Đương nhiên trong lòng Hàn Đông cũng đã nghĩ, Hàn Đông sẽ không dễ dàng kéo Lam Tinh vào cuộc phân tranh chính trị ở thành phố Ninh Hải. - Đang nghĩ gì vậy? Kiều San San chọc chọc vào eo của Hàn Đông. Hàn Đông khẽ cười, nói: - Vừa mới nhìn thấy người quen. - Vậy sao không thấy anh chào hỏi người ta? Kiều San San hơi ngẩng đầu, hỏi. Hàn Đông nói: - Bỏ đi, đừng làm phiền họ. - Ồ! Kiều San San cũng không nghĩ nhiều, kéo cánh tay của Hàn Đông, rồi vui vẻ nhìn xung quanh. Thời gian sau đó, do có Kiều San San bên cạnh nên mỗi ngày Hàn Đông đều cảm thấy hạnh phúc đang vây quanh mình, tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều, công việc ở Ủy ban nhân dân thành phố xem ra cũng thuận buồm xuôi gió. Tiếp nhận chức vụ Chủ tịch thành phố Ninh Hải, vốn dĩ kế hoạch của Hàn Đông là ổn định đường lối, dần dần đem những quan điểm, ý tưởng của mình đóng góp vào sự phát triển của thành phố Ninh Hải. Nhưng những kế hoạch đó nhất thời không thay đổi được, vài chuyện xảy ra sau khi đến thành phố Ninh Hải, ngay lập tức thổi bùng lên, chúng khác xa những tính toán chuẩn bị khiêm tốn quá độ ban đầu của Hàn Đông. Tuy nhiên, bất cứ chuyện gì cũng có hai mặt, có mặt không tốt tất nhiên cũng sẽ tồn tại mặt tốt của nó. Ví dụ như bây giờ Hàn Đông đã thông qua một số chuyện trong thời gian gần đây, ngay lập tức xây dựng được quyền uy cơ bản nhất ở thành phố Ninh Hải. Vốn dĩ một người mới nhậm chức Chủ tịch thành phố, vừa mới bắt đầu hắn không những phải quan sát, thích ứng với môi trường mới, đồng thời suy xét lập trường, tâm tư của những viên chức lớn nhỏ bên cạnh mình, quen thuộc tất cả những quy tắc ngoài sáng và quy tắc ngầm, đồng thời, viên chức ở nơi đó cũng sẽ quan sát cán bộ này. Thời kỳ cọ sát này đối với hai bên mà nói thì cũng là chuyện tất yếu. Mà trước khi Hàn Đông đến thành phố Ninh Hải, vốn dĩ cũng đã vạch ra kế hoạch như vậy, dù sao đạt được cấp bậc quan chức này, cũng coi như là dù phải tạo ra chút thành tích, thì cũng không được hấp tấp, vội vàng. Tuy nhiên, mọi thứ lại vượt ngoài sự suy đoán trước đó của Hàn Đông, ít nhất cũng tốt hơn những gì hắn tưởng tượng. Đặc biệt Lam Nghiệp không biết dây thần kinh nào có vấn đề, không ngờ lại gây ra chuyện đập xe, còn tạo ra phản ứng lớn như vậy, đây chính là cơ hội rất tốt đối với Hàn Đông, có thể tạm thời khôi phục mối quan hệ với Lam Nghiệp, như vậy chỉ cần có thời gian hòa hoãn thì Hàn Đông có thể triển khai công việc của mình, dần dần xây dựng uy quyền của mình. Hơn nữa cục diện phức tạp của thành phố Ninh Hải ở một mức độ nào đó càng giúp Hàn Đông một tay, nếu không, nếu cục diện của thành phố Ninh Hải đơn giản hơn một chút, không có nhiều thế lực nhúng tay vào, như vậy Lam Nghiệp dưới thân phận Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thành ủy nhất định có thể biến thành cục diện độc đoán ở thành phố Ninh Hải, điều này thật sự không có lợi cho một người mới nhậm chức Chủ tịch thành phố như Hàn Đông. Chính vì có nhiều thế lực nhúng tay vào nên tình hình của thành phố Ninh Hải trở nên phức tạp, cho dù Lam Nghiệp là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy thì cũng không thể độc đoán được, nó đã tạo điều kiện cho Hàn Đông. Dù sao một tập thể tràn đầy sự đấu tranh kịch liệt cũng dễ đối phó hơn một tập thể bền vững như thép. Cho dù tình hình bây giờ có chút bất lợi cho việc Hàn Đông dùng toàn lực triển khai công tác, nhưng ít nhất cũng có một sự khởi đầu tuyệt vời, như vậy là đủ rồi. Nói cho cùng sự thành công của một ai đó đều không thể dễ dàng