- Để anh ta vào đi. Hàn Đông nói thản nhiên. Đối với Lâm Dũng, Hàn Đông hiện vẫn giữ thái độ tiếp tục quan sát, nếu thực sự là người có thể dùng, còn có thể lôi kéo được thì sẽ dùng anh ta, còn nếu thực sự không được thì không phải khách khí làm gì. Bây giờ Lâm Dũng đích thân đến tận đây, Hàn Đông cũng muốn nghe xem anh ta chuẩn bị báo cáo tình hình gì với mình. Vương Lập Bình đi ra, rất nhanh Lâm Dũng gõ cửa tiến vào. Anh ta có thân hình cao lớn, cái trán rộng, ánh mắt lanh lợi, tạo cho người khác cảm giác rất năng động. Anh ta bước đến trước mặt Hàn Đông rồi nói: - Chủ tịch thành phố, tôi đến báo cáo công tác với anh đây. Hàn Đông lúc này mới đứng dậy, đưa tay ra, nói: - Cục trưởng Lâm thật là một người bận rộn. - Chủ tịch thành phố, anh đang phê bình tôi sao, hai ngày nay tôi đang xử lý một số chuyện nên mãi không có thời gian để đến báo cáo công việc với anh được, mong Chủ tịch thành phố lượng thứ. Lâm Dũng vẻ mặt ngại ngùng, hai tay nắm tay Hàn Đông. Hàn Đông nói: - Ngồi đi, tôi tuy mới đến thành phố Ninh Hải vài ngày nhưng rất nhiều lần được nghe người khác nhắc đến tên của anh, họ nói anh là một truyền kỳ của giới cảnh sát… - Tôi chỉ là làm đúng chức trách của mình thôi. Lâm Dũng khiêm tốn nói, anh ta ngồi trước mặt Hàn Đông, sống lưng thẳng đứng, hai tay đặt lên hai đầu gối, tuy mặt hơi đen nhưng lại có vẻ rất có tinh nhanh. Hàn Đông nói: - Nếu ai cũng làm tốt chức trách công việc của mình thì sự nghiệp của chúng ta sẽ được nâng lên nấc thang mới rồi. Hàn huyên vài câu, Lâm Dũng liền bắt đầu báo cáo công việc của mình. Là một trợ lý Chủ tịch thành phố, nhưng nhiệm vụ chủ yếu vẫn là bên Cục Công an, những mặt khác cũng không quản lý gì nhiều, chỉ là liên hệ với một số ban ngành mà thôi. Những việc anh ta báo cáo với Hàn Đông chủ yếu là các công việc của bên Cục Công an, từng việc, từng sự kiện đều vô cùng đâu ra đó. Đêm qua khi Hàn Đông nói chuyện với Trương Hồng Quang, trong số người mà Trương Hồng Quang nhấn mạnh giới thiệu cũng có tên Lâm Dũng này, theo cách nói của Trương Hồng Quang, Lâm Dũng là một người cả ưu điểm và nhược điểm đều rất nổi cộm, biết dùng thì anh ta sẽ là một trợ thủ đắc lực, còn không thì sẽ là người luôn gây ra rắc rối. “Đây là một người rất khôn khéo, hơn nữa sự khôn khéo đó được tích lũy nên từ trong công việc thực tế, có thể nói anh ta là một người rất giỏi tổng kết.” Hàn Đông vừa nghe Lâm Dũng báo cáo công tác vừa thầm nghĩ. - Chủ tịch thành phố, còn một việc tôi muốn báo cáo kiểm điểm với anh, vì tôi lơ là chuyện dạy dỗ nên đứa con trai nhà tôi Lâm Khả Cường ở bên ngoài gây họa, mặt khác có một số đồng chí có thể vì quan hệ của tôi mà bao che cho Lâm Khả Cường, thậm chí còn uy hiếp, đe dọa người bị hại. Trải qua hai ngày điều tra vừa rồi, tôi đã tìm hiểu rõ sự tình, sáng sớm hôm nay tôi liền cho người bắt Lâm Khả Cường lại, sau đó ra sao tất cả đều làm theo trình tự, quyết không vì Lâm Khả Cường là con trai tôi mà không để nó chịu xử phạt và sự giám sát của pháp luật, xảy ra chuyện như thế này, người làm cha như tôi là người chịu trách nhiệm lớn nhất, xin Chủ tịch thành phố Hàn phê bình, tôi nguyện nhận mọi hình phạt. Hàn Đông không ngờ Lâm Dũng lại nói cho mình biết chuyện này, đêm qua đã nghe Tiểu Lan nói qua, thực ra Hàn Đông cũng có ý bắt đầu