Lam Nghiệp quyết định, nhân cơ hội này điều chỉnh lại Cục Công an từ trên xuống duối, một mặt từng bước khống chế Cục Công an, tránh để Hàn Đông lợi dụng Cục Công an làm mưa làm gió, mặt khác cũng cảnh báo cho Hàn Đông, để hắn biết mặc dù hắn có người nâng đỡ đằng sau, đến thành phố Ninh Hải rồi, trước tiên cũng phải yên phận, thể hiện thái độ biết điều rồi hãy nói. Vương Vĩnh Ninh cười vui vẻ, bản thân lựa chọn thời điểm như vậy là hoàn toàn phù hợp, chỉ cần hơi chọc một chút Lam Nghiệp đã mượn thế mà hành động. Vương Vĩnh Ninh là một Phó bí thư Thành ủy, nhân vật thứ 3 của thành phố Ninh Hải, quan hệ với Lam Nghiệp cũng không hẳn hòa hợp, chỉ là bọn họ cùng có chung lợi ích mà thôi, ví như hiện nay, sự xuất hiện của Hàn Đông gây cho họ một áp lực nhất định, nên một khi có cơ hội thích hợp hai người họ liền bắt tay, chuẩn bị liên thủ lại để chỉnh đốn Cục Công an. Đây cũng là một cơ hội liên thủ hiếm có từ trước đến nay của hai người. - Bí thư Lam phân tích rất đúng, vấn đề của Cục Công an thành phố chủ yếu là lãnh đạo, tổ chức không hiệu quả, đương nhiên, tôi thấy Thành ủy chúng ta cũng có phần trách nhiệm nhất định, chính là sự lãnh đạo giám sát đối với Cục Công an thành phố chưa đủ, về mặt này, trong những công tác sau này của Thành ủy, nhất định phải tăng cường cải thiện. Lam Nghiệp gật gật đầu, nói: - Ừ, quả thật là tồn tại vấn đề ở mặt này, như vậy anh về liên lạc với Ban tổ chức cán bộ, hôm sau chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp Hội ý bàn bạc nghiên cứu về các vấn đề của Cục Công an thành phố. Chu Trạch Phi - Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ, cũng đứng về phía của Lam Nghiệp, thông qua Trưởng ban tổ chức cán bộ, Lam Nghiệp mới có thể phát huy sức ảnh hưởng của một Bí thư Thành ủy về mặt nhân sự một cách dễ dàng như vậy. Chu Trạnh Phi tuy không phải là Phó bí thư Thành ủy, nhưng ông ta là Trưởng Ban tổ chức cán bộ, nên khi họp hội ý Bí thư cần thảo luận về vấn đề sắp xếp nhân sự, về cơ bản ông ta đều biết trước tình hình, điểm này trên thực tế là cách Lam Nghiệp dùng để khống chế Vương Vĩnh Ninh. Vương Vĩnh Ninh gật đầu, nói: - Tôi đề nghị sau cuộc họp hội ý phải nhanh chóng triệu tập cuộc họp Hội nghị thường vụ, đem những công tác liên quan sắp xếp ổn thỏa, thời gian không đợi chúng ta, vì sự phát triển ngày càng tốt đẹp của thành phố Ninh Hải, Thành ủy nhất định phải đưa ra những biện pháp mạnh. Lam Nghiệp nhẹ gật đầu, trong lòng nghĩ cách nghĩ của Vương Vĩnh Ninh giống với mình, đều muốn mượn sự việc của Cục Công an ra đòn phủ đầu với Hàn Đông. “Nói ra thì Hàn Đông cũng thực sự có chút bản lĩnh, mới đến vài ngày, Lâm Dũng sao lại nghe lời hắn thế chứ.” Lam Nghiệp trong lòng nghi hoặc khó hiểu, về hành động của Cục Công an, Lam Nghiệp nhận thấy đây nhất định là ý đồ của Hàn Đông, nếu không gã đã không hành động gấp gáp như thế. Vương Vĩnh Ninh vẻ mặt mãn nguyện đi ra từ phòng của Lam Nghiệp, nghĩ đến Hàn Đông mà cười vô cùng thản nhiên, thầm nhủ: “Hàn Đông ỷ có người phía sau đã cho mình là mãnh long qua sông sao, dù có là rồng qua sông đi chăng nữa, đến thành phố Ninh Hải rồi, đây là biển