Mấy tên cảnh sát chạy tới, vốn nhìn thấy người của Công ty Đại Bằng ở đó, lại chuẩn bị làm hòa mọi chuyện cho xong việc, ai ngờ người mà lần này Công ty Đại Bằng động tới lại làm quan lớn. Vừa rồi trên thẻ mà Vương Lập Bình cho họ xem, đó là Trưởng phòng Sở Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, điều này đối với cảnh sát ở cơ sở mà nói là cao không thể với tới, mặc dù chỉ là Trưởng phòng Sở Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng cũng là người bên cạnh lãnh đạo, chỉ e ngay cả lãnh đạo trong huyện cũng không dám sơ ý. Mấy tên cao lớn đó là người của công ty Đại Bằng, gọi mỹ miều thì là nhân viên quản lý thị trường, nói trắng ra chính là một số tên côn đồ của công ty Đại Bằng, thường ngày duy trì trật tự, đàn áp những người ở nơi khác đến, chỉnh đốn dân trồng rau địa phương, như một nhóm côn đồ vậy. Hôm nay có hai người thu mua rau từ nơi khác đến, không biết trời cao đất dày gì đến đòi trực tiếp thu mua rau của người nông dân, kết quả bị nhóm người này của công ty Đại Bằng biết, bị họ chặn đường, mười người xông vào hỗn chiến, lật đổ chiếc xe ba bánh mà họ dùng để chở rau xanh. Làm như vậy là để dạy cho họ một bài học, đồng thời cũng là một cảnh cáo cho người dân trồng rau ở đây. Việc như này công ty Đại Bằng đã tái hiện rất nhiều lần, chỉ vì phía sau công ty Đại Bằng có một thế lực lớn hậu thuẫn nên người dân ở đây sau vài lần phản kháng không có hiệu quả đã dần dần chấp nhận sự thật này, về cơ bản khi có người thu mua rau từ nơi khác đến họ cũng không dám tùy ý bán rau cho họ. Lần này thực sự là vì giá của những người thu mua đưa ra cao hơn hẳn nên một số nông dân mới ngầm bán rau cho họ. Nhìn thấy những người đó bị người của Công ty Đại Bằng đánh ra nông nỗi đó, một số nông dân bán rau trong lòng cũng vô cùng bất an. Thấy Vương Tĩnh gác điện thoại, Hàn Đông nói: - Chúng ta đi thôi. Vương Tĩnh gật gật đầu, từ thái độ của Hàn Đông đã thấy được hắn rất bất mãn với lãnh đạo của huyện. Nếu không vừa rồi khi cô gọi điện cho Triệu Thần Khánh - Bí thư Huyện ủy huyện Dao Sơn, Hàn Đông đã không trực tiếp nói xen vào, nói họ không cần đến nữa, như vậy đã chặn hoàn toàn con đường sống của họ. Nếu không Hàn Đông đã gọi họ đến, một là nghe họ giải thích, hai là giải quyết vấn đề ngay trước mặt họ. Lưu Thiết Quân trước đó đã lái xe tới gần đó, nhưng khi nhìn thấy ám hiệu của Vương lập Bình liền lái xe lại. Vương Lập Bình nhanh chân mở cửa xe cho Hàn Đồng, đợi sau khi Hàn Đông và Vương Tĩnh lên xe anh ta mới ngồi vào vị trí ghế phụ. Mấy tên cảnh sát trợn mắt, mồm miệng há hốc đứng nhìn mọi việc, vừa rồi nhìn thấy thẻ công tác của Vương Lập Bình bọn họ đã đờ ra, bây giờ mới phát hiện, thì ra Trưởng phòng Vương Lập Bình đến từ Sở Văn phòng Ủy ban nhân dân Thành phố chỉ là người đi theo mà thôi, nhân vật lớn thực sự là người trẻ tuổi đứng đó mà không nói gì kia. Trên xe, Hàn Đông vẫn sầm mặt, tỏ ra không hài lòng với chuyện ở Dao Sơn. Vương Tĩnh cũng rất khó chịu, nhưng là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, cô phải sắp xếp chu đáo hành trình của Hàn Đông, cô liền hỏi: - Chủ tịch thành phố, tiếp theo đi đâu ạ? Hàn Đông nói: - Về Hải Ninh, huyện Dao Sơ cũng chẳng có gì đáng xem. Vương Tĩnh gật gật đầu, trong lòng hiểu rằng lần khảo sát này tạo cho Hàn Đông ấn tượng rất xấu về ban lãnh đạo của huyện Dao Sơn. - Điều này cũng không trách tôi được, chỉ có thể nói huyện Dao Sơn chưa làm tốt công tác của mình, nếu không thì tại sao lại xảy ra những chuyện như này. Lúc này Hàn Đông lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Dũng - Trợ lý Chủ tịch thành phố, Cục trưởng Cục Công an, hắn nói: - Cục trưởng Lâm, tôi là Hàn Đông, trật tự xã hội ở huyện Dao Sơn tồn tại rất nhiều vấn đề, tôi thấy Cục Công an thành phố đã tổ chức một đợt hành động lớn, tiến hành công kích một cách nghiêm khắc vào tình hình lũng đoạn thị trường ở các ngành nghề, đồng thời cũng phải mạnh tay đàn áp bọn côn đồ, cướp đường phố, làm sạch môi trường trị an của thành phố chúng ta. Dù sao Lâm Dũng cũng thông qua quan hệ tỏ ý muốn xích lại, Hàn Đông tạm thời cũng dùng hắn, chỉ có trong quá trình sử dụng mới có thể thực sự nhìn ra năng lực làm việc của một người. - Chủ tịch thành phố, anh yên tâm, tôi sẽ sắp xếp lực lượng cảnh sát tổ chức một trận càn quét. Lâm Dũng chỉ thiếu vỗ ngực bảo đảm mà thôi, Hàn Đông trực tiếp phân công việc cho anh ta, điều này khiến anh ta rất vui, chứng tỏ Hàn Đông vẫn có ý tiếp nhận mình. Hàn Đông “ừ” một tiếng rồi tắt điện thoại. Vương Tĩnh nói: - Chủ tịch thành phố, trị an ở huyện Dao Sơn thực sự rất kém. Cái nôi rau xanh này có thể nói là điểm sáng của huyện Dao Sơn, nhưng không ngờ lại có những chuyện như thế, cứ như vậy cái nôi rau xanh này e là không tồn tại được lâu. Khó trách gần đây thị trường phản ánh giá của rau xanh luôn tăng nhẹ, xem ra có quan hệ rất lớn đến nguyên nhân ở đầu nguồn. Hàn Đông nói: - Cho nên chúng ta nhất định không được để vẻ bề ngoài che mắt, làm lãnh đạo quan trọng nhất là hiểu biết dân tình, nếu một lãnh đạo ngay cả tình hình thực tế của cơ sở cũng không tìm hiểu vậy sẽ khó tránh khỏi lệch lạc trong việc thực hiện quyết sách chính trị. Lấy luôn giá rau xanh mà đồng chí vừa nói đó, tăng giá là một hiện tượng bình thường, có lẽ phản ứng đầu tiên của rất nhiều người sẽ cho rằng vật giá hiện nay lại tăng giá, nhưng ai biết tình hình thực tế như thế nào. Tuy Hàn Đông không đi khảo chứng lời của Vương Tĩnh, nhưng nếu đất trồng rau ở huyện Dao Sơn đều bị người ta khống chế, như vậy giá rau xanh dao động bất thường, nhất định là không bình thường rồi. Có những chuyện như này, nói thật ngay cả Hàn Đông cũng không tưởng tượng được. Cho nên, Hàn Đông cũng bắt đầu xem lại cách làm việc của mình. - Anh Quân, mấy người đó là ai vậy? Đợi nhóm người của Hàn Đông đi rồi, một người của Công ty Đại Bằng lại gần hỏi một gã cảnh sát. - Người nào? Tên cảnh sát tức giận trừng mắt nhìn anh ta, - Người ta là người trong thành phố, lần này các ngươi dây vào người không nên dây rồi, súyt nữa hại chết tao. - Người trong thành? Người Công ty Đại Bằng đều trợn tròn mắt, đối với bọn chúng lãnh đạo huyện đã là cao lắm rồi, còn người của thành phố bọn họ nằm mơ cũng không dám động tới. Dù hậu thuẫn của Công ty Đại Bằng ở trên huyện rất lợi hại, nhưng đặt trong cả cái thành phố Ninh Hải này thì có là gì chứ. - Hừm, bị các người hại chết rồi. Tên cảnh sát dẫn đội tức giận nói, trong lòng lại cảm thấy may mắn, may mà sau khi đến không vội vàng hành động gì, nếu không mình chết chắc rồi. Nhưng gã lại nghĩ ra một việc, sau khi gã nhận được thông báo của Trung tâm cảnh báo, vì dính lứu đến khu trồng rau nên không kịp thời chạy tới, cũng không biết quan lớn ở thành phố có đi sâu điều tra việc này không. Còn với mấy tên lăng xăng của công ty Đại Bằng này, gã cũng không có thái độ tử tế. Mặc dù ông chủ của Công ty Đại Bằng có chút thế lực ở Dao Sơn nhưng những người bên dưới thì chưa