Vương Lập Bình nghe chỉ thị của Hàn Đông, đứng bên cạnh cúi đầu nhanh chóng ghi chép lại. Trong lòng anh ta cực kỳ khâm phục Hàn Đông, tuy trước đây anh ta biết nền tảng lý luận của Hàn Đông rất khá, cũng đã đặc biệt nghiên cứu qua những bài phát biểu của Hàn Đông, nhưng hiện tại nghe một số đề xuất của Hàn Đông về công tác “tam giảng”, trong lòng không khỏi thầm thán phục. “Chủ tịch thành phố đúng là Chủ tịch thành phố, đứng ở góc độ không giống nhau, tổng kết được quan điểm dù cho người khác có nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra.” Vương Lập Bình trong lòng thầm nghĩ. Vốn dĩ anh ta nhận nhiệm vụ Hàn Đông giao cho, chắc chắn là đã bỏ ra không ít công sức, bản thân anh ta cũng làm về công tác lý luận, khi còn làm thầy giáo, anh ta cũng bỏ ra không ít thời gian công sức cho môn kinh tế chính trị, đã từng tiến hành nghiên cứu sâu lý luận chủ nghĩa Mark, tự nhận thấy cơ sở lý luận của mình cũng không tệ, nếu không cũng không thể được điều đến văn phòng Ủy ban nhân dân. Dựa theo yêu cầu mà Hàn Đông giao phó, Vương Lập Bình đã đầu tư kỹ lưỡng vào bản thảo, tiến hành phân tích sâu sắc công tác giáo dục “tam giảng”, trên cơ sở này kết hợp với hiện trạng của các doanh nghiệp nhà nước, tiến hành cô đọng về mặt lý luận, thậm chí còn thêm vào nội dung tự bản thân mình cho là đổi mới. Nhưng bây giờ nghe Hàn Đông nói, anh ta cảm thấy cái mà bản thân mình cho là đổi mới, nếu so với Hàn Đông, thì chẳng là cái gì. Nội dung mà Hàn Đông nói tới, về bản chất không hề rời khỏi giáo dục “tam giảng”, nhưng lại rất có chiều sâu, có thể nói đó là sự kết hợp hoàn mỹ giữa tình hình thực tế của Trung Hoa và lý luận Mark. Tuy nhiều lúc nói tới lý luận, nghe có vẻ trống rỗng, nhưng nguồn gốc của lý luận là từ thực tiễn, lại có thể chỉ đạo công việc thực tiễn ở những cao độ cao hơn. Mấy điểm mà Hàn Đông nói, đúng là lý luận được đúc kết trong quá trình giáo dục “tam giảng” hiện nay, tinh luyện hết sức, cao thâm hơn rất nhiều so với mấy điểm mà bản thân anh ta khổ công nghĩ ra. - Chủ tịch thành phố đúng là nhìn xa trông rộng, chỉ ra ngay được chức vụ trung tâm của giáo dục “tam giảng”, đại biểu của cả ba phương diện, bao gồm cả Đảng của chúng ta bắt đầu từ thời đại cách mạng cho tới nay, nguyên nhân căn bản luôn luôn lãnh đạo các dân tộc trên cả nước giành được vô số thắng lợi, mãi cho đến bây giờ, không còn nghi ngờ gì nữa, Đảng của chúng ta là đại diện của phần tử tiên tiến các dân tộc trên toàn Trung Hoa… trước đây tôi cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng mãi tới khi nghe được tổng kết của Chủ tịch thành phố tôi mới bất ngờ được khai sáng. Vương Lập Bình từ tận đáy lòng cảm thán nói. Hàn Đông mỉm cười, nói: - Anh đó, đừng có tâng bốc tôi như vậy, mấy suy nghĩ này, anh hãy đem về tổng kết lại một chút, chau chuốt lại một chút. Vương Lập Bình đáp: - Chủ tịch thành phố đã đem lý luận tinh lọc ra như vậy, tôi chỉ việc đem về ghi chép lại, sau đó cố gắng cân nhắc, nghiền ngẫm một chút, đến lúc đó tôi thấy có thể đem tới Nhật báo Ninh Hải, để toàn bộ các bộ các cấp trong thành phố có thể nghiêm túc học hỏi. - Để sau hãy nói. Hàn Đông bình thản nói, những thứ ban nãy hắn vừa nói, dựa vào phương hướng phát triển của lịch sử, không bao lâu nữa sẽ chính thức được đề xuất, còn hiện tại hắn dẫn đầu nêu ra một chút, cũng không biết có dẫn tới sự biến đổi nào không. Nhưng tạm thời Hàn Đông cũng không quản lý chuyện này, dù sao sự xuất hiện của bản thân, vốn dĩ đối với quan trường Trung Hoa mà nói, đã là sự chuyển biến cực kỳ to lớn rồi, vì vậy cũng không thể mong quan trường Trung Hoa sẽ tiến hành hoàn toàn như kiếp trước được, chỉ cần phương hướng đại khái gần như vậy là được. Hơn nữa, Hàn Đông đã lên được vị trí này, thêm vào đó thế lực của gia tộc họ Hàn cũng tăng lên đáng kể so với kiếp trước, quan trọng hơn đó là kiếp này, ông ngoại của Hàn Đông – Dư Kiện Hưng - đã trở thành Ủy viên thường vụ Trung ương Đảng, một trong chín người giữ vị trí cao nhất, việc này đối với gia tộc họ Hàn mà nói, là một chuyện vô cùng có ý nghĩa, cứ coi như ông nội Hàn Đông sức khỏe có gì bất trắc, thì gia tộc họ Hàn vẫn còn một cây đại thụ chống đỡ. Huống chi, sức khỏe của ông nội Hàn Đông rất tốt, giống như một cây định hải thần châm(hay còn gọi là gậy Như Ý trong Tây Du Ký) vậy, chỉ cần ông còn một ngày, thì nhà họ Hàn trên cơ bản có thể nói là vững như núi Thái Sơn rồi. Dù năm qua Hàn Đông ít khi xuất hiện trước quần chúng, nhưng sức ảnh hưởng ở các tầng phía trên vẫn vô cùng to lớn như trước, chuyện này, một mặt do sức ảnh hưởng của Hàn Đông ở trong Đảng, mặt khác do gia tộc họ Hàn phát triển càng ngày càng tốt, đã trở thành một tập đoàn lực lượng to lớn ở Trung Hoa, hai bên kết hợp, bất kể là ai, đều không dám coi thường sức ảnh hưởng của nhà họ Hàn. Lấy nhân vật đương nhiệm số 1 Long Chính Bang mà nói, dù ông ta có thể ngồi lên vị trí hiện tại, có quan hệ trực tiếp với Thủ tướng Nam Tuần. Nhưng hiện nay Thủ tướng Nam Tuần đã chết, mà ông cụ Hàn lại là nhân vật đại diện của thế hệ lão thành cách mạng, lại là chiến hữu thân thiết của Thủ tướng Nam Tuần, một mặt có tác dụng bảo vệ Long Chính Bang ngồi vững vàng ở vị trí số 1, nhưng mặt khác, vì thân phận đặc biệt và sức ảnh hưởng quá lớn của ông cụ Hàn, sau khi Long Chính Bang ngồi vững ở vị trí số 1, suy nghĩ ở một số mặt, nhất định là không đồng nhất với ông cụ Hàn, nếu đem áp dụng, sẽ gặp phải trở ngại rất lớn, chí ít phải nghĩ cách thông qua cửa ải của ông cụ Hàn thì mới được. “Long Chính Bang một mặt cần ông nội mình đỡ đần ông ta vào những thời khắc mấu chốt, mặt khác lại không muốn sức ảnh hưởng của ông nội quá lớn, ảnh hưởng tới việc ông ta muốn hoàn toàn dựa vào suy nghĩ của bản thân để thi hành mọi chuyện.” Trong lòng Hàn Đông thầm suy nghĩ, cùng với việc địa vị của hắn ngày càng tăng cao, thì