàn Đông rất có ý tưởng trong phương diện cải cách doanh nghiệp nhà nước, hơn nữa sau lưng có sự ủng hộ của nhà họ Hàn, mình làm theo một chút, lợi ích không cần nói cũng biết.” Quý Chính Phong trong lòng có chút hưng phấn, chuyện này đối với lão và Hàn Đông đều có lợi, sao có thể không làm chứ?