có được, vì vậy trong lòng Hàn Đông tràn đầy tự tin, đợi một thời gian nữa nhất định có thể đạt được những thành tựu vĩ đại ở Ninh Hải. Nói chung, đối với cán bộ cấp Thứ trưởng, thứ quý giá nhất chính là thời gian, đặc biệt là đối với một cán bộ một lòng muốn leo lên những chức vị cao hơn thì càng coi trọng thời gian. Dù sao đối với cán bộ cấp Thứ trưởng bình thường mà nói, có thể đi tới bước này, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, vì vậy muốn leo lên cao thì thời gian tại vị ở một cấp bậc hay cương vị không thể lâu được, có lúc thời gian vượt quá một năm đối với một cán bộ nói chung, chính là khoảng cách giữa trời và đất, điều này chính là lý do của câu nói: “Bằng cấp không thể thiếu, tuổi tác chính là thứ quý giá”. Nhưng chuyện tuổi tác lại không thành vấn đề đối với Hàn Đông. Do Hàn Đông chỉ mới ba mươi tuổi, nhỏ hơn mười, hai mươi tuổi so với đa số cán bộ cấp Thứ trưởng, thời gian nhiều như vậy, đủ để Hàn Đông ở vị trí hiện tại, không nhanh không chậm để dựa vào kế hoạch của mình, cày sâu cuốc bẫm, cẩn thận tạo ra được một sự nghiệp lớn lao. Có thể nói, thời gian của Hàn Đông rất đầy đủ, trước tiên là có thể khiến cho hắn dần dần đặt nền móng ở thành phố Ninh Hải, sau đó là tiến hành lập sự nghiệp của mình. Đây đúng là ưu thế rất lớn của Hàn Đông. Chỉ cần Hàn Đông ổn định đường lối, thật sự tạo ra được thành tích không tưởng thì sẽ rất có lợi cho hắn. Cho dù trước đây Hàn Đông có không ít những chiến tích, nhưng đối với một cán bộ mà nói, chiến tích càng nhiều càng tốt, không ai mà ngại thành tích của mình nhiều cả. Mấy ngày nay có Kiều San San bên cạnh, tâm trạng của Hàn Đông đã tốt lên rất nhiều. Đời người là vậy, còn đòi hỏi gì nữa chứ? - Hàn Đông, hay là em mua một căn biệt thự ở đây thì sau này em có thể đến thăm anh rồi. Kiều San San ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Đông bằng ánh mắt ấm áp. Hai ngày nay ở cùng Hàn Đông khiến cô càng cảm nhận sâu sắc, chỉ cần có Hàn Đông bên cạnh, cô mới cảm thấy hạnh phúc, cho dù bản thân không có danh phận nào cũng không sao. Ở bên cạnh Hàn Đông luôn phải cẩn thận, khiêm tốn, nhưng cho dù không thể từng giây từng phút ở bên Hàn Đông, nhưng có thể cách một thời gian như vậy mà gặp Hàn Đông thì cũng là hạnh phúc rất lớn rồi. Chính vì vậy cô muốn mua một căn nhà ở Ninh Hải, chủ yếu là suy nghĩ đến việc lần này Hàn Đông nhất định nhậm chức một thời gian dài ở Ninh Hải, vậy thì nếu mỗi lần cô đến chỉ có thể ở khách sạn, sẽ không cảm nhận được cảm giác gia đình, nhưng sau khi mua biệt thự thì sẽ là nhà của mình rồi! Nhìn ánh mắt ấm áp của Kiều San San, trong lòng Hàn Đông cảm thấy hơi đau xót, Kiều San San một lòng một dạ ở bên cạnh mình, nhưng bản thân không thể cho cô một danh phận, thậm chí phần lớn thời gian cũng không bên cạnh cô, thật không công bằng cho cô mà. - Anh sẽ mua! Hàn Đông ôm Kiều San San thật chặt, mặc dù hắn biết Kiều San San là Tổng giám đốc công ty con Vân Điền thuộc Tập đoàn Đông Thăng, lợi nhuận mấy năm nay khá cao nhưng đều là do cô ấy lao động mà có được, cho dù vị trí Tổng giám đốc này cô rất dễ dàng mà có được, nhưng những thành tích mà cô đạt được không hề kém so với thành tích của những Tổng giám đốc của các công ty con khác, vì vậy trong bối cảnh phát triển của Tập đoàn Đông Thăng, những năm qua Kiều San San cũng đã có được lượng tài sản nhất định. Tuy nhiên, Hàn Đông làm sao có thể cho nàng bỏ tiền ra mua nhà được. Cho dù 5% cổ phần của Hàn Đông ở Tập đoàn Đông Thăng đã quyên góp vào quỹ Yêu Nước nhưng