sự hiểu biết về nhà họ Hàn và tầng trên của Trung Hoa cũng càng ngày càng nhiều, đương nhiên đối với quan hệ của Thủ trưởng số 1 đương nhiệm với nhà họ Hàn cũng là vừa xem đã hiểu. Mà đại biểu của cả ba phương diện, cũng là điều đắc ý nhất của đương kim Thủ trưởng số 1, hiện tại Hàn Đông đột nhiên đề xuất trước, điều này nhất định sẽ làm thay đổi những hành động kế tiếp của ông ta. Hàn Đông lại có chút mong chờ. Ngày 18, Hội nghị tọa đàm doanh nghiệp nhà nước thành phố Ninh Hải chủ để công tác giáo dục được khai mạc ở Nhà khách Ủy ban nhân dân thành phố Ninh Hải. Vốn dĩ hội nghị tọa đàm lần này do Ủy ban nhân dân thành phố dẫn đầu, chủ yếu tiến hành giữa các doanh nghiệp nhà nước. Nhưng do có Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp đích thân tham dự, còn kéo theo toàn thể Ủy viên thường vụ tới, chính vì vậy mà cấp bậc của hội nghị cao lên một chút. Trên đài chủ tịch, mười hai vị Ủy viên thường vụ Thành ủy ngồi đông đủ, chỉ có Tư lệnh viên quân phân khu Vũ Ba do có việc nên không tới. Theo kế hoạch ban đầu, hội nghị tọa đàm sẽ do Tô Hồng Quân chủ trì, nhưng do có quá nhiều lãnh đạo đến dự, vì vậy đổi thành Trưởng ban thư ký Thành ủy Dương Lợi Đông chủ trì. Hàn Đông ngồi kế bên Lam Nghiệp, trong lòng vô cùng khó hiểu, không biết rốt cuộc Lam Nghiệp có chủ ý gì. “Lam Nghiệp gióng trống khua chiêng như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì đây?” trong lòng Hàn Đông nghĩ mãi không ra, nghĩ đi nghĩ lại, hội nghị tọa đàm lần này dường như không đáng được Lam Nghiệp coi trọng như vậy. Dựa theo quy trình hội nghị, lần hội nghị này, đầu tiên sẽ là lãnh đạo Thành ủy phát biểu quan trọng, tiến hành động viên, sau đó phân thành các tổ tiến hành tọa đàm, mỗi vị lãnh đạo sẽ phụ trách một tổ nhỏ. Lãnh đạo phát biểu trên hội nghị, chủ yếu là ba vị, một là Phó bí thư Thành ủy Vương Vĩnh Ninh, hai là Chủ tịch thành phố Hàn Đông, ba là Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp. Phần phát biểu của Vương Vĩnh Ninh khoảng chừng mười phút, tiếp đó chủ trì hội nghị Dương Lợi Đông sẽ mời Hàn Đông phát biểu. - Các đồng chí, hôm nay chúng ta tề tựu tại đây, mở cuộc hội nghị tọa đàm doanh nghiệp nhà nước toàn thành phố chủ đề giáo dục, là nhằm để quán triệt thực hiện tinh thần làm việc của Trung ương… Dù trong tay đã có bản thảo do Vương Lập Bình lập ra, nhưng Hàn Đông không đọc theo. Về nội dung phát biểu ngày hôm nay, Hàn Đông đã nghĩ thông suốt, không cần bản thảo, vừa hay có thể phát huy hết khả năng. Nghĩ đi nghĩ lại, Hàn Đông cảm thấy Lam Nghiệp bày ra trận thế lớn như vậy là có hai khả năng; thứ nhất, ông ta muốn bỏ chút công sức vào phương diện giáo dục “tam giảng” để phô trương thanh thế; mặt khác có lẽ cũng thông qua phương thức này để làm giảm sức ảnh hưởng của mình, từ mặt khác cân bằng lại sự phát triển của mình. Đã như vậy, Hàn Đông cảm thấy lần phát biểu này của mình phải đem đại biểu của cả