rộng, vậy thì cũng phải nể mặt ta.” Vương Vĩnh Ninh năm nay vừa tròn 45 tuổi, đã hơn bốn năm ở vị trí cấp Giám đốc sở, có thể nói phát triển vô cùng tốt so với những người cùng lứa tuổi, hơn nữa anh ta hoàn toàn không phải 1 người đang chiến đấu, vì anh ta cũng có được sự ủng hộ của một thế lực lớn ở đằng sau, anh ta tin tưởng con đường sự nghiệp của mình nhất định sẽ tràn đầy hi vọng. Mà hiện tại, đối mặt với mình là Hàn Đông, một người trẻ hơn mình nhưng đã là quan lớn cấp Thứ trưởng, Vương Vĩnh Ninh quyết tâm dồn hết sức lực muốn xử lý hắn. “Thế lực của nhà họ Hàn cũng không phải một tay che cả bầu trời.” Vương Vĩnh Ninh quyết tâm thu thập thật nhiều những tài liệu về Cục Công an, như vậy mới có thể có sức thuyết phục hơn trong cuộc họp Hội nghị thường vụ, như vậy việc điều chỉnh Cục Công an mới danh chính ngôn thuận. “Tên tiểu tử Lâm Dũng này là một người rất giảo hoạt, cũng không biết ăn nhầm phải thuốc gì, gã thực sự cho rằng Hàn Đông có thể bảo vê cho gã sao, bây giờ làm như vậy, vừa khéo mang đến cơ hội cho mình.” Sáng ngày 18 tháng 11, Hàn Đông vừa xử lý xong mấy bản hồ sơ, liền nhận được điện thoại của Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp, thông báo 3 giờ chiều ngày mai tham gia cuộc họp hội ý Bí thư. Tuy Lam Nghiệp trong điện thoại không nói qua nội dung cuộc họp hội ý Bí thư, nhưng Hàn Đông cũng biết sơ qua, chỉ sợ cuộc họp hội ý Bí thư lần này chủ yếu là nhằm vào hành động thời gian gần đây của Cục Công an. “Xem ra có một số người ngồi không yên rồi.” Hàn Đông trong lòng tự nhủ. Thời gian này, Cục Công an làm việc gấp rút, triển khai những công tác mạnh mẽ và đạt được hiệu quả cao trong phạm vi toàn thành phố, tấn công một cách nghiêm khắc vào các đối tượng gây rối trong thôn, lũng đoạn thị trường, hơn nữa còn đi sâu điều tra ra một số cán bộ, sau đó bàn giao cho Ủy ban Kỷ luật, còn Hàn Đông mặc dù không nói qua với Ủy ban Kỷ luật nhưng bên Ủy ban Kỷ luật rất phối hợp công tác, sau khi nhận được hồ sơ mà bên Cục Công an bàn giao liền nhanh chóng triển khai hành động, cũng liên tục bắt giữ và thẩm tra một số cán bộ, còn một số cán bộ khác cũng đang trong quá trình điều tra. “Họp hội ý…” Vừa nghĩ tới họp hội ý Bí thư, Hàn Đông có chút lo lắng, thành phố Ninh Hải một chính bốn phụ, tổng cộng có 5 người Bí thư và Phó bí thư, ngoài Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Đàm Vĩ có khả năng đứng về phía mình ra, những người khác gần như không đứng về phía mình. Nói cách khác, Hàn Đông sẽ không chiếm được lợi thế gì trong cuộc họp hội ý Bí thư này. Điều quan trọng hơn nữa là không chỉ không có lợi thế trong buổi họp hội ý Bí thư, mà chính là Hội nghị thường vụ, Hàn Đông cũng không có khả năng kiểm soát. Cho nên, nếu Lam Nghiệp thực sự quyết tâm muốn nhằm vào Hàn Đông thì Hàn Đông cũng không thể làm gì. Dù sao hiện nay Đảng và Chính phủ Trung Quốc chú trọng tập thể lãnh đạo, mà người nắm thế mạnh thì có thể biến ý chí của cá nhân trở thành ý chí của tập thể, như vậy có thể danh chính ngôn thuận xa lánh đàn áp người khác. Hàn Đông dù có giỏi mấy đi nữa, trên phương diện công tác của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, cũng