chắc, bọn gã hằng ngày theo Công ty Đại Bằng cũng chỉ vì nịnh bợ ông chủ công ty mà thôi chứ không phải nhằm vào mấy tên côn đồ này. Vài người vừa bị cảnh sát mắng trong lòng rất tức giận, nhưng nghĩ mấy tên này hằng ngày thái độ rất tốt, hôm nay trở mặt như vậy, xem ra mấy người lúc trước chắc chắn là có lai lịch, nghĩ như vậy mấy tên này trong lòng thấy bất an, một trong số đó lấy điện thoại ra gọi, ngồi xổm sang một bên thì thầm nói. Đúng lúc mấy tên cảnh sát lên xe chuẩn bị rời đi thì mấy chiếc xe con lao đến. Vừa nhìn biển số xe tên cảnh sát dẫn đầu nhận ra ngay đây là xe số một và số hai của Huyện ủy, hẳn là lãnh đạo Huyện ủy đích thân tới. - Mấy người đó là ai? Lành đạo Huyện ủy đều rầm rầm lao tới. Mấy tên cảnh sát nghĩ tới mà kinh hãi, lúc này cũng không dám tự ý rời đi mà dừng xe sang một bên, ngoan ngoãn chờ đợi. Chiếc xe con dừng lại, cánh cửa sau của chiếc xe trước mặt mở ra một tiếng “phịch”, sau đó một thân hình béo mập nhảy ra ngoài, Bí thư Huyện ủy Triệu Thần Khánh sắc mặt tráng bệch, xuống xe không thấy nhóm người của Hàn Đông, trong lòng càng sợ hãi. - Người đâu, Chủ tịch thành phố Hàn đâu? Triệu Thần Khánh tức giận, nói. Những người ở xe sau cũng lần lượt xuống xe, dĩ nhiên đều là lãnh đạo chủ chốt của huyện Dao Sơn. Thấy Triệu Thần Khánh có vẻ thất thần, một số người trong lòng thấy vui mừng. Trên thực tế, rất nhiều người biết chuyện khu đất trồng rau, ban đầu khu đất trồng rau là công trình thành tích do Ủy ban nhân dân huyện đưa ra, sau một thời gian kinh doanh càng ngày càng phát đạt, vì vậy dẫn đến lòng tham của Triệu Thần Khánh, gã đưa người của mình đến quản lý. Còn ông chủ của Công ty Đại Bằng, thực tế chính là Triệu Ba con trai của của Triệu Thần Khánh, nếu không công ty Đại Bằng làm loạn ở đây cũng không đến nỗi không có người đến điều tra xử lý. Ngoài Triệu Thần Khánh thất thần ra còn có Hoàng Định Trung - Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Trưởng phòng Công an huyện Dao Sơn cũng vô cùng tức giận, ông ta là người rõ nhất chuyện khu đất trồng rau, ông ta còn đảm đương nhân vật bảo vệ trong đó. Hiện nay Chủ tịch thành phố mới đương nhiệm gặp phải sự việc đất trồng rau, tiếp đến chỉ sợ Công ty Đại Bằng sẽ dẫn đến một trận phong ba bão táp, và bản thân nhất định không thoát khỏi liên quan. Nhìn thấy Triệu Thần Khánh đang nổi cáu trước mặt, trong đầu Hoàng Định Trung nảy ra một ý: “Việc này chỉ có thể tìm người gánh hộ, dù sao người nhà họ Triệu cũng không dám làm gì mình, nếu bán đứng mình, mình cũng khiến họ khổ sở, những tài liệu ở chỗ mình cũng không để không.” Cùng lúc bị Triệu Thần Khánh lợi dụng, Hoàng Định Trung cũng không ngồi không, dĩ nhiên cũng đem những việc mà gã tham gia và các tài liệu thông qua các thủ đoạn điều tra mới có được làm một bản ghi chép tỉ mỉ. Có thể nói, việc mà gã làm đa số đều do Triệu Thần Khánh chỉ đạo, theo gã thì ít ra trách nhiệm không thể đổ lên gã. “Ha ha, sự việc đất trồng rau cuối cùng cũng vỡ lở rồi, phen này Triệu Thần Khánh ngồi không yên rồi. Mặc dù gã là thân tín của Phó bí thư Vương Vĩnh Ninh, nhưng thực sự phải điều tra ra vấn đề thì ai cũng không thể bao che được cho gã.” Ngũ Trí Quốc - Chủ tịch huyện Dao Sơn vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng vui mừng vô cùng, “Chủ tịch thành phố Hàn có vẻ rất bất mãn, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho, phen này huyện Dao Sơn phải thay trời mới rồi, mình phải nắm lấy cơ hội này mới được.”