từ chuyện này xem có thể tìm được nhược điểm của Lâm Dũng hay không. Nhưng sáng hôm nay Lâm Dũng đã chạy đến đây nói với mình anh ta vì đại nghĩa diệt thân, điều này thực sự quá trùng hợp. “Lẽ nào Tạ Đạo Minh nghe thấy những gì Tiểu Lan nói, rồi nói với Lâm Dũng nên Lâm Dũng mới chạy tới đây dùng khổ nhục kế. Với năng lực của anh ta, coi như bây giờ ném con mình vào nhà giam thì cũng chẳng bao lâu lại có thể ung dung mà tại ngoại.” Hàn Đông thầm nghĩ: “Nếu không phải như vậy, vậy từ hành động này có thể phán đoán anh ta thực sự là một người chính trực, công bằng và vô tư không? ” Hàn Đông cảm thấy Lâm Dũng bây giờ quả thực là một người đâu đâu cũng có thể đặt dấu chấm hỏi. Nhất thời thì khó có thể nhìn thấu gã. Bây giờ Lâm Dũng đã quyết định như vậy, cho dù con anh ta Lâm Khả Cường có thực sự làm những chuyện phạm pháp thì Hàn Đông cũng không có cách nào để chỉ trích Lâm Dũng. Dù sao con anh ta cũng đã trưởng thành, con trai phạm pháp, bố không tham gia vào thì sao có thể vì vậy mà trách cứ bố chứ. Cho nên, dù Lâm Dũng luôn miệng nói để cho Hàn Đông phê bình xử lý thì Hàn Đông cũng không thể làm gì, thậm chí cả phê bình cũng không được. - Bây giờ không phải xã hội cũ nữa rồi, con cháu phạm pháp không thể để bố gánh tội. Anh có thể làm như vậy cũng đã rất tốt. Rất nhiều đồng chí của chúng ta khi gặp phải những chuyện tượng tự chỉ sợ sẽ không làm giống như anh. Đương nhiên làm một người cha, Cục trưởng Lâm cũng phải tăng cường giáo dục con cái, dù sao những việc mà con cái làm, ở một mức độ nào đó cũng sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của bố mẹ, hi vọng sau này Cục trưởng Lâm sẽ chú ý hơn nữa. - Cảm ơn những lời vàng ngọc của Chủ tịch thành phố, sau này tôi sẽ chú ý hơn. Lâm Dũng nói với vẻ mặt thành khẩn. Hai người nói chuyện cũng đến nửa giờ đồng hồ, Lâm Dũng liền đứng dậy cáo từ. Hàn Đông đứng lên tỏ ý đưa tiễn rồi ngồi xuống, vẻ mặt suy tư. “Đây rút cuộc có phải là lựa chọn thực sự của Lâm Dũng, hay gã chỉ đang thể hiện cho mình xem, nghĩ đến đúng là vẫn làm người khác đau đầu.” Mặc kệ Lâm Dũng xuất phát từ cái gì, đối với Hàn Đông, những gì Tiểu Lan nói đã không còn ý nghĩa. Di động vang lên, kéo Hàn Đông ra khỏi sự trầm tư. Cầm điện thoại lên xem, là điện thoại của Lộ Lợi Dương. Bắt máy, Hàn Đông cười, nói: - Anh Lộ, sao lại gọi điện cho tôi thế? - Ha ha, gì chứ, tôi không thể gọi điện cho cậu sao. Lô Lợi Dương ha ha cười, nói. - Đâu dám chứ, anh Lộ có gì chỉ bảo? - Là thế này, có một người bạn nhờ tôi giới thiệu một người cho cậu, xem có giúp gì được cho cậu không. Nghe Lộ Lợi Dương nói, Hàn Đông ngờ vực, nói: - Người nào vậy? - Chính là Cục trưởng Cục Công an thành phố các cậu đó, tên là Lâm Dũng gì đó, cậu xem rồi làm, nếu tên tiểu tử này biết điều thì dùng, còn không thì tùy cậu xử lý, cũng không cần nể mặt tôi. Lần này Hàn Đông thực sự ngỡ ngàng, không ngờ Lộ Lợi Dương gọi điện đến giới thiệu Lâm Dũng, tên Lâm Dũng này thật đúng là thần thông quảng đại, luồn lách thế nào tìm được mối quan hệ với Lộ Lợi Dương, để Lộ Lợi Dương ra mặt nói hộ gã. - Tên Lâm Dũng này thật không đơn giản chút nào, anh ta còn là Trợ lý Chủ tịch thành phố. Hơn nữa tôi mới tới thành phố Ninh Hải vài ngày mà đã rất nhiều lần nghe đến tên anh ta, rất nhiều người đánh giá cao anh