ba phương diện nói rõ ra, cái đó cũng là tất yếu. Lam Nghiệp ngồi ngay giữa đài chủ tịch, mặt không biểu lộ bất cứ điều gì, lắng nghe Hàn Đông phát biểu, sắc mặt của ông ta từ từ sầm hẳn xuống. Trước khi vào họp, ông ta dĩ nhiên sẽ kêu Phòng Tổng hợp văn phòng Thành ủy chuẩn bị kỹ lưỡng bài phát biểu, ông ta cũng đã xem trước hai lượt, cảm thấy vô cùng ưng ý. Nhưng hiện nay vừa nghe thấy nội dung Hàn Đông phát biểu, ông ta liền cảm thấy bài phát biểu của mình chẳng khác gì cơm thừa chiên lại, một chút ý tưởng mới mẻ cũng không có. Chỉ từ phương diện nội dung mà nói, bài của Hàn Đông sâu sắc và vô cùng có hiệu quả, nếu đem ra so sánh thì bài của Lam Nghiệp đúng là nhạt nhẽo chả có chút mùi vị gì. “Đây là bản thảo do Vương Lập Bình viết sao? Hình như trước đây anh ta chuyên môn nghiên cứu kinh tế chính trị học thì phải?” trong lòng Lam Nghiệp thầm nghĩ, “nhưng có thể tiến hành đề cao giáo dục “tam giảng”, tu dưỡng lý luận được như vậy, dường như Vương Lập Bình vẫn chưa đủ trình độ?” Nhớ lại mấy bài lý luận trước đây mà Hàn Đông đã phát biểu qua, hơn nữa hắn có thể tiến nhanh như thế, là có mối quan hệ rất lớn với các bài viết ban đầu của hắn. Vương Lập Bình đang ngồi dưới đài chủ tịch, trong lòng anh ta vô cùng kích động, cây bút trong tay nhanh chóng ghi chép lại, không bỏ sót dù chỉ là một chữ trong lời phát biểu của Hàn Đông. Anh ta đương nhiên hiểu rõ, Hàn Đông không hề đọc bản thảo anh ta viết, nhưng hiện tại những gì Hàn Đông thể hiện ở đây, càng khiến trong lòng anh ta vô cùng phấn chấn, rất nhiều đề xuất và biện pháp của Hàn Đông, khiến cho tâm trạng của anh ta cứ sôi sục cả lên, cảm giác quả thực cực kỳ thỏa đáng. “Gốc rễ của việc lập Đảng, nền tảng của việc chấp chính, ngọn nguồn của sức mạnh.” Mấy câu chữ đó khiến Vương Lập Bình bội phục Hàn Đông sát đất. Khi Hàn Đông phát biểu, người phía dưới đều chăm chú lắng nghe, không giống như khi Vương Vĩnh Ninh phát biểu, đang nói còn có người vỗ tay nữa. Nhưng không khí của cả hội trường, lại trở nên vô cùng trang nghiêm, chỉ có tiếng nói của Hàn Đông âm vang truyền đi. Rào…rào… Khi phần phát biểu của Hàn Đông kết thúc, trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Tiếng vỗ tay lần này chỉnh tề và nhiệt liệt hơn trước rất nhiều. Vương Lập Bình ra sức vỗ tay, ngẩng đầu nhìn Hàn Đông trên đài chủ tịch, cảm giác hình ảnh của Hàn Đông thời khắc này vô cùng sáng chói, siêu phàm. Lam Nghiệp cũng đang vỗ tay, nhưng trong lòng ông ta rất khó chịu, hồi tưởng lại những điều ban nãy Hàn Đông phát biểu, dường như toàn bộ đều bao quanh giáo dục “tam giảng”, nhưng dường như có vẻ rất đáng tin cậy, khác nhau rất lớn. “Tên tiểu tử này hoàn toàn là sáng tạo cái mới mà.” Trong lòng Lam Nghiệp thầm nghĩ, “chỉ có điều, phát biểu như vậy, vẫn là có chút lệch lạc so với tinh thần của Trung ương đó.” Trong đầu ông ta, dần dần có một ý tưởng không tệ, tâm trạng cũng theo đó mà tốt lên.