chỉ có thể thông qua việc đạt được sự ủng hộ của đa số người để thực hiện mục đích và dự định của mình. Nhưng hiện tại Hàn Đông không có gì nghi ngờ là không có cách nào đạt được sự ủng hộ của đa số mọi người, vì vậy bây giờ hắn vô cùng bị động. Mặc dù Hàn Đông lần này tỏ ra rất hài lòng về Lâm Dũng, sau khi mình gọi một cuộc điện thoại Lâm Dũng liền bắt đầu hành động nhanh chóng, triển khai công tác một cách có hiệu quả. Nhưng Hàn Đông cũng biết nếu phải làm việc thì có một số phương diện chắc chắn sẽ không được hoàn thiện, cũng chắc chắn sẽ tồn tại một số vấn đề và sơ sót, điều này sẽ tạo điều kiện cho những kẻ có ý đồ can thiệp và phủ nhận những điều tốt. Về khả năng này, Hàn Đông nhất thời chưa có đối sách thật tốt, dù sao người ta vẫn có thể tìm được lý do phù hợp. “Trước tiên để xem Lam Nghiệp định làm gì.” Hàn Đông lắc đầu, quyết định tạm thời không nghĩ nhiều nữa. Đến thành phố Ninh Hải đã hơn nửa tháng, Hàn Đông đã đi một vòng đến một số quận, có thể nói xem qua tình hình phát triển ở các nơi của thành phố Ninh Hải, thấy được một số thành tích, nhưng cái nhìn thấy nhiều hơn là vô vàn vấn đề và thiếu sót. Thành tích là của trước đây, còn thiếu sót lại là hiện tại và sau này phải cố gắng nỗ lực hơn nữa, là trọng điểm công tác của một Chủ tịch thành phố như Hàn Đông. Đã làm đến vị trí cấp Thứ trưởng, Hàn Đông không thể làm việc một cách tùy ý, vì vậy dù đã có một số ý tưởng nhưng khi chưa chín muồi, Hàn Đông cũng sẽ không dễ dàng để lộ ra. Bây giờ Hàn Đông vừa phải làm nên thành tích, vừa muốn nhanh chóng tạo dựng cho mình một hình ảnh trưởng thành, vững vàng và đầy uy lực, chứ không phải anh chàng liều lĩnh, khinh suất. Bởi vì so với trước đây, bây giờ có rất nhiều người đang chú ý đến nhất cử nhất động của Hàn Đông, bất luận là sự kỳ vọng với ý tốt hay là đang chờ đợi để xem chuyện cười, tóm lại Hàn Đông không thể có một chút khinh suất. 3 giờ chiều ngày hôm sau, Hàn Đông đúng giờ đến văn phòng của Lam Nghiệp, một số vị Phó bí thư khác đều cũng đã đến đủ. Ngoài ra Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, Ủy viên thường vụ Thành ủy Chu Trạch Phi cũng đã có mặt. Hàn Đông mỉm cười chào mọi người, trong lòng cũng hiểu được ý nghĩa của lần họp này, “Lam Nghiệp lần này muốn ra uy với mình, trong lần họp Hội nghị thường vụ trước ông ta đã không được như ý, lần này định ở cuộc họp hội ý Bí thư ra vẻ chút, sau đó lại họp Hội nghị thường vụ sao.” Mặt khác, Hàn Đông ngầm đoán được Lam Nghiệp lần này chuẩn bị ra tay với Cục Công an. Phó bí thư Thành ủy Vương Vĩnh Ninh ngồi đó, trong tay cầm điếu thuốc, nhếch mép cười, ánh mắt lại không rời khỏi Hàn Đông, ông ta muốn đợi lát nữa để xem biểu hiện của Hàn Đông khi hắn bị chèn ép. Hội nghị thường vụ lần trước có thể nói là cuộc đấu tranh, thỏa hiệp của các thế lực trong Thành ủy, mọi người không nhằm vào một mục tiêu cụ thể nào, chẳng qua đều là đang hết sức tranh giành lợi ích của bản thân mà thôi. Còn lần họp hội ý Bí thư này là Lam Nghiệp và Vương Vĩnh Ninh muốn liên kết lại cùng nhau đối phó với Cục Công an, muốn cho Hàn Đông một chút thế nào biết mặt.