trước đó Hàn Đông đã kiếm được không ít tiền hoa hồng từ cổ phần đó, đồng thời dì nhỏ Hàn Tuệ Linh đã lấy ra 3% trong số cổ phần của mình, đem hoa hồng hàng năm cho Hàn Đông, nói là cho Hàn Đông tiền xài vặt. Cần phải biết rằng Tập đoàn Đông Thăng là ông trùm trong ngành sản xuất máy tính ở Trung Hoa, cho dù chỉ có tiền lời từ 3% cổ phần thì đó cũng là rất khả quan. Ngoài ra, mẹ của Hàn Đông Dư Ngọc Trân cũng không có việc gì bèn bỏ tiền vào trong tài khoản ngân hàng của Hàn Đông. Vì vậy bây giờ bản thân Hàn Đông không biết tài khoản mình rốt cuộc có bao nhiêu tiền, dù sao số lần Hàn Đông dùng đến tiền cũng không nhiều, hắn cũng không có hứng thú đi kiểm tra tài khoản của mình. Đối với người thực sự có tiền mà nói thì có nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ là những con số mà thôi. Mà hiện tại, Hàn Đông chính là kẻ có tiền chuẩn mực. Nếu Kiều San San nhắc tới việc mua biệt thự, hơn nữa cũng là lần đầu tiên Hàn Đông hiểu được suy nghĩ của Kiều San San, tất nhiên sẽ thỏa mãn yêu cầu của nàng, ngoài ra Hàn Đông cũng cảm thấy cứ ở trong Tùng Viên cũng không tốt. - Như vậy đi, ai bảo tiền của anh nhiều hơn em chứ, lại là ông chủ của em. Kiều San San mím môi cười, nói. Hàn Đông nói: - Vậy thì bây giờ chúng ta đi xem nào, đúng lúc có một phiên giao dịch ốc đảo Venice, đây chính là biệt thự tốt nhất ở Ninh Hải. Tuy Hàn Đông chưa từng đến xem nhưng ít nhất hắn cũng đã xem qua quảng cáo ốc đảo Venice, hơn nữa còn nghe nói giá cả cũng rất cao, vì vậy Hàn Đông liền nghĩ ngay đến nó. - Ừ! Kiều San San dịu dàng gật đầu. Hàn Đông lập tức lái xe đưa Kiều San San tới ốc đảo Venice, nó nằm ở phía nam quận Thự Quang, nơi đó được gọi là quận nhà giàu của Ninh Hải, môi trường rất tốt, tất nhiên giá nhà cũng rất đắt, hơn nữa ốc đảo Venice còn là khu chung cư xa hoa nhất tại thời điểm trước mắt ở Ninh Hải, đương nhiên càng đắt hơn, người bình thường không thể mua nổi biệt thự ở đó. Xe rất nhanh đến được bộ phận bán nhà ốc đảo Venice, cho dù xe của Hàn Đông chỉ là một chiếc Santana bình thường nhưng thái độ của nhân viên tiếp đãi thực sự rất tốt, hai cô ở bộ phận bán nhà xinh đẹp nhiệt tình giới thiệu tình hình ở đây cho Hàn Đông và Kiều San San biết, điều này cũng nói lên được việc quản lý của Tập đoàn Khai Thương Viễn Đại rất tốt. - Chúng tôi muốn mua căn biệt thự nằm ở gần Nam Hồ. Hàn Đông lật xem tài liệu trong tay mình, mỉm cười nói với cô nhân viên. Hai cô gái ở bộ phận bán nhà vốn đang cố gắng giới thiệu cho hai người những căn nhà nhỏ dành cho người có thu nhập thấp, vừa nghe Hàn Đông nói như vậy, họ trở nên ngây ngốc, nhưng tố chất của hai người họ rất tốt nên nhanh chóng phản ứng lại, một trong số họ vui vẻ nói: - Ánh mắt của quý khách rất tốt, biệt thự ở nam hồ là biệt thự tốt nhất, đó chính là biểu tượng cho sự quyền quý nha! Bây giờ họ nhìn Hàn Đông bằng ánh mắt ngưỡng mộ, thiếu chút nữa những ngôi sao hiển hiện trong mắt họ, người có thể mua nổi biệt thự ở nam hồ tuyệt đối không phải là người giàu bình thường, nhưng nhìn Hàn Đông trẻ như vậy, thật khiến họ cảm động. Ngoài cửa lúc này xuất hiện một số người, nhân viên ở bộ phận bán nhà đều kéo đến chào hỏi. Đi giữa đám người đó là một chàng trai trẻ tuổi kiêu ngạo, hai tay chắp sau lưng giống như là ông chủ đang quan sát công việc vậy. Nhìn thấy người này, Hàn Đông hơi hơi ngẩn ra, đây chính là người đàn ông kiêu ngạo lái chiếc Ferrari hôm trước, không ngờ lại gặp anh ta. - Tạ thiếu gia đến rồi! Giọng của một cô nhân viên. - Lâu lắm rồi anh ta mới đến.