ta. - Thế không phải càng tốt sao, nếu tên tiểu tử này không đơn giản, miễn là anh ta nghe lời, Hàn Đông cứ dùng đi, dù sao ở thành phố Ninh Hải cậu cũng đang cần người mà. Hàn Đông nói: - Anh Lộ, anh đúng là kịp thời ra tay giúp đỡ đó, thiếu gì đưa cái đó, tôi bây giờ không thiếu gì chỉ thiếu nhân tài mà thôi. - Ha ha ha, tôi không quản lý nhiều được thế đâu, dù sao ý của tôi là thế, về phần làm thế nào, Hàn Đông cậu tự xem rồi quyết định nhé. Hàn Đông băn khoăn, hỏi: - Anh Lộ, là ông lớn nào mà khiến anh phải ra mặt thế. - Nghiêm Kiến Sơn, có lẽ cậu vẫn còn ấn tượng chứ? Lộ Lợi Dương cười, nói. - Nghiêm Kiến Sơn nói với tôi rằng đã từng gặp cậu, chỉ sợ cậu không nể mặt nên liền nhờ tôi nói vài lời. Hàn Đông bật cười, hắn vẫn có chút ấn tượng về Nghiêm Kiến Sơn, bố của anh ta Nghiêm Tùng Hồng là Thứ trưởng thường trực của Bộ Công an, cũng là quan chức cấp Bộ trưởng. Chỉ vì thiếu lý lịch đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo chủ chốt cấp tỉnh nên khi Nghiêm Tùng Hồng muốn nâng cao cấp bậc liền có chút lực bất tòng tâm, đây cũng là một trong những nguyên nhân làm ông ta không thắng được Nguyên Hằng Kiện. Nghiêm Tùng Hồng đã có thời gian khoảng 6 năm làm Thứ trưởng thường trực của Bộ Công an. Về cơ bản tiền đồ không còn mấy khởi sắc, có khả năng khi sắp về hưu sẽ tới Mặt trận Tổ quốc làm hai năm, hưởng đãi ngộ cấp Phó Quốc, con đường quan trường cũng sắp kết thúc rồi. Hàn Đông và Nghiêm Kiến Sơn không có mấy lần gặp gỡ giao lưu, chỉ có thể gọi là giao lưu qua những cái gật đầu, lúc đầu cũng vì Hán Mạn Lương mới biết nhau. Nhưng không ngờ đến thành phố Ninh Hải lại có quan hệ với Nghiêm Kiến Sơn. “Xem ra Lâm Dũng có thế có ngày hôm nay cũng không đơn giản chút nào, có lẽ nhờ quan hệ với nhà họ Nghiêm, cộng thêm sự nỗ lực của bản thân mới có được vị trí cấp Giám đốc sở.” Lâm Dũng mới đến báo cáo công tác không lâu, Lộ Lợi Dương liền gọi điện đến, chứng tỏ Lâm Dũng đã có chuẩn bị trước khi đến. “Nếu thế mình thử dùng anh ta xem thế nào.” Hàn Đông thầm nghĩ, “Vốn còn nghĩ sẽ phải tốn công sức về anh ta, nhưng không ngờ sự việc lại biến chuyển như vậy, Lâm Dũng đã thông qua quan hệ luồn lách dựa dẫm mình, chứng tỏ anh ta vẫn còn dã tâm, vẫn tràn đầy kỳ vọng vào tiền đồ sau này của bản thân, bây giờ anh ta dựa vào mình là lợi dụng mình để đạt được mục đích.” Một người ở trong thể chế, sống trong một xã hội, hoặc lợi dụng người khác, hoặc bị người khác lợi dụng, không tồn tại chuyện bất kỳ ai hoàn toàn độc lập ngoi lên, mà có khi có tư cách được người khác lợi dụng, đó cũng là một loại bản lĩnh. Tất nhiên, nhiều khi mọi người là lợi dụng lẫn nhau, hoặc nói một cách uyển chuyển hơn là giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành. Dù nói thế nào, giữa người với người ít có ai tồn tại độc lập. Hơn nữa một người muốn làm nên sự nghiệp lớn thì phải đoàn kết thật nhiều người bên mình, từ đó hình thành nên một thế lực, có như vậy mới đánh đâu thắng đó, không gì là không làm được. Vài phút sau khi nói chuyện xong với Lộ Lợi Dương, điện thoại của Hàn Đông lại đổ chuông. Lần này là Lâm Dũng gọi điện đến. - Chủ tịch thành phố Hàn, thật ngại quá. Lời nói của Lâm Dũng có chút đột ngột. Nhưng Hàn Đông hiểu ý của Lâm Dũng, hắn cười, nói: - Không sao đâu, đường còn rất dài mà.